Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư Đồ Ấm Áp (Không Hề) Hằng Ngày

Phiên bản Dịch · 2836 chữ

Phó Thư Cần kinh ngạc không thôi, hắn lại không nghĩ rằng tiểu sư đệ chưa bao giờ thu đồ đệ lại có thể phá lệ định thu Hứa Nguyện làm đồ đệ, đây là có chuyện gì?

Chẳng lẽ cũng là vì Tru Loan Lục Tế?

Phong Truyền Bân lạnh giọng trách cứ nói: “Thanh Nguyệt Hàn Huy, ngươi đừng hồ nháo thái quá! Mỗi lần phân sơn thí luyện, ta đều có sai người truyền thư cho ngươi, là chính ngươi kiên trì không chịu thu đồ đệ! Hiện giờ Hứa Thanh Thuần đã nhập môn hạ của ta, há để kẻ khác mơ ước!”

Cho Nguyệt hỏi là Viên Viên đã đồng ý nhập môn hạ của ngài hồi nào? Ngài tự kiêu vừa vừa thôi chứ

“Đệ đã nói rồi, đệ muốn thu hắn làm đồ đệ, đây cùng ta trước đó có chịu thu đồ đệ hay không không liên quan, người khác phàm đã ở Chung Tình Sơn, vậy hắn chính là người của Chung Tình Sơn, cho dù chết, cũng phải chết ở Chung Tình Sơn.” Thanh Nguyệt Hàn Huy không hổ là Thanh Nguyệt Hàn Huy, nửa phần mặt mũi cũng không cho, anh lại đạm nhiên nói, “Lời của các huynh đệ đã nghe rồi, lời của đệ các huynh cũng nghe rồi, cứ như vậy đi.”

Nói xong, còn không đợi Phong Truyền Bân có bất kỳ phản ứng gì, đóa hoa sen dạng linh thức kia đã tan biến ở không trung.

“Cái Thanh Nguyệt Hàn Huy này! Ta hôm nay coi như là được mở mang kiến thức rồi!”

Từ khi Thanh Nguyệt Hàn Huy được Tô Diễm Ca thu vào môn phái tới nay, đã bị nhốt ở Chung Tình Sơn tu luyện chưa từng hạ sơn, có thể nói, anh xác thật là cùng với mấy tên sư huynh khác tương giao rất ít, nếu là gặp mặt, cũng hầu như là dùng linh thức gặp nhau giống như vậy hoặc là thông báo bằng thư từ, Phong Truyền Bân một lòng dốc sức vào đạo hạnh tu đồ cùng thịnh suy môn phái, càng hiếm khi cùng Thanh Nguyệt Hàn Huy có tiếp xúc gì đó, lần hội đàm độc đáo này, hắn cũng coi như là hiểu biết về tiểu sư đệ tính cách khác biệt này không ít.

“Phong sư huynh, nếu như không cần thiết, vẫn nên đừng đi trêu chọc tiểu sư đệ này của chúng ta đi.”

Quý Hàm Quân đánh giá tấm kết giới cường đại của Chung Tình Sơn, kết giới kia cho dù là toàn bộ Tiên chủ bọn họ liên thủ cũng phá giải không nổi, người có thể làm ra kết giới như vậy, ngoai trừ vị Tiên Tôn kia của bọn họ, không còn ai khác.

Còn, nàng vì sao phải ở Chung Tình Sơn làm ra Chung Tình Sơn lợi hại như vậy……

Đừng hỏi Nguyệt, Nguyệt không biết gì đâu

Quý Hàm Quân ngẩng đầu nhìn về phía đỉnh núi Chung Tình Sơn, trên miệng gợi lên nụ cười ý vị sâu xa, “Rốt cuộc là sự độc chiếm đang quấy phá nha.”

【 Hệ Thống: Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ chủ tuyến “Bái sư” đã hoàn thành, chúc mừng cậu trở thành đồ đệ của Tiên chủ Chung Tình Sơn Hàn Nguyệt Thanh Huy, thông báo nhiệm vụ chủ tuyến tiếp theo, đại bỉ của tông phái ba năm sau xin trở thành quán quân thi đấu. 】

【 Hệ Thống: Hiện tại bắt đầu thống kê trị số, trong lúc ký chủ hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến “Bái sư”, hành hiệp trượng nghĩa, thu được hảo cảm của Phó Vân Thiên, lại khiến ba vị tiên chủ khác tán thưởng, gia tăng các hạng trị số như sau: Danh vọng: 1, Dân tâm: 5 Vũ lực: 5 Độ hoàn thành cốt truyện 5%, Thuộc tính hùng hài tử: 200%, Mức độ nhân vật hắc hóa: 0, xin ký chủ không ngừng cố gắng, nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ chủ tuyến, ngoài cái này, một số nhiệm vụ nhánh thiết yếu cũng có thể xoát trị số nha ~】

“Tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh, nhiệm vụ đã cập nhật rồi.”

Tâm trí của Hứa Nguyện bùm bùm vang lên một hồi, đã sớm bị đánh thức rồi.

Cậu hoàn thành nhiệm vụ “Bái sư” khi nào?

Hàn Nguyệt Thanh Huy? Tiên chủ mà Phó Vân Thiên nói ngay cả hắn cũng chưa gặp qua?

Khoan đã, sẽ không phải là nam nhân đáng ghét treo cậu lên đánh kia chứ!!

Giống như là để xác minh suy đoán mà Hứa Nguyện không muốn đối mặt nhất, cậu nghe thấy giong nói của nam nhân đáng ghét.

“Ngươi tỉnh rồi?”

Giọng nói của anh vẫn băng lãnh lương như cũ, Hứa Nguyện mở to mắt, chính diện thấy rõ dung mạo của nam nhân kia, không khỏi giật mình.

Vốn tưởng rằng anh là lão già tóc trắng xoá, tính tình cổ quái, lại không nghĩ dung mạo lại là trẻ tuổi tuấn dật như vậy, mặt mày như họa, khí chất thanh linh xuất trần, trên người lại có một mùi thơm thanh u của hoa sen, một bộ như thác tuyết phát căn bản không phải biểu tượng của tuổi già, càng như là một tiên linh tuyết đầu mùa hóa thành.

Chắc kiểu rất anh tuấn

Vâng, tiên tử siêu thoát tưởng tượng.

Đây là ấn tượng đầu tiên của Hứa Nguyện với anh. Mặc dù cậu đối với tiểu thuyết huyền huyễn không có khái niệm gì, cậu cũng sẽ cảm thấy người này chỉ thích hợp tồn tại ở trong cái thế giới không chân thật này.

Nhưng mà thực mau, cái ấn tượng đầu tiên tốt đẹp này đã bị Hứa Nguyện hung hăng phủ định.

Hệ Thống rách, muốn hố lão tử như vậy hay không!

Đối mặt khuynh thế tuyệt nhan như vậy, Hứa Nguyện cũng đã sửng sốt một lát, ngay sau đó lại quay về tình cảnh không quá lạc quan của bản thân trước mắt.

Nếu hắn chính là Thanh Nguyệt Hàn Huy, vậy cậu chẳng phải là sẽ rất thảm. Nam nhân này âm tình bất định, hỉ nộ vô thường, nửa khắc trước còn muốn giết cậu kia mà, này không, trên mặt, trên ngực, đều làm cậu bị thương!

Tiên nhân tiên tử gì đó, ngược lại là ác quỷ ác nhân!

Hứa Nguyện theo bản năng lui về sau vài bước, chợt thấy trên người ướt dầm dề, lúc này mới biết lúc nãy cậu quỳ gối ở trong phiến băng tuyền kia!

Nam nhân kia đứng bên bờ quan sát nhất cử nhất động của Hứa Nguyện nhất cử nhất động, lại mở miệng nói câu thứ hai: “Độc trên người của ngươi, gia hỏa này đã giải cho ngươi.” Nói, trên tay anh xách theo tiểu yêu hầu được gọi là “Hoan Hoan”, thấy tiểu yêu hầu trong tay anh vẫn lăn lộn không an phận, không kìm được dùng một cái tay khác đi nắm tai của tiểu yêu hầu, “Thủ văn đã mất rồi còn không biết xấu hổ chạy loạn khắp nơi, đi diện bích, bằng không có ngươi sẽ ăn khổ.”

Chắc là úp mặt vô tường

“Hừ, Túc Túc xấu xa, Hoan Hoan không để ý Túc Túc! Hoan hoan tìm Diễm Diễm cáo trạng!” Hoan Hoan chạy khỏi lòng bàn tay của anh, hướng anh làm cái mặt quỷ phẫn nộ, sau đó chạy trốn rất nhanh.

Mi sắc anh có chút do dự, mà tiểu yêu hầu chọc anh kia đã sớm biết điều chạy xa, vì thế anh chỉ có đem toàn bộ sự chú ý lại chuyển đến trên người Hứa Nguyện: “Nếu không sao rồi, ngày sau ngươi liền gọi ta là sư tôn đi.”

Hứa Nguyện tuy đã có chuẩn bị, không nghĩ người này lại gọn gàng dứt khoát như thế, tiền căn hậu quả gì đó cũng không giải thích, trực tiếp bảo người kêu sư tôn?

Dù sao Hứa Nguyện là kêu không ra miệng.

Người nọ nhận thấy được Hứa Nguyện kháng cự: “Làm sao? Không nguyện ý sao, hay là nói ngươi muốn cho những người đó làm sư tôn của ngươi?”

Quỷ mới nguyện ý!

Tuy rằng những Tiên chủ dưới núi đó cướp cậu làm đồ đệ không có lòng tốt, cũng tốt hơn ngươi!

Hứa Nguyện trợn trắng mắt, nhưng kiêng dè Hệ Thống rách trả thù, cũng không dám có phản kháng quá cường ngạnh.

Nhưng mà, mắt còn chưa đảo trắng, Hứa Nguyện đã bị anh dùng một nhánh băng đằng hung hăng bóp chặt cổ.

“Vậy mà muốn trợn trắng mắt, ta có thể khiến ngươi trợn, vĩnh viễn không lật lại được.”

Mặt anh vô biểu tình cách không điều khiển nhánh băng đằng kia hơi hơi thắt chặt, làm cho Hứa Nguyện ho khan không thôi, lại nói tiếp: “Cho dù ngươi không nguyện ý, ta đã là sư tôn của ngươi, tôn sư trọng đạo là sự lễ phép ngươi ít nhất phải có, lần sau, ta nếu như lại nhìn thấy ánh mắt của ngươi đối với ta có bất kỳ chỗ nào quá mức cho phép, ta nhất định không tha. Đươc rồi, kêu sư tôn đi.”

“Khụ khụ khụ……” Hứa Nguyện một bên ho khan, một bên khàn giọng nói, “Ngươi tính là sư tôn gì, ta mới không gọi! Khụ khụ khụ……” Hứa Nguyện từ trước đến nay không chịu quản thúc, đặc biệt là người đối phó cậu như vậy, Hứa Nguyện càng khí huyết dâng lên, kiên cường bất khuất.

Đối mặt sự phản kháng của Hứa Nguyện, người nọ không có phản ứng quá lớn, anh nói: “Rất tốt, ngươi cứ ở chỗ này quỳ nghĩ lại, cho đến khi nguyện ý gọi ta sư tôn đi.”

Anh hóa thành một sợi ngân quang tan đi, lại để Hứa Nguyện lưu tại nơi này.

Khi Hứa Nguyện một mình, lập tức liền không an phận: “Ngươi nói quỳ thì quỳ, lớn như vậy, ta ngay cả ba ta cũng chưa từng quỳ, còn quỳ cho ngươi, ngươi coi là thứ gì!” Cậu một bên thấp giọng la mắng, một bên chuẩn bị đứng dậy rời khỏi băng tuyền, đúng lúc này, nước suối dưới chân cậu vô cớ đóng băng lan tràn, Hứa Nguyện vẫn duy trì tư thế quỳ gối trong ao cùng đông lại.

“Cái quái gì đây!”

Hứa Nguyện ngay sau đó cũng hiểu khẳng định là gia hỏa kia giở trò quỷ, đậu má, hắn đây là nhất định buộc cậu quỳ tại nơi này, mềm xuống kêu hắn sư tôn sao!

Nước suối lạnh thấu xương, sau khi đóng băng càng khốc hàn khó nhịn, nhưng đối với Hứa Nguyện mà nói, nhiệt độ của nơi này không hề quá lạnh, vẫn còn trong phạm vi mà cậu chịu được. Tuy cậu không sợ giá lạnh, nhưng nếu thân thể ngâm trong băng trong thời gian dài, chỉ sợ □□ cũng sẽ dần dần chết cứng, hơn nữa vẫn là nửa người dưới……

Cái này là Oa để nha, nghĩa thì cả nhà tự hiểu

Hỗn đản!!

Hứa Nguyện thẹn quá hóa giận, bực tức la phiến băng tuyết vừa mới tan biến kia: “Ngươi trở về cho ta!!”

Một mảnh băng tuyết rơi xuống, người nọ trong nháy mắt liền đến, nói: “Ta đang nghe đây.”

Hứa Nguyện đã mở miệng vài lần, cũng chưa phát ra âm thanh, ngày xưa khi ở trường học, cậu chưa từng gọi bất kỳ ai là thầy, hứng thú tới thì đặt biệt hiệu, nếu không thì chính là gọi đùa là Trương lão đầu Lý đại thẩm, dẫn đến thầy cùng lớp đều không dám ở trên lớp học tùy tiện gọi tên của cậu, hiện nay cậu lại phải gọi một người cậu vô cùng chán ghét là sư phụ, thật sự quá khó mở miệng rồi.

“Nếu còn chưa nghĩ tốt, vậy thì tiếp tục nghĩ lại đi.” Anh chờ đến không kiên nhẫn, làm bộ muốn rời đi.

Hứa Nguyện vội vàng gọi lại: “Đợi đã!” Cậu hít sâu một hơi, không tự nhiên gọi một tiếng, “…… Sư tôn.”

Âm thanh nhẹ như ruồi muỗi, lời nói mơ hồ, người nọ đương nhiên là không hài lòng, liền nói: “Gọi lại môt lần nữa.”

“Ngươi!” Hứa Nguyện khẽ cắn môi, gằn từng chữ một lại gọi một lần nữa, “Sư! Tôn!”

Trong tiếng này đủ khí, nghe lại nghiến răng nghiến lợi, như thể cậu gọi không phải sư trưởng, mà là kẻ thù.

Cho nên anh như cũ không hài lòng: “Thanh âm quá hung, gọi lại một lần nữa.”

Hứa Nguyện nghẹn khí: “Sư tôn.”

“Kêu quá khó nghe, kêu lại một lần.”

“Sư tôn.”

“Tiếng này lại không khí rồi.”

“Sư tôn”

……

……

Có cảm giác anh công đang được nước lấn tới

Hứa Nguyện không rõ bản thân đã kêu bao nhiêu tiếng, cậu đã cảm giác cổ họng của mình đã sắp bị câm rồi, vẫn không có khiến người nọ cảm thấy hài lòng, cuối cùng, người nọ lắc lắc đầu, “Bỏ đi, đều không dễ nghe, khiến lỗ tai ta cũng nghe đến đau rồi, ngươi nên luyện tập nữa đi, ta đi rồi.”

Nói xong, lại là một sợi băng tuyết ngân quang, lần này anh thật sự đi rồi.

Nhưng mà, nửa người dưới của cậu còn đang đóng băng a này!!

“Nếu không cứu ra, ta sẽ đoạn tử tuyệt tôn a!!”

Đỉnh núi Chung Tình Sơn.

Đào hoa đóa đóa, hoa rụng lả tả, Hoan Hoan ngồi xổm trước mặt tòa tượng đá nữ tử kia thanh thanh khóc lóc kể lể.

“Hu hu hu…… Diễm Diễm, Túc Túc khi dễ Hoan Hoan, Túc Túc nói muốn đánh chết Hoan Hoan, Hoan Hoan thật đáng thương…… Hu hu hu…… Diễm Diễm……”

Hoan Hoan khóc đến một phen nước mũi một phen nước mắt, khi vươn chân đầy nước mắt nước mũi của bản thân muốn nhào về phía nữ tử, một đạo không nhẫn đem nó đánh bay.

Cái dao bằng không khí

“Muốn ngươi diện bích, không phải muốn ngươi tới nói xấu ta với nàng.”

Diệp Trầm Túc phi thân mà đến, hương liên toàn thân mang đến một chút màu tuyết, rước lấy đào tuyết phiên vũ, Hoan Hoan bị đánh sang bên cạnh, nhìn về phía người tới, phẫn nộ cùng ủy khuất trong lòng càng sâu, đối với anh, lên án với tượng đá nữ tử nói: “Diễm Diễm xem! Túc Túc lại đánh Hoan Hoan! Chi chi chi ——” Diệp Trầm Túc cúi người xuống vừa nhéo tai của Hoan Hoan, vừa nói bốn chữ, “Tiếp tục diện bích.”

“Hu hu hu hu hu!” Hoan Hoan đấu không lại anh, đành phải ỉu xìu vừa khóc vừa lui đến một góc nhỏ bên trong vách tường.

Diệp Trầm Túc nhìn tiểu thân ảnh run bần bật ở đằng xa kia, nói với tượng đá nữ tử kia: “Đây là phiền toái mà người để lại lúc ấy, mỗi ngày ồn ào nhốn nháo, chạy loạn khắp nơi, toàn bộ Chung Tình Sơn đều không thấy nửa phần trật tự, hiện nay lại nhiều thêm cái phiền toái, bị ta đặt ở Hàn Liệt Thiên Tuyền, cũng là cái đèn không cạn dầu.”

Ngữ khí Diệp Trầm Túc đều đều, khiến người nghe không ra hỉ nộ, nhưng mà sâu trong ngữ ý lại là nồng đậm u oán cùng phiền muộn, anh nhìn chằm chằm tượng đá nữ tử tiếp tục tự ngôn tự ngữ.

“Ta đã nói ta không thích hợp dạy đệ tử, người cũng chưa từng dạy ta làm sao làm một người sư tôn, hơn nữa gia hỏa kia phản nghịch ngoan cố, chắc hẳn mai sau chung sống càng thêm khó khăn. Người không phải đã nói người có ‘ Loan Phượng Vũ ’, tâm tính trời sinh dịu ngoan thuần lương sao, gia hỏa này…… Ngược lại cùng ngươi nói không hoàn toàn giống nhau.”

Diễm Ca nói đúng rồi chỉ là........... Viên Viên là người xuyên không. Chứ Hứa Thanh Thuần vốn rất hiền nha

“Thôi được, người luôn sẽ gạt người, đơn giản ta lại bị ngươi hố rồi. Nhưng mà, đây là một lần cuối cùng, gần đây, tính khí của ta là càng ngày càng không tốt rồi, nếu như ngày nào đó hắn chạm đến giới hạn của ta, ta không nhịn được tạo cho hắn thương tổn gì đó, ngươi chớ trách ta mới tốt.”

Diễm Ca said: Ta bị oan nha


Tác giả có lời muốn nói:

Tính cách sư đồ hai người đều không tốt lắm, thời gian tiếp xúc hơi dài lâu đấy.

Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Thư Tôi Đã Trở Thành Đồ Đệ Của Nhân Vật Phản Diện của Bách Niên Lão Hỏa Oa
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nguyệt_Dạ
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.