Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hẹn hò với Altria ~ Vở kịch~

Phiên bản Dịch · 3883 chữ

Solo : Yuki

Ngày tiếp theo sau khi hẹn hò cùng Rurune.

Theo kế hoạch sẽ là ngày tôi sẽ hẹn hò cùng với Al, và tôi đang đứng trước nhà trọ đợi cô ấy.

………Ế? Chẳng phải tôi chỉ là một tên rác rưởi thôi hay sao? Không, thực tế thì cũng đúng là như vây.

Thế nhưng tại sao một kẻ như tôi lại được cả Al hay Saria yêu mến chứ? Đối với Al, không phải nếu cặp với một tên Ikemen (Đẹp trai, ngầu :v) hơn tôi, tốt bụng nữa thì sẽ tốt hơn hay sao. Saria thì……à mà thôi, em ấy là một gorila mà.

Khi những nghi ngờ đó cứ luôn luẩn quẩn trong đầu tôi và cứ tiếp tục không có hồi kết thì từ phía sau lưng, Al cất tiếng gọi

Đ….đã để anh phải chờ!

Không, hoàn toàn không đợ————-

Đang nói dở chừng, thì tôi chết lặng

Bởi vì trước mắt tôi ko phải là Al với chiếc áo hở nửa bụng và một cái quần ngắn của mọi khi mà là một Al đang đứng đó với một bộ parker trắng cùng váy dài trên người.

Với ngoại hình này, ấn tượng của tôi về Al đã khác, một mỹ nhân cực kì dễ thương, thêm đó có thể thấy được nét quyến rũ trên cô ấy.

Tôi vô thức say sưa ngắm nhìn, sau đó Al, má đã đỏ bừng lên, cố gắng nói ra một cách lúng túng

Cá…cái gì vậy….bộ trông em kì lắm sau?

Không! Anh ko hề nghĩ rằng nó kì đâu, mặt khác nó cực hợp đấy. Vừa nãy…ừm…chỉ là….Al dễ thương quá mức…

~~~~~~~~ư!!!

Trước lời nói của tôi, má Al càng đỏ hơn nữa, mặt lảng tránh sang chỗ khác.

Cái gì đây!?? Xấu hổ vãi! Không, cực kì xấu hổ luôn ấy chứ.

Đúng là, Al thật sự trông rất dễ thương, thế nên những ngôn từ tôi vừa truyền đạt là tất nhiên mà thôi………

Nhưng mà, tôi ko nghĩ nó lại xấu hổ đến mức này!! Hỡi những đàn ông trên thế giới, tại sao họ lại có thể bình thản vượt qua được cái việc khó khăn mức độ cao thế này. Tôi ko nghĩ họ cũng là con người đâu! Mặc dù tôi cũng dần dần ko còn là con người nữa rồi.

..Dù sao thì! Đi…đi thôi nhỉ.

Đún…Đúng rồi nhỉ!

Với một bầu ko khí ngượng ngùng, chúng tôi nhanh chóng bắt đầu buổi hẹn hò này.

Nhưng, khi vừa bước được vài bước khỏi nhà trọ, Al lại lên tiếng.

..Seiichi!

Huh?

Chúng mình nắm…nắm tay…có được ko?

…..

Ngoảnh mặt lại về phía Al, với khuôn mặt đỏ chín như con bạch tuộc luộc, cô ấy đưa tay vừa run rẩy vừa hướng tới tôi.

Làm thế nào đây.

Nhìn Al dễ thương như vậy khiến đầu tôi đấu tranh tư tưởng dữ dội

Cuối cùng thì tôi đã nắm lấy tay Al trong khi một nửa vẫn còn đang cảm thấy shock

Tsu! Ha…ha ha!

Sau đó, khuôn mặt Al rạng rỡ hẳn lên….Nếu em hạnh phúc như thế thì, hãy nắm tay anh bao nhiêu cũng được..Ý tôi là, tôi có nên cắt luôn cánh tay rồi đưa cho cô ấy ko nhờ? Nếu là tôi của bây giờ thì dù có mất cánh tay đi nữa thì tôi vẫn có cảm giác nó sẽ mọc lại thôi!….Mà, tôi éo chơi dại đâu, dừng lại thôi.

Chúng tôi kết thúc cư xử qua lại như vậy tại đây, rồi một lần nữa bắt đầu bước đi.

Lần hẹn hò này, vì lần trước hẹn hò với Rurune chỉ có 2 người đi ăn với nhau, nên Al nói cũng muốn như vậy chỉ với hai người. Ngoài ra thì chúng tôi còn định đi đến rất nhiều nơi khác nhau nữa.

Chỉ là, cho đến bây giờ, hằng ngày tôi chỉ đi đi lại lại những nơi thân thuộc thôi. Nên nhân cơ hội này, tôi muốn Al sẽ hướng dẫn mọi nơi về thành phố này.

Đúng rồi, vì bài kiểm trả để trở thành Mạo hiểm giả của Seiichi, mà em trở thành người giám sát của bọn anh, tuy hơi ít nhưng em cũng đã hướng dẫn rồi nhỉ . Có hơi kì lạ nhưng nó lại khiến em nhớ về những việc ngày trước.

Vậy à….!

Khi tôi và Saria vừa mới tới thành phố này, Al đã đồng hành cùng với tư cách là người giám sát theo sự thỉnh cầu của chúng tôi. Lúc đó cô ấy cũng đã chỉ dẫn một phần trong thành phố này rồi như là cô nhi viện, hay nhà thờ của giáo phái Belfille chẳng hạn

Nhớ ko? Khi ghé qua nhà của Adriana-san, em cũng đã nói một chút về “Khu thượng tầng”

…Hình như anh cũng cảm giác đã nghe đến rồi.

Khi đó em ko nói chi tiết lắm, thực ra thì thành phố này được phân thành các khu: “Khu thương mại”, “Khu giải trí”, “Khu thượng tầng”, “Khu dân cư”. “Khu thương mại” thì có rất nhiều cửa hàng buôn bán được xếp thành hàng, “Khu giả trí” có rất nhiều cơ sở để vui chơi, “Khu thượng tầng” là nơi có rất nhiều quý tộc ở, “Khu thương mại” hay “khu giải trí” gần như là khu vực chính. “Khu dân cư” thì không cần giải thích anh cũng biết đúng ko. Và nói chung, nằm ở vị trí trung tâm giữa các “khu” này là quảng trường cùng với lâu đài đấy.

….

Làm sao đây. Tôi hoàn toàn không biết điều đó

À rế!! Dù đã sống ở đây một thời gian ko lâu mà những chuyện như vậy tôi lại ko biết là sao?? Hơn nữa, ngay cả thông tin dễ dàng có thể biết được như chia thành các khu cũng ko biết?? Tôi đúng là một tên quá vô dụng mà.

Tiện đây, Guild hay nhà trọ mà chúng ta đang ở cũng thuộc “khu thương mại”, cho nên phạm vi hoạt động của Seiichi-kun là cơ bản là từ “khu thương mại” đến quảng trường và lâu đài nhỉ.

…….

Thủ đô của vương quốc này, không hề hẹp một tý nào. Nghĩ kĩ thì đúng là như vậy

Trước sự thật ngay vừa rồi, tôi chỉ biết im lặng.

Mà, dù sao thì, hôm nay, nơi em muốn dẫn Seiichi đi là “khu giải trí”.

Ra vậy……

Cái “khu giải trí” đó có những địa điểm vui chơi, đến đấy chắc là ổn thôi.

Tôi tò mò không biết Khu giải trí là một nơi như thế nào.

Đang chìm trong suy nghĩ thì Al kéo tay tôi đi.

Kìa, đừng có đứng lì ra 1 chỗ thế chứ, nhanh chóng đi thôi.

Này, này! Anh sẽ đi mà nên đừng có kéo nữa.

Với hình dáng bị kéo lê bởi Al, nơi tôi vừa đứng đã trở thành phía sau.


Tới đây chính là “Khu vui chơi”

ÔÔÔ!!

Tôi đã được Al dẫn đến nới được gọi là Khu vui chơi. Nơi đây rất khác so với phong cảnh nơi vương đô mà tôi đã nhìn thấy, cảm thấy được một bầu ko khí vui vẻ và cũng rất đặc biệt.

Em nghĩ là Seiichi sẽ ko biết, ở nơi này có một nhà hát rất nổi tiếng đấy

Thật vậy à?

Uh, vì nó được công diễn mỗi ngày, nên hôm nay em muốn cùng Seiichi đến xem.

Nhưng mà cái đó, sao nhỉ, mấy hôm trước chúng ta đã mua vé đâu

Ngay khi vừa hỏi tới, Al lập tức rút ra 2 mảnh giấy.

Vé của buổi diễn hôm nay đây, 2 cái 😀

-……

Có vẻ như là, vì buổi hẹn hôm nay, trong lúc tôi và Rurune đang ra ngoài cùng nhau, Al đã mua sẵn rồi.

……..Thật thảm hại làm sao, tôi ấy……..

Dù có sức mạnh phi thường thế nào đi nữa, những lúc thế này thì hoàn toàn chẳng có tác dụng gì cả….. Nói ra lại cảm thấy buồn.

Vâ..Vậy à!! Vậy thì, nhờ em dẫn đến đó nhé

Oou! Cứ để cho em!

Al-san. Em, thật sự giống người đàn ông lịch lãm hơn cả anh rồi…….

Al tiếp tục tiến bước cùng niềm hân hoan, cùng những lời ngu ngốc bên cạnh của tôi. Với sự hợp thành kì lạ này chúng tôi tiếp tục tiến bước trong khu giải trí.

Lát sau, khi đã ổn định lại cảm xúc của mình, tôi thong thả đảo mắt nhìn xung quanh, bầu không khí thoải mái lại đến khiến tôi cũng bắt đầu tươi tỉnh lên.

ÔÔ! Cái gì kia!?

Khi đang tiến bước, ở bên lề đường, có một anh hề đang nổi trên không và ném 7 viên ngọc lửa.

Hơn nữa, Khi những viên ngọc đó vừa với hợp lại với nhau thành thành một viên lớn, thì anh hề thổi một hơi, ngay trong khoảnh khắc đó, nó tỏa ra những tia lửa đầy màu sắc khác nhau, sau đó thì lặng lẽ biến mất.

AA, tại nơi đây, có thể bắt gặp nghệ thuật biểu diễn đường phố bất cứ đâu.

Cái nghệ thuật đường phố đâu có đến mức đấy!!

Những trò đó có thể làm được chính vì do ma pháp, nhưng dù vậy, ko biết tôi có thể tiếp thu được những trò đấy thành một cái gọi là nghệ thuật đường phố không? Chỉ cần một loại kĩ thuật thôi cũng được…..

Mà, kệ đi, đối với tôi những việc đó làm sao có th—————–

「Đã nhận được kỹ năng “Nghệ thuật đường phố”」

……………………………………………………………………………

Ớ, chuyện gì vậy? Seiichi. Bộ mặt anh trông khó nhọc vậy

…..ừm…..ko có gì đâu…..

Vui vẻ trở lại và tiếp tục tiến lên, lần này tôi bắt gặp một người phụ nữ đang hát bên đường với một chất giọng tuyệt vời.

Bài hát đó mang lại cảm giác rất vui vẻ. Nó thực sự rất hợp với bầu ko khí khu vui chơi này

Một bài hát khiến ta cảm thấy phấn chấn lên phần nào.

Al cũng vừa mỉm cười vừa nói.

Nhờ bài hát đó cùng với một Al như vậy, khiến tôi cũng cảm thấy vu——————.

[Đã học được kỹ năng “Ca hát”]

Tâm trạng tôi ngay lập tức tụt dốc không phanh.

Đằng sau người phụ nữ đang hát đó, có vài người đang trình diễn những nhạc cụ khác nhau trên tay với tâm trạng vui vẻ.

AA…Những nhạc cụ đó ko biết chúng có năng lực làm ấm lòng người ko mà trong khoảnh khắc, cảm xúc đang chán nản của tôi đã dịu————-.

[Đã học được kỹ năng “Biểu diễn”]

Tôi cạn lời rồi. Đúng ra thì nó còn tệ hơn rất nhiều nữa.

Này, ai đó làm gì với cái cơ thể này đi chứ! Cảm giác tội lỗi như thể cướp đi thành quả của mọi người mà họ đã bao công nỗ lực để đạt được vậy.

Chỉ vừa có vài chục mét mà đã có được tận 3 kĩ năng liền. Thành thực xin lỗi mọi người!

Tôi lảo đảo bước đi trong tâm trạng bị tác động mạnh, đột nhiên một người phụ nữ ăn mặc rất khiêu gợi đến và bắt chuyện với tôi

Anh gì ở đó ơi, đến cửa hàng của em đi. Rất nhiều dịch vụ hấp dẫn đang chờ đấy.

Ế, ế!! T..tôi á!?

Đúng đấy. Đâu còn ai nữa đâu?

Cái gì thế này? Các chị gái xinh đẹp đang dụ dỗ tôi vào cửa hàng à?

Trước tình huống chưa từng trải qua này, tôi ko thể che dấu được sự lúng túng. Thấy vậy, người phụ nữ đó đến khoác lấy cánh tay tôi.

Được mà, được mà! Đi thôi nào!

Ế, à, không…cái đó………..!

Ngự…ngực đang chạm vào kìa, chị gái ơi! Đây là thứ như là nét quyến rũ của người lớn à!?? Đối với tôi vẫn còn sớm! hơn nữa, tôi vẫn là vị thành niên.

Đối với người chưa có kinh nghiệm với phụ nữ như tôi, ko thể phát huy được khả năng giao tiếp để vượt qua cái tình huống này.

Làm thế nào đây, tôi đang dùng cái đầu để suy nghĩ một chút thì……..

..anh ta là bạ…bạ…bạ…bạn trai của tôi. Tay, bỏ tay ra!!!

Al, để cạnh tranh với người phụ nữ, đã ôm cánh tay còn lại của tôi vào ngực của cô ấy.

Bê, bên này cũng cảm giác mềm mại quá…..!

Trước hành động đó của Al, mặt tôi ngay lập tức nóng bừng. Mặt đỏ hơn con bạch tuộc luộc.

Với khuôn mặt đỏ choét, tôi chỉ biết đông cứng tại đó. Ngay khi ấy, người phụ nữ mở to mắt trước hành động của Al rồi vừa cười khúc khích vừa thả tay tôi ra.

Ara, xin lỗi nhé. Nếu có bạn gái-san ở đây thì đành vậy. Đừng lo, giữa chúng tôi không có chuyện gì đâu.

Sau khi nói như vậy, người phụ nữ bỏ đi trước mặt chúng tôi.

………………..

Khu giải trí, dành cho người lớn nhỉ?

Anh nói cái gì thế………

Trước lời của tôi, Al nói bằng giọng mệt mỏi

Sau đó, cô ấy ngước mắt lên, trừng trừng nhìn tôi.

C, có em ở đây rồi, nếu mà anh dám bén mảng tới những nơi như thế này, khô…không thể chấp nhận được đâu đấy.

Tại sao, con người này lại dễ thương đến như vậy

Dù ko muốn nịnh nọt, nhưng trước từng hành động đó của Al, tôi đã nói ra.

Dù có nói ko có chuyện gì đâu thì có thể em sẽ ko tin. Nhưng anh chỉ cần Al và mọi người bên cạnh là đủ.

….Thật thảm hại, ngay tại đây cũng ko nói được những lời chỉ dành cho Al mà lại thêm chữ “mọi người” vào.

Cuối cùng thì chỉ có cái cơ thể đặc biệt này của tôi là phát triển, còn bên trong thì hoàn toàn ko tiến bộ lên được tý nào………

[Đã nhận được kỹ năng “Quyến rũ”]

Lại nữa, chỉ có cái cơ thể này của tôi mới đạt được cái việc phát triển vi diệu như vậy.

Với đó, cuối cùng thì Al ko chỉ nắm tay tôi mà cô ấy còn ôm cả cánh tay và cứ thế hướng tới đích đến là nhà hát.

Đứng trước nhà hát nơi chúng tôi vừa tới, nhìn bề ngoài trông giống như một đền thần toát lên một bầu không khí có cảm giác uy nghiêm và cao quý.

Hướng tới lối vào, chúng tôi đưa vé cho người quản lý rồi đi vào trong

-…………..

Bước vào bên trong , tôi mới thấy được độ xa xỉ không chỉ dừng lại ở lối vào.

Ánh sáng màu cam nhạt tỏa lên và trên trần nhà treo những đèn trùm trông hết sức cao cấp. Trên đó còn có các bức vẽ rất sinh động như con người, cỏ cây hoa lá và nghe nói chúng được vẽ ra bởi một người họa sĩ rất nổi tiếng.

Trung tâm là một cái cầu thang lớn, 2 bên cầu thang là những cái cột được mạ vàng mạ bạc trông rất tuyệt vời.

Nhìn xung quanh, những quý ông quý bà với vẻ ngoài chỉnh tề đang nói chuyện với nụ cười trang nhã trên môi.

Làm sao đây. Tôi có cảm giác đến nhầm nơi mất rồi

Này….Al-san? Mình không nhầm nơi chú nhỉ….với cả cứ trùm đầu như thế này thì…….

A? Đừng bận tâm làm gì. Mặc dù bây giờ chỉ thấy giới quý tộc, nhưng bình thường thì những người dân bình thường cũng tới xem đấy. Hơn nữa, vì nơi đây không cứng nhắc với vẻ ngoài đâu, nên mặc trang phục ở mức tối thiểu cũng được.

Anh còn cảm thấy mình còn không đáp ứng được mức tối thiểu đó!? Có ai vào đây mà trùm toàn đầu ko!? Chỉ có mình anh thôi đấy!

– Cởi ra thì cũng được thôi, cơ mà không cần làm đến mức đó, những quý tộc ở đất nước này ko quan tâm chuyện vặt đấy đâu…..Dù sao, nếu anh vẫn cứ bận tâm đến thì cởi ra cũng được nhưng……

Với những lời đó, tôi thắc mắc tại sao Al lại có vẻ không thích tôi cởi áo choàng này ra cho lắm.

….Mà, nếu đã nói ko cần bận tâm thì tôi cũng ko cần cởi nó ra làm gì, tránh được phiền phức thì tốt quá……

– Ừm, vậy, trang phục cứ thế đi…..anh cũng thấy cởi ra rất phiền phức…….

– Vậy à. Ưm, vậy, mau nhanh chóng đến chỗ ngồi thôi nào.

Leo lên cầu thang lớn của hội trường, sau khi đi một đoạn khá dài thì chúng tôi cũng đến được chỗ ngồi ở tầng 2.

Lần này, chỗ ngồi được Al lấy cho có thể nhìn thẳng xuống sân khấu, dù đây là lần đầu đến xem nhưng có thể thấy đây là chỗ khá tốt.

Khác với rạp chiếu phim ở trái đất, nơi đây ko có bán kẹo, bắp hay đồ uống.

– Nhắc mới nhớ, lần này vở kịch chúng ta xem là gì?

Bất giác chợt nhận ra mình ko biết tiết mục hôm nay là gì, tôi hỏi Al

– Ừm, hôm nay…..là “Nàng tiên cá”, câu truyện này do một Anh hùng từ thế giới khác mang đến.

Tự trọng chút đi chứ, tên anh hùng kia. Mặc dù tôi không bao giờ có thể nói ra.

Nhưng dù vậy, tôi chưa từng nghĩ rằng có thể xem câu truyện rất thân quen trên trái đất ở dị giới. Không, ngay cả vở kịch Nàng tiên cá này cũng chưa từng xem qua. Nhưng, nội dung câu truyện thì biết rất rõ…………

Hơn hết, việc câu truyện này được biểu diễn ở một nơi như thế này chứng tỏ nó không chỉ thành công ở riêng Trái Đất mà nó còn nổi tiếng nơi đây nữa.

Sau khi chém gió với Al một lúc chờ khai màn, cuối cùng vở kịch cũng bắt đầu.

Ánh sáng toàn hội trường biến mất đi, chỉ còn lại không gian trên sân khấu.

Sau đó, trong tôi có chút xúc động.

Tại vì những việc này ở Trái đất là ko thể: vở kịch dùng nước thật, cả diễn viễn viên trong vai nàng tiên cá cũng là người cá thật luôn.

Hơn nữa, trên sân khấu toàn là những trai xinh gái đẹp, họ bắt đầu câu truyện bằng khả năng diễn xuất cực ấn tượng như đang bị lôi kéo vào câu truyện.

Với việc dùng nước và cả ma thuật, trong đoạn chiếc thuyền mà chàng hoàng tử đi gặp bão lớn, đó là một chiếc thuyền thật được làm nổi trên ko cùng với mớ hỗn độn do cơn bão. Trước cảnh đó, tôi ngạc nhiên tới mức ko chớp mắt.

Không phải ở trái đất, mà đây như là vở kịch của chính thế giới này vậy.

Tất nhiên thì trang thiết bị của sân khấu hay kỹ thuật thì có thể ở trái đất hơn, nhưng điều đó ko liên quan ở đây, những thứ đó có thể hoàn toàn giải quyết được bằng ma thuật. Không có dấu hiệu của khoa ở đây cả.

Từ khi vở kịch bắt đầu, tôi đã luôn xúc động rồi, việc làm tôi xúc động hơn nữa là câu chuyện “Nàng tiên cá” lại kết thúc bằng một happy end.

Khác với nàng tiên cá của disney cũng là một happy end, nhưng ở đây ko có những cảnh phiêu lưu hoành tráng và kết thúc câu truyện là người 2 người đến được với nhau.

Khi vở kịch hoàn tất, vì năng lực diễn xuất của các diễn viên, sự trình diễn nhờ ma pháp và tính cảm động của câu truyện, tôi đã vô thức mà khóc.

– Th…Thật tuyệt vời…!

– Uầy. Tốt đến mức mà anh khóc luôn à!!

Khi trông thấy tôi, dù là con trai, khóc nhưng Al chỉ hướng ánh mắt ấm áp vào tôi mà không đối xử như với một kẻ ngốc.

À thỉnh thoảng cái cơ thể này cũng phải lộ ra sự yếu đuối như vậy chứ!….mà đấy là lời bao biện mà thôi.

Nhưng khóc do cảm thấy buồn hay cảm động nên khóc là điều rất bình thường. Gần đây, trước cái cơ thể cứ phát triển đột ngột theo hướng lệch lạc này, nước mắt tôi cứ ko ngừng rơi!

Bỏ qua chuyện đó đi nhưng thực sự là đây là một câu truyện rất cảm động.

[Đã nhận được kĩ năng “Diễn xuất”]

Khôngggggggggggggggggggggggggggggggggggggg!

Đang cảm động bao nhiêu, trong khoảnh khắc chuyển luôn thành nỗi buồn.

Thật sự cái cơ thể này đang tra tấn tinh thần tôi!? Lẽ nào, ngay cả cái cơ thể của tôi cũng không ưa tôi?? Mặc dù tao chỉ có thể tin tưởng mày thôi…..MY BODY!!!

Dù có nói rằng nhân quyền bị tước đoạt bởi chính cơ thể của tôi cũng không qua.

– Này, ngoài “nàng tiên cá” ra thì còn tiết mục nào nữa ko.

– Tất nhiên rồi. Ngoài ra còn có “cô gái lọ lem” chẳng hạn………

Không, thực sự thì tự trọng chút đi chứ, tên Anh hùng kia. Các người định tuyên truyền văn hóa ở trái đất đến mức nào đây.

Chỉ nghĩ đến việc các anh hùng này mà xuất thân từ Nhật Bản đến tuyên truyền những thứ như manga hay anime thì thật là…………

– Như đã nói, hôm nay chỉ toàn là những câu truyện được các anh hùng mang đến như “nàng tiên cá” thôi. Nhưng ở đây cũng có biểu diễn những tiết mục mà câu truyện được tạo ra tại thế giới này như là “vợ và tình nhân ~ vở kịch của tình yêu và thù hận trong điên cuồng” hay là “hoạt động ngoại tình của đàn ông”

Không tạo ra câu chuyện nào nghiêm túc một chút hả?? Sao hầu như toàn cái tên kinh khủng thế.

Ngược lại thì tôi cũng muốn xem nội dung của nó như thế nào.

Những truyện trên trái đất tôi nghĩ được biểu diễn một cách rất chính xác. Thế còn cái kia, “Hoạt động ngoại tình của đàn ông” ư. Tôi tò mò ko biết họ sẽ biểu diễn như thế nào hay sử dụng ma pháp gì nữa…….

Tại dị giới, ko chỉ cơ thể mà suy nghĩ của tôi cũng phát triên một cách lệch lạc mất rồi.

– Mà bỏ đi. Lần tới cùng đi xem tiết mục khác nhé.

Lần đi này thực sự rất thú vị và sau khi rủ Al, cô ấy mở to đôi mắt ra, rồi gật đầu với vẻ hạnh phúc.

Như thế, sau khi cùng nhau ăn trưa. Tôi cùng Al trở về nhà trọ và kết thúc buổi hẹn hò hôm nay.

Bạn đang đọc Shinka no Mi của 美紅 (Miku)
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoan123thit
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 40

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.