Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bóng Đêm

Tiểu thuyết gốc · 3293 chữ

Dạo gần đây có những lời đồn là có người gặp ma trên đê, có người lại nói đó không phải là ma đó là một người ăn xin, có người lại nói đó là người rừng mò về, dẫu sao thì một điểm chung duy nhất trong tất cả những tin đồn đó là họ đã gặp một người cởi trần, tay cầm một con gà và đang ăn sống. Phong Lẩn tuy không sợ ma lắm nhưng đối với những thứ ăn thịt sống thì có phần ái ngại, hắn tự nhủ “ có khi nào tên đó ăn thịt người không nhỉ, đkm ghê vl, nếu thế thì quả thật ở đây không an toàn chút nào, nhỡ đang đêm nó mò vào cắn mẹ mất chim thì xong”.

Nghĩ vậy hắn quyết định lấy cái quần sịp cũ trong balo ra buộc hai cái cửa lại, mặc dù buộc tạm bợ nhưng nếu muốn vào trong thì cũng sẽ gây ra tiếng động không nhỏ.

Rồi Phong Lẩn nhắm mắt đi ngủ, nhưng hắn dell thể nào chợp mắt được, những gì khi nãy xảy ra cứ hiện lên trong đầu hắn, hắn chằn chọc lăn qua lăn lại, phần vì lạnh, phần vì sợ.

“Đêm nay sao dài bậy, bình thường bắn mấy ván pubg là trời sáng cmnr”.

Đột nhiên hắn nghe thấy tiếng động lạ, Phong Lẩn lồm cồm bò dậy nghe cho rõ hơn. Đó là tiếng xột xoạt như vật gì đó lướt qua trên bụi cỏ, bỗng nghe “ Méo” một tiếng, té ra là một con mèo phò đang đi tìm đực. Nhưng lạ thay con mèo tru lên những tiếng thảm thiết như chó làm thịt rồi im bặt, những gì sau đó khiến cho Phong Lẩn nổi cả da gà. Những tiếng chóp chép ngấu nghiến như con gì đó đang ăn tươi con mèo vậy.

- Đkm xong rồi con quái đó đang ở đây.

Phong Lẩn rón rén ghé tai bên bức vách nghe cho rõ hơn, nhưng dell ngờ bức vách có tổ kiến vàng, vừa ghé tai vào thì đkm không biết bao nhiêu con kiến ùa ra như ong vỡ tổ nháo nhào bâu vào tai Phong Lẩn cắn lấy cắn để. Dell chịu được đau Phong Lẩn bèn buông ra mấy câu dịu dàng:

- Ui đkm đkm, đau vl, đkm đkm.

Tiếng chửi đó đã làm con vật kia giật mình ù té chạy, Phong Lẩn cũng đạp cửa chạy ra, dell phải vì đuổi theo con vật kia mà vì bọn kiến đang ngấu nghiến màng nhĩ của hắn. Hắn vừa nhảy ra ngoài thì thấy bóng người vụt ngay trước mắt, quả thật đó là người, trên mình có mỗi cái quần đùi rách để che chim. Người đó vứt lại một nửa con mèo đang ăn dở rồi lao xuống dưới đê nhanh như cắt. Phong Lẩn với tính tò mò cùng sự gan dạ đến ngu người lấy tay phẩy phẩy bọn kiến mấy cái rồi đuổi theo người kia.

Nói đến trước kia Phong Lẩn cũng từng là vận động viên olympic nghiệp dư cấp xã, dự bị đi thi điền kinh cấp huyện nên chẳng mấy chốc đã bị người kia bỏ xa.

- Ê đkm đứng con mẹ mày lại, chạy nhanh vl bố đuổi thế lol nào được.

Người kia vẫn phi như tên bắn rồi mất hút trong bụi cây, Phong Lẩn đứng lại ôm bụng thở hổn hển:

- Xem tao thông minh hơn hay là mày ngu hơn.

Hắn quay lại tìm xác con mèo, Con mèo đã bị gặp hết một nửa thân dưới còn chừa lại cái đầu và hai chân trước, ruột nó còn lòng thòng nhìn rất ghê rợn, không hiểu gã kia là thứ quái quỷ gì mà nhai sống con mèo cả da lẫn xương như vậy.

- Mồi còn đây lo gì không bắt được cá.

Phong Lẩn lần theo hướng ban nãy gã kia bỏ chạy, đi được một đoạn hắn thấy một chỗ trống giữa khu đất, chỗ đấy có một cái cây mới bị chặt đi nên ánh trăng chiếu xuống rất rõ, còn xung quanh đều bị tán cây che tối thui. Phong Lẩn quẳng xác con mèo vào giữa chỗ trống ấy, bản thân thì triệu quang phục ở một bụi cây gần đó, việc bây giờ chỉ là đợi con mồi xuất hiện.

Phong Lẩn ngồi như chó trực bãi nôn một lúc lâu mà không thấy động tĩnh gì, bao trùm xung quanh là một bầu không khí vô cùng căng thẳng, chưa bao giờ hắn thấy căng thẳng như lúc này trừ hôm tỏ tình với crush. Vẫn biết ngoài kia là một thứ gì đó đang rình mò nhưng chỉ có điều là không biết nó ở chỗ nào mà thôi. Kẻ đi săn và con mồi, kẻ nào chiến thắng đều dựa vào sự kiên nhẫn. Phong Lẩn nghĩ thầm “ không biết nó có hiểu tiếng người không nhỉ” rồi đầu óc tối tăm chưa toàn phim sex của hắn cuối cùng cũng lóe lên một chút ánh sáng. Phong Lẩn nói to:

- Chết cha, hay là nó quay lại chỗ điếm canh, còn đồ đạc của mình ở đó.

Nói rồi Phong Lẩn nhảy ra khỏi bụi, hắn chạy ra xa khỏi chỗ xác con mèo. Dù đang chạy nhưng hắn vẫn để ý sự rung động của từng chiếc lá xung quanh. Phong Lẩn quả nhiên tiên liệu như thần, hắn cố tình nói to rồi bỏ đi cốt là để gã kia xuất hiện, Phong Lẩn vừa chạy được một đoạn thì lén lút đi vòng một vòng lớn quay lại chỗ lúc nãy.

Anh hùng núp sau lùm cây, trước mặt hắn là một người thanh niên đầu tóc bù xù thân hình khá vạm vỡ và gầy guộc, gã đang nhai ngấu nghiến phần còn lại cảu con mèo phò dại trai đáng thương. Phong Lẩn cởi cái flannel hai mươi nghìn mua ở chợ Đồng Xuân ra, tay hắn xoắn vài vòng cho cái áo cuộn lại thành một sợ dây chắc chắn. Phong Lẩn bất ngờ xồ ra quấn cái áo vào cổ gã kia, hai chân Phong Lẩn khóa chặt vào hai tay gã quặt ra sau:

- Surprise motherfucker.

Gã kia dãy dụa khá mạnh nhưng với cơ thể mảnh mai sau mươi năm kilogram thì gã không thể nào thoát được. Phong Lẩn hét lớn:

- Mộc độn: Mộc Long thuật, chạy vào lol. Hiểu tiếng người mau chịu đầu hàng đi.

Gã kia lăn lộn một lúc xem chừng đã thấm mệt hơn nữa, cái áo ngày càng xiết mạnh khiến hắn thiếu oxi nên gã đuối dần. Phong Lẩn lại nói:

- Thằng lol này tên gì, mau nói ra, tao thả cho đi.

Gã kia thều thào đáp:

- My...my name is Bảo.

- Đù má, tiếng anh hả mày, đầu hàng chưa ?

- Rồi... rồi anh tha em với.

Phong Lẩn vẫn chưa yên tâm , sợ thả ra hắn sẽ lật kèo nên nói thêm:

- Tao có ý tốt, không phải người xấu, thả ra không được bật biết chưa ?

- Dạ...dạ.

Phong Lẩn vẫn hơi sợ nên từ từ buông gã kia ra, thấy hắn không phản kháng mới lăn qua một bên rồi đứng dậy. Gã kia ôm cổ xoa xoa rồi ngồi co người lại , hai tay ôm lấy đầu gối cúi gằm xuống. Phong Lẩn vẫn đứng cách một đoạn đề phòng bất chắc:

- Ê Bảo Đuồi, sao mày ra nông nỗi này.

Bảo Đuồi ấp úng như chó ngậm cứt:

- Wo...wo shi yige...yige hé ping de ren.

- Đkm ghê mày, làm c-c gì tao hiểu được.

Nhưng với tính xạo lol ăn vào máu Phong Lẩn không khó để làm Bảo Đuồi nói ra thân thế.

- Bảo Đuồi mày hãy nói hết đi, tao là người tốt , tao có thể giúp mày.

Cuối cùng thì Bảo Đuồi cũng kể với Phong Lẩn.

Chuyện là mấy năm trước gã sống bằng nghề bán đồ lưu niệm dạo tại khu du lịch, tuy cuộc sống không khá giả nhưng hắn có khá nhiều tiền. Rồi một ngày hắn gặp một người đàn ông cao lớn, ông ta mua rất nhiều đồ cho hắn mà không mặc cả, ông ta còn nói đi theo ông ta về nhà nghỉ, ông ta có vài người bạn nữa muốn mua. Nghĩ là sắp được rít lol thơm , Bảo Đuồi không ngần ngại đi theo lão.

Hai người đi tới một con hẻm nhỏ thì Bảo Đuồi bị hai người túm cổ bịt mồm lôi lên một cái xe oto mười sáu chỗ, trên xe còn vài đứa trẻ nữa đang bị trói.

Sau đó, chiếc xe chở tất cả đến một cái trại tập trung, ở đây già trẻ lớn bé gái gú gì cũng có hết. Với đầu óc có hạn của mình sau nhiều ngày nghiên cứu, gã mới phát hiện ra mình đã bị bắt đến một cái trại huấn luyện ăn xin chuyên nghiệp. Những người ở đây không ai nguyên vẹn hết, kẻ thì bị mù, người thì đứt chân, người thì què chim. Sau này Bảo Đuồi mới biết những thương tổn đó không phải do tự nhiên mắc phải mà là do bọn quản lí gây ra.

Bọn chúng bắt cóc, dụ dỗ, làm đủ mọi trò để có được những người này, sau đó chúng bắt họ đi ăn xin để lấy tiền nuôi chúng, để tăng thu nhập chúng đã làm cho những con người này trở nên không nguyện vẹn, làm sao càng đáng thương càng tốt. Cũng may Bảo Đuồi vốn dĩ có một cơ thể ốm nho ốm nhắt như chó già nhốt ba năm đủ đáng thương rồi nên không cần phẫu thuật chỉnh hình nữa.

Mỗi ngày bọn chúng sẽ chở những đứa trẻ, người già, người tàn tật xuống các khu đô thị để ăn xin, sau đó xin được bao nhiêu tiền thì nộp lại cho chúng, ngày chỉ được ăn một bữa, quần áo không bao giờ thay, đứa nào không nghe lời sẽ bị quất như chó làm thịt, Bảo Đuồi vì khá ngoan ngoãn nên bị đánh rất thường xuyên, có lẽ vì vậy mà đầu óc nó không được bình thường cho lắm. Nhiều người không chịu được nên về chầu ông vải, số còn lại vài hôm bọn chúng lại đưa đi chỗ khác.

Có một lần Bảo Đuồi quyết định phải làm gì đó, nhân lúc nửa đêm mọi người ngủ hết Bảo Đuồi đã lẻn vào phòng tên đầu xỏ ôm một túi tiền rồi bỏ trốn, gã không dám tới bến xe vì sợ bọn kia cho người đợi sẵn ở đó, gã cũng không dám đến báo công an sợ không ai tin, gã cũng không dám nhờ ai giúp đỡ vì sợ ôm một bọc tiền như vậy sẽ bị giết người diệt khẩu. Té ra gã cũng khá thông minh chứ không đến nỗi ngu lắm.

Bảo Đuồi lang bạt khắp nơi, gã phải đi đường nhỏ, có khi phải trèo rào nội rãnh để tránh bị truy lùng, tiền có nhưng không dám tiêu, thành thử có chút tiền lẻ mới mua cái bánh mì lót dạ. Cứ như vậy vài năm rồi gã không biết mình đã đi đến đâu nữa, có lúc trộm gà bắt vịt để ăn, người sủa lâu dần cũng thành chó, cuối cùng gã thành ra bộ dạng như thế này.

Cách đây mấy tháng gã tới vùng này, thấy chỗ này người ít nhà thưa xa khu dân cư, gà vịt chăn thả nhiều nên gã ở đây luôn. Phong Lẩn nghe xong cũng cảm thấy xót thương cho gã, nhưng hơn hết Phong Lẩn thích mấy cái cục mà Bảo Đuồi ôm theo cơ.

- Ê Bảo Đuồi, tao sẽ giúp mày nhưng mày phải chia cho tao một nửa tiền.

- Chỉ...chỉ cần anh không...không bảo với ai là được rồi, số...số tiền đó em cho anh hết.

- Không được, trước giờ tao có tiếng làm việc thiện, không thể ăn trắng của mày được.

Nghĩ một lúc Phong Lẩn mới A lên một tiếng. Hắn cùng Bảo Đuồi quay lại cái điếm canh lấy đồ đạc, Phong Lẩn mang quần áo của mình cho Bảo Đuồi mặc, rồi buộc tóc Bảo Đuồi lên, nhìn gã bây giờ chẳng khác gì một dân chơi, có điều đầu tóc mặt mày chân tay hơi bẩn, nhưng không sao, lát sau Bảo Đuồi ra bờ sông rửa ráy một chút là ngầu liền.

Xong xuôi đâu đấy Phong Lẩn mới bảo:

- Bảo Đuồi bây giờ mày không phải sợ gì hết, không ai nhận ra mày đâu.

Bảo Đuồi cười tươi như cứt mèo, hắn khoái chí lắm, không biết bao lâu rồi gã mới có quần áo tử tế để mặc. Bảo Đuồi năm nay cũng cỡ mười sáu mười bảy tuổi, mũi cao mày rậm khá là xấu trai.

- Em...em không biết phải cảm ơn anh như thế nào?

Phong Lẩn lại hát:

- Giúp thì phải được húp, nói thẳng con mẹ nó thế cho nhanh.

- Húp gì ạ ?

- À mày cứ chia tao một nửa tiền là được.

Theo lời hứa gã dẫn Phong Lẩn đến một cái điếm canh khác, đây là chỗ hắn ở bấy lâu nay, trong đó còn tiền mà hắn đã cất.

Hai thằng đi một đoạn thì tới cái điếm canh, bống từ trong cái điếm phát ra mấy tiếng:

- Á á, mạnh nữa đi anh, mạnh nữa đi... á....á.

Té ra là một đôi đực cái đang chịch choạc. Phong Lẩn với Bảo Đuồi không muốn phá hỏng cuộc yêu của đôi nam nữ nên ngồi một lúc lâu bên ngoài đợi thằng kia xong việc, mà thằng cha kia có vẻ mới lốc một lọ rocket 1h nên trời gần sáng vẫn chưa thấy dấu hiệu đuối sức.

- Đậu má, lâu vãi lol.

Phong Lẩn không chịu được bèn nhảy xổ vào hét lớn:

- Đkm người yêu mày đang chịch thằng nào này...

Chẳng nói câu nào hai người kia ôm vội quần áo phóng thẳng ra ngoài rồi như hai bóng ma mất hút trong cái ánh sáng lập lờ của mặt trời ngái ngủ. Phong Lẩn bước vào trong thì thấy một cái túi đen, hắn mở cờ trong ruột cúi xuống xem xét, quả nhiên bên trong là những cuộn tiền quấn tròn, mệnh giá nào là năm trăm ngàn, nào là hai trăm ngàn.... mắt hắn sáng quắc như vừa giác ngộ tư tưởng Hồ Chí Minh. Phong Lẩn quay lại nhìn Bảo Đuồi:

- Được lắm, mày cũng khá đấy chứ, để tao giúp mày.

Nói rồi hắn cùng với Bảo Đuồi đi về phía khu dân cứ, Bảo Đuồi có vẻ sợ hãi nhưng Phong Lẩn nói gã cứ yên tâm, không cần nói gì hết chỉ cần đi theo Phong Lẩn là được. Đi gần tới nhà thì Phon Lẩn ngân nga hát mấy câu:

- Từng chặng đường dài mà ta qua, đều để lại kỷ niệm quý giá, để lại một điều rằng càng đi xa ta càng thêm nhớ nhà...

Chưa hát hết câu thì một cái dẹp từ đâu bay đến kèm với một câu chửi rất ngọt ngào:

- Nhà cái con bà mày.

Té ra là bố Phong Lẩn đang đứng trước cửa thấy thằng con mình quay về lại dẫn theo một thằng lol nào nữa không biết nên ông tiện tay vớ cái dép ném yêu con trai một cái. Cũng may thân thủ của Phong Lẩn không phải tầm thường nên dễ dàng bị ném trúng mặt.

- Mày quay về đây xem tao có đập chết mẹ mày không thằng lol.

Phong Lẩn chưa làm gì đã bị bố chửi xơi xơi vào mặt thì cay dái lắm. Hắn dẫn Bảo Đuồi đi ăn để lấp đầy cái bụng đang kêu chết cha chết mẹ đã.

Đang ăn trong quán thì hắn thấy bố hắn phóng xe đi qua chắc là ổng có việc, nên vội vàng trả tiền rồi kéo Bảo Đuồi chạy về nhà, lúc này ở nhà chẳng có ai cả. Phong Lẩn vẫn còn chìa khóa nhà, hắn bèn vào nhà dắt chiếc xe máy cũ của bố hắn ra, mặc dù hơi cũng nhưng vẫn dùng ngon, Phong Lẩn không quên để lại mảnh giấy trên bàn:

- Ahihi, con lấy xe đi chơi bố nhé.

Xong hai thằng trèo lên xe phóng đi ngay. Trên đường đi Phong Lẩn hỏi Bảo Đuồi về quê quán của hắn. Bảo Đuồi kể, nhà hắn trên Hòa Bình, vẫn còn bố mẹ, không biết mấy năm nay họ đã ra sao rồi, nghĩ đến hắn lại khóc thút thít, Phong Lẩn nhẹ nhàng an ủi:

- Thôi mày câm mẹ mồm đi cho tao lái xe.

Hai thằng vừa đi vừa hỏi đường, với kinh nghiệm lạc đường nhiều năm thì đến tối mịt hai thằng vẫn dell biết mình đang đi đâu. Lúc này cả hai đã mệt phò người nên kiếm cái nhà nghỉ ăn uống ỉa đái sáng mai đi tiếp.

Sớm hôm sau hai thằng hỏi chủ nhà nghỉ xem đi về quê thằng Bảo Đuồi thì đi hướng nào. Sau ba mươi phút giải thích tận tình cuối cùng hai thằng vẫn không hiểu gì và bị đuổi đi. Nhưng trời không phụ lòng người, mặc dù ngu dốt nhưng thánh nhân thường ưu đãi kẻ khù khờ, hai thằng đã tìm được đường.

Cũng đã mấy năm rồi, Bảo Đuồi không về đây nhưng mọi thứ dường như không thay đổi quá nhiều, gã vẫn nhận ra ngôi làng của gã, còn nhận ra đường về nhà. Bảo Đuồi thấy trước cửa nhà là một người phụ nữ tiều tụy, trên mặt bà ta hằn lên những vết nhăn nheo của sự lão hóa, có lẽ bà ấy không dùng vitamin e thường xuyên. Đó là mẹ gã, Bảo Đuồi mặt méo xệch đi nhìn như một ông cụ vậy, hắn nấc không lên lời, chạy lại phía người phụ nữ ôm trầm lấy con chó vàng đang nằm dưới đất.

- Vàng, mày có nhớ tao không ?

Con chó nhận ra chủ của mình ngay, đuôi nó ngoát tít, liếm liếm vào mặt Bảo Đuổi, chỗ bị liếm có mấy vệt vàng vàng quẹt vào như thể nó vừa ăn cứt xong. Người phụ nữ cũng quay ra nhìn Bảo Đuồi với sự ngạc nhiên vô cùng vô tận. bà ta mếu máo ôm lấy thằng con và con chó:

- Bảo làm mày hả, là mày hả.....

Sau đó là những tiếc nấc xen vào mà Phong Lẩn dell nghe rõ bà ấy nói gì, hắn chỉ thầm vui cho Bảo Đuồi:

- Gia đình này hạnh phúc thật.

Sau cuộc tương phùng đẫm nước mắt và shit đó, cả làng xóm ai cũng đến chung vui với gia đình Bảo Đuồi. Như lời hứa Phong Lẩn ẵm một nửa số tiền, hai thằng bàn với nhau và quyết định không nói với ai về chuyện xảy ra với Bảo Đuồi, chỉ nói là Bảo Đuồi đi làm ăn xa đem tiền về, để tránh tai vách mạch lol. Gia đình Bảo Đuồi làm mười mấy mâm cơm thiết đã Phong Lẩn vả mọi người, Phong Lẩn ăn uống no nê mấy ngày rồi từ biệt Bảo Đuồi. Trong đầu gã đã nảy ra một vài ý định cần làm, và những nơi cần đến trong cuộc đi “ săn” này.

Bạn đang đọc Săn Quái Vật sáng tác bởi rabitch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi rabitch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.