Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quái Vật Sông Đà

Tiểu thuyết gốc · 3669 chữ

Phong Lẩn rong ruổi khắp nơi vì dell biết đường nên hắn cứ tự do mà đi có khi một cung đường hắn đi cả chục lần mới phát hiện ra mình đã đi qua đây rồi. Có một lần hắn dừng chân tại huyện Mường La, chỗ này có một con sông lớn chảy xiết, nghe đâu đó là dòng Nam Chanh, một đoạn của sông Đà. Phong Lẩn trầm ngâm suy nghĩ một lúc, nghe nói sông Đà là nơi có nhiều cá lớn, mọi người hay nhắn đến Thủy quái Sông Đà, nghĩ vậy hắn khoái lắm, đã có cơ hội lên đây thì phải đi “săn” thủy quái cho biết.

Phong Lẩn lần mò tới từng ngóc ngách trong huyện để dò hỏi về những thợ săn thủy quái, vì bản thân chưa có kinh nghiệm nên hắn cần có người chỉ đường đi nước bước cho mình. Hắn cứ long dong như vậy rồi bất chợt gặp một cái đám ma, hỏi ra mới biết tang gia có một đứa con trai nhỏ theo bạn bè đi tắm sông thì bị chết đuối mà không tìm thấy xác, nghe bạn bè nó nói là bị thủy quái lôi đi, bây giờ gia đình nó đang tìm một thợ săn thủy quái để cướp bằng được cái xác về, cho dù là một mẩu cũng được.

Nghe đến đây Phong Lẩn thích thú lắm, tuy vậy hắn cũng đủ khôn khéo để không mừng ra mặt, bằng không bị gia đình người đã khuất thấy được thì có khi họ bắt hắn ra làm mồi câu cho thủy quái. Phong Lẩn ra vẻ thương xót đi vào đám ma chung vui cùng tang quyến, sau khi đánh chén free mâm cỗ hắn mới nghe bàn bên có người nói chuyện rằng, quanh đây chỉ có lão Cường Cá Chim là thợ săn đáng tin nhất, mà ông ta không lấy thù lao là cái quan trọng hơn.

- Ố, Cường Cá Chim.

Phong Lẩn nhớ rõ cái tên đó, nhân lúc tang gia bối rối, hắn lẻn ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra, rồi đi tìm ông Cường Cá Chim.

Sau một hồi chật vật với những con đường quanh co, hắn đã dò hỏi được chỗ ở của ông Cường, lão không nhà không cửa chỉ sống trên cái thuyền rách nên trôi nổi khắp nơi, muốn gặp được không phải dễ, tuy vậy chó đi đến đâu đề để lại dấu tích, không có gì là không thể tìm thấy. Phong Lẩn theo lời người dân nói mon men ra bờ sông, chỗ đấy nước chảy không mạnh nên thuyền bè dễ dàng đậu được.

Phong Lẩn đến gần thuyền nghe ngóng thì thấy mấy tiếng:

- Quy rô này.

- Đkm bố mày ù, đưa tiền đây, nhanh.

Té ra lão Cường Cá Chim và mấy ông bạn đang đánh bài trong thuyền. Phong Lẩn gọi lớn:

- Ở đây có ai là Cường Buôi không ạ ?

Hắn vẫn hay thường đặt biệt danh cho người khác nên lúc này quên mất lão tên là Cường Cá Chim.

Cường Cá Chim thấy thằng nào gọi tên mình mất dạy như vậy thì tức lắm, lão ngó đầu ra định chửi thì thấy xung quanh Phong Lẩn hào quang lấp loáng , biết là cao nhân nên lão không dám chửi bừa. Cường Buôi bước ra ngoài, té ra đó không phải hào quang mẹ gì mà chỉ là cái đèn yếu pin của Phong Lẩn. Ông Cường Buôi hằn học:

- Nhãi ranh , mày là thằng lol nào sao dám gọi tao như vậy.

Phong Lẩn đem toàn bộ sự việc thủy quái bắt người kể cho ông Cường Buôi nghe, Nghe xong lão cười khoái chí gọi lớn:

- Này Lão Lan, lão Đức ta lại có việc rồi.

Trong khoang thuyền ngó ra hai cái đầu bòi chắc hai ông này là bạn với ông Cường Buôi. Ông Cường Buôi dẫn Phong Lẩn vào trong khoang thuyền, bên trong khá rộng rãi, phải khó khăn lắm Phong Lẩn mới tìm được chỗ đặt cái mông xuống. Trong khoang thuyền hơi có chút ngột ngạt cùng với bóng đèn sợi tóc nhen nhói, ở đó có ba người đàn ông, đó là ông Cường Buôi, ông Lan Tồn và ông Đức Cống.

Những người đàn ông này ai cũng khoảng hơn bốn mươi tuổi, thân hình vạm vỡ, làn da trắng bóc như trứng vịt Bắc Thảo, riêng ông Lan Tồn còn bị mất một chân trái, thay vào đó là một cái gậy có đầu bọc vào phần bị cụt.

Ông Cường Buôi mới chỉ Phong Lẩn nói:

- Bọn ta còn thiếu một chân, chú mày có biết chơi bài không, vào làm mấy ván.

Phong Lẩn sẵn có tiền trong người liền trả lời:

- Oke, một ván hai lít.

- Ấy ấy, máu thế sao chơi.

- Vậy năm chục một ván nhé.

- Mười nghìn thôi, bọn ta làm gì có tiền.

Cuối cùng hai bên cũng quyết định mười nghìn một ván, kẻo công an ập vào thì xuân này con không về. Vừa chơi Phong Lẩn vừa kể lại cho mọi người nghe về chuyện thủy quái một lần nữa, hắn hỏi:

- Thủy quái là con gì vậy ?

Mấy lão già cười lớn :

- Chú mày chắc không phải người vùng sông nước, bọn ta sẽ nói cho mà nghe. Sông Đà này nổi tiếng với Ngũ Quý Hà Thủy, tức là năm cái quý của sông nước gồm có: cá Anh Vũ, cá Rầm Xanh, cá Lăng, cá Chiên và cá Bỗng. Trong các loại này thì cá Lăng và cá Chiên có kích thước lớn nhất có con nặng đến hai trăm cân, bọn chúng lại có tình tình hung dữ, phàm ăn nên mới gọi là thủy quái sông Đà.

Phong Lẩn trầm trồ nghe tiếp.

- Vùng Sông Nam Chanh này nước chảy xiết hay có lũ, mỗi lần lũ về là không biết bao nhiêu người bị cuốn chết, bọn cá Chiên cá Lăng này thi nhay gặm xác người, nhưng để mà dìm chết và ăn thịt một đứa trẻ con sống thì kích thướng của con thủy quái này phải rất lớn.

Mấy lão ngồi trầm ngâm một lúc, Phong Lẩn thấy không gian yên tĩnh liền hỏi :

- Vậy cỡ nó phải bao nhiêu cân.

Ông Lan Tồn mới đắn đo :

- Không dưới hai tạ đâu, nhưng mà lạ thật, loài này phải sống ở vùng nước chảy xiết, nhưng từ ngày có cái đập thủy điện thì nước đã bớt mạnh hơn nhiều, kích thước đó xưa nay đã cực hiếm, bây giờ không thể nào còn loại to như vậy nữa.

Ông Đức Cống cũng nói:

- Cá Chiên có miệng rất lớn, vừa há miệng ra sẽ tạo áp lực hút những vật ở gần vào trong. Trong miệng nó có vô số răng nhọn nhưng khá nhỏ chỉ để giữ chặt con mồi chứ không phải để cắn xé.

Phong Lẩn bàng hoàng:

- Vậy nó nuốt chửng thằng bé à, vậy thì tìm sao được xác thằng bé.

- Không hẳn là nuốt chửng. Miệng chúng có cấu tạo rất đặc biệt, tuy không có răng nhưng phần xương ở miệng rất cứng dùng để kẹp nát xương con mồi, sau đó chúng cứ phun ra rồi hút vào, nhờ áp lực nước xé con mồi thành vài phần, cứ mỗi lần như vậy nó sẽ từ từ ăn từng miếng từng miếng.

- Đù má, ghê vậy nigga.

Ông Cường Buôi lại thắc mắc :

- Một con mồi lớn như thằng bé kia con thủy quái khó lòng xơi hết được trong một lúc, mà bọn này ăn không hết sẽ bỏ lại chứ không mang theo để dành, không lẽ nó đã thành tinh rồi.

Phong Lẩn thấy mấy lão này thắc mặc nhiều quá không giống dân chuyên nghiệp bèn có ý dò hỏi :

- Này mấy lão cứ thắc mắc nãy giờ, không biết mấy lão có bắt được nó không ?

Tự dưng ba lão già chụng lại một chỗ ông Cường Buôi ở giữa giơ tay lên cao, hai lão kia hai bên giơ tay sang ngang đồng thanh hét lớn :

- Bọn ta là nhóm vệ binh giải sông Đà, guardians of the Da river, có thủy quái nào mà không bắt được.

Phong Lẩn giật mình :

- Có thiệt không đây ?

- Nhóc con, có muốn theo bọn ta xem kỹ năng săn thủy quái không ?

Quả là cơ hội hiếm thấy, vốn dĩ Phong Lẩn tưởng phải bỏ tiền ra thuê mấy lão cho đi cùng, nào ngờ được mời đi theo thì còn gì bằng, hắn đồng ý ngay.

Sớm hôm sau ba người theo chân Phong Lẩn đến tìm gia đình nạn nhân xấu số, ông Cường Buôi mới hỏi rõ về nơi xảy ra vụ việc, sau đó bốn người được đám bạn của nạn nhân dẫn đi. Nơi xảy ra vụ việc là một cái hồ lớn, thông với sông Nam Chanh, ở chỗ giao giữa hồ vào sông có hai mép đá cách nhau chừng hai mươi mét, ông Cường Buôi cùng hai người bạn già đánh ngay hai chiếc thuyền một lớn một nhỏ đến đó.

Chiếc thuyền lớn chặn giữa chỗ giao nhau rồi dùng lưới chăng ra hai bên, cái lưới rất đặc biệt, cá bên ngoài sông có thể đi qua để vào hồ nhưng cá bên trong hồ tuyệt nhiên không thể đi ngược ra ngoài sông được. Theo phán đoán của ông Đức Cống thì con thủy quái này phải sống ở chỗ nước chảy xiết bằng không sẽ thiếu oxi, nó chỉ lượn vào hồ một vài lần để tìm kiếm con mồi rồi sẽ trở ra nên không chắc nó đã ở lại trong hồ, vì thế phải dùng cái lưới đặc biệt này để khi con thủy quái vào rồi sẽ không còn đường thoát.

Phong Lẩn đứng trên thuyền lớn cùng với ông Đức Cống để quan sát, nêu thấy vật gì lớn từ bên ngoài vào làm rung động cái lưới sẽ báo lại cho hai người kia.

Ông Lan Tồn thì ngồi trên chiếc thuyền nhỏ, bơi tung tăng trong hồ để khua láo, không cho con thủy quái chui rúc vào các hang ngầm. Thi thoảng ông Lan Tồn thi triển công phu Thiên Nga Đuối Nước để nặn xuống hồ đái bậy cho không ai biết.

Ông Cường Buôi là người đảm nhiệm trọng trách chính, ông buộc một con vịt sống vào cần câu, tìm một chỗ thiên thời địa lợi để ngồi, chỉ chờ con thủy quái nuốt con vịt thì ông sẽ solo với nó.

Bốn người kiên nhẫn chờ nửa ngày trời nhưng vẫn không thấy con thủy quái xuất hiện. Họ cũng không dám bỏ đi ăn cơm trưa vì sợ lơ là một chút con thủy quái sẽ sổng mất, mãi đến khoảng hai giờ chiều thì Phong Lẩn thấy có biến, từ phía xa một cái bóng đen xì dưới nước lừ lừ bơi ngoài sông vào, hắn không dám đánh động mạnh sợ con thủy quái bơi đi mất, hắn khẽ gọi :

- Lão Đức Cống, có cái gì kìa.

Lão Đức Cống đang tranh thủ xem javhd.pro nghe vậy vội vàng kéo quần, ngó ra thấy một bóng đen dài như cái chim ông Cường Buôi, lão nhanh chóng dùng một tấm đồng lớn phản chiếu ánh sáng mặt trời tới chỗ ông Lan Tồn và ông Cường Buôi. Hai người kia trông thấy ám hiệu liền tập trung cao độ cho kèo solo yasuo sắp tới.

Cái bóng đen kia lừ lừ như khúc gỗ mục từ từ bơi vào trong hồ, lúc qua khe đá, vây nó vướng vào lưới, những nó quẫy mạnh một cái đã chui qua, cái quẫy đó mạnh đến mức Phong Lẩn đứng trên thuyền còn cảm thấy rung động, phía xa ông Lan Tồn cũng thôi khua mái chèo tránh rút dây động mồ.

Con thủy quái tiến về phía con vịt đang quẫy đạp trong vô vọng. Bọn này có nhiều râu xúc giác ở trước đầu nên thấy rung động trong nước là xác định ngay được vị trí. Ông Lan Tồn nhấc chiếc lao mọc lên trực đâm, cây lao gồm một lưỡi lao có hai ngạnh buộc vào một cái cán làm bằng cây giang, phần đuôi buộc một sợi dây dài tầm hai chục mét, cuối sợi dây thì buộc vào mũi thuyền. Cái lao ấy mà phi trúng vào vật gì thì có trời mới thoát được. Nhưng là dân chuyên nghiệp thì đều muốn solo bằng cần câu, khi nào con thủy quái sắp thoát hạ sách lắm mới dùng đến lao móc.

Ông Cường Buôi ra hiệu cho người bạn không được đâm, thấy vậy ông Lan Tồn cũng hạ cây lao xuống. Con Thủy quái tiến đến sát con vịt, nó lượn hai ba vòng xung quanh con vịt rồi chụt một cái con vịt đã mất tiêu trong mồm con thủy quái. Nó đớp xong mồi thì bơi đi ngay, nào ngờ đang đà bơi đi thì ông Cường Buôi giật cần cái phịch làm con cá đau điếng, lão dùng hết sức lôi ngược nó lại. Con cá nào có chịu, nó cũng dùng hết sức giằng co lại.

Ông Cường Buôi chọn một chỗ rất tốt, hai chân ông ghì chặt vào hai mỏm đá cứng, cả thân hình gồng lại như một cục cứt chắc nịch ngả hẳn về sau, với sức mạnh phi thường của mình ông đang kìm hãm một con quái vật. Bỗng ông thả dây ra cho con cá bơi đi, nó đang ra sức solo với ông Cương Buôi bỗng dưng thấy buông xuôi thì hẫng đà húc mạnh vào đáy thuyền của ông Lan Tồn, cú húc khá mạnh làm chiếc thuyền chao đảo một lúc.

Giữa lúc ấy ông Cường Buôi lại gồng sức lên kéo, giật mạnh con thủy quái lại, nó bị giật một cái đau điếng thì quẫy mạnh làm nước bắn tung tóe, cứ như vậy ông Cường Buôi cứ giật rồi thả, mỗi lần như thế ông lại được nghỉ một nhịp, trong khi con cá cứ luôn luôn hoạt động, bây giờ chỉ là màn đo sức dẻo dai giữa con người và quái thú, kẻ nào dẻo dai hơn tì sẽ là kẻ thắng cuộc.

Cứ như vậy khoảng ba tiếng sau thì ông Cường Buôi cũng chiến thắng, cái dây câu không còn căng nữa mà tùy ý cho ông kéo, lúc này mặt trời đã sắp lặn, sương xuống giăng kín mặt hồ, quả là cảnh đẹp hiếm gặp. Trận chiến đã kết thúc, ông Đức Cống cùng Phong Lẩn thu lưới lại, bơi thuyền về phía ông Cường Buôi.

Ông Cường Buôi thu dây, kéo con thủy quái vào sát mép đá, Phong Lẩn trầm trồ nhìn cái đầu con quái vật trôi trên mặt nước, nó to lớn một cách đáng sợ, chẳng ai muốn cho tay vào miệng nó đâu, cái miệng lởm nhờm răng sắc nhọn, cái đầu gồ ghề đầy rêu xanh , thỉnh thoảng có mấy sợ râu to bằng ngón tay trồi lên thật gớm ghiếc. Phong Lẩn ngán ngẩm :

- Đkm thằng lol này có Thủy Độn mạnh lắm, may là ông Cường Buôi bật bát môn độn giáp không thì thằng Kisame đã chạy được rồi.

Ông Cường Buôi quả thật trâu bò súc vật, mấy tiếng vật lộn như vậy mà ông chỉ toát có mấy lít mồ hôi, cơ thể rắng chắc cùng làn da trắng màu bánh mật của ông thật mạnh mẽ đầy cá tính. Ông Cường Buôi đứng thẳng dậy hai cánh tay cơ bớp gân guốc nổi lên như hai con giun, Phong Lẩn thấy nhấp nhô bên đũng quần ông là cục thịt to bằng cổ tay quả đúng như cái tên, thảo nào ông Cường Buôi có tiếng thương yêu trẻ con, trẻ nhỏ trong vùng đứa nào ông cũng cho bánh, tuyệt đối không bao giờ mắng mỏ, có lẽ ông sợ mắng nhầm con mình chăng.

Ông Lan Tồn và Đức Cống nhào xuống nước, từ hai cánh, ông Cường Buôi buộc chặt đầu dây bên này vào một mỏm đá rồi cũng nhảy xuống cùng lúc tay mò theo sợ dây kéo con thủy quái vào gần, ba người tạo thành thế chân vạc từ từ áp sát con cá. Phong Lẩn vốn là người mạnh dạn nên không dám xuống nước, hắn ngồi trên cái thuyền nhỏ của ông Lan Tồn lăm lăm cây lao trực đâm.

Đến khi nước ngập ngang ngực thì cả ba đã vây được con quái, Cường Buôi đưa tay gỡ cái móc câu to đùng trong miệng con cá để đưa vào bờ. Con thủy quái ranh mãnh lúc này có vẻ đã sắp chết đột nhiên ngoạm chặt tay phải ông Cường Buôi rồi quẫy mình thoát ra khỏi vòng vậy, sức nó thật là ghê gớm, ông Đức Cống bị cái đuôi to đùng của nó đập vào đã loạng choạng tý thì sml, may mà ông Lan Tồn đã kịp thời kéo ra.

Nhưng ông Cường Buôi nhọ hơn bị con cá lôi đi như chó, nó cắn chặt rồi lặn xuống kéo theo ông Cường Buôi ra ngoài sông. Phong Lẩn hoảng hốt ném chiếc lao cắm chặt vào người con thủy quái, con cá bơi rất nhanh chỉ một chốc sợi dây lối từ chiếc lao vào mũi thuyền đã căng như trão lôi theo cả chiếc thuyền con và Phong Lẩn.

Ông Lan Tồn còn phải đưa ông Đức Cống vào bờ nên mọi việc đành để cho gã tay mơ giải quyết. Phong Lẩn cầm lấy sợi dây ra sức kéo lại, mỗi lúc hắn một gần con thủy quái hơn, hắn khá lo cho ông Cường Buôi vì ông đang bị nó dìm dưới nước, Phong Lẩn cất tiếng hỏi lớn :

- Cường Buôi, ông có chịu nổi không ?

Từ dưới nước một bàn tay thò lên ra hiệu ok.

Thấy vậy Phong Lẩn khá yên tâm, hắn lại kéo xát vào hơn, lúc này còn cách con sông cỡ năm chục mét, nếu bị lôi ra ngoài dòng nước xiết kia thì cả Phong Lẩn và ông Cường Buôi đều có nguy cơ cao là hi sinh. Phong Lẩn lại nhìn trên thuyền có mội cây đinh ba cỡ lớn và một cái mỏ neo nho nhỏ, hắn bèn ném cái neo xuống hi vọng con thuyền sẽ dừng lại. Quả nhiên vừa cách dòng sông khoảng mươi mười năm mét thì cả con cá và chiếc thuyền đều khựng lại.

Phong Lẩn vẫn ra sức lôi ngược con cá lại, lúc sau ông Cường Buôi thò đầu lên hớp một hớp không khí, có lẽ con thủy quái đau quá đã nhả ông ra, Phong Lẩn quấn nhanh đoạn dây vào mũi thuyền ghì chặt, một tay đưa ra nắm lấy tay ông Cường Buôi. Ông Cường Buôi hổn hền :

- Kệ ta, giết nó trước đã.

Phong Lẩn thấy sức ông Cường Buôi vẫn ok lắm, bấy giờ toàn thân hắn đã mỏi nhừ như quay tay lần thứ bảy trong ngày, vừa thấy cái bóng đen hơi nổi lên hắn cầm ngay cây đinh ba dùng hết sức bình sinh cho lần quay tay thứ tám, hắn nhảy lên không trung dùng toàn bộ bó cơ cánh tay và vai ưỡn người ra mượn thêm sức nặng của cơ thể đâm mạnh xuống.

- CÁI Đ*T MẸ MÀY NÀY.

Toàn bộ sức mạnh dồn xuống mũi đinh ba đâm vào con thủy quái ngập đến tận chuôi, Phong Lẩn ôm chặt cố dìm cho con cá chết đuối. Con thủy quái quẫy mạnh lần cuối rồi lát sau nó nổi lên như cứt trôi sông.

Phong Lẩn buông cây đinh ba đỡ ông Cường Buôi lên thuyền, hai người bơi thuyền lôi xác con thủy quái vào bờ. Lúc này ông Đức Cống đã ngớp ngoái tỉnh dậy, ông Lan Tồn khập khiễng đi tới vỗ vai Phong Lẩn :

- Khá lắm, đ*t mẹ mày.

Phong Lẩn khằng khặc cười sung sướng, không ngờ hắn có lúc lại hữu dụng như vậy, hôm nay không có hắn thì ông Cương Buôi đã thiệt cmn mạng rồi.

Đến tối mấy trăm người khắp nơi đổ về chiêm ngưỡng con quái vật sông Đà đích thực, cả phóng viên đài truyền hình cũng về phỏng vấn nhóm Vệ binh giải sông Đà. Họ kéo con quái lên bờ, đo đạc các kiểu con đà điểu, con cá ấy khủng thật, nó dài hơn ba mét, nặng hai trăm linh ba cân. Tổ mẹ nó chứ khiếp.

Phong Lẩn được mấy em phóng viên sinh tươi phỏng vấn, hắn khoái chí cười luôn luôn.

- Ờ....ờ... tôi là Phong Lẩn, best yasuo Việt Nam, nhận mọi kèo solo, dăm ba con cá bống nhép này nhằm nhò gì, bố mẹ nhớ thấy con chưa, con không vô dụng nhớ. Ahihi.

Phong Lẩn ở lại mấy hôm được mọi người tôn sùng vl, suýt nữa thì có một cái đạo nữa được lập ra. Trước khi từ rã cuộc đời, à cuộc vui ông Lan Tồn có tặng hắn cái lưỡi lao mà hắn đã đâm con thủy quái để làm kỉ niệm, ông Cường Buôi cũng hết sức cám ơn hắn, định chia cho hắn một nửa tiền bán cá nhưng hắn không nhận. Hắn lại lên con dream tàu lượn lờ lên mạn phía trên của đất nước, trong lòng hắn đã trạn ngập niềm tự hào, bây giờ best yasuo đã bất cmn tử, sợ lol gì nữa.

Bạn đang đọc Săn Quái Vật sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.