Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ra ngoài kiếm chuyện

Phiên bản Dịch · 1692 chữ

“Đang làm gì vậy, Tiểu Ly?”

“Anh hai, anh tới đúng lúc quá, bài này khó quá em giải không ra, anh chỉ cho em đi.”

Tần Tiểu Ly xoay lại nói với Tần Minh.

Tần Minh sững sờ, cảm thấy đã đến lúc tinh tướng rồi.

Mặc dù kiếp trước hắn cũng không phải giỏi giang gì, nhưng dù sao cũng là sinh viên đại học, ba cái đề bài cấp ba này đụng vào chẳng phải là dễ như ăn cháo?

“Yên tâm, để đó cho anh.”

Tần Minh nhẹ nhàng vỗ vai nàng, tặng cho nàng một nụ cười tự tin làm cho Tần Tiểu Ly cảm thấy vô cùng ấm áp.

Kết quả cầm đề bài lên, nhìn hai phút xong, Tần Minh đớ người.

Sau nửa ngày, hắn im lặng để bài xuống, mặt nghiêm túc.

“Gặp bài khó không hiểu thì phải tự suy nghĩ, sao có thể vừa gặp chút khó khăn đã nghĩ đến chuyện nhờ vả người khác chứ? Tự mình xem xét lại bản thân đi! Anh có việc phải ra ngoài một chút.”

Tần Tiểu Ly: “…”

“Tinh! Chúc mừng chủ nhân, nhận được điểm tan vỡ từ Tần Tiểu Ly!”

Lúc này Tần Minh nhìn thấy chỉ số trên đầu Tần Tiểu Ly biến thành 2%, tuy nhiên vẫn là một màu xanh lá cây.

Đúng như hắn dự đoán.

Cái tỉ lệ tan vỡ này là do nhận được điểm tan vỡ mà tăng lên.

Nói cách khác, nó tượng trưng cho mức độ tan vỡ của nạn nhân!

Muốn để cho nạn nhân tan vỡ đến 80% thì phải chọc cho nạn nhân tức đến mức độ nào đây?

Tấn Minh vốn định ra tay với Tần Tiểu Ly, nhưng nhìn vào khuôn mặt xinh xắn non nớt của nàng xong, cuối cùng vẫn không đủ nhẫn tâm.

Thôi được rồi.

Trên đời thiếu gì người, việc gì phải hành hạ em gái mình như thế?

Ra khỏi phòng Tiểu Ly, Tần Minh về phòng mình thay quần áo, sau đó đi ra ngoài.

Muốn làm cho người ta tan vỡ, đầu tiên phải có người đã.

Nơi nào sẽ có người? Tất nhiên là ngoài đường, chỗ nào cũng có người cả!

Đi xuống lần, khi đi ngang qua khu bảo vệ Tần Minh nhìn thấy một tên bảo vệ đang trực ca.

Tên bảo vệ này hắn biết, gọi là Tiểu Lưu thì phải, theo như ký ức thì là một tên rất khó ưa.

Bởi vì miệng hắn rất thối, lại thích thò mũi xen vào chuyện người khác.

Trước đây hắn cũng vì cái miệng nói bậy mà bị người ta ý kiến lên văn phòng quản lý, nhưng phải cái khu vực này cũng đã lâu đời rồi, rất khó tuyển được bảo vệ khác.

Cho nên cũng chả ai quan tâm đến góp ý của người khác cả.

Kể từ sau lần đó, Tiểu Lưu càng ngày càng thêm hùng hổ, lâu lâu còn gây sự vô cớ khiến cho người dân vô cùng tức giận mà lại không làm gì được hắn.

Khi đi ngang khu bảo vệ, Tần Minh vốn là không muốn ra tay với hắn.

Dù sao hắn cũng là người bảo hộ cho cả khu vực này, Tần Minh cũng chưa điên đến mức gặp người là ra tay.

Nhưng hắn buông tha cho Tiểu Lưu không có nghĩa là Tiểu Lưu sẽ buông tha cho hắn.

Tiểu Lưu nhìn thấy Tần Minh đi đến, giọng điệu đầy trêu chọc và khinh bỉ.

“A, Tần Minh đó hả, nghe nói ngươi đang thất nghiệp? Có muốn cùng làm bảo vệ với ta không.”

Thất nghiệp ý là nói đến việc làm thêm của Tần Minh trước đó.

Hắn vốn làm thực tập sinh cho một bệnh viện.

Chuyên ngành đại học của Tần Minh chính là y khoa.

Trên thực tế, hắn vẫn chưa tốt nghiệp đại học đã ra ngoài làm thêm một là vì rèn luyện kỹ năng, hai là muốn kiếm thêm chút tiền sống.

Ai mà ngờ một lần vô tình bắt gặp một tên chủ nhiệm khoa đang thực hiện hành vi con nít không nên làm với một cô y tá, thế là đắc tội hắn ta.

Đầu tháng trước, tên chủ nhiệm khoa kia lấy lý do nhảm nhí hắn bước vào bệnh viện bằng chân trái làm hại hình tượng bệnh viện .v.v. đem hắn đuổi thẳng.

Mà tên chủ nhiệm khoa kia lại quen biết rất rộng, thông báo cho tất cả bệnh viện xung quanh không nhận hắn vào làm vì sợ bị vạch trần hành vi dơ bẩn của mình.

Chính vì nguyên nhân này mới dẫn đến Tần Minh hiện tại nghèo đến nỗi không trả được tiền thuê nhà.

Càng nghĩ càng thấy đau lòng.

Quay lại hiện tại.

Tần Minh dù sao cũng là sinh viên đại học, cho dù tình trạng có thảm đến thế nào cũng không đến mức phải đi làm bảo vệ.

Cho nên Tiểu Lưu nói ra lời này chủ yếu là để mỉa mai hắn mà thôi.

Nếu là ngày thường bị người khác mỉa mai thế này, Tần Minh sẽ rất là khó xử.

Nhưng bây giờ hắn đã không còn là Tần Minh trước đây.

Tần Minh thản nhiên nhìn Tiểu Lưu, sau đó đi ngang qua người hắn, để lại một câu nói.

“Canh cửa cho tốt vào, nếu không sẽ không có cơm ăn.”

Tiểu Lưu đứng sững lại, suy nghĩ thật kỹ câu vừa rồi.

Canh cửa có cơm ăn? Chẳng phải… chính là con chó sao?

Cái đệt!

Thằng khốn này dám mắng hắn là chó!

Tiểu Lưu giận tím mặt định gây lộn với Tần Minh thì lại phát hiện hắn đã đi ra mất rồi.

“Mẹ nó chứ, tức chết mất.”

“Ngươi chờ đó cho ta, ta không tin ngươi không trở lại!”

“Tinh! Chúc mừng chủ nhân, nhận được 200 điểm tan vỡ từ Tiểu Lưu!”

“Tinh! Chúc mừng chủ nhân, nhận được 254 điểm tan vỡ từ Tiểu Lưu!”

“Tinh! Chúc mừng chủ nhân, nhận được 381 điểm tan vỡ từ Tiểu Lưu!”

Ba lần thông báo liên tục.

Lần sau lại nhiều hơn lần trước.

Tần Minh cười khẽ, nói một câu kiếm được tám trăm đồng tiền, tốc độ kiếm tiền này ai bằng được hắn nữa?

Đi ra khỏi khu cư xá, hắn lại đi mấy vòng xung quanh.

Cũng không tìm được mục tiêu lý tưởng, khu này hơi vắng vẻ.

Thời điểm này mọi người đều đi làm hết rồi, ngoại trừ ông già bà lão ra, chẳng có mấy ai đi dạo cả.

Hắn cũng không thể nào ra tay với mấy ông già này chứ? Lỡ mà tức giận làm cho nguy hiểm tính mạng, tiền kiếm được còn không đủ đền lại nữa kìa.

Hết cách rồi.

Tần Minh đành phải đến trạm xe buýt, dự tính đến trung tâm thành phố xem có người nào thích hợp cho hắn hành nghề hay không.

Vừa tới trạm xe buýt, trong đầu hắn bỗng vang lên thông báo.

“Tinh! Chúc mừng chủ nhân, nhận được 160 điểm tan vỡ từ Tiểu Lưu!”

Tần Minh sững sờ.

Không nghĩ đến qua một hồi lâu rồi mà còn có thể thu được điểm tan vỡ.

Hệ thống thiết kế kiểu này cũng có điểm thú vị.

Cứ như vậy, hắn lúc nào cũng biết được người nào đang cảm thấy phẫn nộ với hắn sau lưng.

Càng thú vị hơn, một tiếng đồng hồ sau.

Hắn không những kiếm được điểm tan vỡ từ Tiểu Lưu, còn kiếm được điểm tan vỡ từ chủ nhà Hà Lâm, điều này khiến Tần Minh hơi xúc động.

Quá sức hẹp hòi.

Thiếu nợ chút tiền thuê nhà mà phải tức giận đến thế sao?

Hắn không biết rằng bởi vì hắn thiếu nợ tiền thuê nhà, khi Hà Lâm về nhà bị vợ mắng một trận.

Hà Lâm trong lòng căm hận, lại chửi bới hắn một hồi lâu.

Nơi trạm xe buýt, đã có nhiều người đang chờ.

Một ông lão, một phụ nữ dắt theo đứa bé, còn có một cô gái.

Trong số những người này, cô gái là đáng chú ý nhất.

Tướng mạo thanh lệ, mặt mũi xinh xắn, khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, thân hình phát dục không tệ, nhất là vòng một của cô nàng gần như bộ quần áo học sinh đang mặc sắp chịu không nổi nữa rồi.

Tần Minh không nhịn được nhìn thêm mấy cái.

Dù sao hắn cũng là đàn ông, làm sao có thể thờ ơ khi thấy gái đẹp được chứ.

Xịch!!!

Một lát sau, xe buýt tới.

Tần Minh đi dần lên.

“Tránh ra!”

Đột nhiên, sau lưng hắn bị đẩy mạnh xém chút nữa là té ngã.

Hắn quay đầu lại nhìn mới biết.

Thì ra là người phụ nữ dắt đứa bé kia, đang liều mạng chen lên phía trước.

Làm như thể chậm một chút xe buýt bỏ chạy đi mất không chừng.

Vì bà ta chen lấn khiến cho ai cũng bị lảo đảo.

Ông lão gầy yếu kia thậm chí xém chút nữa té sấp mặt.

“Này, bà làm trò gì kỳ vậy?”

Cô gái phía sau nhìn thấy khó chịu, lên tiếng chỉ trích người phụ nữ.

Người phụ nữ quay đầu lại.

“Tao làm thế đấy, rồi sao?”

“Bà…!!!”

Cô gái tức đến nỗi không nói nên lời.

“Được rồi được rồi, ông không sao đâu, để bà ta lên trước đi.”

Ông lão khoát tay, ý bảo cô gái xinh đẹp đừng so đo nữa.

Tần Minh nhân tiện nói với cô gái.

“Người ta trong nhà có người mới chết, nếu như trong nhà cô cũng có người chết cô lại không gấp sao? Nhìn thấy vừa rồi bà ta gấp rút đến mức nào không. Theo tôi thấy, chắc phải chết ít nhất hai người, có khi còn là bà con gần nữa cơ!”

Sặc!!!

Bạn đang đọc Siêu Cấp Phá Đời Hệ Thống (Dịch) của Tu Tiên Chanh Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi EikaGen
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.