Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận chiến trên boong

Tiểu thuyết gốc · 3295 chữ

- Ném dây! Leo sang chiếm tàu!

- Rõ!

Giữa buổi hỗn loạn ấy, mệnh lệnh thuyền trưởng đưa ra vẫn cực kỳ chuẩn xác. Đứng ở boong sau, nơi cao hơn hẳn sàn lộ thiên, gã đàn ông râu ria bẵm trợn ấy dễ dàng quan sát hết toàn cảnh cục diện, từ đó ra lệnh cho thủy thủ thực hiện, đảm bảo ưu thế luôn thuộc về mình. Ngay khi áp sát, El Draque đã bắn loạt đạn chùm áp chế. Đạn chùm bi chuyên dụng không dùng để phá tàu, thay vào đó chúng có hỏa lực ngang với hàng chục khẩu súng kíp nã cùng lúc, đảm bảo một trận “mưa đạn” giáng xuống đầu đối phương. Đồng thời, loại này đã được cải tiến để phun khói dày khi nổ, tạo thành lớp màn ngụy trang cho thủy thủ đoàn. Tính toán thời gian đạn nổ, ra lệnh quăng dây và lao qua, đó không phải điều kẻ tay mơ có thể làm được.

Trên boong, những nhóm đổ bộ đã vào việc. Cởi đoạn dây dài gắn móc trên vai xuống, họ xoay vun vút phần thừng buộc đầu móc trên không, sau đó chỉ cần nhẹ nhàng buông tay, hướng sang bên kia, chiếc móc bốn ngạng ngược như mỏ neo đã bám chặt lấy lan can tàu bên kia. Không chỉ cướp biển lão thành, đám lính mới, những người chiêu mộ từ La Maestro del Mar, đều thực hiện vô cùng tốt. Ném dây thôi, không phải cái gì quá khó. Khoảng cách giữa hai bên bây giờ còn chưa đầy hai mét, lẽ nào không qua nổi? Mạn chạm mạn, gần sát nhau rồi, bây giờ chỉ cần sang đó thôi.

Không cần chờ lệnh, Giusepp đi trước, tay cầm rìu chiến hô to:

- Anh em xung phong! Đánh tốt có thưởng!

- Ô ô ô ô!

- Xung phong! Chém cha tụi nó!

- Xung phong!

- Xung phong!

Lần lượt ném dây móc qua, các thủy thủ của rồng đen leo lên bậc lan can, nhảy thẳng qua. Lần đầu tận mắt coi cảnh đổ bộ, đám mèo háo hức chạy tới bên mạn. Chúng nó mong rằng sẽ được thấy cảnh tượng ngầu hết chỗ chê: các anh điển trai đu dây từ tàu ta qua con mồi như người rừng, bay vừa qua boong thì buông thừng, đáp xuống cái ruỳnh rồi móc kiếm ra chém, cầm súng bắn,… Ở đây, chỉ số ít có đeo kiếm, nhưng rìu và súng ngắn cũng tuyệt lắm rồi! Ánh mắt háo hức đến cùng cực, tụi nó hóng hết sức, nhưng cũng không quên né xuống cho thuyền trưởng bắn bỏ đám ngu ngốc đang định chạy tới chỗ mấy cây pháo bệ xoay.

Cơ mà…

Đời có bao giờ như mơ!

Do ở phía khuất khói, tụi Annatar’re thấy rõ mồn một động tác của nhóm đổ bộ. Hoàn toàn, hoàn toàn, hoàn toàn, nhấn mạnh là “hoàn toàn”, không có chuyện đu dây cướp tàu gì hết! Họ chỉ ném sang rồi nhào mình xuống, đôi chân đạp lên lớp vỏ gỗ của chiếc galleon với tư thế gần như song phi cước. May mà không vỡ gỗ, không thì… à mà thôi, quan sát đã. Chân thuận lên trước, cẳng kia trụ sau, tay nắm chặt dây, những thủy thủ trong đủ kiểu quần áo từ từ leo lên trên vách mạn tàu, giống như những tay lính đặc nhiệm leo tường thành ấy. Vừa cầm rìu, lại phải giữ thêm dây thừng, sải bước thật chắc nơi mạn tàu, hàng chục những con người ấy từ từ leo lên. Điệu nghệ như thể đã tập luyện từ lâu, chỉ có lũ tân binh lóng nga lóng ngóng, để tuột giò, phải bám dây mà trèo như con thằn lằn. Còn lại cứ dũng ãnh đều bước, mặt hầm hầm sát khí, tay lăm lăm vũ trang, sẵn sàng sống mái.

Há hốc mồm trước cảnh tượng “vỡ mộng toàn tập” đó, chúng nó chẳng thể nào ngậm được mồm. Đặc biệt, Annatar’re chịu đả kích nặng nhất. Mọi thứ nó từng nghe, mọi câu chuyện từng đọc giờ chìm sâu dưới làn nước xanh kia cả. Cướp biển, với hình tượng những người ưa phiêu lưu, khao khát tự do, chiến đấu đầy lãng tử,… tan nát chỉ trong khoảnh khắc. Không có chuyện đu dây giữa hai tàu, bay người trên không trung và hạ cánh ngoạn mục. Cũng không có những người luôn cầm cây liễu kiếm với lồng bảo vệ tay dạng rổ chạm trổ tinh xảo, hoa văn đẹp mắt đánh nhau. Thực tế, cuộc chiến tàn khốc hơn nhiều. Chúng nó biết chứ, đã tự tham chiến, thấy rõ các thủy thủ El Draque lâm trận, và sự sợ hãi khi phải đối đầu với họ.

Tuy nhiên, khi làn khói vừa tan, cũng chính lúc các hải tặc trèo lên boong.

- Cướp biển tấn công!

Tiếng hét thất thanh của tay nào đó. Vâng, cảm ơn “quý ngài Hiển nhiên”, cướp biển đang tấn công đấy! Không biết kẻ ngớ ngẩn đấy còn sống không, nhưng từ làn khói xám đang dần phai ấy, các toán hải tặc nhảy thẳng vào sàn, cầm chặt chiếc rìu trên tay. Nhanh chóng tổ chức lại đội hình năm người. họ vào lại hàng ngũ, trực tiếp tiến hành tả xung hữu đột. Kiên cường, gan dạ, thực sự khiến bọn mèo không tin nổi vào mắt mình nữa.

- Công chúa, Eleonora, nhìn kìa!

- Đã bắt đầu rồi sao?

- Nhanh lên, nhanh lên!

Từ dưới khoang chạy lên, đám Elena vừa kịp lúc chứng kiến cuộc tấn công của hải tặc. Camine lên trước tiên nên nhìn thấy ngay, sau đến công chúa, Ekleonora đi dưới cùng. Isla và Esmeralda không đến, họ còn phải ở dưới hỗ trợ những người khác chăm sóc thương binh. Rất may ba người thuộc nhóm dự bị nên cuốn gói thẳng, không thì chẳng thể nào được thấy cảnh tượng này rồi.

Lao vào những kẻ thù còn đang ngơ ngác, quân cướp biển thỏa sức chặt chém, bắn giết, không quan tâm tới những chuyện khác. Năm người một tổ, người đi tiên phong chịu trách nhiệm đánh trước, hai thành viên cánh bảo vệ sườn, người sau cùng bọc hậu, chỉ huy quan sát bao quát và có mệnh lệnh thích hợp, các tổ ấy như lũ quái vật sinh ra để tàn sát, nhanh chóng giết chết những kẻ chống cự. Thủy thủ địch bị đánh bất ngờ, không kịp trở tay, đã bị lưỡi rìu bổ phập vào đầu.

Tất cả những người trên boong El Draque đều chứng kiến cảnh ấy. Lưỡi kim loại đâm vào giữa sọ, chém nát bên trong. Tròng mắt bay phọt ra ngoài, cùng máu đỏ tươi phun như rượu bị lắc mạnh. Khẻ khác quay lưng bỏ chạy, bị hải tặc cầm rìu cán dài đuổi theo, chặt mạnh vô sau ót, chết không kịp ngáp. Vài tên lấy được giáo, cố quay lại phản công thì bị bên này rút súng lục ra bắn chết. Những lính bảo vệ, mặc áo xanh và cầm súng kíp gắn lê, nhào lên cận chiến.

Tuy nhiên, boong tàu chật hẹp, dùng vũ khí dài lại khiến bản thân đâm ra bất lợi. Khó xoay sở, lại chỉ bắn được một phát, sau đó dùng súng như giáo. Đổi lại, cướp biển người nào cũng mang nhiều súng ngắn. Nòng cut lủn dễ cơ động, cứ rút ra pằng phát lại cho vào, lấy cây khác, không thì rìu cũng tiện vô cùng. Lính hoàng gia, như thể chưa từng thấy đám cướp nào manh động tới vậy, bước đầu lúng túng. Họ chỉ giơ súng lên và bắn đại, trong khi súng kíp mạnh nhất khi khai hỏa theo đội hình.

Bắn trúng được vài cướp biển, kẻ địch nghĩ đã làm lực chiến suy yếu. Nhưng không, những người kia mặc kệ đồng bạn bị thương, tiếp tục lao lên tàn sát. Rìu lớn, lại thêm người dùng khỏe như trâu, chém mạnh xuống gãy cả phần gỗ cầm bên dưới súng. Người khác lại nhanh nhẹn luồn xuống, tránh lê đâm, sau đó quay trở lên vung rìu chém phăng cánh tay đối phương. Máu phun như mưa, đỏ lòm, cùng với đoạn tay bị chặt cụt nằm trên sàn tàu khiến ai không quen trông vào sẽ thấy mắc ói ngay.

Giusepp, giữa trận mưa máu ấy, cùng chiếc áo đỏ thẫm, vung rìu như không còn biết tới ngày mai. Máu văng đỏ mặt, nhuộm hết bộ râu hoa râm trong màu huyết dụ. Bộ đồ cũng dính đầy những vệt máu tươi bắn vương lên. Mà các thủy thủ tham gia cuộc đổ bộ, ai cũng vậy. Máu chảy thành dòng trên rìu, ướt hết cán, dính vào tay nhơm nhớp.

Trên boong chiếc galleon kia, cuộc hỗn chiến chính thức vào giai đoạn cao trào. Thủy thủ tàu địch, mặc đồng phục trắng sọc xanh, quần vải màu nâu đất, cầm giáo và rìu chống lại cướp biển. Xem ra cũng có đào tạo, Martin nghĩ bụng. Tuy rối loạn lúc đầu, ngay khi có người đứng ra chỉ huy, những gã cơ bắp ấy nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Giáo chuyên dùng đánh nhau với bạch tuộc, cá voi được dùng làm vũ khí, chĩa thẳng mũi nhọn hình lá liễu ra trước. Mỗi cây dài tầm hai mét rưỡi tính luôn cán và lưỡi, cầm bằng cả hai tay, đưa lên khiến cướp biển khó lòng lao vô được. Dàn hàng ngang năm người, gần như đứng kín boong, phía sau họ xen kỹ những binh sĩ áo xanh dương sẫm, viền vàng cầm súng kíp đã lắp lê, chĩa nòng ra trước. Đội hình tạo thành giống như kiểu “giáo và súng” chuyên dùng trị kỵ binh, rất chuyên nghiệp. Chưa kể phía cuối còn có người mang rìu, loại dùng bổ củi chứ không phải chuyên bổ sọ, nhưng cũng đủ cho một trận cận chiến rồi.

Đối đầu với hàng ngũ cực kỳ ngay ngắn ấy, nhóm cướp biển do Giusepp dẫn đầu đã chia thành tổ đội tác chiến năm thành viên, tản ra trên diện rộng, với cứ hai nhóm chiếm hữu chiều ngang boong tàu. Bọn họ đứng theo kiểu mũi nhọn: Nhóm của thủy thủ trưởng lên đầu, sau đó tới hai đội phía sau, rồi cứ lặp lại như thế. Trừ người đi đầu mang rìu dài, còn lại dùng rìu ngắn, cán chỉ vài tấc làm vũ khí chính. Lưỡi rìu, miếng thép sắc lẹm ấy, nhỏ tong tỏng máu. Những tên xui xẻo đứng ngay trên đường đi khi đổ bộ đã bị chém chết. Các thủy thủ lâu năm sức khỏe vượt trội, cơ bắp rắn chắc, chỉ vung một nhát đã cho đầu địch lìa khỏi cổ. xác chúng còn nằm la liệt trên sàn, máu tươi chảy đỏ thấm cả xuống khoang dưới.

Đối đầu, cả hai bên đều căng thẳng. Tình hình không hề khả quan như vẻ bề ngoài.

Đối với galleon thương mại thông thường, thủy thủ đoàn thường không quá hai trăm. Các chủ tàu ngại việc phải trả nhiều tiền lương, nên thường chỉ duy trì số nhân sự vừa đủ để chạy. Cuộc chiến này, bên chiếc galleon thiệt hại không ít người. Chủ yếu do tấn công bất ngờ, thủy thủ địch không kịp đối phó nên bị giết nhiều. Nhưng El Draque cũng không phải lành lặn. Bốn người bị lê đâm phải cho lui ra tuyến sau nghỉ ngơi, trong khi một thuyền viên trúng đạn ngã xuống biển mất xác. Khoảng chục người nữa cũng lãnh thương, chủ yếu do giáo đâm. Đạn bắn hầu như trượt tất – súng kíp đạn tròn độ chính xác không cao, lại bắn bừa không nhắm nên rất khó trúng. Anh chàng vô phước ăn kẹo đồng kia là lính mới hôm qua, lóng nga lóng ngóng thế nào để trúng ngay vô đầu, té ngay tức khắc.

Tình hình xem ra đã rõ. Xác thủy thủ chết nằm la liệt trên boong, trong khi cướp biển lại mất không nhiều. Ở bên này, Martin đã thấy tất cả.

- Vậy là tụi này lại không được tham gia à? – Annatar’re chợt nói, rồi phụng phịu gò má – Chán như con gián…

- Khoan, chờ đã.

Martin chợt nói.

- Sao vậy?

- Có gì đó không đúng. Póg, lấy tôi khẩu súng!

- Vâng!

Vừa nghe thuyền trưởng nói vậy, Póg đã nhanh chân chạy xuống dưới, lấy từ trong khoang lên đến năm, sáu cây súng kíp. Thuyền trưởng đã kêu thì sẽ một lần từng này, bắn khẩu này xong sẽ qua khẩu khác, rồi từ từ nạp đạn lại. Nhưng thường chỉ dùng trong trường hợp khẩn cấp, nếu không sẽ chẳng phải mang nhiều đến thế này.

Đổ thuốc mồi vào cốc đựng của cây đầu tiên, anh da đen đưa nó cho ông già mắt chột. Cầm nó, thuyền trưởng bảo đám Annatar’re nhìn sang bên kia.

Hầu hết thủy thủ còn lại của chiếc galleon đã bị dồn về nửa sau, trong khi quân ta chiếm được đằng đầu. Các khoảng sân phía sau nhô cao dần lên, đúng kiểu tàu chở hàng, với cái sau cùng thậm chí hơn cả El Draque. Không thích hợp chiến đấu trực diện, nhưng mai phục lại đặc biệt tốt. Bởi lẽ, nơi ấy có cầu thang dẫn xuống dưới, cửa buồng, các đường lên trên, ngược lại với nửa trước hần như phẳng. Trống trải, không gian tác chiến tăng lên, nhưng kẻ địch lại không nao núng. Như thể chúng tính cả rồi.

Điều này có nghĩa, chỉ huy bọn chúng là một tay không vừa. Có thể lũ ấy đã có kế hoạch tác chiến, định dụ quân ta tiến lại gần rồi sẽ tung đòn. Khả thi đấy, nếu xét theo tình hình hiện tại. Dù nhìn có vẻ phe ta đang đạt lợi thế, nhưng ở hậu phương lại có người bị thương, khiến khu vực tác chiến kỳ thực bị thu hẹp lại đáng kể. Phần mũi tàu không nâng quá cao, nhưng… Có thể nào, Martin thầm nghĩ. Galleon thường có cửa ra vào đằng mũi, hướng ra cái “mỏ chim”, tức phần ban công đầu nhọn, hẹp và kéo dài bên dưới sào néo trước. Chỗ đó lại thường có thang bắc lên. Nếu thế, không loại trừ khả năng chúng còn giấu lính bên trong. Trường hợp tốt nhất, địch sẽ chỉ lao lên từ phía sau, và tạo thành cơn sóng đẩy lùi quân ta. Tệ nhất, chúng sẽ đến từ hai phía, khiến nhóm của Giusepp bị kẹt.

Trong lúc quan sát, thuyền trưởng đã để lộ sự lo lắng ra mặt. Miệng nhăn xuống, chân mày chau lại, mắt trừng trừng, tay bóp chặt hơn vào lan can, những điều cho thấy ông đang tỏ ra lo lắng. Súng để ngay cạnh, nếu cần sẽ lập tức bắn ngay. Ánh mắt lão già ấy không rời khỏi kẻ đội mũ viền lông đứng giữa đám lính. Ngay tức khắc, Martin nhận thấy có gì đó không bình thường.

Đàn ông, ước chừng ba chục tuổi, ria mép để vểnh theo kiểu quý tộc, dưới cằm còn chòm râu dê nhọn nhọn. Mặt mày trẻ trung, da dẻ hơi rám nắng nhưng chưa tới mức cháy đen, vẫn khá ưa nhìn với mái tóc đen lãng tử buộc lại sau gáy, xõa dài quá vai. Y mặc quần áo khá bảnh bao, với áo khoác ngoài màu xanh đậm, viền vàng của Iberia, thêm chiếc nón nhìn khá sang chảnh, cùng thanh thích kiếm trên tay. Khác với loại kiếm cong thường được hải quân ưa chuộng, thích kiếm là kiểu gươm thẳng đuột như cây kim khâu phóng to, có lồng bảo vệ tay, và độ tinh xảo nói lên đẳng cấp của người sử dụng. Chạm trổ đầy tinh tế, phần cán bọc da, phía cuối lại có viên kim cương đỏ rất đẹp, nhất định không phải hạng tầm thường.

Quyết định không ngồi yên nữa, ông bảo Póg mang súng đi theo, còn đích thân mình dẫn lũ mèo sang. Nãy giờ chú ý quan sát nên cũng không để ý đám Elena lên tự khi nào nữa.

- Thuyền trưởng! – Elena chạy tới ngay – Người bên đó…

- Cô biết à? – Annatar’re hỏi.

- Biết… Biết chứ!

Giữ cho bản thân bình tĩnh, công chúa bảo:

- Người đó là con trai của công tước xứ Sidonia đấy! Không phải hạng xoàng đâu!

- Thì sao?

Martin hờ hững hỏi.

- Nếu làm hại anh ta, công tước Sidonia sẽ lùng diệt ông tới cùng! – Camine trợn mắt bảo – Đừng có dại mà đụng vào!

- Dĩ nhiên không dại. Giờ tôi qua bên kia một lát. Các cô ở lại, để bị thấy mặt thì phiền.

Quay sang Póg, thuyền trưởng bảo:

- Để súng đó tụi nhỏ cầm được rồi. Cậu đưa các quý cô lên lại trên kia đi. Tôi sang tàu đó chút.

- Nhưng thuyền trưởng, ông sang kiểu gì? Dây buông hết rồi mà? Chẳng lẽ lại…

- Ừ, lại thế đấy. Silvers!

- Tới liền, tới liền!

Bất ngờ nghe tiếng lão Silvers từ dưới khoang tàu, ngay cả Póg, người đứng trên sàn lái từ khi bắt đầu cũng phải giật mình. Anh nghĩ ông ta đã sang bên kia chứ! Hóa ra vẫn còn ở tàu à? Đám Elena cũng giật mình. Nãy giờ ở dưới đó họ không hề thấy thuyền phó, vậy mà giờ, từ dưới cầu thang, ông ta lại lù lù bước lên, trên vai vác theo mấy tấm gỗ lớn. Mỗi tấm đều dày cả năm sáu phân, rộng chừng tấc, đủ để bước đi đàng hoàng. Theo phía sau là nhóm tinh nhuệ, những người mang rìu cán dài, cùng những khẩu súng lục và dây thừng lớn. Họ đi ngay ngắn, mặt mày nghiêm trọng, như thể biết trước điều gì sắp xảy ra.

Kinh ngạc không nói thành lời, Póg tròn mắt nhìn mấy “tinh binh” đi qua trước mặt. Tới bên mạn trái, Silvers đặt mấy tấm gỗ dày cộm ấy xuống. Chúng dài khoảng hơn ba mét, bắc qua dư sức. Buộc dây cố định đầu bên này, ba mảnh ván dài ấy trong phút chốc đã hóa thành ba chiếc “cầu” nối liền hai tàu. Cũng may độ cao bằng nhau nữa. Không ai trong số các thuyền viên bên kia dám tới hất ván hay chĩa súng sang bắn – nhóm Giusepp đã ghìm chặt hành động rồi. Bất kỳ động thái lo ra nào cũng sẽ trả giá bằng một cuộc tắm máu. Nhiều kẻ đã nhận ra bộ đồ ông mặc thuộc về cướp biển Barbary, những tay khét tiếng tàn bạo, nên lại càng chẳng dám liều mạng.

Làm việc xong xuôi, một người mới nói:

- Thuyền trưởng, có chắc không vậy? Địch vẫn còn níp phía dưới à?

- Hên xui, nhưng khả năng cao là vậy. – Martin nói.

- Bởi vậy bọn tôi mới ở lại!

Nói đoạn, Silvers bước ngay lên chiếc “cầu” tạm bợ đó. Không lật, tốt. Đoạn, ông hỏi:

- Định đem tụi nó theo hả?

- Ừ. – Martin nhìn bầy mèo – Cũng phải cho chúng nó biết mùi.

- Tùy ông thôi, bạn già! Còn đám thanh niên, qua nhanh coi! Tụi kia mà ào lên thiệt thì chúng ta có việc đấy!

- Vâng, thưa ngài!

Bạn đang đọc Quỷ biển - Cộng hòa Tự do sáng tác bởi IvanDFakkov
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi IvanDFakkov
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.