Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bỉ ngạn khai hoa phần 1

Tiểu thuyết gốc · 3751 chữ

Gió thổi nhẹ mơn mớn những cành liễu chớm nhẹ vào mặt nước. Trời thu điểm lên vô số áng mây che khuất ánh mặt trời, làm cho khí thu lành lạnh, lắm lúc còn khoác thêm một làn sương mờ ảo. Trong làn sương, hai ánh sáng vàng nhẹ đung đưa, lao về phía trước trên những thay ray sắt lạnh lẽo nằm trên nền sỏi. Trời đã hơn sáu giờ sáng, ấy thế mà mặt trời vẫn chưa mọc hẳn, hai bên đường ray những cây đèn cũng vì thế mà chưa tắt điện.

Người lái tàu kéo phanh, rồi thông báo cho phụ tá rằng đã đến bến. Con quái vật bằng kim loại di chuyển chậm dần, nhả ra những làn khói trắng đặc, hú lên inh ỏi từng hồi. Hằng hà xa số người từ tàu ồ ạt bước xuống làm chật kín cả bến tàu. Nhân viên theo thủ tục men theo con đường giữa hai hàng ghế, kiểm tra một lần nữa trước khi bắt đầu xuất phát.

"Thưa tiểu thư, tàu đã tới bến xin mời xuống ạ!" Vừa nói cô nhân viên vừa lay vai người phụ nữ đang ngủ ở toa thượng hạng.  "Tiểu thư..." Cô lại vừa nói vừa lay, vô tình làm rơi một chiếc thẻ vàng rớt ra từ người vẫn đang say giấc ngủ.

Người nhân viên chợt tái mặt, lần này cô không dám lay nữa. "Đại nhân, tàu đã đến bến mời ngài xuống tàu tránh trễ nãi công vụ!" Vừa nói cô vừa bấc giác lùi về phía sau vài bước.

Người phụ nữ trẻ vươn vai uể oải sau chuyến đi dài. Cô ta lấy chiếc đồng hồ quả quýt ra xem giờ đoạn hỏi. "Đến ga nào rồi?"

"Là ga Thiết Nghiệp thưa đại nhân!"

"Cảm ơn." Đáp lại một cách lạnh nhạt, cô ta đứng dậy rồi bước ra khỏi tàu, không quên thắt lại chiếc thẻ bài vào khuy áo.

Đúng như tên gọi của bến tàu, Thiết Nghiệp được lấy theo đặc điểm của khu vực công nghiệp luyện kim lớn nhất của cả Đế Quốc Đại Hoà. Vừa rời khỏi mái hiên của nhà ga, trước mắt cô là một khoảng trời rộng lấp đầy bằng những cột khói cao quá tầm nhìn. Những dãy nhà nối san sát nhau màu gạch đỏ, len lõi ở giữa là những con đường nhựa ẩm ướt được lấp đầy bởi người, ngựa và những chiếc xe chạy bằng động cơ hơi nước. Cô nhìn xung quanh như thể kiếm tìm điều gì đó. Phía bên kia đường một người đàn ông trung niên với đôi ria mép dày đậm liền gật đầu rồi lái chiếc xe qua chỗ bến tàu.

"Cô đến lâu chưa, chà cũng lâu lắm rồi kể từ ngày cuối chúng ta gặp nhau nhỉ." Người đàn ông hồ gởi nói như thể hai người đã quen nhau từ trước. Người dân quanh đây gọi ông ta là Lê Văn mặc dù cái cơ thể như thần hộ pháp kia chẳng liên quan lắm đến "văn" cho lắm.

"Coi nào Yến, làm ơn đừng cau có nữa được  chứ!" Người phụ nữa kia chẳng biến sắc, thả chiếc cặp da to quá khổ xuống đất rồi mở cửa xe vào bước vào. Lên Văn nhún nhẹ vai, đoạn xách đồ đoàn của Yến bỏ vào cốp sau đó khởi động xe vừa lái vừa châm thuốc hút phì phèo.

"Ông muốn làm ngạt tôi bằng thứ đó à, chẳng phải đã quá đủ khói rồi hay sao?"

Yến vặn chiếc núm gần cửa xe, hạ kính chắn xuống để khói thuốc vơi bớt. "Rồi, Rồi." Lê Văn nhúi điếu thuốc đang cháy cho tắt hẳn rồi búng tàn thuốc ra khỏi xe.

"Cô thấy nơi đây thế nào?"

"Ồn ào, ngột ngạt."  Yến trả lời khi nhìn ra con đường tấp nập người đi kẻ đứng. Càng đi sâu vào Thiết Nghiệp mức độ dày đặc của dân cư càng đông đúc. Tiếng chan chát của việc luyện kim cũng vì thế mà vơi bớt đi, nhưng không vì thế mà nơi đây bớt ồn ào hơn. Khác với vòng ngoài, bên trong khu công nghiệp lớn nhất Đại Hoà bỗng trở nên có sức sống hơn hẳn. Không còn những công xưởng nối liền nhau ngỡ như vô tận, thay vào đó là nhà hàng, công viên, những công trình phục vụ đủ loại hình giải trí của con người tất nhiên là có cả thanh lâu và gái điếm.

Lê Văn nghe vậy liền bật cười rồi đáp lại. "Không sai, những người sống quen không khí của đất kinh thành như cô ắt hẳn sẽ nói vậy. Ấy vậy mà bất chấp những điều trên, người khắp tứ xứ vẫn cứ đổ về nơi đây tha hương cầu thực. Cô thử nói xem là vì sao!"

Yến chống cằm một lúc rồi nói. "Thôi không mất thời gian nữa, có thông tin của hắn chưa?"

"Rồi, nhưng hãy cứ để sau. Tạm thời nghỉ ngơi ban đêm chúng ta sẽ xuất phát." Hết câu Lê Văn tạt xe qua đường rồi hướng đến toà thị chính.

"Thiết Nghiệp Thị Chính" hàng chữ được khắc trên một phiến đá khổng lồ nằm lệch hẳn về bên phải bên cổng một công trình rộng lớn gồm nhiều phần kiến trúc kết hợp lại với nhau. Người lính gác cổng thấy chiếc xe với biển số được bọc viền vàng tiến đến liền ra hiệu cho những người khác mở cổng. Bên trong là một khoảng sân rộng lớn được trải gạch trắng đắt tiền, đan xem thêm là những hàng cây cảnh được bố trí cực kỳ thuận mắt. Ngay khi chiếc xe vừa dừng, gia nhân ở toà thị chính liền đến dìu Yến ra khỏi xe rồi xách hành lý hộ. Họ dẫn cô đi hết khoảng sân gạch rồi qua một bãi cỏ xanh mướt được trải lối đi bằng những khối đá đủ hình thù. So với vẻ tất nập, tù túng bên ngoài ở đây cứ ngỡ như một thế giới khác, nơi được lấp đây bằng cây xanh, hồ nước và những kiến trúc truyền thống của Đại Hoà.

Yến đứng trước phòng của mình rồi lôi chiếc đông hồ quả quýt ra xem giờ, đoạn nói với nữ gia nhân cạnh mình. "Được rồi, đến năm giờ chiều rồi hãy đến đây, từ bây giờ ta đến lúc đó ta muốn ở một mình."

Như lời căn dặn, đúng năm giờ chiều, người gia nhân đẩy một chiếc xe nhỏ đến phòng của Yến. Trên đó đặt một bộ y phục và một chậu nước ấm. Sau khi được sự cho phép, cô liền bước vào và bắt đầu công việc của mình. Người phụ nữ như chết lặng khi thấy tấm lưng đầy sẹo của vị tiểu thư mà mình đang hầu hạ. Dù rất tò mò nhưng cô vẫn gắng không hỏi thêm tiếp tục chỉnh lại quần áo, sau đó chuyển sang lau đôi bàn tay của Yến bằng tinh dầu. Móng tay được cắt ngắn, lòng bàn tay thậm chí còn thô ráp hơn cả tay của một nữ hầu. Nếu không nhờ khí chất toát ra từ đôi mắt và cử chỉ, có đánh chết người gia nhân cũng không tin đây là tiểu thư của một gia đình quyền quý.

Xong xuôi Yến ra khỏi phòng rồi nhờ người dẫn đến cổng của phủ thị chính, mặc dù cô đã thuộc lòng đường đi ngay từ lần đầu. Ở đó Lê Văn đã chờ sẵn, cả hai lên xe rồi tiếng đến khu vực được khoanh sẵn trên bản đồ. Lần này cô theo dấu một thợ săn tiền thưởng, kẻ được nhắc tới trong bức thư của người đồng đội cũ.

                                    .   .   .

Dưới ánh đèn vàng hai bên đường, Thiết Nghiệp như trút đi vẻ ngoài bụi bặm của mình. Những con phố chẳng còn tiếng luyện thép đinh tai nhức óc mà thay vào đó là tiếng người mua kẻ bán rộn rã, âm thanh đàn ca hoà chung với giọng điệu lả lơi của gái làng chơi nào đâu nhộn nhịp khác gì chốn kinh thành hoa lệ, thậm chí còn có phần náo nhiệt hơn vì cách xa hoàng cung và phủ nội các.

Trong một thanh lâu nọ, một nhóm người đủ mọi tầng lớp từ công nhân nhà máy, cho đến mấy cậu sinh viên mặt đỏ như gà trống liên tục hò hét không ngừng. Họ bao quanh một chiếc bàn gỗ nơi đang diễn ra một cuộc thi  hết sức "gay cấn" giữa một gã đàn ông tầm hai mươi tám tuổi, đầu tóc bờm xờm và một gái làng chơi nổi tiếng bật nhất Thiết Nghiệp. Tên đàn ông nọ tu hết vò này sang vò khác. Đối thủ của gã cũng không kém cạnh, cô ta ngửa đầu, đổ rượu vào miệng chẳng khác gì nước lã. Rượu chảy ra từ hai bên khoé môi xuống chiếc cổ trắng nõn, rồi ướt đẫm bầu ngực cùng bộ y phục mỏng manh, lộ ra những đường nét cơ thể đẹp như tượng tạc của người kỹ nữ. Mấy gã xung quanh thấy vậy liền sáng rực mắt lên vì thèm thuồng.

Trước đây họ cũng đã thử tham gia trò này nhưng chưa kịp đến vò thứ hai thì đã gục ra giữa bàn. Cậu nào cố lắm thì uống được đến vò thứ ba. Biết là tốn tiền hại thân, nhưng ma lực từ cơ thể phụ nữ và niềm vui xác thịt là không thể cưỡng nổi. Đây là lần đầu có người ép được nàng uống đến độ ửng đỏ đôi má hồng. Gã hiện giờ như người đang mang trên mình toàn bộ mơ ước của nam nhi đại trượng phu ở Thiết Nghiệp.

"Cố lên người anh em, chúng tôi biết ông làm được." Cả bọn gào lên rát cả cổ để cổ vũ cho tay thợ săn tiền thưởng xa lạ vừa mới đến đây từ tuần trước.

Cả hai đã thấm hơi men, vừa uống vừa thở dốc không ngừng. Thấm thoát đã đến vò thứ mười, nàng kỹ nữ bắt đầu hơi loạng choạng nhưng xem ra vẫn chưa bỏ cuộc. Tay thợ săn cũng vậy, hắn túm lấy miệng bình rồi tu một mạch hết sạch rượu bên trong. "Lấy thêm mười vò nữa." Lời của gã làm cho cả hội gào lên phấn kích. Nhưng người bồi bàn chưa kịp đưa ra thì bị ngăn lại bởi nàng kỹ nữ. "Ngài thắng rồi, đêm nay tiểu nữ sẽ hầu hạ ngài."

Cả thanh lâu trong phút chốc chìm trong yên lặng rồi bỗng oà lên vì sung sướng. Cả bọn hú hét, ôm chần lấy người đang đứng cạnh mình, nhiều tên say quá còn xúc động đến ứa cả nước mắt.

"Đêm nay ta trả hết, mọi người hãy ăn uống thoải mái."  Mấy tay thiếu giá giàu có đứng lên trên bàn hét lớn, làm cho không khí thêm điên cuồng. Họ nâng gã thợ săn lên như vị anh hùng sắp được lưu tên vào sử sách. Bọn chúng bế anh lên phòng người kỹ nữ rồi hắng tai nghe ở bên ngoài.

Không gian lại bất ngờ tĩnh mịch trở lại, cả đám nín thở như thể để khỏi bỏ qua âm thanh nào phát ra từ căn phòng. Rồi tiếp đó là tiếng thở dốc của người kỹ nữ, âm thanh da thịt va chạm vào nhau hoà cùng tiếng rên rỉ dâm dục, làm cho ai đứng bên ngoài cũng rạo rực. Cứ thế sau hơn một giờ đồng hồ căn phòng mới tắt hẳn tiếng người.

                                 .   .   .

Gã thợ săn tiền thưởng choàng mình tỉnh giấc. Hắn vừa nhẹ lắc cái đầu đang đau như búa bổ vừa cố gắng nhớ lại chuyện đêm qua. Ký ức vẫn quá mờ nhạt, hắn chỉ rằng mình đã có một đêm điên cuồng với người kỹ nữ nọ. Đang định gồng mình bật đậy thì gã thợ săn mới biết tay chân mình đang bị trói bốn góc dường.

"Mẹ kiếp."  Hắn chửi thề, vừa cố gắng lục lọi lại mớ ký ức mơ hồ của mình. Rồi bất chợt cũng nhận ra đây không còn là căn phòng ở thanh lâu đêm qua nữa.

"Hình như hắn tỉnh rồi đấy." Tiếng người nói từ ngoài cánh cửa vọng vào bên trong. Gã thợ săn nghe vậy liền đáp lại. "Ờ tỉnh rồi đấy."

Cửa phòng nhẹ di chuyển, hai người, một nam một nữ bước vào. Như thể một phản ứng có điều kiện, người phụ nữ liền đưa tay che mũi vì hơi men bốc ra nồng nặc từ người lẫn hơi thở của gã thợ săn.

"Nguyễn Hoàng, vùng Tân Định, hành nghề thợ săn tiền thưởng. Từng vào ngục vì tội làm mất trật tự nơi công cộng đúng chứ?"

Hoàng tặc lưỡi rồi gật đầu trước sự chất vấn của cô gái trẻ. Vừa định hỏi tiếp thì người đàn ông lực lưỡng cạnh cô ta đến rồi giáng vào mặt anh một cú đấm. Ánh sáng dần tắt hẳn rồi Hoàng lại tiếp tục ngất lịm đi.

Anh lại bật giậy một lần nữa, đầu óc bây giờ cũng đã tỉnh táo hơn và nhất là chân tay không còn bị trói. Quần áo dường như cũng đã được giặt ủi và xức thêm loại nước hoa đắt tiền tiền nào đó mà chính anh cũng không rõ. Hoàng nhìn khắp phòng, rồi thò chân bước xuống khỏi dường, sau đó cẩn thận đẩy nhẹ cánh cửa vừa từ từ quan sát bên ngoài. Trước mắt anh là một khoảng sân rộng được trải cỏ xanh mươn mướt. Xung quanh chẳng hề có một lính canh hay người bảo vệ.

Hoàng lẻn theo mái hiên rồi băng qua phía sau mấy con hẻm nhỏ được tạo bởi tường bao và những ngôi nhà san sát nhau. Bằng kỹ năng của một thợ săn tiền thưởng, anh nhẹ chụm chân bật cao, tay nắm lấy thành bức tường cao gần ba mét sau đó gồng cơ leo qua. Vừa mới tiếp đất thì người phụ nữ vừa nãy đã đứng ngay trước mặt, nhưng rất may là cô ta đang mải cho những con cá đủ màu sắc dưới hồ ăn nên hoàn toàn không để ý. Hoàng nhón chân rồi bước tiếp, ít nhất là anh nghĩ có thể làm như vậy.

"Ta không nhớ là chúng ta đã nói chuyện xong!"

Cô ta vừa rải thức ăn vừa bình thản nói, làm cho Hoàng như đông cứng cả cơ thể. Biết thẳng thể thoát khỏi anh đứng lại rồi đáp một cách bỡn cợt. "Tôi đây cũng không nhớ mình từng trêu ghẹo ái nữ của vị đại nhân nào đó trong triều."

"Theo ta!" Cô ta phủi tay sau khi rải hết chỗ thức ăn còn thừa xuống hồ. Hoàng ngó qua đàn cá đang quẩy mình trong làn nước xanh rồi cũng đi theo.

"Ngươi không tò mò về nơi này à?"

Yến hỏi trước sự bàng quang của người đang đi cạnh mình, trái với dự đoán hình như hắn chẳng lộ vẻ lo lắng hay âu lo trên khuôn mặt.

"Tôi chỉ tò mò về tiểu thư thôi, còn đây chẳng cần hỏi cũng biết là phủ Thị Chính rồi."

Nghe vậy Yến liền bật cười trước giọng điệu ma mãnh của gã thợ săn. "Ta?"

"Mục đích của tiểu thư là gì khi đưa tôi đến đây?"

"Cứ thông thả, theo ta rồi hẵng biết. Để tiện xưng hô thì tên ta là Trần Mỹ Yến, ngươi có thể gọi là Yến cũng được."

Tiếp tục đi qua một khoảng sân rộng nữa, họ vào một căn phòng có chứa vô số giấy tờ được chất thành từng kệ trên một chiếc tủ gỗ cao quá người, muốn xem những tập giấy cao hơn cần phải dùng thang mới lấy được. Yến ven theo thành tủ, lẩm bẩm những chữ được khắc trên đó, rồi dừng lại ở một khung nọ, rút ra một tấm vải vẫn còn lấm máu.

Yến vừa trải tấm bản đồ ra giữa bàn vừa hỏi. "Những người hành nghề thợ săn như ngươi chắc cũng biết xứ Gia Hoa ở phía tây Bắc chứ nhỉ?"

Hoàng gật đầu rồi xem kỹ tấm bản đồ vừa được trải ra đoạn hỏi. "Làm thế nào mà mấy người có thể được tấm bản đồ này?" Nói thế nhưng nhìn những vết máu lấm lem trên tấm vải câu trả lời đã rõ mồn một trong đầu anh.

Gia Hoa ở phía tây bắc Đại Hoà là nơi rừng núi hoang vu, nghe đồn có nhiều loại quái vật khát máu, hung ác bậc nhất. Tuy nguy hiểm là thế nhưng vàng bạc lại nhiều vô kể, khiến nhiều kẻ bất chấp lên lập bản, đãi cát tìm vàng. Những đạo sỹ, phật gia, thậm chí cả thợ săn thường được thuê đến đây để vẽ bùa, chôn ấn xua đuổi tà ma với giá rất cao. Hoàng cũng từng không ít lần đến đây để nhận nhiệm vụ từ người dân của bản.

Yến chỉ vào nơi được khoanh đỏ trên bản đồ rồi nói. "Triều đình cần ngươi dẫn đường đến đây. Ra giá đi tiền bạc không phải là vấn đề."

Hoàng lùi về phía sau rồi cung kính đáp lại. "Tiểu thư lượng thứ, kẻ hèn này chưa đến ba mươi còn nhiều thú vui chưa hưởng hết."

Dù bông đùa thế nhưng trong thâm tâm Hoàng lại đang như lửa đốt. Hơn ai hết anh biết vị trí được khoanh đỏ kia và cả tấm bản đồ nữa. Chuyện này diễn ra vào ba tháng trước khi anh còn đang vẽ bùa và tiêu diệt mấy con thú hoang cũng như bọn yêu quái thường hay đến tấn công người trong một bản nọ ở Gia Hoa. Sẽ chẳng có gì to tát nếu như mấy gã thợ mỏ không đồn nhau về việc phát hiện ra một hang động đầy quặng vàng nằm ở trong rừng, cùng với một tấm bản đồ được vẽ lại cẩn thận. Thế là một nhóm quyết định đến đó để thám hiểm, họ thuê Hoàng tìm đường với một giá cao đến khó tin. Dù biết có điều mờ ám nhưng do lúc đó quá túng thiếu nên anh đã bất chấp nhận lời.

Cả nhóm đến được cửa hang khi trời vừa giữa trưa, chưa kịp vào hang thì đã bị giết sạch. Hoàng vét hết đạn dược bỏ lại kiếm và toàn bộ máy móc đồ nghề của mình mới thoát được. Ngẫm lại mới biết là mật thám của triều đình tung tin nhằm che mắt. Giờ thì anh mới hiểu ra lý do tại sao mình lại đứng ở văn thư của Phủ Thị Chính. Chắc hẳn trong đám người kia có kẻ nào đã may mắn thoát chết, kịp gửi tấm bản đồ về tổng cục.

"Vậy thì xin cáo biệt tiểu thư, chúng ta không còn gì để trao đổi nữa." Hoàng nói chắc như đinh đóng cột, có điên mới tự đào hố chôn mình. Nếu bắt anh chọn thì có khi nhảy xuống từ một vách núi cao ngàn thước có khi còn dễ sống hơn việc quay lại hang động đáng nguyền rủa đó.

"Ngươi nên suy nghĩ thật kỹ trước khi trả lời."

Yến vừa hỏi lại vừa tiếp tục lục lọi đống tài liệu trên giá. "Đừng tưởng sáu năm trước ngươi làm gì ở đâu ta không biết." Cô ta Rút ra một tệp giấy được gim lại cẩn thận rồi vất ra giữa bàn.

"Đại án vườn liễu nhà họ Lý." Hoàng đọc xong liền nhìn Yến với ánh mắt sắc lẹm. Chỉ chờ có thế cô ta liền nói tiếp.

"Ngươi có tin ta đủ quyền lực để yêu cầu bộ hình xét lại vụ án này không?"

Con ả này thực sự còn đáng sợ hơn cả quái vật,  Hoàng thầm nguyền rủa nữ nhân đứng trước mặt mình.

"Đừng nhìn ta như vậy, chỉ cần người dẫn bọn ta đến cửa hang, ta sẽ đốt sạch toàn bộ tài liệu liên quan đến vụ án này. Dù sao thì đám thợ săn các ngươi cũng đâu có thọ lắm mà nhỉ?"

Cách mà cô ta nhấn nhá câu chữ làm cho Hoàng thực sự kinh tởm. Gạt những cảm xúc tiêu cực qua một bên anh cười khểnh trước vẻ đắc thắng của Yến sau đó vui vẻ đáp lại. "Vậy chưa đủ, ta muốn thêm một trăm lượng vàng ròng, loại của triều đình dùng dao dịch với người tây phương."

"Ngươi hơi tham lam đấy, nhưng không sao ta đồng ý." Nói rồi Yến lấy giấy khế ước ra sau đó viết tên mình lên rồi giập con dấu của triều đình đè lên trên đó, đoạn nói tiếp. "Tạm thời ta sẽ giữ nó, đến bìa rừng sẽ đưa cho ngươi."

Dưới đây là chú thích về vũ trụ nơi mọi thứ trong truyện xảy ra. Về cơ bản thì Đại Hoà là một đế quốc giả tưởng thuộc khối văn hoá Á Đông(văn hoá Trung Hoa). Và quốc gia này được đặt trong bối cảnh Steampunk. Đây là một nhánh của khoa học viễn tưởng nhưng trái với thể loại thông thường thì Steampunk được miêu tả như là một thời kỳ phát triển rực rỡ của động cơ hơi nước, bánh răng và những thứ liên quan đến cuộc cách mạng công nghệ đầu tiên của thế giới nhưng được đẩy lên mức phát triển hơn hẳn khoa học hiện tại và trong tương lai gần. Có thể tưởng tượng Đại Hoà là Đại Nam thời pháp thuộc, hay Nhật Bản thời Minh Trị. Khi đứng giữa làn sống văn hoá Phương Tây và những giá trị văn hoá cổ xưa. Nhưng truyện sẽ không quá tập trung vào chủ đề đó mà sẽ chú trọng hơn về các cuộc chiến giữa con người và các thế lực siêu nhiên, cùng với các cuộc chiến tranh dành lãnh thổ trên toàn lục địa.

Bạn đang đọc Săn Quỷ sáng tác bởi DươngÁiHoà
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DươngÁiHoà
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.