Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lần Đầu Tiên Chiến Đấu

Phiên bản Dịch · 1074 chữ

Nhớ lại kỹ năng chiến đâu mà Tần Vũ dạy cho cô, Tần Tiểu Vũ cắn răng, tiếp đó chân cô di chuyển, tránh sang một bên, con Xác sống này lao thẳng về phía bên cạnh.

Tần Tiểu Vũ thừa cơ đập một gậy vào trên ót con Xác sống, Tần Tiểu Vũ thành Tiến hoá giả nên có được thể chất cấp hai, lại nhờ có dị năng cường hóa nên thể chất cấp bốn, so với Tần Vũ cũng không kém là bao.

Xác sống bị Tần Tiểu Vũ đập một gậy thì ngã xuống mặt đất, xác sống giãy dụa muốn đứng lên, Tần Tiểu Vũ hít sâu một hơi, sau đó lấy côn sắt được mài nhọn hoắt một đầu kia đâm vào trong ót con xác sống, xác sống co quắp mấy cái rồi ngừng động đậy.

"Không tồi."

Tần Vũ lạnh lùng khen ngợi, đồng thời có hơi buông lỏng ra bàn tay đang nắm chặt côn sắt ra, mặc dù vừa nãy hắn khoanh tay đứng nhìn, nhưng chỉ cần Tần Tiểu Vũ vừa gặp phải nguy hiểm, hắn sẽ lập tức xông lên hỗ trợ, cũng may Tần Tiểu Vũ không để hắn thất vọng.

Tự tay giết chết một con xác sống, dù sắc mặt Tần Tiểu Vũ có hơi tái nhợt, nhưng đồng thời cũng rất vui vẻ, cuối cùng cô cũng không còn là con gái tay trói gà không chặt như trước kia nữa.

Mà trong thời gian một tuần sau này, Tần Vũ ngoài dạy Tần Tiểu Vũ các kỹ năng chiến đấu thì còn không ngừng rèn luyện cho cô thực chiến, Tần Tiểu Vũ cuối cùng cũng có được sức chiến đấu nhất định, nên trong lòng Tần Vũ hết sức vui mừng.

Trong thời gian một tuần này cũng xảy ra mấy chuyện không lớn không nhỏ, trong đó Tần Tiểu Vũ lỡ ngắt đi mạng internet, điều này khiến cho thứ giải trí duy nhất mỗi ngày của cô cũng mất đi.

Mấy ngày nay Tần Vũ lại lấy được hai viên đá tiến hoá, trước đó lấy được đá tiến hoá thì đưa toàn bộ cho Tần Tiểu Vũ, kế tiếp lấy được đá tiến hoá thì hắn và Tần Tiểu Vũ chia đều, nhờ phục chế, dị năng cường hoá, một viên đá tiến hoá thật ra tương đương với bốn viên, cho nên cho dù hai người có chia ra thì cũng có thể được gấp đôi đá tiến hoá, nói ra nhất định sẽ làm người ta ghen tỵ mất.

Thể chất của Tần Vũ cũng từ cấp năm lần thăng lên đến cấp bảy, có thể nói là có tiến bộ không ít, nhưng Tần Vũ không thoả mãn với chút tiến bộ ấy, hắn vẫn đi săn với Tần Tiểu Vũ mỗi ngày, chỉ hy vọng có đủ thực lực trước khi hỗn loạn ập đến.

Lại là một ngày tươi sáng đầy nắng, Tần Vũ đưa Tần Tiểu Vũ đến đường phố săn giết Xác sống, những ngày này đi qua Tần Vũ rèn luyện, Tần Tiểu Vũ cuối cùng có thể tự mình đảm đương một phía.

"Đoàng!"

Bỗng nhiên Tần Vũ nghe thấy từ phương xa truyền đến một tiếng súng.

Tần Tiểu Vũ hơi kinh ngạc nói:

"Hình như là tiếng súng, bên kia có người!"

"Đi qua xem thử."

Ánh mắt Tần Vũ lấp lóe, đối phương có súng, trong lòng của hắn dấy lên ý định cướp lấy, trước đó không lâu hắn và Tần Tiểu Vũ đã đi qua cục cảnh sát ở đó rồi, đáng tiếc toàn bộ vũ khí trong đó đã bị lấy đi hết, đoán chừng là người còn sống nào đó lấy đi.

Trên đường phố đổ nát, khẩu súng M249 trong tay Lâm Phong loé lên ngọn lửa, đầu của một con xác sống ở phía trước bị bắn thủng thành cái sàng, mà lúc này lại có nhiều xác sống xông về phía này, đảo mắt nhìn qua ước chừng hơn hai mươi con, một khúc đường đông nghẹt trông vô cùng khủng bố.

"Anh Lâm, chúng ta vẫn nên nhanh chóng rút lui thôi, mấy con xác sống này thật đáng sợ, không chỉ tốc độ cực nhanh, hơn nữa phải bắn vỡ đầu của bọn chúng, bọn chúng mới chịu chết."

Một thanh niên trông khoảng hai mươi tuổi ra mặt nói, hắn mặc trên người bộ quân phục màu xanh, trên mặt lại tràn ngập vẻ sợ hãi.

Lâm Phong im lặng không nói, còn một người đàn ông trung niên khác thì ‘bằng bằng’ hai phát súng bắn vỡ đầu một con xác sống đang xông lên phía trước, hắn tức giận nói:

"Tiểu Trương, ngươi cũng không phải không biết nhiệm vụ lần này, tên đó chơi khăm anh Lâm, để cho bốn người ít ỏi chúng ta tới đây cứu viện sĩ quan Lý, hoàn thành còn dễ nói, nếu như không hoàn thành được hắn nhất định sẽ nhân đó tìm cơ hội trừng phạt anh Lâm.”

“Nhưng mà...”

Tiểu Trương vừa nhắm họng súng thẳng vào đám xác sống đen nghẹt đằng trước, vừa nói:

"Chúng ta chỉ có bốn người, nơi này lại có hơn hai mươi con xác sống lận đó! Hơn nữa đạn của chúng ta cũng sắp bắn hết rồi.”

Một người đàn ông còn lại trong nhóm cũng lên tiếng khuyên nhủ:

"Anh Lâm, chúng ta vẫn nên rút đi thôi, khoan hãy nói đến chúng ta có thể đối phó mấy con xác sống này hay không, cho dù chúng ta giết chết toàn bộ chúng nó, sĩ quan Lý cũng chưa chắc còn sống mà."

Người nam trung niên nói chuyện trước đó thấy hai người đều bày ra điệu bộ sợ chết thì lòng hắn rất giận nhưng cũng không thể làm gì, hắn tên là Lý Sơn, là thuộc hạ mà Lâm Phong tin tưởng nhất, nhưng hai người còn lại không quá thân thiết với Lâm Phong cho nên không muốn hy sinh vì hắn cũng là chuyện rất bình thường.

Lâm Phong âm thầm thở dài, năng lực của hắn xuất chúng, nhưng lại bị kẻ gian chơi xấu, mối nguy của thành Thịnh Cảnh gần ngay trước mắt, đám người đó còn muốn nội chiến, quả thật làm cho lòng hắn cảm thấy thê lương.

Bạn đang đọc Sau Tận Thế, Ta Không Ngừng Tiến Hóa của Lời Răn Của Đất Trời
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 514

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.