Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư Đồ Ấm Áp (Không Hề) Hằng Ngày

Phiên bản Dịch · 3289 chữ

“Hắn chạy vào Chung Tình Sơn rồi?”

Sau khi phân sơn thí luyện kết thúc, Tiên chủ Lăng Tiêu phong Phong Truyền Bân và Tiên chủ Hàm Quang Hiệp Quý Hàm Quân vẫn ngồi trên ngự tòa, nghe từng đại đệ tử phục lệnh.

Mạnh Phong Đào cùng Thiên Cơ Tử Minh đều ra về trắng tay, thần sắc hai người đều rất hổ thẹn, so sánh nhiệm vụ mà hai vị Tiên chủ an bài, một vị bình tĩnh như thường, một vị tươi cười sáng lạn.

“Đúng vậy, lá phù tiên hạc của Phó Vân Thiên đột nhiên mất hiệu lực, hai người bọn họ đồng thời rơi xuống từ trên cao, con vốn muốn ra tay cứu giúp, kết quả lại bị một cổ ngoại lực cản trở, đến khi thoát khỏi, hai người bọn họ đã té xuống, thế nên, con phái người ở dưới tìm kiếm tung tích của bọn họ ở gần đó, đến khi thật khó mới có tăm tích của bọn họ, Hứa Thanh Thuần đã vào Chung Tình Sơn rồi.” Mạnh Phong Đào chi tiết thuật lại tình huống lúc đó, ánh mắt hắn nhẹ liếc Thiên Cơ Tử Minh một cái, “Nếu không phải Thiên Cơ lúc ấy phát sinh tranh chấp với con, thì Hứa sư đệ nhất định có thể bình yên vô sự đến trước mặt sư tôn sư bá.”

“Ngươi!”

Thiên Cơ Tử Minh tất nhiên là bất mãn khi Mạnh Phong Đào đội tất cả nồi lên trên đầu nàng, ngay khi nàng chuẩn bị châm biếm lại, Quý Hàm Quân trước người nàng ra tay ngăn cản, chậm rì rì nói: “Minh nhi, vi sư không phải đã dạy con, nói không lại nhân gia thì ngoan ngoãn câm miệng, đỡ phải mất phong độ của con thì không xinh đẹp.”

Thiên Cơ Tử Minh cắn môi không phục, thầm hừ một tiếng, cũng ngậm miệng lại.

“Một cổ ngoại lực?” Phong Truyền Bân chú ý tới điểm này, chất vấn Mạnh Phong Đào, “Ngay cả con cùng Thiên Cơ liên thủ cũng vô pháp chống lại?”

Mạnh Phong Đào nghe ra ý trách cứ của Phong Truyền Bân, sắc mặt tức khắc cứng đờ, “Cổ lực lượng này không kém bất kỳ tiên trưởng nào.”

“Ồ? Vậy phạm vi đã thu nhỏ lại rất nhiều rồi.” Quý Hàm Quân nghịch sợi tóc rũ ở trước mắt kia, đáy mắt hiện lên một tia tính kế, “Nhưng mà so với người cản trở các ngươi kia, ta càng tò mò, tiểu bằng hữu kia làm thế nào đi qua được kết giới của Chung Tình Sơn, kết giới do Thanh Nguyệt sư đệ thiết lập, nhưng ngay cả ta cùng với Phong sư huynh cũng chưa từng bước vào nửa bước.”

Chung Tình Sơn.

Hứa Nguyện lại lần nữa mất dấu tiểu yêu hầu kia.

Tiểu yêu hầu đó thật sự chạy quá nhanh, toàn thân nó trắng như tuyết, trên con đường núi tuyết này, cực dễ ẩn nấp, Hứa Nguyện lại là mắt sắc, cũng rất khó dễ dàng nắm được tung tích của nó.

Đợi đã, núi tuyết?

Hứa Nguyện chỉ lo truy đuổi tiểu yêu hầu, không hề có chú ý tới biến hóa của cảnh vật chung quanh.

Rừng cây xanh um xanh ngắt khi nào đã biến thành thiên địa tuyết trắng mênh mông rồi?

Con đường đá trên mặt đất đã sớm ngưng tụ thành đóa đóa sương băng, gió lạnh gào thét, tuyết trắng long lanh, nơi xa một trận sáng ngời cắt đứt băng khung, sự lóa mắt của đạo cực quang này đủ để so với bất kỳ hào quang nào.

Bước chân Hứa Nguyện đi chậm lại không ít, không phải là bị sự lạnh giá của tuyết sơn bắt buộc lui, ngược lại, cậu đã đi ở chỗ này lâu như vậy, không cảm thấy lạnh chút nào, chỉ là cực quang chói mắt, khiến mắt cậu lâm vào quáng tuyết một trận.

“Sh, ấn ký này sao đang nóng lên.”

Hứa Nguyện cảm thấy ngực nóng hầm hập một trận, lúc vừa bắt đầu cậu còn tưởng rằng độc lại phát, kết quả khi cậu xoa chỗ ấn ký giống lông vũ nơi xương quai xanh của mình kia, phiến da đó truyền đến cảm giác nóng hổi, dần dần, cậu cảm thấy chứng quáng tuyết của bản thân tốt rồi, Hứa Nguyện cúi đầu nhìn, đạo xích ân ấn ký kia càng lộ rõ màu đỏ tươi.

Chẳng lẽ nơi này cùng khối ấn ký này của cậu có liên hệ gì đó?

Hứa Nguyện nhớ lại trước khi Sở Thác bắt đầu giới thiệu cho cậu thân phận của nhân vật, đặc biệt có nói qua nhân vật mà cậu trước mắt xuyên vào này, là người nữ chủ dùng để đối phó với phản diện, kết quả lại không may bị phản diện kia giết chết. Chẳng lẽ phản diện kia đang ở gần đây hay sao?

Nói phản diện kia rốt cuộc tên là gì nhỉ.

“Này, phản diện kia rốt cuộc là ai trong năm người bọn họ nha, ngươi hãy nói cho ta đi.” Hứa Nguyện tin chắc, phản diện hẳn là một trong năm Tiên chủ kia, tên thì cậu xác thật không nhớ gì cả, mặc dù Phó Vân Thiên đã nói tên của năm vị Tiên chủ kia, nhưng cậu cảm thấy đều không phải, có lẽ bọn họ có người đã dùng tên giả, vì thế, cậu hỏi giọng nói trong đầu.

“Phản diện là ai, tùy theo lựa chọn của ngươi.” Giọng nói kia trả lời Hứa Nguyện như vậy.

Hứa Nguyện cảm thấy những lời này quá mơ hồ, chế nhạo nói: “Lựa chọn của ta? Làm sao, ta còn có thể quyết định ai là vai ác?”

Hắn đáp: “Chỉ cần ngươi trở thành vai chính thật sự trên thế giới này, người có lập trường trái ngược với ngươi tất nhiên là phản diện.”

Hứa Nguyện ấm ức nhớ tới việc mình vô duyên vô cớ đến thế giới này, xuyên vào cái thân thể rách nát như vậy, lại cùng bạn thân li tán, còn bị cái Hệ Thống rách này kiểm soát, bảo làm cái gì thì làm cái đó, một chút quyền tự chủ cũng không có!

Nói về phản diện, phản diện lớn nhất của cậu hiện tại không phải là cái Hệ Thống rách này sao!!

Không đạt được đáp án mong muốn, Hứa Nguyện cảm thấy tranh luận ai là phản diện cũng vô nghĩa, có lẽ chỉ có hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến của cái Hệ Thống rách trước rồi nói.

Hứa Nguyện chuẩn bị trở về tìm Phó Vân Thiên, khi đi đến giữa đường, lại phát hiện dấu chân của tiểu yêu hầu trên tuyết, dấu chân rõ ràng, xem ra vẫn chưa đi xa, Hứa Nguyện truy vết theo dấu chân đó.

Kết quả đi được một nửa, dấu chân biến mất rồi.

Đột nhiên, tuyết ngừng rơi, gió cũng ngừng thổi.

Thiên địa chỉ còn lại ngân trang khỏa tố, ngọc tuyết thành rừng, trong rừng tuyết yên tĩnh chỉ có tiếng ting tong khi giọt nước rơi xuống băng tuyền.

Băng tuyền tuyết thủy bắt đầu hòa hợp, trên mặt nước lềnh bềnh vài đóa u liên nở rộ, hương liên từng đợt từng đợt, thấm vào ruột gan, lúc này, một thân ảnh trắng như tuyết đang ngồi bên suối.

Suối băng

Liên = Hoa sen

“Yêu hầu chạy đi đâu!”

Hứa Nguyện nhìn chằm chằm, xông lên duỗi tay muốn bắt, ngón tay chỉ chạm vào một mảnh vải nhẵn như tơ lụa, khi cậu đang định tự hỏi có phải yêu hầu mặc quần áo không, hai tay hai chân của cậu đột nhiên bị trói bởi một nhánh đằng băng, còn chưa kịp giãy thoát, khi hoàn hồn lại lần nữa cậu đã lộn ngược, treo ngược trên một cái cây.

Cây mây, song

“Ngươi chính là ngươi cướp thủ văn?” Giọng nói của một nam nhân, giống như thanh tuyền mát lạnh, lại phảng phất giống như băng liên vô tình, Hứa Nguyện đang lộn ngược, chỉ có thể thấy nam nhân kia tóc trắng đầy đầu, thân mặc một bộ áo choàng màu trắng bạc, khó trách lúc nãy coi hắn là yêu hầu kia, Hứa Nguyện không thấy rõ dung mạo, chỉ ngửi được mùi thơm nhàn nhạt của u liên kia, hóa ra mùi thơm kia là từ trên người hắn mà đến.

Nam nhân kia đi về phía cậu, thấy Hứa Nguyện không trả lời, lại tiếp tục nói: “Kỳ thật ta càng tò mò ngươi làm sao vào được, kết giới ngoài Chung Tình Sơn, toàn thể Hiên Viên phái hẳn là không ai có thể bước vào.”

Hứa Nguyện nghe thấy nam nhân kia hỏi mấy vấn đề cậu căn bản không đáp được, chỉ có thể nói: “Buông ta ra!”

Nam nhân lạnh lùng nói: “Không trả lời vấn đề của ta, mà muốn để ta thả ngươi? Xâm phạm lãnh địa của người khác, vốn đã đáng chết.”

Hứa Nguyện nghe được trong lòng run lên, người nam nhân này không phải đang nói đùa, mà là thật sự muốn cậu chết! Lòng cậu có kiêng dè, ngoài miệng lại không chịu chịu thua: “Ngươi hỏi những vấn đề đó lão tử mẹ nó một cái cũng không biết! Với cả không phải lão tử muốn đến nơi này, yêu hầu kia cố ý dẫn ta tới, ưm ——”

Miệng của Hứa Nguyện bị nhét một cục lông xù xù, chỉ thấy cái mông của một con khỉ đang đối diện với cậu, kèm theo tiếng chi chi quen thuộc, Hứa Nguyện muốn chửi ầm lên: “U ầu ( yêu hầu ) ——!!”

Không sai, trước mặt Hứa Nguyện chính là tiểu yêu quái dẫn cậu đến, lông xù xù nhét trong miệng cậu chính là cục lông của tiểu yêu quái kia, tiểu yêu quái kia đắc ý kêu chi chi, nghe được Hứa Nguyện tức giận không thôi, tiếc rằng tay chân bị trói, chỉ có thể chịu tiểu yêu quái kia khi dễ, hơn nữa, cậu dường như có thể nghe hiểu lời nói của yêu quái kia.

“Hừ hừ hừ hừ! Để ngươi cùng Hoan Hoan đối đầu, khi dễ, Hoan Hoan! Túc Túc! Giáo huấn hắn! Lấy thủ văn của Hoan Hoan! Đáng ghét…… Đáng ghét……”

Hoan Hoan? Túc Túc?

Hóa ra tiểu yêu quái này gọi là Hoan Hoan, thế Túc Túc…… Không phải là người nam nhân trói cậu chứ.

Với cả, thủ văn là cái gì? Nam nhân kia cũng đã nhắc tới, cậu đã cướp thủ văn của tiểu yêu quái này khi nào hả!

“Trả thủ văn cho Hoan Hoan…… Bằng không, Túc Túc đánh chết ngươi…… Đánh chết ngươi…… Chi chi chi!”

Hứa Nguyện nghe thấy con tiểu yêu quái kia kêu thảm thiết, hóa ra là nam nhân kia nhéo tai của tiểu yêu quái.

“Ồn muốn chết, lại gọi bậy lần nữa thì đánh chết ngươi trước.” Tâm tình nam nhân kia hình như không tốt lắm, nhéo tai của tiểu yêu quái, tùy tay ném một cái liền ném Hoan Hoan ra thật xa, trong miệng hình như có một tiếng lẩm bẩm trách móc, “Môt giấc ngủ trưa ngon lành cũng mất rồi, đều là tại ngươi.”

Đang nói, nam nhân tay không vung lên, Hứa Nguyện hoàn toàn không nhìn thấy anh xuất chiêu thế nào, chỉ cảm thấy đôi má nhói nhói, máu tươi từ miệng vết thương của cậu chảy ngược ra, làm bẩn đôi mắt cậu.

“Ưm ưm ưm ưm ——” May thay Hứa Nguyện bị bịt kín miệng, bằng không giờ phút này chắn chắn là chửi bậy hết bài này đến bài khác, có thể càng khiến ngày chết của cậu đến nhanh hơn.

Đâm à ——

Lại là một lưỡi dao không khác, lần này xuất huyết chính là ngực, vải của cổ áo cũng đã bị xé rách, nam nhân có vẻ như vẫn chưa hả giận, khi chuẩn bị lại phát một chiêu nữa, nhưng nhìn thấy ấn ký nơi xương quai xanh của Hứa Nguyện đột nhiên dừng lại.

“Ưm ưm ——” Hứa Nguyện không chú ý ánh mắt gắt gao nhìn phù văn của nam nhân, lại cảm thấy anh đang dán mắt nhìn chằm chằm ngực của cậu, còn tưởng rằng động tác tiếp theo anh định công kích trái tim của cậu.

Nam nhân ngừng tấn công, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng khó hiểu buông một câu tức giận: “Quả nhiên…… Ngươi là một phiền toái.” Nói xong, ngân quang lược ảnh, nam nhân kia đã biến mất.

Để lại Hứa Nguyện bị trói tay chân lại làm một, miệng không thể nói đang treo ngược ở nơi đó, phút chốc, tiếng “Chi chi chi” kia lại xuất hiện.

“Hu hu, Túc Túc xấu! Đánh Hoan Hoan…… Hoan Hoan không để ý tới hắn nữa…… Hoan Hoan ghét hắn rồi… Hoan Hoan đi cáo trạng …… Hu hu hu!”

Hứa Nguyện nghe thấy giọng nói của tiểu yêu quái kia, khi suy nghĩ đang chuyển động, bị một búa của tiểu yêu quái kia đánh ngất.

“Còn có ngươi gia hỏa này…… Hu hu hu, xem Hoan Hoan, trừng trị ngươi!”

Dưới Chung Tình Sơn.

Hiện tại tam đại tiên chủ, Phong Truyền Bân, Quý Hàm Quân, cùng với Phó Thư Cần đang ôm Phó Vân Thiên ngủ mê man, đều tụ tập ở xung quanh kết giới của Chung Tình Sơn, nhưng không ai bước vào khu vực Chung Tình Sơn một bước.

Đợi hồi lâu, Phong Truyền Bân mở miệng hỏi: “Hắn vẫn chưa ra sao?”

Quý Hàm Quân nói: “Phong sư huynh đừng sốt ruột, Thanh Nguyệt sư đệ luôn luôn như thế, từ khi đệ ấy theo sư tôn nhập Chung Tình Sơn tới nay, đệ ấy cũng chưa từng xuống dưới, mấy trăm năm nay, ngoại trừ sư tôn, Chung Tình Sơn vẫn luôn chỉ có một mình đệ ấy.”

Thần sắc Phong Truyền Bân lạnh lùng: “Thật là cuồng vọng, không thu đệ tử, không xử lý phái vụ, cho dù sư tôn lánh đời 300 năm, cũng không thấy hắn ra thăm hỏi một tiếng, hắn rốt cuộc có để Hiên Viên phái, có để sư tôn, vào mắt hay không.”

Việc của phái

Quý Hàm Quân cười mà không nói, vấn đề này đại khái chỉ có đương sự mới có thể biết.

Bên kia Phó Thư Cần cũng đang đợi Thanh Nguyệt Hàn Huy xuất hiện thì có chút thất thần, hắn một lòng bận tâm Phó Vân Thiên hôn mê, may thay Phó Vân Thiên không hề có bị thương gì, chỉ là tiêu hao quá nhiều nên hôn mê bất tỉnh, trên đường Phó Vân Thiên có tỉnh lại một lần, hắn liên tục khẩn cầu Phó Thư Cần phải đưa Hứa Nguyện trở về, hắn còn nói đều là tại hắn mới hại Hứa Nguyện.

Phó Thư Cần cũng rất lo lắng cho Hứa Nguyện, nhưng hắn vẫn lo lắng cho người nghĩa tử của mình này hơn, không muốn để nghĩa tử buồn, cho nên hắn mới mang theo nghĩa tử, cùng đến Chung Tình Sơn bên này.

Một lúc sau, một đóa hoa sen dạng linh thức xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Quý Hàm Quân lập tức hiểu, không sao cả buông tay: “Xem đi, quả nhiên là Thanh Nguyệt sư đệ a, một đạo linh thức đã đuổi chúng ta đi rồi.”

Phong Truyền Bân càng thêm không vui, ra lệnh cho đạo linh thức kia nói: “Thanh Nguyệt sư đệ, chúng ta là sư huynh của đệ, xin hiện chân thân của đệ để gặp mặt.”

Linh thức an tĩnh chốc lát, mọi người ở đây cho rằng anh đã nghe theo lời của Phong Truyền Bân triệu hoán chân thân ra, kết quả chờ tới chỉ là một câu không kiên nhẫn: “Các vị sư huynh, đệ đã hứa với nàng, đời này kiếp này tuyệt đối không ra khỏi Chung Tình Sơn. Các huynh có việc tìm ta, ta chỉ có thể lấy linh thức để gặp mặt, có lời gì mau nói đi, đệ phải đi về ngủ rồi.”

“Ngươi ngươi ngươi!”

Là Tiên chủ có tu vi cao nhất Hiên Viên phái hiện giờ, Phong Truyền Bân được hưởng tôn vinh cùng kính ngưỡng dưới một người, trên vạn người, nhất là sau khi sư tôn hắn Tô Diễm Ca ẩn thế, sư huynh hắn Dịch Sơ Nhạn bế quan, địa vị của hắn ở Hiên Viên phái đã là như mặt trời ban trưa. Thật không ngờ, hôm nay lại bị tiểu sư đệ mình chưa bao giờ gặp mặt tắc trách như vậy, cho dù tâm tư Phong Truyền Bân thâm trầm như biển, gương mặt cũng đã có chút không nhịn được.

“Thanh Nguyệt sư đệ, không biết vị tiểu huynh đệ lỡ xông vào Chung Tình Sơn kia tốt không.” Phó Thư Cần không hề để ý những lễ nghi rườm rà đó, nói thẳng vấn vương trong lòng.

Linh thức cũng nói thẳng: “Trước mắt mạng vẫn còn, sau đó thì không biết rồi, xem tâm tình đệ thôi.”

“Đây……” Phó Thư Cần nghe ra linh thức đối với Hứa Nguyện không vui, cũng biết tiểu sư đệ này của bọn họ xưa nay tính tình âm tình bất định, rất cổ quái, cho nên vội giúp Hứa Nguyện bào chữa, “Tiểu huynh đệ kia lần đầu tới Hiên Viên phái, đất khách quê người, không phải cố ý xông vào Chung Tình Sơn, vẫn xin sư đệ rộng lượng, buông tha cho tiểu huynh đệ kia đi.”

Phong Truyền Bân nhíu mày, có vẻ như bất mãn Phó Thư Cần ăn nói khép nép với Thanh Nguyệt Hàn Huy như thế, chuyển sang bản thân nói với linh thức: “Hứa Thanh Thuần đã là thân truyền đệ tử dưới tọa của Lăng Tiêu Phong ta, sư đệ, coi như cho ta một cái mặt mũi, thả người đi.”

“Hử? Đệ làm sao không nhìn ra nhỉ, hắn có khắc ấn ký của Lăng Tiêu Phong huynh, hay là huynh có khế bán thân của hắn đâu?”

Linh thức lời lẽ chính đáng hỏi vặn lại, lại đem đường đường Tiên chủ Lăng Tiêu Phong tức đến á khẩu không trả lời được.

“Ha ha.” Quý Hàm Quân cười to một tiếng, từ sau khi đạo linh thức kia xuất hiện, giỏi lời nói là hắn liền cũng không mở miệng nữa, bởi vì hắn và Hàn Nguyệt Thanh Huy đã từng tiếp xúc với nhau, biết rõ sự lợi hại của tiểu sư đệ này.

“Vả lại, hắn đã lỡ xông vào Chung Tình Sơn, vậy hắn phải chịu trách nhiệm vì hành vi lỡ xông vào của mình.” Linh thức nói.

Ánh mắt Phó Thư Cần căng thẳng, hỏi: “Tiểu sư đệ định xử trí cậu ấy như thế nào.”

Linh thức lại an tĩnh xuống, mà thời gian an tĩnh lần này rất dài, lâu đến khi Phó Thư Cần tưởng rằng Hàn Nguyệt Thanh Huy đã giết Hứa Nguyện, anh cuối cùng cũng mở miệng.

“Đệ muốn thu hắn làm đồ đệ.” Anh nói.


Tác giả có lời muốn nói:

Sư đồ Viên Viên cùng Túc Túc thường ngày bắt đầu,

Tiếp theo vì ngài mở ra một cốt truyện bá đạo sư phụ ngạo kiều đồ đệ ( không hề ←V← )

Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Thư Tôi Đã Trở Thành Đồ Đệ Của Nhân Vật Phản Diện của Bách Niên Lão Hỏa Oa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nguyệt_Dạ
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.