Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bỉ ngạn khai hoa phần 2

Tiểu thuyết gốc · 4205 chữ

Do lịch sử và môi trường khắc nghiệt Đại Hoà có các khu dân cư được phân bố theo từng cụm, được nối liền nhau bằng những đường ray chạy từ khu vực này đến khu vực khác. Ở những khu vực có bề dày lịch sử thậm chí còn được bao quanh bằng những bức tường đá cao hơn mười thước. Đây được gọi là một Trực Thành, các Trực Thành thường là nơi có sức ảnh hưởng lớn đến chính trị và văn hoá Đại Hoà. Tất nhiên với nền công nghiệp luyện kim và là cảng biển lớn nhất của cả đế quốc Thiết Nghiệp cũng là một Trực Thành thuộc loại quy mô bậc nhất.

Nhờ có cảng biển sầm uất nhất nhì Đại Hoà, lượng tàu buôn của các quốc gia Tây Phương đến đây hằng ngày nhiều không thể kể hết. Kéo theo đó là làn sóng nhập cư từ khắp nơi đổ về. Để tiện quản lý Hoàng Đế và Phủ Nội Các đã khoanh vùng và phân chia thành các cụm dân cư khác nhau mỗi nơi như thế được gọi là một Trấn. Đặc biệt nhất là Tây Trấn nơi tập trung nhiều người tây phương nhất cả Thành Thiết Nghiệp.

Ngồi trong chiếc xe ô-tô màu đen tuyền của phủ thị chính, Hoàng và Yến được Lê Văn chở đến Tây Trấn để gặp một số người tây phương nằm dưới quyền quả lý trực tiếp của triều đình.

Hoàng ngồi trên xe đã được gần hai tiếng đồng hồ, cả người ê ẩm, ngáp ngắn gáp dài hỏi. "Ê, khi nào mới đến thế, tôi sắp mọc rể rồi?"

Lê Văn lôi từ trong ngăn kéo ra một tấm bản đồ, nhìn tới nhìn lui rồi đáp. "Gần đến rồi, tầm ba mươi phút nữa."

Hoàng thở dài chán chường, đoạn nhìn bao thuốc đặt gần chỗ vô lăng rồi gật đầu ra hiệu. Lê Văn Thấy thế liếc mắt đến chỗ Yến Đang ngồi, ra hiệu rằng không thể. Biết tính cách của người phụ nữ bên cạnh, Hoàng khoang tay rồi ngã đầu ra sau ghế. Chiếc xe tiếp tục len lỏi qua những con đường nhựa đầy người và xe cộ.

Lê Văn đột ngột đạp phanh làm Hoàng chúi đầu ra phía trước. Chưa kịp chửi thề thì chiếc xe lại đổi hướng làm anh đổ người về một bên suýt nữa còn đè lên chân của Yến. Anh loạng quạnh ngồi lại thì nhận thấy xe đã tấp vào lề đường.

"Đến rồi, xuống đi."  Lê Văn tắt máy rồi ra khỏi xe, ông ta châm xong điếu thuốc thì ném cả bao sang chỗ Hoàng đoạn hỏi. "Nghe nói ngươi biết tiếng người tây phương, phải vậy không?"

"Cũng biết một chút." Anh lại thít thêm một hơi nữa trước khi dùng mũi giày dí cho lữa tắt hẳn.

"Ai dạy?" Yến hỏi thêm.

"Tự học, thỉnh thoảng bọn người tây phương vẫn thuê bọn ta bảo vệ, hoặc làm bùa."

"Làm bùa, ngươi theo đạo giáo à?" Yến hỏi vô tình làm lộ sự tò mò của mình. Hoàng biết vậy nên cũng trả lời cho tới đầu tới đuôi. "Không, bùa của thợ săn được vẽ bằng phật ấn kết hợp đạo chú của đạo sỹ. Tuy vậy nhưng không thể so với các ấn chú cao cấp hơn của hai phái kia được."

"Mời các đại nhân vào!" Một gã cao lớn, mắt xanh tóc vàng cất lời cắt ngang cuộc nói chuyện. Dù chất giọng của hắn khá lạ tai, nhưng cách hắn nói tiếng Đại Hoà cũng cho thấy tên này đã đến trấn Tây này một thời gian khá dài.

Gã mở rộng cánh cửa, dẫn cả ba bước vào. Bên trong là một công trình có thiết kế mái bằng được dựng bằng nhiều cột đá nhỏ khá lạ mắt. Tất cả được sơn trắng hơi ngã màu vàng sữa. Tiếp tục nhìn vào bên trong sẽ thấy một công xưởng bao gồm cả người của Đại Hoà và Tây Phương đang làm việc với nhau.

"Eugene đại nhân, khách của ngài tới rồi." Gã gọi lớn làm cho một người đàn ông vội đặt cây búa xuống nền rồi hớn hả đi ra chỗ cả nhóm đang đứng.

Ông ta vừa đi vừa lau vội đôi bàn tay vẫn đang còn dính dầu máy sau đó tháo đôi kính mắt ra, đoạn hồ hởi nói. "Ồ hô, Văn đại nhân, lâu vẫn khoẻ đấy chứ!" Cả Lê Văn và Eugene tay bắt mặt mừng. Ở khoảng cách thế này Eugene thậm chí còn cao lớn hơn cả cái thân hình hộ pháp của Lê Văn.

Nếu như giới thượng lưu của Đại Hoà đang chạy theo mốt áo quần quái đảng của Tây Phương, thì tay Eugene lại là một người sùng đạo phật và văn hoá Đại Hoà. Nhìn cái cơ thể khổng lồ kia mặc giao lĩnh, quấn thường(1) không khỏi khiến cho Hoàng bật cười.

"Vẫn còn đủ sức để quật ngươi sống dở chết dở." Lên Văn vừa nói vừa cười sảng khoái đoạn hướng đến chỗ Hoàng và Yến rồi tiếp tục. "Đây là hai người của triều đình phái đến có công vụ cho ngươi."

Eugene chưa kịp nói gì thì Lê Văn liền ghé sát tai rồi thì thầm. "Nhìn cái thẻ bài treo bên ngực cô ta đi." Ông ta đưa mắt nhìn tấm thẻ theo lời chỉ bảo thì lập tức biến sắc vì sợ hãi.

"Mời các vị đi theo lối này." Eugene dẫn cả ba đến một căn phòng làm việc riêng của mình rồi kéo rèm, lại còn cho kẻ thân tín canh phòng bên ngoài không cho người khác đến.

Yến trải tấm bản đồ ra ở giữa bàn, sau đó nói với Hoàng. "Miêu tả đường đi và địa hình nơi đó cho ông ta."

Hoàng chỉ tay vào tấm bản đồ, rồi dùng chiếc bút cạnh đó kẻ một đường nối hai điểm trên đó lại với nhau. "Lấy thôn này làm mốc, lúc đó bọn ta đã mở được một con đường mòn bằng cách phát bớt cây cối ven đường."

"Đường rộng nhường nào, lối đi đủ dắc theo ngựa không?" Eugene xoa cằm hỏi thêm.

"Nếu vừa đi vừa phát thêm lối thì có thể dẫn theo ngựa thồ hàng."

Lê Văn khoang tay lên trước ngực, quan sát tấm bản đồ một hồi rồi đoạn nói. "Vậy trước cửa hang động thì thế nào?"

Hoàng nheo mắt một hồi rồi gãi đầu, sau đó đáp. "Trước cửa hang lại khá quang đảng, đủ để vài chục người đứng cạnh nhau."

"Khoan, nếu vậy thì tại sao nhóm của ngươi lại bị giết?" Yến hỏi làm cho Hoàng tặc lưỡi khó chịu, nhưng điều cô ta thắc mắc là hoàn toàn có lý. Nếu một đoàn gồm hơn ba mươi người có thể dàn ra trước cửa hang thì không thể có chuyện bị giết sạch toàn bộ, nhất là trong đoàn còn có kha khá mật thám của triều đình trà trộn vào.

"Bọn ta bị áp đảo về số lượng!" Hoàng trả lời trong cay đắng.

"Bao nhiêu, loại quái nào?"

"Quỷ hút máu, số lượng ước lượng trên dưới một ngàn." Cả Eugene và Văn Lê nghe xong thì tái cả mặt, riêng chỉ có Yến không hề biết sắc tiếp tục hỏi.

"Vô lý, chưa có tài liệu nào chép lại rằng bọn chúng có thể tập trung lại một lượng lớn như vậy."

Quỷ hút máu là bọn yêu quái bậc thấp, đa số chúng đều là tiều phu hoặc những người không may đi rừng bị thú dữ tấn công. Tuỳ vào kết cấu của từng khu rừng mà số lượng nạn nhân bị biến đổi cũng theo đó mà khác nhau. Giết bọn yêu quái này cũng khá đơn giản, chỉ cần một người nông dân có khả năng cầm nắm vũ khí cũng có thể đủ hạ một con khoẻ mạnh bằng cách bổ vỡ đầu chúng. Tuy vậy nước bọt của bọn chúng lại chứa chất độc cực mạnh, nếu không may bị cắn nạn nhân sẽ bị tê liệt trong vòng năm bước chân.

"Đúng, nhưng chính mắt tôi đã thấy vậy, hoàn toàn là sự thật." Hoàng khẳng định một cách chắc nịch trước sự nghi ngờ của Yến. Anh hiểu điều này, vì bản thân anh lúc đó cũng không thể tin vào mắt mình.

"Ông thấy thế nào, liệu có thứ vũ khí nào có thể trấn áp được gần đó yêu quái không?" Đang tập trung nghe Hoàng thuật lại mọi việc thì đột nhiên bị Yến hỏi, Eugene hoảng hốt giật mình sau đó đến cuối phòng, kéo tầm rèm màu đen xuống để lộ hai cổ máy khổng lồ rồi tự hào nói.

"Giới thiệu với các vị, đây là một tuyệt tác mà tôi mới chế tạo. Tôi gọi nó là lục lăng súng."

Đúng như tên gọi cỗ máy ông ta vừa giới thiệu là một khẩu súng khổng lồ có sáu nòng được đặt cạnh nhau thành hình lục lăng. Ở phía sau có cả một tay quay thay cho lẫy thường thấy ở các loại súng khác.

"Với khẩu súng này các vị có thể bắn được ngàn viên trong hai phút, uy lực có thể áp đảo cả một đội quân." Ông ta vừa nói vừa đưa hai ngón tay ra.

"Có khả năng tháo dỡ giá đỡ không?" Hoàng hỏi.

"Có thể!"

Yến đến chỗ mấy khẩu súng rồi quan sát chúng sau đó hỏi thêm. "Còn bao nhiêu khẩu như vậy trong xưởng?"

"Một khẩu làm mẫu và hai khẩu khác đang được đặt trong nhà kho."

"Được lắm." Yến đưa thêm một chiếc thẻ bài khác ra cho Eugene thấy rồi tiếp tục. "Triều đình sẽ trưng dụng trước ba khẩu, ta sẽ tấu lên Thánh Thượng chi thêm ngân sách cho các ông."

"Tạ đại nhân quan tâm." Eugene cúi đầu, đoạn lại nói tiếp. "Tôi có một điều kiện xin đại nhân chấp nhận!"

"Nói đi!"

"Ta có một tên học trò nhưng hắn không chịu nối nghiệp ta làm thợ máy, lại suốt ngày nghiên cứu kiếm pháp và pháp thuật đạo gia Đại Hoà. Không biết..." Eugene ấp úm một chút rồi ngại ngùng nói tiếp. "Không biết đại nhân có thể cho nó nhập hội không?"

Yến cười nhoẻn sau đó đáp lại. "Người tây phương hứng thú với đạo pháp à? Bảo học trò của ông chờ ta xong chuyện sẽ đề bạt hắn với thượng quan." Cô rời khỏi mấy khẩu lục lăng súng rồi gỡ chiếc thẻ bài trên ngực mình xuống đưa cho Lê Văn. "Tập trung bốn mươi thành viên của Nhai Tý Hội đang làm việc tại kinh thành, hai ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát."

Hoàng nghe xong liền á khẩu, giờ anh mới để ý tấm thẻ bài treo lủng lẳng một bên khuy áo của Yến.

"Điên thật." Hoàng lẩm bẩm, ai mà ngờ con ả đi cạnh anh là thành viên cấp cao của Nhai Tý Hội, một cơ quan nhận lệnh trực tiếp từ hoàng đế Đại Hoà. Anh thầm trách mình vì quá mải mê làm rõ những câu hỏi trong đầu mình mà quên mất những quy tắc của một thợ săn. Đáng lẽ ngay từ lần đầu thấy cô ta thắt nó lên khuy áo, anh phải ngay lập tức nhận diện cô ta thuộc bộ phận nào của triều đình rồi mới nhận lời. Nếu biết trước Yến là người của Nhai Tý Hội thì có đem cả vụ án vườn liễu nhà Họ Lý ra đe doạ anh cũng chối từ cho bằng được.

                                     .  .  .

Vùng núi tây Bắc Đại Hoà, đặc biệt là vùng Gia Hoa nằm ở nơi địa thế hiểm trở. Nếu không có những thôn bản và địa phương nằm ở vòng ngoài liên kết với các thành thị khác bằng hệ thống đường ray thì nơi đây gần như bị cách biệt hoàn toàn khỏi lãnh thổ đế quốc. Dù vậy nhưng nếu muốn tiếp xúc sâu hơn với các thôn bản nằm xa hơn ở phía trong, đặc biệt là những vùng giáp bìa rừng thì duy nhất chỉ có thể dùng ngựa thồ hàng lên từng chuyến một. Bất chấp những khó khăn về địa thế và điều kiện, Hội Nhai Tý vẫn quyết tâm tiếp cận bằng được cái hang động bị nguyền rủa đó.

"Này Trần Mỹ Yến!" Lần đầu nghe người khác gọi mình bằng cả họ tên, Yến liếc mắt về phía kẻ xấc xược rồi đáp. "Chuyện gì?"

"Tôi có điều này muốn hỏi rõ cô."

"Nói!" Yến đáp lại trống không.

"Cái hang đó có gì ở bên trong vậy?"

"Tò mò có thể giết chết con mèo, cứ dẫn đường sau đó nhận tiền là xong việc." Yến vừa nói vừa tuốt kiếm ra rồi ngắm nghía một lúc trước khi tra lại vào vỏ. Đó dường như là một lời cảnh cáo rằng nếu hỏi tiếp lưỡi kiếm trong tay cô ta sẽ là câu trả lời.

Khác với lần đầu gặp mặt, lần này cô ta không còn khoác lên mình y phục của nữ quan mà thay vào đó là một bộ đồ được phỏng theo kiểu quần áo người tây phương, với các họa tiết đặc trưng của Đại Hoà. Không chỉ mỗi mình cô ta mà các thành viên còn lại của Nhai Tý Hội cũng  bận đồ y chang. Dường như kiểu quần áo đơn giản, ôm sát đường nét cơ thể này có tác dụng rõ rệt trong việc chiến đấu nên đã được triều đình triển khai hoàng loạt trong quân đội.

Chiếc khí cầu khổng lồ mang quốc huy của Đại Hoà vẫn tiếp tục nhả khói đến vùng bản được đánh dấu trên bản đồ. Lê Văn đứng trước đài quan sát, nhìn ống nhòm một lát rồi nói với Yến bằng một giọng trịnh trọng khác hẳn với cách ông ta thường xưng hô. "Thưa đại nhân, ba mươi phút nữa chúng ta sẽ đến nơi."

"Toàn đội nghe rõ. Chuẩn bị trang thiết bị sẵn sàng tiếp đất."

Bọn người của Nhai Tý Hội bắt đầu đeo giáp, gắn những thiết bị hỗ trợ lên cơ thể. Yến cũng vậy, cô ta quàng kiếm chéo qua lưng, tra đạn vào ổ xoay, cùng với một dây đạn thắt vòng qua hông.

Hoàng sau lần thám hiểm trước cũng mất sạch thiết bị và tiền bạc. Đến ngay cả một khẩu súng săn cũng không thể sắm nổi chứ đùng nói là súng ổ quay như của Yến và đồng đội cô ta. Đó đều là những thiết bị đắt tiền, được triều đình đặc biệt đặt hàng chế tạo tại xưởng rèn hoàng gia. Trong số đó không thể không kể đến những thanh Nhai Tý kiếm, thứ có tiền cũng chưa chắc mua được. Dù chưa chứng thực được nhưng Hoàng cũng từng nghe mấy gã thợ săn khác kể về nó như những món vũ khí quý hiếm bậc nhất.

"Mỗi thanh như vậy không chỉ được chế tạo bằng kỹ thuật rèn bậc nhất, mà trong quá trình phức tạp đó thợ rèn sẽ cho thêm tro cốt đã được giã nhuyễn của những vị cao tăng đạo hạnh xuất chúng vào để gia tăng sát thương với bọn yêu quái."

Hoàng nhớ lại lời của một tay thợ săn quỷ trong một đêm nọ trước khi nghe tin hắn bị phanh thây cách đây không lâu.

"Cầm lấy!" Yến vất đến chỗ Hoàng một cây kiếm vẫn còn đang chưa tháo dây thắt giữa vỏ và tay cầm.

Mở nút dây thắt, Hoàng hơi thất vọng khi thấy lưỡi kiếm không được khắc hình nhai tý như của Yến. Đúng là anh đã hơi ảo tưởng khi nghĩ rằng cô ta có thể cho người khác một thứ quý giá như vậy. Nhưng thôi cũng chẳng sao, xong vụ này anh sẽ dùng số tiền mình kiếm được thử hỏi mua một thanh.

Ngay khi vừa đến, toàn bộ thành viên Nhai Tý Hội trên khí cầu móc dây vào người rồi bắt đầu đu xuống nơi đã được đánh dấu sẵn. Ba khẩu súng lục lăng cũng được từ từ thả xuống mặt đất. Họ gỡ đế súng và hộp tiếp đạn ra từng phần riêng rồi chất lên ngựa và tiếp tục lên đường.

Hoàng đứng trước bìa rừng rồi bắt đầu chắp tay lẩm bẩm, một đoạn sau anh nhắm mắt rồi quẹt lên ấn trung đường một vệt đất.

"Ngươi đang làm gì thế." Yến tò mò hỏi sau khi thấy những hành động có phần ma quái của Hoàng.

"Tôi đang tìm vị trí con dường lúc trước đã mở." Trước khi dẫn đường các thợ săn sẽ bắt đầu xem phong thuỷ nhằm hạn chế đi vào những nơi có nhiều yêu ma trú ẩn. Đồng thời họ sẽ chôn bùa trước lối vào để cầu cho vị thần hộ mệnh của khu rừng bảo vệ, vì vậy bằng các cảm nhận anh có thể xác định được nơi mình từng chôn bùa trước đó.

Kết thúc việc tìm kiếm, Hoàng lau vết đất trên mặt rồi ra hiệu cho toàn đội đi theo mình. Đúng như dự đoán ở bìa rừng nơi anh đến có một con đường mòn khá hẹp đã được mở sẵn, dù cỏ đã mọc lại ít nhiều nhưng vết chặt của dao mác vẫn còn hiện hữu trên những cành cây rủ xuống hai bên đường.

Yến thấy vậy bèn rút tờ khế ước ra rồi trao cho Hoàng rồi ra hiệu cho anh tiếp tục dẫn đường. Cách một trăm bước họ lại dán bùa để đánh giấu. Bằng cách sử dụng năng lực tập trung, những người này có thể không cần nhìn vẫn có thể cảm nhận được cảm nhận được vị trí mình đi qua nhờ sự liên kết của các lá bùa.

"Cách hơn hai trăm bước nữa là tới."

Hoàng vừa nói vừa chỉ tay đến phía nơi cửa hang tối ngòm trước mắt mình. Bọn người Nhai Tý Hội cử hai tên chuyên trinh thám đến xem xét tình hình rồi bắt đầu dỡ đồ từ lưng ngựa xuống. Ba khẩu lục lăng súng được đặt vào giá đỡ, những hộp đạn lớn cỡ như mấy cái hòm gỗ đựng thuốc của thầy lang được gắn sẵn sau đó chúng được từ từ vận chuyển đến gần cửa hang. Một số thành viên khác trong lại chia ra tứ phía và vẽ bùa kết ấn nhằm tránh bị đánh chọc khe. Bằng các này chúng có thể cảm nhận được toàn bộ khí của toàn bộ khu rừng trong đường kính sáu trăm bước chân.

"Thưa đại nhân, phía trước hoàn toàn không có dấu hiệu khả nghi."

Yến gật đầu rồi ra hiệu cho ba người đứng cạnh mình bắn pháo sáng vào hang động. Cả khoảng không đen như mực trước mặt họ sáng rực lên bởi màu đỏ tươi của pháo sáng. Khi ánh sáng cuối cùng dần tắt, bên trong hang động bắt đầu xuất hiện âm thanh xì xào như tiếng hàng trăm người thì thầm với nhau. Âm thanh đó mỗi lúc một to hơn, rồi đột ngột một đàn quỷ hút máu chen chúc, dẫm đạp lên nhau ùa ra bên ngoài. Chúng gào thét như thú điên rồi lao đến chỗ Hoàng và Hội Nhai Tý đang đứng.

Nếu nhóm người này là lính bình thường chắc hẳn đã toán loạn bỏ chạy, phá vỡ đội hình để rồi bị giết sạch trông chốc lác. Nhưng đây là Nhai Tý Hội, cơ quan tinh nhuệ bậc nhất của Đại Hoà. Trước cảnh tượng kinh tởm đó, bọn chúng vẫn chẳng nao núng, đứng theo đội hình được xếp sẵn rồi chờ lũ quỷ đến chỗ mình.

"Bắn!" Theo lệnh của Yến, ba tên lính đồng loạt  xoay chiếc tay quay ở phía sau súng lục lăng. sau chiếc nóng từ từ xoay theo chiều kim đồng hồ rồi nhả mưa đạn đến chỗ lũ quỷ đang lúc nhúc ùa ra, kèm theo đó là những tiết rẹt rẹt liên hồi phát ra từ ba khẩu súng. Ngay khi hộp đạn này hết, một hộp khác ngay lập tức được bổ sung thêm nhằm giữ cho hoả lực không bị ngắt quảng. Lũ quỷ khát máu ngã xuống như rạ trước loạt đạn dày đặc của súng lục lăng. Ngay cả cây cối hai bên hang động cũng bị đạn đốn rạp tạo thành một khu vực trống trải.

Phải mất một lúc sau khi lũ quỷ bị diệt sạch, nòng súng lục lăng mới chịu ngừng xoay. Sáu viên pháo sáng tiếp tục được ném vào hang động để kiểm tra tình hình trước khi tiến vào bên trong. Sau khi xác nhận rằng không còn mối nguy hại nào từ phía viền ngoài cửa hang, toàn bộ người của Nhai Tý Hội rút kiếm ra và từ từ tiến vào bên trong.

"Ngươi có thể đi được rồi." Yến vẫy tay ra hiệu cho Hoàng rằng anh đã hết việc. Đến đây mọi thứ sẽ do cô ta người của mình tiếp quản.

Hoàng chỉ chờ có thế liền hớn hở cảm ơn Yến rồi vội đi nhằm tránh xa bọn người nguy hiểm bậc nhất Đại Hoà. Đi được hơn trăm bước thì anh liền vòng ra khỏi tầm ảnh hưởng của mấy lá bùa của Nhai Tý Hội rồi kiếm một con đường khác quay lại phía cửa hang.

Chính Hoàng cũng chẳng thể hiểu được bản thân, khi ban đầu anh là người một hai muốn kết thúc vụ này càng nhanh càng tốt. Nhưng chưa bao giờ trong người anh lại thấy bị thôi thôi thúc như lúc này. Bên trong chứa gì khiến triều đình đặc biệt quan tâm như vậy? Nhất là bọn người kia, chính xác mà nói chúng là lực lượng chính quy được sinh ra và đào tạo để theo đuổi mục tiêu duy nhất là săn và diệt quỷ. Huy động một lượng lớn thợ săn cùng khí cầu và những vũ khí hiện đại bậc nhất đế quốc cho thấy rằng bên trong đó ắt hẳn chứa điều mà ngay cả những kẻ mộng mơ nhất cũng không thể tưởng tượng ra.

Sau một hồi nằm ẩn mình chờ đợi, cuối cùng những thành viên của bọn Nhai Tý Hội cũng bắt đầu ra khỏi hang. Chúng mang theo những xác chết vẫn còn nguyên, thậm chí nhiều thi thể vẫn còn mặc quần áo, một điều khá lạ khi trước đó bên trong hang động chứa rất nhiều quỷ hút máu. Do ở quá xa, Hoàng đành phải đốt bùa để cải thiện thị giác, điều này vô tình tạo nên một làn khói nhỏ nhưng may mắn là bọn chúng lại đang mải khám nghiệm tử thi nên không để ý.

Toàn bộ xác chết đều đang trong tình trạng tốt, theo phán đoán họ vừa mới tử vong trong khoảng hai ngày. Toàn bộ tứ chi đều có vết bầm của dây thường. Ấn trung đường (2) bị rạch sâu cho thấy họ đã được sử dụng để tham gia vào một nghi lễ ma quái nào đó. Cuối cùng sau khi mở miệng của họ ra và cho ánh sáng mặt trời chiếu vào, từ bên trong nở ra một bông hoa đỏ tươi màu máu. Người ta gọi đây là thuật trồng huyết hoa. Kẻ thực hiện thuật này sẽ được nhận biết thông qua loài hoa nở trong miệng của người bị hiến tế.

Hoàng sốc đến mức như muốn ngạt thở khi thấy loài hoa của kẻ làm thuật, nó được gọi là hoa bỉ ngạn. Sáu năm trước anh cũng đã tận mắt chứng kiến một bông như thế nở ra từ miệng một cô gái. Những tưởng kẻ đó đã chết theo gia đình họ Lý trong vườn liễu nọ, nhưng xem ra là anh đã nhầm.

Sau khi ngắt một bông bỉ ngạn lên rồi ngắm nghía, Yến ra lệnh cho cấp dưới chôn thuốc nổ đánh sập cả hang động. Toàn bộ thi thể của người lẫn quỷ đều bị sung phun lửa thiêu sạch. Đến lúc tất cả hoá ra thành tro bọn chúng mới chịu dừng lại.

Hoàng cũng nhân cơ hội này chạy thoát trước khi bị phát hiện. Anh ước mình chưa bao giờ thấy những điều vừa thấy trước mắt.

(1) Giao lĩnh quấn thường, trang phục đặc trưng của người Á Đông bao gồm cả Việt Nam mình. Trang phục này gồm áo vạt chéo và một váy được quấn ngang hông. Mấy ông có thể tra gg để xem.

(2) Ấn trung đường là vị trí nằm giữa hai mắt.

Bạn đang đọc Săn Quỷ sáng tác bởi DươngÁiHoà

Truyện Săn Quỷ tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DươngÁiHoà
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.