Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quái vật nhận ra

Phiên bản Dịch · 2286 chữ

Vẫn còn đang ngạc nhiên trước câu chuyện ngoài sức tưởng tượng về “Trái tiến hóa” thì bất giác tôi liếc nhìn Kannazuki-senpai, trong thoáng chốc tôi nhận ra ánh mắt như đã chết của Kannazuki-senpai.

…..vậy là mình đã nghe được bí mật mà mình chưa biết về Seiichi-kun…..có một sự ghen tức không hề nhẹ.

Tôi đã quá chú tâm vào câu chuyện mà hoàn toàn lãng quên Kannazuki-senpai rồi…………!

Đúng vậy, làm sao Kannazuki-senpai biết về “Trái tiến hóa” được! Giá như hỏi Beatrice-san khi khác thì tốt không!

Khi đang định ngó lơ lời nói của Kannazuki-senpai, bất chợt tôi nhận ra một điều.

Đúng rồi, bọn Shouta giờ sao rồi?

Vừa nói vậy tôi vừa ngó nhìn xung quanh thì bọn Shouta không những không thấy đâu, mà còn các anh hùng khác cũng chả thấy mặt ở đây

Lập tức, Kannazuki-senpai chuyển từ biểu hiện như sắp chết đến biểu mặt khá nghiêm trọng, nói với tôi

Seiichi-kun. Để nói việc đó thì cần thiết giải thích cho em tình hình bọn chị hiện giờ.

Ế?

Nói thẳng ra, bọn chị đang bị nhóm anh hùng……….ở học việc nàyxem như kẻ địch.

Cái!?

Tôi giật mình thốt lên trước sự thật kinh ngạc đó.

Beatrice-san thêm vào đó lời khẳng định.

……….Thật đau lòng mà nói………..lời của Kannazuki-san là sự thật.

Sao lại………sao lại thành thế được!? Mà vậy thì vì sao Kannazuki-senpai vẫn ở đây!? Kannazuki-senpai ở đây có ổn không!?

….Chị có cảm giác nếu không đến nhà ăn thi sẽ hối hận. Hơn nữa, thoáng qua thôi……nhưng mà chị thấy mùi Seiichi-kun đâu đấy.

Ô kê, chẳng hiểu gì luôn!

Có vẻ như điều vượt quá tầm hiểu biết của tôi rồi.

Đối với chị, dù sao cũng ăn ở tốt nên cũng hoàn toàn không vấn đề gì, và so với những người khác thì địch ý đối với chị cũng ít hơn. Các giáo viên cũng giám sát chặt chẽ nữa nên cũng không có chuyện bị tấn công đâu. Hơn nữa, giả như có bị tấn công đi chăng nữa thì người đó cũng phải có đủ trình độ. Dù vậy trong đám anh hùng thì chị đứng vị trí khá cao đấy. Thế nên, em cứ an tâm đi.

V, vậy à………..

Trước hết thì tôi cũng đỡ lo việc bị tấn công rồi, cảm thấy khá được giải tỏa. Rồi Kannazuki-senpai nhìn chằm chằm tôi với con mắt đục ngầu.

Em an tâm là tốt rồi. Ngoài em ra, trinh tiết này của chị sẽ không cho ai đâu!

Theo ý nghĩa nào đó thì đếch an tâm tí nào đâuu!!!!!!!!

Cho dù em không quan tâm, chị sẽ giữ mãi sự trong trắng của mình. Nên đừng ngại, vết thương thì sẽ mãi không lành được, hãy vấy bẩn chị đi!!!!

Câu chuyện đang ở trên đen tối rồi đấy…………..!

Đây không phải là Kannazuki-senpai mà tôi biết! Cơ mà tôi cũng không muốn biết đâu!

Khó có thể kháng lại điều đó, tôi bất giác lấy hai tay che mặt.

Mà ngay từ đầu tại sao lại nói cho tôi những điều như thế chứ!? Cho dù khi ở Trái Đất tôi cũng cảm giác hình như đã nghe Kannazuki-senpai đã có người thương rồi!?

Khi đang bối rồi đến gần cực hạn, Al chen vào với biểu hiện hơi khó chịu.

Này? Rốt cụccô muốn làm gì Seiichi hả!

Trói buộc cậu ấy lại!

Tuyệt đối không!!

Ngay lập tức đáp lại trước cái nội dung kinh khủng đó! Mồ tôi phải làm gì bây giờ.

Sau đó, Kannazukisenpai mở miệng với biểu hiện như vừa nhận một cú shock.

Sao, sao lại….chị, chị đã nghĩ về Seiichi-kun đến như vậy…….đối với chị chỉ có Seiichi-kun mà tôi. Nếu Seiichi-kun muốn, chị có thể dâng mọi thứ….không chị sẽ làm tất cả vì em.

Ra vậy. Thế thì hãy trở lại chị của ngày hôm qua đi.

Chị vẫn là chị mà?

Đã muộn rồi sao………!

Này này, người senpai bình thường mà tôi biết khác xa thế này đấy? Cái “bình thường” đó đã thay đổi từ lúc nào mà tôi chưa biết vậy?

Nếu cái này là tốt thì………..

Không tốt tý nào đâu!!

Ngày hôm nay chị đến gặp em thì cũng có lý do cả đấy

Lý do?

Khi tôi đang thắc mắc khó hiểu, thì Kannazuki-senpai chỉ vào áo choàng của tôi

Seiichi-kun có vẻ không che giấu đi tên của mình, nhưng nhờ vào bộ dạng này mà chị không thấy được mặt đấy.

Đúng…vậy nhỉ. Vì trước đó em định che giấu đi bằng cách đội cái này…..A, em sẽ cho Kannazuki-senpai xem bây giờ đây. Lúc em tháo cái này ra, có thể chị sẽ thấy lạ đấy.

Cái đó không phải lo. Dù em có như thế nào thì chị sẽ nhận ra ngay thôi.

Ối trời, mình thấy lo cái khác rồi!?

Đúng là người đã cảm thấy tôi ở đây bằng mùi hay cảm giác gì đó nhỉ! Hoàn toàn không lạ cho lắm!!

Lý do chị gặp em là muốn truyền lại cho Seiichi-kun rằng không cần quan tâm tới bọn chị.

Cái!? Tại sao!?

Vì không muốn em bị cuốn vào chuyện này.

Sau khi nói vậy, Kannazuki-senpai chuyển ánh mắt tới bên Saria và các cô gái.

Có thể thấy Seiichi-kun bây giờ trông rất hạnh phúc……rất giống với khi cha mẹ em còn sống vậy đấy.

Cái đó…………

Đúng là tôi có bị bắt nạt, nhưng hồi vẫn còn cha mẹ, tôi vẫn sống rất hạnh phúc như không hề quan tâm đến chuyện đó vậy…………

Trông thấy em như vậy, chị không nỡ lòng nào phá hoại nó. Đối với chị, hạnh phúc hơn tất cả là thấy Seiichi-kun được vui vẻ.

………………….

Vì vậy, chị không hề muốn em dính líu đến các anh hùng……không, phải là những người liên qua đến Đế quốc Kaiser chứ. Để vậy, hãy vẫn cứ như bây giờ, che khuôn mặt đó lại. Nếu chỉ tên không, thì ở đất nước phía Đông của thế giới này cũng có những người tên giống vậy đấy, thế nên họ nhất định không nghĩ rằng emcùng đến từ Trái Đất như bọn chị đâu. Nhóm anh hùng bọn chị chắc cũng vậy đấy. Bọn Shouta nữa, làm sao có thể nhận ra được? Nếu bắt chuyện thì có thể nhưng chỉ với ngoại hình này, che đi khuôn mặt thì không, nó đã thay đổi rất nhiều rồi.

Kannazuki-senpai nói vậy với biểu hiện nghiêm trọng, sau đó là như chìm trong vẻ cô đơn.

Như đã nói phía trên, ở học viện này, vị trí Anh hùng của bọn chị đang rất nguy hiểm. Nguyên nhân chủ yếu cũng là do sự ưu tú và tiềm năng vượt trội, thế nên bắt đầu có những suy nghĩ khinh thường xung quanh…….hừ, dù sao cũng tự làm tự chịu mà.

………………

Nhưng mà, chị vẫn muốn….nhìn rõ khuôn mặt tự nhiên của em. Khá là………..không, cực kì………….!

Kannazuki-senpai? Chị cũng là anh hùng mà? Hơn nữa lại là hội trưởng đúng không!? Đừng có cho tình cảm cá nhân vào chứ!?

E hèm. Maa, đối với chị, khi được gặp em lần nữa thế này, dù chỉ một khắc cũng không muốn xa rời, muốn cùng sống với em trọn đời nhưng………..vì hạnh phúc của em. Chị em chịu đựng.

Xin lỗi nhưng trong em thấy có phần yên tâm rồi.

À rế? Vậy thì việc nói chuyện như thế này mà bị nhìn thấy chẳng phải rất tệ hay sai?

Cái đó không phải lo. Trước hết mình đã chọn phần ghế ít người xung quanh, hơn nữa Beatrice-sensei lại ở đây. Dù không có liên hệ gì nhưng cùng lắm là bảo đến hỏi Sensei thôi, sẽ chẳng ai truy cứu mình đâu. Và ở đây ngoài chị và Seiichi-kun ra cũng có người khác nữa, nên khó ai có thể xem rằng chị chỉ nói chuyện với Seiichi-kun không, thế là đủ để tránh rắc rồi rồi.

Có vẻ chị đã để ý đến điều này trước rồi nhỉ……….

Tuy nhiên, dù có nói rằng đừng quan tâm đến Kannazuki-senpai nữa thì tôi cũng chẳng dễ dàng gật đầu được.

…..Đừng có nói là vì em, điều đó em không chấp nhận.

Dù lần này là ý nguyện của em thì chị không thể đáp ứng được. Giả như em có cố tiếp cận đi nữa thì bọn chị sẽ vẫn vờ như là người lạ thôi. Điều này chị cũng đã thông qua bọn Shouta rồi. Dù sao việc em gặp bọn đã từng bị bắt nạt cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa có hơi tàn nhẫn nói điều này, nhưng người mà em muốn gặp như là bạn bè rất ít đúng không?

Utsu!

Tôi hoàn toàn không nói được gì. Đúng, vì tôi có rất ít bạn đấy! Không phải là không có đâu nhé! Tôi tin vậy! Cơ mà không biết việc em có ở học việc này không thì sao mà lại đã thông qua bọn Shouta rồi, thế là thế nào!?

Cái đó bỏ qua đi, đúng là tổ anh hùng thì ngoài Kannazuki-senpai và đám Shouta ra thì tôi không muốn gặp ai hết. Cho tới bây giờ thì chưa vấn đề gì, nhưng quả nhiên với thân thể đã bị bắt nạt liên tục nhiều năm trước khi đến với thế giới này, việc gặp những đứa đã bắt nạt mình thì sẽ rất mệt.

Tất nhiên nếu thật sự mà gặp thì không có chuyện sợ hãi gì cả, có khi còn có thể trả đũa được ấy chứ.

Và như vậy nếu bị Kannazuki-senpai và những người kia vờ như người lạ, kết cục thì mọi chuyện đã chấm dứt ở đây rồi………..Mà không, khi bị cư xử như vậy thì nếu tôi xây dựng tình bạn lại một lần nữa thì không có vấn đề gì đâu nhỉ.

Cho dù tôi hiểu hảo ý của senpai là vậy, nhưng quả nhiên tôi không thể nào bỏ rơi bọn họ được.

Nói chung thì em hãy cứ yên tâm sống tốt đi nhé. Chị cũng vậy, sau khi kết thúc vai trò làm anh hùng, chị sẽ một lần nữa trở lại với em mà.

……………..

Đến mức này dù có nói gì thì Kannazuki-senpai sẽ không hề lay chuyển rồi, cho dù có lấy danh nghĩa là bạn thơ ấu đi chăng nữa. Một khi Kannazuki-senpai đã quyết định việc gì là nhất quyết sẽ làm cái đó.

Chính vì vậy, không nói gì về việc này nữa, bây giờ tốt hơn hết là thay đổi hướng câu chuyện đi thôi

A, phải rồi, Kannazuki-senpai đã nói là việc đến nơi này không có vấn đề gì, vậy thì bọn Shouta bữa trưa thì làm sao?

Một cách thay đổi khá miễn cưỡng nhưng vì với Kannazuki-senpai đang tập trung thế này, thì cũng sẽ không nhận thấy điều bất tự nhiên đâu.

Bữa ăn của những anh hùng khác sao? Vậy thì không cần phải lo. Việc ăn uống của họ đã được phía nhà trường chuẩn bị, ngay cả lớp học cũng được rời đi cho mà.

Đến vậy sao. Đấy không phải là chế độ đãi ngộ học sinh đâu nhỉ?……A, mà đây là anh hùng mà.

Cho dù em thấy có hơi nói quá nhưng….Senpai thật sự đang ở trong tình huống nguy hiểm sao.

Kannazuki-senpai dù sao cũng là con gái của chủ tịch tập đoàn “Kannazuki”, con mắt nhìn người hay cảm giác về vấn đề xung quanh cũng khác hẳn.

Vì vậy, cho dù tin lắm nhưng trong tâm vấn còn có chút khúc mắc trước lời của Kannazuki-senpai.

Khi đang nghĩ vậy, bất ngờ Kannazuki-senpai hướng về tôi với con mắt đục ngầu.

Vậy thì Seiichi-kun. Vì trong một thời gian chị sẽ không thể tiếp xúc với em nữa, nên cái figure em mới tạo lúc nãy đưa chị đây.

Thậm chi còn không một câu xin ư!?

Còn nữa, chuẩn bị thêm cả loại kích cỡ lớn cho chị.

Lại còn yêu cầu thêm kìa!!?

Tôi ôm đầu bất giác phản bác lại, khi đó Kannazuki-senpai cười, đứng dậy.

Giờ thì, đã đến lúc chị phải đi rồi. Thời gian nghỉ trưa cũng đã hết

A nô………….

Như chị đã nói, chị và em, sau khi thời gian nghỉ trưa này kết thúc, chúng ta chỉ là người lạ thôi

……………

…………..Mà trước đó thì, thấy em vấn ổn………..trông em vẫn vui vẻ như vậy, thật sự tốt quá.

Kannazuki-senpai nở một nụ cười cô đơn.

Vậy hẹn gặp sau nhé. Lần tới sẽ không phải là “anh hùng” Kannazuki Karen nữa mà sẽ là Kannazuki Karen với tư cách là người bạn thuở nhỏ mà thôi.

Nói vậy, Kannazuki-senpai cất bước đi.

Tôi ngắm nhìn tấm lưng đó xa dần.

Lúc đó, bất chợt tôi nhận ra ở cổ tay Kannazuki-senpai có đeo một vòng tay rất thô kệch.

Đeo một cái vòng tay…….như thế ư?

Cho dù cố nhớ lại Kannazuki-senpai của ngày xưa, nhưng tôi không hề có kí ức về cái loại vòng tay như thế cả.

Hơn cái vòng tay của Kannazuki-senpai làm tôi nhớ lại kiểu vật mà Origa-chan đã phải mang theo người “Vòng cổ lệ thuộc”.

Lòng tôi dấy lên một cảm giác bất an, tôi lập tức sử dụng kĩ năng “Giám định” lên cái vòng tay đó.

Sau đó————-.

“Vòng tay lệ thuộc”

Trong tôi như có gì đó đã đổ vỡ.

Bạn đang đọc Shinka no Mi của 美紅 (Miku)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoan123thit
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 48

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.