Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuối cùng thì cái chết vẫn đến

Tiểu thuyết gốc · 957 chữ

"Một khi đã như vậy, người anh em, nói cho ta nghe xem, cả lão đại và chiến hữu yêu dấu của ta nữa, các ngươi sẽ làm gì đây?" "007, có ba người chúng ta ở đây, ngươi đừng có mà chống đối, có khi ông chủ sẽ thương tình cho ngươi đấy" Gã trung niên tiến lên ngăn ở trước mặt 006, quát to. "Hừ, lão tử chính là người đứng đầu bảng xếp hạng sát thủ ở Hạ Hoàng, nếu ta biến mất vậy anh em dưới tay của ta phải làm sao đây?"

"Dù cho cả khu D các ngươi cùng nhau lên, thì đã ngăn được lão tử?" Vừa dứt lời, trong phút chốc, 007 xoay người nhảy thẳng xuống tháp cao hơn 9000 mét. Tròng mắt của Triệu Vinh hơi co rụt lại, đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng lui về phía sau. Lão giả râu bạc nhanh chóng tiến lên phía trước nhìn xuống dưới tháp. 007 không biết bằng cách nào nhưng đã tiếp đất an toàn. Lão giật giật khoé mắt kinh ngạc gào thét: "Các ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau đuổi theo. Ngươi, Trác Liệt Uyên, màu huy động khu Đô và viện trợ!" "Vâng, vâng" Trác Liệt Uyên gật đầu lia lịa, hối hả chạy đi gọi viện trợ hòng bắt được 007.

Hiện tại trên người 007 mang trọng tội phản nghịch, trái lệnh cấp trên, đoạt đi Vạn Quân Kiếm. Hắn bị tổ chức ráo riết truy đuổi. "Bắt lấy hắn, nhanh lên" Từng tiếng hô hét truy đuổi kịch liệt. 007 nhanh như tia chớp, né được hầu hết các đường kiếm. Chóp nhoáng đạn bay vèo qua mặt. Thất thế, trong tay chỉ có Vạn Quân Kiếm. Viên đạn xuyên qua ngực, suýt nữa đã chết, may thay viên đã suýt xoa khéo chệch tim 0,5 xăng ti mét.

007 bị thương chạy thẳng qua các tuyến đường, rồi vượt rào chạy thẳng vào rừng. Lúc này ở địa thế rừng núi hiểm trở lại không quen thuộc đường đi nước bước. Đội bắn tỉa của Sâm La Điện dừng lại, bọn chúng không dám tiến sâu vào rừng. Trời chưa sáng, tầm nhìn thật bất lợi với việc bắn tỉa từ xa. Vả lại, đây là rừng Jura, khu rừng đặc biệt nguy hiểm vì có nhiều hiện tượng lạ đã xảy ra ngay trong cánh rừng. Nhưng một đội lính đánh thuê khác vẫn tiếp tục truy sát 007. Chúng là những bậc thầy dùng đao chuyên nghiệp, cùng với những sát thủ kì cựu. Những sát thủ huấn luyện với khả năng chiến đấu như thú dữ, khả năng dùng súng, đao, thương, kiếm,... đối với họ không thành vấn đề. Tuy nhiên, 007 cũng thế, là một cỗ máy giết chóc được Sâm La Điện huấn luyện nên chẳng thua kém. Truy đuổi được một quãng thì nhóm người cảm thấy bất an mà không dám tiến sâu thêm, bất giác quay đầu lại nhưng... cái gì đó... xuất hiện... không một ai trở ra nữa. bên ngoài, lão già nôn náo, sốt ruột đợi mãi chẳng thấy thuộc hạ trở ra báo cáo thì càng e dè. Lão đành cho thuộc hạ rút lui, sáng mai lại tiếp.

Lúc nãy vừa ăn một viên đạn, máu từ lồng ngực chảy nhiều được dịp cơ thể chạy quá sức mà máu tuôn nhiều hơn, nhanh chóng đã khiến hắn thấm mệt. Sau ba ngày hồi tẩu thoát gia nan, 007 dừng lại ở hang động nhỏ cạnh thung lũng. Hắn cầu mong may sao cho bọn khốn kia đừng tìm thấy nhưng cho dù vậy, hắn gần như chẳng còn sức lực nào. Ông trời đã an bày số phận cho hắn. Không thức ăn, không một giọt nước vào miệng, không bị chúng giết thì cũng bị đói mà chết.

Vừa nghĩ tới đây, thì việc gì đến rồi cũng đã đến. Một hoả súng dài 2 mét được phát hoả cách hang động 13 mét chấn động một vùng, đất đá rơi lộp bộp. 007 đã bị chôn vùi dưới đống đổ nát. Há, bọn chúng đã lần theo vết máu, sau ba ngày thì cũng tìm được. Bên trên, Trác Liệt Uyên cùng một số kẻ cười thoả mãn. "Nhanh lên, mau tìm Vạn Quân Kiếm" Lão già vuốt chòm râu, cười ha hả. "Thưa, liệt Vạn Quân Kiếm có bị hỏng không, dưới bãi hoang tàn này?" Trác Liệt Uyên thăm dò. "Sao có thể hỏng được? Nó là bảo vật, là bảo vật" Không biết lão có bị tâm thần hay không nhưng lại hét lên điên dại làm ai nấy khiếp sợ lão.

Lúc này, 007 hơi thở yếu ớt, tim ngừng đập, lồng ngực thắt chặt, nhưng trong tay vẫn nắm chặt vạn Quân Kiếm. Chỉ giây lát nữa thôi, sinh mệnh của hắn sẽ chấm dứt. Nhưng hắn cố hé mở đôi mắt nhìn tia nắng cuối cùng chiếu xoay qua lớp đất đá. Tia sáng phản phất, chiếu rọi mắt hắn. Trong giây phút ấy hắn nhìn thấy thứ gì đó. Một cái cây ngoằn ngoèo, à không là hàng tá dây leo đang quấn tròn thành một khối hình cầu trong kì quặc. Ánh sáng không phải đến từ mặt trời mà là phát ra từ đó, bởi vì hắn đang nằm sâu trong hang động, bị đã đè lên từng lớp thì làm sao có mặt trời chiếu tới chứ.

Một giây phút xao xuyến rồi chìm sâu trong bóng tối. Lòng hắn thổn thức điều gì đó thật không rõ ràng ... "Phải chết rồi sao?"

Nhớ Like nhé!

Bạn đang đọc Quy luật của Đồng hồ Số mệnh sáng tác bởi BanNho
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BanNho
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.