Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc sống thường ngày của Lạc Nam

Tiểu thuyết gốc · 2923 chữ

Năm 2019 , tỉnh Bắc Kinh , Trung Quốc , với dân số sáu tỷ người rải rác trên khắp thế giới, trong đó mỗi con người đó đều có một câu chuyện riêng biệt của chính mình , và đây chính là câu chuyện của một nhân vật chính trong cái thế giới mà cậu ta đang sống ,một con người đặc biệt hơn tất cả thảy những con người đó.

.....

Trần Lạc Nam là một anh chàng có thể gọi là trên mức bình thường đối với những người cùng trang lứa khác.

Cậu đẹp trai và tài năng hơn hẳn những người bạn cùng lớp ở ngôi trường cấp hai mà cậu từng học trước đây và giờ cậu đậu vào một ngôi trường Trung học phổ thông có tiếng ở Trung Quốc, là Trung học Bắc Kinh.

Điều đáng kinh ngạc là cậu có số điểm thi cao nhất trường ở cái năm 2019 ,được cho là có tỉ lệ xét tuyển gắt gao nhất trong các năm đổ lại .

Có thành tính học tập và thể thao mức khá tốt , cậu ta được cho là một chàng trai lí tưởng để hẹn hò với các nữ sinh trong trường trung học cơ sở trước đây của cậu. 

Và giờ, với độ tuổi vừa tròn 15 ,rất thích hợp để tận hưởng thanh xuân của tuổi học trò.

Nhưng cậu lại có một điểm khác với những người bình thường ấy là thường dành thời gian đi tán gái và vui chơi ở năm lớp 10 , thì cậu lại thích xem những cuốn tiểu thuyết và ở một mình hơn.

Đúng vậy, trái ngược với vẻ bề ngoài trời cho , thì cậu lại giống một tên neet yêu hòa bình và thiên nhiên.

Cậu có một gia cảnh bình thường, không được tính là giàu có , nhưng cũng ko tính là nghèo khổ , gia đình cậu ở mức khá giả so với bao người.

Sống cùng với một người cha tên Trần Trung Tiêu 35 tuổi và người em gái tên là Trần Liễu Như kém mình 2 tuổi.

Dù ko có người mẹ đã mất tích bí ẩn bao năm nay thì cậu vẫn sống hòa thuận và vui vẻ với hai người .

  ......

''Này Lạc Nam , con có cần bố thưởng gì sau khi đã đậu vào lớp 10 không?'' người bố với gương mặt vui vẻ nói khi đang ăn sáng với Lạc Nam .

Nghe thấy thế khi đang ăn chén cơm ,thì cậu suy nghĩ một hồi lại quay sang nhìn người em gái xinh xắn lại dễ thương của mình.

''Con... muốn một sợi dây chuyền mới''

Liễu Như hơi bất ngờ nhìn Lạc Nam, cô suy nghĩ một điều gì đó.

'' Ồ , có thể cho bố biết vì sao con lại mua nó không , vì trước giờ con cũng đâu có thích trang sức ?'', người bố ngạc nhiên hỏi.

Lạc Nam đáp lại: ''Chỉ là gần đây con cảm thấy có sở thích mới sau khi lên lớp 10 thôi''.

''Được rồi ,giá chiếc giây chuyền đó là bao nhiêu để bố cho tiền mua ''.

''Chỉ 200 tệ thôi bố ạ''.

Trung Tiêu lấy ra khoảng 1000 tệ đưa Lạc Nam.

''Bố cho con vì con đã xứng đáng với những công sức con bỏ ra , lấy mà tiêu xài những thứ mình thích đi, có vẻ đã gần muộn rồi con cũng nên đi học đi ko chừng lại trễ vào ngày khai giảng đấy '' , nói xong Trung Tiêu rời khỏi nhà và đến công ty mà mình đang làm việc .

Sau khi người bố đã ra khỏi nhà , cầm số tiền trên tay cậu dùi  vào tay cô em đang nhìn cậu khoảng 500 tệ.

''A-Anh đang làm gì vậy'' Liễu Như bất ngờ hô lên.

''Anh biết em rất thích sợi dây chuyền đó ,khi chúng mình đi ngang qua cửa hàng thời trang ấy , nhưng em lại ko có tiền để mua nó, đây anh cho em 500 tệ , giờ em có thể lấy được sợi dây chuyền đó cho mình rồi''.

Liễu Như ngại ngùng đòi trả lại số tiền , thốt lên'' không... đây là số tiền mà anh phải chăm chỉ học mới có được , em không nhận đâu''.

Lạc Nam lại bỏ tiền vào túi em gái đáp: '' không quá cực đâu ,hơn nữa em là em gái mà anh yêu quý nhất , anh chia sẻ và chăm sóc em là điều đương nhiên''.

Liễu Như đỏ mặt liền lấy hai tay che gương mặt trắng trẻo của mình lại ,  '' t-thật ư , A-Anh thật sự thích em đến vậy ư , em vui quá , em hạnh phúc quá''.

''Anh cứ quan tâm và dịu dàng với em như thế này , em sẽ càng yêu anh mất thôi''.

Liễu Như nói thầm trong miệng trong khi lộ một nụ cười ma mị mà Lạc Nam ko thấy được.

''Nếu như anh nói lời này với ai khác là thì gọi là phản bội rồi nhỉ?''.

''Anh mà phản bội em là em không tha thứ đâu đó ~~ '' Liễu Như cố ý kéo dài một hơi khi nói câu đó với Lạc Nam.

''Hehe anh thề là anh sẽ ko bao giờ phản bội người em gái mà anh yêu quý nhất này '' Lạc Nam đưa tay lên ngực thề khi đang nói.

 Lạc Nam nghĩ rằng đây chỉ là câu nói vui của người em gái này , nhưng cậu không ngờ rằng , câu nói mà cậu nói hôm nay sẽ khiến cậu hối hận sau này.

 .....

 ''Sửa soạn xong rồi , mình cùng đi tới trường thôi''.

 '' Vâng'' , Liễu Như đáp.

 Vì sắp tới con đường ngã ba mà cả hai người phải tạm biệt vì ko còn chung đường như trước nữa , Lạc Nam giờ đây đã vào được một ngôi trường hoàn toàn mới , con đường đến trường bây giờ ko thể cùng đi với Liễu Như nữa.

Khi nghĩ đến điều này Liễu Như hơi cắn môi , khó chịu trong lòng.

 Tới Ngã ba con đường Lạc Nam bị ai đó gọi tên , hai người đồng thời quay về sau, nơi mà có âm thanh phát ra ấy.

 ''Haizz, là Tô Thanh Ngọc '' Lạc Nam nói kiểu giọng như thấy thứ gì đó rắc rối.

 .......

 Tô Thanh Ngọc có thể nói là một hoa hậu ở ngôi trường cấp hai mà hai người đã từng học chung , cô có một làn da trắng trẻo , một gương mặt hình trái xoan với bộ tóc hai bím xinh đẹp , cô có một thành tích học tốt gần ngang với Lạc Nam , cô còn rất giỏi về y học và nhất là judo(một môn võ) , được mọi người ở ngôi trường hồi còn cấp hai kia yêu thích , nhất là đối với các bạn nữ.

Cô rất dịu dàng với các nữ sinh trong trường , hay giúp đỡ và bảo về các bạn yếu thế , nên cô rất được yêu thích nên có thể coi là hoa khôi của trường.

Còn con trai đối với cô thì ngược lại, cô ko thèm để tâm , thậm chí còn khinh thường bọn họ, khiến cho mọi người gọi cô là hoa hậu băng(lạnh lùng như băng). 

Dù vậy cô vẫn nổi tiếng với nét đẹp và sự tốt bụng của mình.

Cho tới một ngày cô đang đi dạo trên một cây cầu nhỏ ở sông, bớt chợt một tên cướp đang chạy về phía cô cùng một số người đuổi theo phía sau, do mọi người hô hào nên cô lập tức nhận ra đây là một vụ trộm cắp, cô đã được học về một số võ thuật nên cô đã quật ngã được tên cướp khi hắn đang cố chạy qua mà không để ý tới mình.

Nhưng xui thay hắn còn có một tên đồng bọn khác ở phía sau lưng cô , vì cứu tên đồng bọn kia mà hắn ta giơ ta đẩy mạnh cô bay qua thành cầu.

Với cây cầu nhỏ , nên lan can rất yếu ớt , cộng thêm việc cây cầu chưa được sửa chữa trong nhiều năm ,Tô Thanh Ngọc dễ dàng bị ngã khỏi cầu.

Hai tên cướp nhanh chóng bị người khác bắt và áp giải cho cảnh sát vì đã bị cô làm chậm khiến bọn chúng ko thể chạy thoát được.

Còn về phần cô rất may mắn vì cầu không quá cao so với sông , nên cô không bị dính một vết thương nào.

Cô cảm thấy thật xứng đáng vì đã bỏ thời gian ra học bơi , chưa bao giờ thấy nó có ích như bây giờ.

 Đang cố gắng bơi về đất liền thì cô bất chợt bị trượt rút , cô vùng vẫy và kêu giúp.

Nhưng  cái đáp lại của những người khác là sự sợ hãi không dám nhảy xuống sông để cứu cô và còn có một số người lấy điện thoại ra để quay phim.

Với sức cùng lực kiệt vùng vẫy mong chờ ai đó sẽ tới cứu mình .

Vừa nghĩ rằng đời mình tới đây là kết thúc thì có một thanh niên nhảy thẳng xuống sông, cứu cô lên bờ.

Cô ngất đi trong sự ồn ào của xe cứu thương và một số người xung quanh.

Tỉnh dậy thì cô thấy Lạc Nam đang ngồi bên cạnh mình và có vẻ như cô đang ở trong bệnh viện.

''Cậu đã cứu tớ sao ?'' Thanh Ngọc nói với giọng hơi yếu ớt.

''Đúng vậy, đâu phải tớ thấy chết mà không cứu chứ , cậu không sao là tớ mừng rồi '' Lạc Nam ôn tồn đáp

''N-Nhưng mà tớ nghĩ rằng tớ đã chết'' , cô bắt đầu vừa khóc nức nở vừa cảm ơn Lạc Nam , cô không ngờ rằng cô lại được một người con trai cứu , trong khi chính mình nghĩ rằng con trai là một lũ khó ưa và bệnh hoạn.

Cô ôm chằm và vùi đầu vào ngực Lạc Nam khi đang khóc .

Lạc Nam thấy dáng vẻ có chút kích động thì cũng không đẩy cô ra và chỉ xoa nhẹ đầu cô , vì cậu nghĩ rằng ai cũng sẽ như thế khi cận kề cái chết.

Mặc dù cậu khá nổi tiếng ở trường và được nhiều người hâm mộ nhưng trước đây là vì cô ghét con trai nên cũng không để ý đến cậu mấy , nhưng giờ không còn như thế nữa , trái tim cô đã mở ra cho người con trai duy nhất trước mặt mình.

''T-Tớ xin lỗi vì trước giờ không để ý tới cậu''.

Lạc Nam hơi suy nghĩ và khiêm tốn đáp: ''vì sao cậu phải xin lỗi vì chuyện đó? ''.

''Mặc dù tớ là hàng xóm của cậu, tớ chỉ nghĩ cậu là tên đẹp mã, dù mỗi ngày đều thấy cậu đi học cùng trường , nhưng tớ lại không thèm để ý tới cậu''. Thanh Ngọc lại nói tiếp mà không giải thích lời mà mình vừa nói.

''Tớ không biết cậu là hàng xóm của tớ đấy và còn nữa cậu, không nhất thiết phải để ý tới tớ đâu''. Lạc Nam bắt đầu khó hiểu nói.

''Khônggg...'' Thanh Ngọc hô to.

''Tớ phải biết cậu , tớ phải làm quen cậu , t-tớ phải cưới cậu'' cô nói hơi nhỏ ở câu cuối.

Vế sau thì Lạc Nam không nghe thấy nhưng cậu cũng chỉ suy nghĩ rằng Cậu ấy có hơi kì lạ nhỉ. Có lẽ vì sự ám ảnh về việc cậu ấy suýt chết vẫn còn ư, mong cậu ấy sẽ mau bình phục lại.

''Vậy chúng ta làm bạn nhé'' Thanh Ngọc đáp.

''Được thôi, rất vui được làm quen với cậu'' , Lạc Nam trả lời với một khuôn mặt vui vẻ.

''Cậu đã cứu tớ và giờ tớ sẽ biết ơn cậu''

''Cậu sẽ chịu trách nhiệm chứ''

''Trách nhiệm gì?'' Lạc Nam đáp.

Tô Thanh Ngọc lại nói thêm câu đó mười lần nữa ''Cậu sẽ chịu trách nhiệm chứ'',''Cậu sẽ chịu trách nhiệm chứ ,..., Cậu sẽ chịu trách nhiệm chứ''.

''Đ-Được rồi tớ sẽ chịu trách nhiệm'' Lạc Nam nói thế trong khi không hiểu cậu ấy nói gì.

''Hứa rồi nhé , cậu mà phản bội tớ thì sẽ phải chịu phạt đấy'' Tô Thanh Ngọc với gương mặt lạnh như băng và hai con mắt vô hồn như hố đen nói.

 Lạc Nam lạnh gáy gật đầu.

 Thế là từ đó tới giờ cô thường xuyên thăm Lạc Nam như cơm bữa , thậm chí còn thường xuyên qua nhà nấu ăn cho anh mỗi lúc gia đình anh không có nhà và kéo anh đi chơi mỗi ngày.

Khiến Lạc Nam ngày càng nghĩ cô bạn này thật phiền.

 ......

  ''Này Lạc Nam , cậu đi mà không đợi mình gì hết'' , cô ấy nói trong lúc hai bên má phồng lên trông rất dễ thương.

 ''Mình không biết nữa , mình tưởng cậu không đi cùng đường và mình cũng đã không còn học cùng trường nữa''.

 Tô Thanh Ngọc đưa bàn tay lên nhéo vào má Lạc Nam với một chút sức có thể gọi là đau.

 ''Cậu không biết rằng mình cũng đậu vào cùng trường với cậu sao , Lạc Nam ngốc''.

''Cậu không còn quan tâm người bạn hàng xóm  này nữa sao'' ,cô vừa nói vừa dùng thêm sức nhéo vào má Lạc Nam.

 ''A-Ay ya , mình xin lỗi cậu bỏ tay ra đi , má mình muốn rách ra rồi nè'' Lạc Nam hơi nhăn mặt kêu lên.

 ''Được thế cũng tốt mình sẽ mang má của cậu về cất giữ cẩn thận, để cậu lúc nào cũng có thể ở bên mình'' ,Thanh ngọc bỏ tay ra rồi nói với nụ cười hơi kì quái.

 ''Cậu đùa không vui tí nào haha'' , hai người nói chuyện vui vẻ  với tư cách người bạn ko gặp sau một tháng vì kì thi tuyển sinh.

 Trong lúc đó Liễu Như với hai con mắt đen nghịt , một màu đen sâu thẩm,cô cắn môi mình tới chảy máu khi nhìn hai người vui vẻ nói chuyện mà không đoái hoài gì tới cô.

 Lạc Nam bất chợt nhìn qua cô em gái của mình thì hơi giật mình và cảm thấy lạnh gáy , phải khoảng lúc sau mới thấy Liễu Như bình thường lại.

 ''Này em bị chảy máu ở môi kìa '' Lạc Nam sau khi thấy vậy thì lấy một miếng khăn giấy ra lau môi cho đứa em của mình.

'' Có vẻ như trời lạnh đã khiến em bị rạn nứt môi rồi'',Lạc Nam nói.

''Chào em Liễu Như, lâu rồi không gặp em'' Tô Thanh Ngọc nói với một giọng điệu hơi bỡn cợt sau khi nhìn thấy Lạc Nam làm như thế với Liễu Như.

''Hứ'' Liễu Như hơi tức giận thốt lên.

''Chị lúc nào cũng bám theo anh tôi dai y như một con đĩa ấy, nghe nói chị trước giờ đâu có thích con trai mà''. Liễu Như ko kiêng nể gì nói.

Ngay lúc Tô Thanh Ngọc tính đấu võ mồm với Liễu Như , thì Lạc Nam lại ngăn cản , hòa giải cả hai.

''Này sao hai người mỗi lần gặp nhau là như chó với mèo thế, có lí do gì để hai người ghét nhau sao ?''.

Cả hai quay qua lườm Lạc Nam một tí rồi lại thở dài vì cái EQ hơi thấp của anh.

Cậu chỉ biết nở nụ cười gượng đáp lại cả hai (teh he :> ).

Tô Ngọc Thanh kéo tay Lạc Nam chạy thật nhanh qua ngã ba , bỏ lại Liễu Như lại vì con đường mà cả hai đi giờ là khác nhau , nên Liễu Như cũng không đi theo được.

Liễu Như chỉ đứng đó nắm chặt hai lòng bàn tay , cắn đôi môi mỏng có nét mê người của mình.

Bất chợt một cơn lạnh gáy bất ngờ ập đến.

Lạc Nam rùng mình một cái nhìn xung quanh ,Tô Thanh Ngọc thấy Lạc Nam quay xung quanh như tìm ai đó Nghi Ngờ hỏi.

''cậu đang tìm ai à ? ''.

''K-Không có gì đâu mình tới trường thôi, không thì muộn mất'', cậu không hiểu sao mình lại có cảm giác này , nhưng chắc chắn là cậu đã gặp nó đâu đó rất nhiều lần rồi.

**''!Được lắm , thế mà anh dám khoác tay với con đàn bá khác trước mặt em , sau này em sẽ nhốt anh lại khiến cho anh không thể thấy được người nào khác ngoài em nữa!''.

''!Em sẽ cắt đi tứ chi anh , khiến anh không thể chạy thoát khỏi em  , mức độ trừng phạt sẽ tùy vào những việc anh đối xử như nào với em bây giờ, tình yêu của em!''.

Liễu Như với hai con mắt đen nghịt, tựa như một cái hố không đáy , mặc kệ dòng người cứ đi, cô chỉ đứng đó tự nhẩm với bản thân.

Hết chương 1

Bạn đang đọc Re:world,Làm lại thế giới ta là người mạnh nhất nhưng vẫn sợ yandere? sáng tác bởi TienCter
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TienCter
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 118

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.