Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sư Đồ Ấm Áp (Không Hề) Hằng Ngày

Phiên bản Dịch · 3215 chữ

Bang ——

Nghe được câu nói lưu lại cuối cùng Diệp Trầm Túc, Hứa Nguyện giận dữ ném thanh kiếm này quay về băng tuyền.

Đồ chết dẫm, ai muốn cả đời lưu lại nơi này rút kiếm!

Diệp Trầm Túc quả nhiên không phải có ý dạy cậu kiếm thuật! Nói không chừng gia hỏa này chính là muốn nhốt cậu ở chỗ này, đợi đến lúc thời cơ chín mùi, liền tới hút khô tinh huyết của! Phản diện này thật sự quá âm độc rồi!

Không được, cậu phải rời khỏi nơi này, đi lập tức!

Cùng lắm thì cậu nhận một sư tôn khác là được rồi, các Tiên chủ khác không phải đang quỳ xuống cầu xin muốn nhận cậu làm đệ tử, bất cứ ai làm cũng đều phải tốt hơn người này đi.

Hứa Nguyện nghĩ bậy nghĩ bạ nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định đào tẩu.

Hiện giờ linh nguyên cậu ngưng tụ đã kiên cố, cử động toàn thân cũng khôi phục bình thường, hơn nữa Diệp Trầm Túc gần đây hình như cũng không ở gần đây theo dõi cậu, cũng không biết hắn sẽ giống mấy ngày trước vô duyên vô cớ qua đây trông coi cậu vài ngày như vậy hay không, với cả ——

“Này, đồ đệ của gia hỏa này ta không làm nữa, ta chọn Tiên chủ khác làm sư tôn, ngươi sẽ không cho ta trừng phạt gì nhỉ.” Hứa Nguyện ở trong đầu hỏi Hệ Thống.

“Bái sư nhiệm vụ đã hoàn thành, cho dù ngươi không thừa nhận, hệ thống đã tự động phán định ngươi là đồ đệ của hắn, không đổi được, còn ngươi muốn tìm người khác, đều xem lựa chon của bản thân ngươi, chỉ cần không ảnh hưởng ngươi tiến hành nhiệm vụ chủ tuyến tiếp theo, chúng ta sẽ không có trừng phạt.” Hắn trả lời, “Nhưng mà, ta vẫn muốn khuyên ngươi một câu, bất kỳ lựa chọn nào cũng phải thận trọng, không thể chỉ dựa vào cảm giác hành động theo cảm tình.”

Hứa Nguyện trong lòng quyết định, cũng sẽ không có bất kỳ do dự nào: “Việc ta đã quyết định thì sẽ không thay đổi, yên tâm, nhiệm vụ chủ tuyến kế tiếp ta nhất định sẽ hoàn thành, đến khi vĩnh viễn thoát khỏi các ngươi!”

“Tính tình của ngươi nếu như tiếp tục nóng nảy kích động như vậy, muốn thoát khỏi chúng ta chỉ sợ không dễ……”

Đêm đó, Hứa Nguyện tìm tới Hoan Hoan, trải qua hơn nửa tháng ở chung, quan hệ của cậu cùng Hoan Hoan cũng càng ngày càng hòa hợp, cậu nghĩ nếu như bảo Hoan Hoan đưa cậu xuống núi, nói không chừng cơ hội thành công cũng sẽ hơn vài phần. Dẫu sao Hoan Hoan có thể tự do ra vào Chung Tình Sơn, nói không chừng nó có một số phương pháp đặc biệt để rời khỏi Chung Tình Sơn mà không bị Diệp Trầm Túc biết đấy.

Ai ngờ, khi cậu báo cho Hoan Hoan biết cậu muốn rời khỏi Chung Tình Sơn, Hoan Hoan quả quyết cự tuyệt.

“Không được, Viên Viên không thể rời đi!” Hoan Hoan phe phẩy đầu nhỏ.

Hứa Nguyện khó hiểu nói: “Vì sao không thể rời đi, chẳng lẽ là Diệp Trầm Túc gia hỏa kia đã hạ lệnh gì đó cho mi?!”

Hoan Hoan như cũ lắc lắc đầu: “Túc Túc, chưa hạ mệnh lệnh, cho Hoan Hoan, bởi vì, Viên Viên, là của Chung Tình Sơn, Viên Viên, không thể, rời đi, Chung Tình Sơn.” Hoan Hoan ăn nói không rõ, nói đứt quãng, cũng bất luận Hứa Nguyện có nghe hiểu hay không, lại tiếp tục nói, “Viên Viên, yên tâm, Túc Túc, sẽ bảo hộ, ngươi.”

Nguyên văn là chưa cho Hoan Hoan, hạ mệnh lệnh

“Ai cần hắn bảo hộ! Hắn không hại ta thì đã không tồi rồi! Mi không phải nói hắn là người xấu sao, hắn sao có thể sẽ bảo hộ người khác!” Hứa Nguyện khinh thường nói.

“Hoan Hoan, thích nói, Túc Túc, người xấu, nhưng, Túc Túc, không phải, Túc Túc, rất tốt.” Hoan Hoan nghĩ nghĩ, duỗi tay sờ sờ lòng bàn tay của Hứa Nguyện, như là đang vỗ về cậu, “Túc Túc, đối đãi với Viên Viên, cũng tốt, Thiên Lăng Quả, rất khó có được, Túc Túc, cho Viên Viên, rất nhiều, Túc Túc, cũng biết, Hoan Hoan, đã ăn vụng, cho nên, Túc Túc, lại cho, rất nhiều……”

Hứa Nguyện nghe ra chút khái quát: “Mi là nói hắn biết ta đã lấy chút Thiên Lăng Quả cho mi ăn, cho nên mới cố ý lại để ta ăn thêm mấy ngày nữa, vậy tại sao hắn không vạch trần……”

Hoan Hoan lại nói: “Còn có, Túc Túc, đem chiếc giường duy nhất, nhường cho ngươi ngủ, bản thân Túc Túc, đã không có, chỗ ngủ rồi.”

“Giường?” Hứa Nguyện những lời này ngược lại đã sửng sốt thật lâu, nhưng liên tưởng tới sự việc của mấy ngày nay, cũng không khó đoán ra, “Ngươi là nói băng tuyền kia là nơi hắn ngủ? Vl, đâu có ai lấy băng tuyền làm giường!” Hứa Nguyện đột nhiên nhớ tới, khi cậu lần đầu tiên gặp Diệp Trầm Túc, có vẻ như chính là ở trong hồ băng tuyền này, hắn giống như đang ngủ, sau đó……

Hoan Hoan gật gật đầu: “Còn có nhé ——”

“Được rồi được rồi, mi nói nhiều như vậy, không phải chỉ là muốn nói hắn đối với ta kỳ thật rất tốt đúng không, nhưng mà ——” hắn là một phản diện, hắn sẽ muốn mạng của ta, Hứa Nguyện muốn nói như vậy ra, nhưng nhìn đôi mắt đơn thuần ngây thơ của Hoan Hoan, cậu lại cảm thấy không đành lòng nói tàn nhẫn như vậy, “Ta không muốn ở lại đây, ta vẫn có rất nhiều việc phải làm, hắn…… Hắn không cần bảo hộ ta, ta tự có thể bảo hộ bản thân ta, ngươi cứ mang ta rời khỏi nơi này đi.”

Hoan Hoan vẫn lắc lắc đầu, ngay khi Hứa Nguyện tiếp tục khuyên phục, bỗng nhiên, bên tai của cậu truyền đến một tiếng hí vang chói tai, nghe được âm thanh kia cậu không thể không để ý.

Khuyên giải + Thuyết phục

“Âm thanh gì vậy?” Hứa Nguyện chú ý thấy ngọn nguồn của âm thanh kia, như là từ một hướng nào đó ở phía Đông truyền đến.

Hoan Hoan cũng nghe thấy, khuôn mặt nhỏ phẫn nộ lên: “Khốn nạn!”

“Khốn nạn?” Hứa Nguyện lập tức nghĩ đến điều gì đó, “Là có người nào đó muốn công kích Chung Tình Sơn à?” Sẽ công kích Chung Tình Sơn? Xem ra là cừu địch của Diệp Trầm Túc rồi! Đúng lúc, thừa dịp hai bên bọn họ đánh nhau, nói không chừng cậu có thể thừa nước đục thả câu trốn đi rồi!

Nguyên văn là Hồn thủy mạc ngư: Trong đó hồn thủy là nước đục, mạc ngư là mò cá.

Hoan Hoan căm giận gật đầu, nhưng cũng không lo lắng nhiều: “Ừm! Viên Viên, đừng sợ, Chung Tình Sơn, có kết giới, không ra ngoài kết giới, không sao!”

“Kết giới……”

Hứa Nguyện thần sắc cổ quái, đột nhiên lao về phía Đông nơi phát ra tiếng hí.

“Viên Viên! Nguy hiểm! Đừng đi!”

Thấy Hứa Nguyện chạy, Hoan Hoan lập tức cũng vội vã theo đi lên.

Hứa Nguyện làm sao nghe nó, cậu đang nắm lấy cơ hội duy nhất trốn khỏi Chung Tình Sơn này một đường chạy về phía Đông của núi, trong thấy con đường tuyết quen thuộc khi tới kia, Hứa Nguyện phảng phất đã nhìn thấy hy vọng.

Quá tốt rồi, đây không phải chính là giao lộ cậu lúc trước tới sao!

“Viên Viên, không thể!”

Hoan Hoan ở phía sau vừa đuổi vừa kêu, Hứa Nguyện vô động vu trung, chạy thẳng về phía trước, đột nhiên, cậu nhìn thấy ba bóng người đang đứng ở giao lộ, ba người kia than mặc y phục dạ hành, đều che lấp dung mạo, trên người mỗi người bọn họ đều có sát khí nồng đậm, khiến bước chân của Hứa Nguyện không khỏi thả chậm.

Là thành ngữ Trung Quốc. Ý là trong lòng một chút cũng không có xúc động. Chỉ việc đối với những việc nên quan tâm, chú ý không quan tâm chút nào, mặc kệ (trí chi bất ly). Xuất từ 《 quan trường hiện hình ký 》. Tương đương với Completely indifferent.

Người tới không tốt!

Cậu phải trực tiếp xông qua sao? Ba người này xem ra võ công khẳng định là cao hơn cậu, nếu như cậu cứ như vậy chạy qua, lỡ đâu bị bọn họ trực tiếp giết thì làm sao bây giờ?

Ngay khi Hứa Nguyện chần chừ chốc lát, một đạo hoa sen dạng linh thức hiện ra ở trong không trung, đồng thời cùng với một cái sâm hàn ngân mang dữ dội bắn mà đi, thoáng chốc khiến ba người đang vận sức chờ phát động bay xa đến vài trượng. Ba người vẫn chưa có bất kỳ hành động nào, thì đã bị đánh bại.

“Mỗi tàn chi dạ ba năm một lần, lực kết giới của Chung Tình Sơn sẽ giảm lớn, các ngươi biết lựa chọn đêm hôm nay tập kích nơi đây, xem ra mấy năm nay là nghiên cứu Chung Tình Sơn không ít.” Đạo linh thức kia truyền đến giọng nói băng lãnh, là Diệp Trầm Túc.

Diệp Trầm Túc ra tay liền nặng, ba người kia đã mất năng lực nói chuyện, trong đó có hai người bị đạo ngân mang của anh làm chấn động đến bỏ mình, chỉ có một người hơi thở thoi thóp, cũng là trọng thương suy tàn.

Mà Diệp Trầm Túc tựa hồ không hề dự định muốn tính mạng của hắn, anh thông qua đạo linh thức hoa sen kia truyền lời nói: “Lưu một mạng ngươi trở về nói cho chủ tử các ngươi, nếu muốn vào Chung Tình Sơn, tốt nhất bọn họ tự mình tới, nếu không đưa quá nhiều người, cũng chỉ là tổn hại tính mạng.”

Nói xong, khi đạo linh thức hoa sen kia quay lại, tiện thể xách Hứa Nguyện và Hoan Hoan vẫn chưa phản ứng lại đi.

Hứa Nguyện lại bị mang về Hàn Liệt Thiên Tuyền, hơn nữa, Diệp Trầm Túc là ở giữa không trung trực tiếp ném cậu vào trong ao.

“Phi phi phi ——”

Đầu Hứa Nguyện hướng xuống đáy nước, sặc uống vài ngụm nước, theo sau, cậu lại nhìn thấy thanh kiếm cậu căn bản rút không ra sừng sững trên băng tuyền.

Hứa Nguyện vốn tưởng rằng lần chạy trốn này Diệp Trầm Túc chắc chắn hung hăng giáo huấn cậu, nhớ tới vừa nãy ba người kia bị bại thê thảm như vậy, Hứa Nguyện liền không thể không đảm hại tâm chiến.

Kiểu lo sợ á

Phản diện này quả nhiên không phải dễ chọc!

May mà chân thân hắn từ đầu đến cuối đều chưa từng xuất hiện, chỉ có đạo hoa sen dạng linh thức quanh quẩn ở trên không kia.

Kia nói linh thức trầm tĩnh thật lâu, lâu đến khi Hứa Nguyện đã cho rằng anh sẽ không nói, cậu nghe thấy một tiếng lạnh như băng tuyền: “Rút kiếm.”

Lại là rút kiếm.

Hứa Nguyện sửng sốt một chút, trong lòng có chút bất dĩ vi ý, liền nghe anh lại lần nữa nói: “Tiếp tục rút kiếm!” Tiếng mệnh lệnh kia nhiều không cho kháng cự, Hứa Nguyện lúc này cũng không dám rõ ràng phản kháng anh, chỉ có thể thuận theo ý của anh, duỗi tay nắm lấy thanh kiếm này cố sức rút.

Là thành ngữ Trung Quốc. Ý là không để nó ở trong lòng. Biểu thị sự ôm thái độ coi khinh với người hoặc việc. Xuất từ 《 Tam Quốc Chí · Ngô thư · lục khải truyện 》.

Không được, không rút ra được.

Hứa Nguyện trong lòng minh bạch sự thật này, nhưng đối mặt với linh thức mạc bất tác thanh kia, lại cũng không dám nữa nói lời giận dỗi nào nữa, chỉ có thể căng da đầu tiếp tục rút kiếm, sau khi qua lại lăn lộn rất nhiều lần, Hứa Nguyện nhất thời dùng quá lực, phun ra mấy ngụm máu.

Là thành ngữ Trung Quốc. Ý là trầm mặc không nói một câu. Xuất từ 《 hồng nhật 》

“Ngay cả chút khó khăn này cũng khắc phục không nổi, thì đừng nghĩ rời đi nữa.” Mắt thấy Hứa Nguyện thổ huyết, đạo linh thức kia không có một chút khoan dung, băng lãnh đến mức hệt như bản nhân đang ở chỗ này liếc nhìn cậu, “Càng đừng nói đến, ngươi sẽ thắng ta.”

“Ngươi chém gió, ta Hứa Nguyện chỉ cần hạ quyết tâm, thì không có cái gì là không thắng được!” Hứa Nguyện bị kích tướng thành công buột miệng thốt ra, theo sau lại hối hận che miệng lại.

“…… Hứa Nguyện. Là tên thật của ngươi? Cũng được, tên gì cũng không quan trọng, muốn ta nhìn thấy quyết tâm của ngươi, thì hãy lấy ra thực lực chân chính của ngươi.”

“Ngươi…… Hừ!”

Hứa Nguyện xoa xoa vết máu ở khóe miệng, oán giận lại lần nữa duỗi tay nắm lấy chuôi kiếm, dùng sức hướng lên trên rút lên, thanh kiếm vẫn như cũ không có động tĩnh, mà cậu lại liên tục phun ra mấy ngụm máu.

“Thật là ngu dốt.” Đạo linh thức kia tiếp tục trào phúng.

Lần này Hứa Nguyện kiên định không để ý anh, cậu dựa vào một cổ sức lực liên tục thử rất nhiều lần, sức lực toàn thân gần như thoát hết, vẫn là lấy thất bại kết thúc.

Ngu dốt……

Có lẽ, Diệp Trầm Túc không đơn giản chỉ là vì trào phúng cậu?

Thất bại không hề khiến Hứa Nguyện nhụt chí, cậu biết sức lực của bản thân đã cạn hết, cho nên không hề cậy mạnh, trở lại trong băng tuyền khôi phục khí lực. Đồng thời, đầu của cậu cũng bắt đầu học chậm rãi phỏng đoán phương thức phương pháp của bản thân có tồn tại lỗi lầm hay không.

Nếu như gia hỏa kia không có cố ý chơi xấu, vậy cậu rút không ra kiếm có lẽ là phương pháp không đúng, cũng có thể là thể lực không đủ…… Uhmm, gia hỏa kia nếu đã bảo cậu rút kiếm, thì từ phương diện nào đó tới xem, cậu hẳn là có tư cách rút kiếm. Tư cách này…… Chẳng lẽ là viên linh nguyên cậu vừa ngưng tụ tốt kia?

Hứa Nguyện sờ sờ bụng, cậu có thể cảm giác được sự tồn tại của cổ hơi thở ấm áp trong cơ thể, chỉ là cần làm sao để sử dụng, cậu lại một chút cũng không biết.

Muốn hỏi Diệp Trầm Túc? Không cần! Cậu mới không muốn xin giúp đỡ người này!

Hỏi Hệ Thống? Thôi bỏ đi. Gia hỏa kia ngoại trừ khi tuyên bố nhiệm vụ, cùng với nhắc nhở lệnh cấm vô cùng chuẩn, hơn phân nửa đều chỉ biết nói chút lời đường hoàng.

Với lại cậu Hứa Nguyện lớn như vậy, ở phương diện vũ lực khi nào dựa vào người khác vậy!

Hứa Nguyện suy nghĩ trong chốc lát, vẫn dựa vào bản thân chầm chậm cố gắng, thế là cậu ngồi trong băng tuyền ngưng khí bình tức, chuyên chú vào viên linh nguyên trong cơ thể, thử điều động năng lượng của linh nguyên, mới đầu khi Hứa Nguyện vận khí vẫn có phần tìm không được phương pháp, nhưng mà khi cậu từng bước nén tâm tình xuống, cậu có thể cảm giác được viên linh nguyên kia dưới dự khống chế của cậu đã trả lại cho cậu một ít năng lực, Hứa Nguyện cảm giác được thân thể nhẹ nhàng đi không ít, sức lực đã mất cũng càng ngày càng giàu có, khi cậu đứng dậy lại đi rút kiếm, cậu có thể mãnh liệt cảm nhận được cổ lực lượng la lùng không giống người thường đó.

Là uy lực hơn hẳn nhận thức nguyên bản của cậu, Hứa Nguyện ngừng thở, tay lại lần nữa đỡ lên chuôi kiếm, điều khiển sức lực linh nguyên rút kiếm ra.

Vẫn như cũ không có rút ra, nhưng, chuôi kiếm buông lỏng rồi!

Xem ra phương pháp này là đúng! Như thế kế tiếp, chính là vấn đề năng lực của bản thân.

Sau khi tìm được phương pháp chính xác, Hứa Nguyện tiếp tục vận dụng sức lực linh nguyên rút kiếm, vẫn thất bại rất nhiều lần, nhưng lại không có nóng nảy ấm ức thúc thủ vô sách như trước, ngược lại ý chí chiến đấu càng chiến càng hăng, tin tưởng càng chùy càng thật.

Nguyên văn là dũng trong dũng cảm nhưng Nguyệt cảm thấy như vậy sao sao á nên để như vầy

“Rốt cuộc là một người quật cường bất khuất ……”

Đạo linh thức hoa sen trôi nổi trong không trung khi nhìn thấy Hứa Nguyện đã hết sức chăm chú, dần dần an tâm trở về bản thân.

Nguyên văn là toàn thần quán trú

Lúc này, bản thân của Diệp Trầm Túc đứng ở đỉnh núi Chung Tình Sơn trước mặt tòa pho tượng nữ tử kia.

Anh xõa mái tóc trắng đầy tuyết, một thân trắng đến sạch sẽ, chỉ là đêm nay, đôi đồng tử sâu thẳm kia lại mang theo loang lổ huyết sắc.

“Thượng tàn chi dạ cũng là lúc ta phát tác, trước kia có Hàn Liệt Thiên Tuyền còn không ngại, nhưng mà tuần này…… Ngươi đã nói, có hắn ở đây, chứng này có thể có cách tịnh trừ. Vì sao sau khi ta tiếp xúc với hắn, ý khát máu này ngược lại ngày càng tồi tệ hơn? Người này tính nết thẳng thắn quật cường, thật là tương phản với ta, nhưng mà……”

Một tuần mười ngày, một tháng chia thành ba tuần thượng tuần, trung tuần và hạ tuần.

Anh nhắm chặt hai mắt, nghĩ đến đôi mắt hắc bạch phân minh của Hứa Nguyện, trong lòng cảm khái muôn vàn.

Tuy là quật cường, lại hạnh đến quật cường.

“‘ Những người đó ’ lại bắt đầu hành động rồi, thật là không dứt, Hiên Viên phái này không nên tồn tại, rốt cuộc là ngươi nhân từ. Nếu ta có ngày nhịn không nổi, đại khái cái thứ nhất muốn diệt, chính là Hiên Viên phái đi.”

Nói tới đây, anh lần thứ hai mở mắt, huyết sắc của tròng mắt càng đậm.


Tác giả có lời muốn nói:

Túc Túc đối với Viên Viên thoạt nhìn lãnh khốc,

Trên thực tế anh là có hảo hảo học làm một sư tôn ~

Bạn đang đọc Sau Khi Xuyên Thư Tôi Đã Trở Thành Đồ Đệ Của Nhân Vật Phản Diện của Bách Niên Lão Hỏa Oa

Truyện Sau Khi Xuyên Thư Tôi Đã Trở Thành Đồ Đệ Của Nhân Vật Phản Diện tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Nguyệt_Dạ
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.