Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diệp Chu thắt cổ, giết người

Phiên bản Dịch · 1939 chữ

CHƯƠNG 2:Diệp Chu thắt cổ, giết người!!

“Không tốt, Diệp Chu thắt cổ……”

''Mọi người mau tới đây……”

“Diệp Chu đã chết……”

“Cẩu đồ vật, làm nó đi tìm chết, sống cũng là mất mặt xấu hổ, không bằng đã chết càng tốt, nhà họ Diệp ta sao lại sinh ra như thế ghê tởm đồ vật, có bản lĩnh ngươi cho ta chết ở bên ngoài đi , đừng làm bản chỗ của lão nương……”

Lúc Diệp Chu tỉnh lại , bên tai ong ong ong rót vào rất nhiều người thanh âm, trong đó một bà già mắng thanh âm đặc biệt chói tai, nhưng mà Diệp Chu lại không có biện pháp cái lại, bởi vì hắn bi thôi phát hiện, hắn đang ở trạng thái nghiêm trọng thiếu oxi , cổ giống như có thứ gì quấn quanh, siết đến chàng miệng đều khép không được, đầu lưỡi duỗi ra rất dài, hô hấp nghiêm trọng không thoải mái.

M* nó, đừng đùa lớn như vậy chứ!

Nhận ra được chính mình lúc này giống ở nông thôn lão thịt khô giống nhau treo ở trên xà nhà lay động bay qua bay lại, Diệp Chu trong lòng chửi m* nó, hai cánh tay yếu ớt vô lực hướng lên trên bắt lấy dây thừng, muốn tự cứu, nhưng hai tay của hắn thế nhưng mềm như bông dùng không ra nửa điểm sức lực, chẳng những không có cứu ra chính mình, ngược lại làm cổ bị to bằng ngón cái dây thừng siết càng ngày càng chặt, cố tình lúc này, không thuộc về hắn ký ức còn điên cuồng rót vào trong đầu, Diệp Chu chỉ cảm thấy không khí càng ngày càng loãng, giống như hồn phách tùy thời đều sẽ rời khỏi thân thể, thon gầy khuôn mặt sớm đã biến thành màu gan heo.

“Bác, mọi người mau cứu cứu anh ta đi, bà nội, cầu xin các ngươi,……”

“Cứu cái gì mà cứu? Nó muốn chết khiến cho nó đi tìm chết đi, cùng lắm thì lão nương bán các ngươi ma quỷ cha mẹ lưu lại nhà ở đứa cho hắn một bộ quan tài……”

“Mẹ, ngươi liền nói ít hai câu đi, chú hai chú ba, còn không mau cứu người!”

Trong cái nhà vừa lùn vừa rách chen đầy người ,đếm qua ít nhất 10-20 cái, lại không có bất cứ một người nào tiến lên đem treo ở trên xà nhà Diệp Chu buông xuống, một cậu bé thoạt nhìn nhiều nhất năm sáu tuổi quỳ trên mặt đất khóc kêu lôi kéo bọn họ ống quần, nhưng lại bị cái kia vừa nhìn đã thấy chanh chua bà già một chân đạp đi ra ngoài, cái này động tác tựa hồ cũng bừng tỉnh những người khác, một nam nhân nhìn qua có 5-60 tuổi hô hai cái nam nhân cùng hắn không sai biệt lắm tuổi chạy qua ôm lấy Diệp Chu hai chân, nhưng mà……

Đáng chết, các ngươi muốn mưu sát sao?

Ba cái đại nam nhân chân tay vụng về, chỉ biết ôm thân thể hắn dùng sức kéo xuống, Diệp Chu đầu lưỡi co rụt lại duỗi ra, hai mắt nghiêm trọng trở nên trắng, chẳng những không có được cứu vớt, ngược lại thiếu chút nữa càng thêm nhanh chóng ngỏm củ tỏi, nếu không phải yết hầu bị siết đến thật sự nói không ra lời, hắn đều nhịn không được muốn chửi m* nó, bà nội, có ai cứu người giống như bọn họ sao?

Chú hai chú ba, các ngươi ôm hắn, ta đi cầm dao chặt củi tới cắt đứt dây thừng.”

Ông trời rốt cuộc mở mắt, cứu người nam nhân cuối cùng bắt được trọng điểm, Diệp Chu thiếu chút nữa không có kích động đến khóc lóc thảm thiết, tiếp theo lại trải qua bọn họ một trận lôi kéo tra tấn, Diệp Chu rốt cuộc thoát khỏi biến thành lão thịt khô vận mệnh.

''Anh, anh, ngươi không sao chứ? Anh……”

“Khụ khụ khụ……”

Diệp Chu thân thể vừa mới bị đặt ở trên mặt đất, cậu bé liền chạy nhanh nhào qua ôm lấy hắn, cổ bị siết cả buổi, Diệp Chu khó chịu đến liên tục ho khan, cũng không đem cậu bé đang tăng thêm gánh nặng cho thân thể của hắn đẩy ra, càng không rảnh lo suy nghĩ, hắn rõ ràng bị xe đâm bay như thế nào sẽ lại bị treo ở giữa không trung.

“Tiểu Chu ngươi không sao chứ?”

Người nam nhân vừa cứu hắn khom lưng lo lắng hỏi.

Mật đều sắp khụ ra Diệp Chu giương mắt nhìn, nhịn không được trợn trắng mắt, không có việc gì mới là lạ, chỉ kém một chút hắn liền ngỏm củ tỏi, nima, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện quái gì vậy?

“Quản hắn làm chi, chết đi là tốt nhất, đỡ phải tồn tại làm nhà họ Diệp mất mặt……”

“Mẹ……”

“Mẹ cái gì mẹ, lão nương chẳng lẽ nói được không đúng? Hắn là một người nam nhân thiếu chút nữa bị mấy cái tên côn đồ cưỡng bức thì thôi, lại còn không biết xấu hổ đi đồn công an báo nguy, hiện tại toàn bộ thôn đều biết hắn gièm pha, lão nương sống lâu như vậy một đống tuổi còn đi theo hắn cùng nhau mất mặt, sát ngàn đao đồ mất dạy, hắn như thế nào không chết luôn đi?”

Bà già bén nhọn khắc nghiệt giọng nói cường thế áp qua nam nhân trầm thấp tiếng nói, nghe rõ bọn họ nói gì đó Diệp Chu mấy lần không thể nhận ra nhíu mày, liên tiếp không thuộc về hắn ký ức mạnh mẽ nhét vào hắn trong đầu, hắn còn không kịp làm rõ ràng chân tướng, lại một người tuổi trẻ lại đồng dạng khắc nghiệt thanh âm vang lên: “Anh cả ngươi chính là thành thật, giống loại người nó , đã sớm nên chết đi tạ tội, anh tư chị tư nếu là dưới suối vàng có biết, sợ là cũng sẽ bò ra tới sống sờ sờ bóp chết hắn.”

Nữ nhân kéo tay bà già, giọng điệu cũng không khác gì mụ già kia, Diệp Chu ngẩng đầu liếc nhìn nàng một cái, yết hầu truyền đến một trận bén nhọn thống khổ, không chờ hắn thấy rõ khuôn mặt của nàng , lại bức cho hắn không thể không cúi đầu, chỗ sâu bên trong cổ họng nóng rát đau đớn, đừng nói là phản bác, hắn muốn tập trung tinh lực làm rõ ràng tình huống cũng khó.

“Các người nói bậy, anh của ta không có sai, mấy tên côn đồ đó mới là người sai……”

Diệp Chu không cử động được, dựa vào hắn trong lòng ngực cậu bé lại giống đầu tàu giống nhau xông ra ngoài, Diệp Chu muốn giữ hắn lại cũng không giữ được, cậu bé chảy nước mắt cãi lại đồng thời còn múa may tay chân đánh một già một trẻ hai nữ nhân, nhưng……

“Cút ngay, không biết xấu hổ tiểu tể tử! Hắn chính là cái tiện nhân, cùng các ngươi kia ma quỷ mẹ giống nhau tiện!”

“Bịch……”

“Oa oa……”

Cậu bé thật sự là quá nhỏ, bà già tùy tay đẩy một cái hắn đã ngã chổng vó, chắc là ngã đau, cậu bé ngồi dưới đất gào khóc, cả nhà đều tràn ngập hắn rung trời lở đất tiếng khóc.

“Chết thằng nhãi con phiền chết người……”

“Bốp……”

“A…… Diệp Chu giết người…… Mẹ…… Diệp Chu muốn giết ta……”

Tuổi trẻ nữ nhân nhấc chân muốn đá cậu bé, Diệp Chu thuận tay nhặt lên vừa rồi dùng cắt đứt dây thừng dao chặt củi bổ tới, mặt đất tức khắc xuất hiện một cái thật dài lỗ hổng, sợ tới mức nữ nhân hoa dung thất sắc, thét chói tai chạy đi trốn ở phía sau bà già, Diệp Chu một tay bắt lấy dao, một tay ôm lấy cậu bé, giương mắt lạnh băng nhìn lại muốn làm khó dễ lão bà già, giọng nói khàn khàn giống như sắp la phá giọng nói : “Cút! Ai dám nói thêm nữa một câu vô nghĩa, lão tử khiến cho hắn chết ở chỗ này!”

Trời biết hắn dùng bao nhiêu sức mới nói ra nhiều như vậy lời nói, yết hầu đau đến giống như đều phải nứt ra rồi, nhưng mà, thua người không thua trận, về mặt khí thế Diệp Chu vẫn là thật sự đủ.

“Ngươi ngươi ngươi…… Ngươi cái không biết xấu hổ cẩu đồ vật……”

“ Bốp!”

Bà già tức giận đến cả người phát run, Diệp Chu đôi mắt một ngưng, lại lần nữa nhắc lên con dao chặt củi, hung hăng chém vào mặt đất, tuy rằng hắn cho tới bây giờ đều không có biết rõ ràng tình huống, nhưng mà hắn so với ai khác đều rõ ràng, gặp được cái loại không biết xấu hổ lại ngoan độc người, ngươi liền phải so với họ càng không biết xấu hổ càng ngoan độc mới được, nếu không hai anh em bọn họ sợ là thật sự sẽ bị bà già ác độc mắng sống sờ sờ chú chết!

“Giết người rồi, Diệp Chu muốn sát thân bà nội…… Như thế này làm sao mà sống, ai nha lão tứ a, các ngươi mở mắt ra nhìn xem đi, đây là thằng con trai quý giá các ngươi nuôi lớn đây, cư nhiên cầm dao chém bà nội của chính mình ……”

Bà già rõ ràng chưa bị người uy hiếp, đe dọa bao giờ, kinh ngạc một lát sau không ngờ lại vỗ đùi ồn ào khóc hô lên, đi theo bà ta bên người cả trai lẫn gái khẩn trương xúm lại , Diệp Chu chỉ cảm thấy đầu từng đợt co rút đau đớn, đẩy ra còn ở hắn trong lòng ngực nức nở cậu bé, cầm theo sài đao lung lay đứng lên

“Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta là ngươi bà nội…… Ngươi dám……”

Ngồi dưới đất la lối khóc lóc bà già sợ hãi liếc mắt một cái hắn trong tay sắc bén dao chặt củi, xúm ở nàng xung quanh cả trai lẫn gái cũng sợ sợ lui về phía sau hai bước, Diệp Chu cố nén cả người khó chịu cố gắng nở một nụ lạnh lẽo thị huyết tươi cười: “Dù sao ta đều là muốn tìm cái chết người, trước khi chết kéo mấy cái đệm lưng, trên đường đi xuống hoàng tuyền cũng càng náo nhiệt không phải sao?”

Lúc này Diệp Chu, giống như lệ quỷ giống nhau khủng bố, hơn nữa bên ngoài sắc trời cũng có chút tối sầm, tựa hồ lại vì hắn tăng thêm vài phần âm trầm hơi thở.

“A…… Giết người, Diệp Chu muốn giết người……”

“Má ơi, chạy mau a……”

“Nhanh lên a…… A a a……”

Sau khi nói xong hắn lại lần nữa giơ lên con dao chặt củi , lão thái thái cũng không rảnh lo la lối khóc lóc, tay chân nhanh nhẹn bò dậy liền hướng bên ngoài chạy, những người khác thấy thế cũng thét chói tai lui lại, Diệp Chu giống như là người điện vẫn luôn giơ dao đuổi bọn họ tới cửa, xác định bọn họ đã bị dọa chạy mới đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa trượt chân ngồi trên mặt đất.


Bạn đang đọc Quyền Thiếu Sủng Thê của Nhan Nhược Ưu Nhã
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kỷgia
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 35

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.