Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hera Pique – Herakles Slytherin

4483 chữ

Chương 53: Hera Pique – Herakles Slytherin

Trên đường rời khỏi văn phòng giáo sư DADA, Harry xem như đã giải đáp thắc mắc cho vị tiền nhiệm – ồ không, vị ấy vẫn còn là Chúa tể hắc ám – chỉ là đời đầu mà thôi, tất nhiên không làm quá lộ về thân phận là con nuôi của một nhà sáng lập. Cùng lắm thì vị ấy chỉ đi điều tra và biết được ngàn năm trước ba ba với chú Godric là bạn đời. Lão ta nói với cụ Dumbledore thì càng tốt, thế là cậu không sợ cụ ta làm lớn chuyện gì nữa.

Harry không hề để ý rằng, lần tâm sự này, sẽ làm cho rất nhiều người mất ngủ, trong rất nhiều ngày tới.

Về phía Gellert Grindelwald, sau khi tiếp xong Harry, ông vội dùng bột floo đến hẻm xéo rồi từ Hẻm Xéo độn thổ về lại Đức quốc, cụ thể chính là Nurmengard.

“Chủ nhân, mừng ngài trở lại.” Thánh đồ vội quỳ xuống.

“Đứng lên hết đi.” Gellert vội nói “Thế nào?”

“Hủy được một căn cứ Muggle của Voldemort.” Một người vội bước ra thông báo “Nhưng Iris đã bị thương nặng, gần như đã mất mạng.”

“Được rồi, lát ta sẽ qua thăm hắn. Còn nữa, con gái ông đã làm rất tốt.” Ông khen tặng.

“Chủ nhân quá khen, được giúp ích cho ngài là vinh hạnh của con bé.”

“Hỏi cô bé muốn món quà gì? Công lớn thế này nên được khen tặng.”

“Vâng.”

“Nhưng, sau lần tấn công này bên Death Eater sẽ phòng bị hơn nữa. Cho nên, lần tấn công tiếp theo, cẩn thận là trên hết.”

“Cảm ơn chủ nhân đã nhắc nhở.”

“Còn một việc nữa.” Gellert kéo dài âm điệu “Ta muốn các ngươi điều tra về lịch sử của một gia tộc: Pique. Đây là một gia tộc đã tuyệt hậu nên sẽ rất khó khăn cho các ngươi. Thời gian không giới hạn, nhưng càng nhanh càng tốt.”

“Vâng, chủ nhân.” Cả bọn đồng thanh.

“Được rồi, cũng không còn sớm, các ngươi trở về nghỉ ngơi đi.” Ông hạ lệnh.

“Ngài cũng vậy, chủ nhân.” Cả bọn cúi chào rồi rời đi.

Ngồi tựa vào ghế trên cao kia, Gellert dần dần thả lỏng. Quả nhiên rất đáng sợ, không ngờ thế lực Voldemort ở giới Muggle đã tiến xa đến bước này, nếu không phải trước kia Thánh đồ đã từng tiếp xúc rất nhiều Muggle, nếu không phải cô bé ấy có nguồn tin dồi dào, đợi Al phát hiện ra cũng đã muộn màng. Ông biết, Al tuy luôn dùng bảo hộ Muggle đối phó Voldemort và Thực tử đồ, nhưng thực chất về Muggle giới Hội phượng hoàng gần như mù tịt. Giao dịch của ông và Voldemort chỉ giới hạn ở Hogwarts, không có nghĩa là phải duy trì hòa bình ngoài Hogwarts. Không cần biết là thứ gì, chỉ cần có ý định làm hại đến Al, ông nhất quyết sẽ không bỏ qua. Bởi vì, Al là cả cuộc đời của ông.

Nhưng trước đó, có lẽ ông sẽ phải tốn rất nhiều nước miếng đây.

Rời khỏi cuộc họp, người cha vô cùng tự hào về cô con gái đã vội vàng khoe chiến tích ra.

“Không có gì, giúp được ngài ấy là vinh hạnh của con.” Cô con gái Linda Saffhire nhanh chóng trả lời.

“Giờ có rất nhiều người ganh tỵ với cha. Con cái họ giống y như họ, muốn lập nghiệp ở giới phù thủy, dù đã tiếp xúc với rất nhiều Muggle nhưng thân tâm họ vẫn luôn khinh thường Muggle giới. Cho nên, khi ta lấy mẹ con, bọn họ luôn khinh thường ta. Giờ chắc họ đang rất hối hận không đi sâu vào giới Muggle.” Người cha đáp.

“Không phải ngành nào cũng đơn giản đâu cha.” Linda phản bác “Con không biết phải ếm bao nhiêu cái Imperio mới có nhiều vị trí trống để mọi người bù vào. Tất nhiên, thành công mĩ mãn. Chỉ có điều, một lần nữa sẽ không đơn giản như vậy.”

“Ta nghĩ sẽ không ai nghi ngờ giới nghệ thuật đâu.” Ông cha cam đoan, nhưng cô gái vẫn còn lo lắng. Người cha an ủi “Được rồi, chủ nhân chưa ra lệnh, có lẽ tấn công một cứ địa của Death Eater chỉ là mở màn cuộc chiến. Nòng cốt Thánh đồ chúng ta nhờ con cũng đã có mấy địa điểm, lần sau chỉ cần có mệnh lệnh thì sẽ trực tiếp độn thổ đến đó, con sẽ không bị lộ đâu. Không nói việc này nữa, chủ nhân muốn thưởng cho con. Vậy con muốn thưởng cái gì?”

“A, thật vinh hạnh quá.” Linda reo hò “Thật sự hơi quá phận, nhưng con muốn mời ngài ấy cùng dùng bữa tiệc Giáng sinh với chúng ta, được không ạ?”

“Hừm, khá lớn mật đấy con gái của cha. Để cha hỏi ngài ấy.” Trầm ngâm một lát, hắn đồng ý.

“Vậy thì tốt quá. Cảm ơn cha.”

“Nghỉ sớm đi, mai cha phải về Đức.”

“Vâng ạ.”

Quả nhiên như những gì Gellert đoán, ngày học DADA tiếp theo, Voldemort dưới lốt Samuel Gryffindor xin ở lại lúc cuối giờ để hỏi ông ít chuyện.

“Trận tập kích rất thú vị, ngài Grindelwald.” Mọi người vừa ra khỏi lớp học, Voldemort liền mở miệng.

“Không ngờ Voldemort tàn độc ngày nào lại nhân từ như vậy. Ngươi yên tâm, Iris bị thương khá nặng nhưng chưa chết được.” Gellert đáp trả.

“Oh, cảm ơn vì đã cho biết, ta lại cứ nghĩ ma lực của hắn ta đang trôi dần chứ?” Voldemort kéo kéo khóe miệng.

Lần này Gellert biến sắc “Ngươi nói cái gì?”

“Ta nghĩ sáng nay ngài chắc hẳn phải nhận được tin tức rồi chứ nhỉ?” Y giả cười “Hay là, hắn ta sợ ngài lo lắng, nên cố gắng che giấu.”

“Ngươi nói dối.” Ông phán.

“Ta nói dối không có tác dụng, không phải sao?” Voldemort đáp lại “Rất cảm ơn ngài nương tay không để thương vong xảy ra trên phe phái hai ta, ta cũng nên đáp lễ, không phải sao?”

Dứt lời y lấy lọ thuốc trong túi áo ra “Sau nửa năm triệu chứng này sẽ tái phát lại, chúc hắn ta may mắn.”

“Ngươi có ý gì?” Gellert hỏi.

“Không có gì. Một cứ địa của ta bị phá hủy, ngài chỉ mất một thuộc hạ trung thành, so ra ta vẫn lỗ hơn.” Voldemort nói.

“Ta lại thấy ngươi rất vui vẻ khi nó mất thì phải?” Gellert đáp trả.

“Bella rất có thiên phú, để cô bé trông coi cứ điểm ấy, thật là uổng phí tiềm năng, nhưng ta vẫn chưa tìm được người thích hợp thay cô bé. Thác phúc của ngài, ta không cần lo lắng vấn đề này nữa.”

“Hửm, vậy ta nghĩ ngươi sẽ rất buồn đấy.” Gellert bắt đầu kéo khóe miệng “Nếu không sao chỉ vài tiếng người của ta tấn công lại có người thức khuya tìm đến lão già đây nhỉ?”

“Ồ, vậy nếu gặp hắn ta ta phải cảm ơn hắn đã lo lắng rồi.” Voldemort nói “Có thể cho ta biết tên hắn không?”

“Tất nhiên ta không thể keo kiệt như hậu bối của mình rồi. Tên hắn ta là Hera Pique.”

“Hera Pique?” Pique, gia tộc bị tiêu diệt chỉ sau ngày đám cưới của anh Dyers và chị Madtyna, thật không ngờ bọn họ thế mà còn hậu đại. Nhưng mà, nếu y nhớ không sai, phu nhân tộc trưởng Pique là do chính tay ba ba một kích giết chết không còn xác. Cho nên, tuy không thể nói hai gia tộc Slytherin và Pique chung sống hòa bình nhưng giúp đỡ thế này là chuyện không thể không phải sao?… Voldemort đại nhân của chúng ta cứ thế thất thần mà bỏ qua mất người trước mắt không phải kẻ tầm thường. Gellert từ lúc thốt ra tên đó đã luôn xem xét phản ứng của Voldemort. Thất thần kiểu này, giống như là đang thắc mắc một điều gì đó, không hề giống lúc cái tên Heri kia được phát ra. Vậy, cái tên Hera Pique, hoặc là cậu ta chưa cho Voldemort biết, hoặc vốn dĩ không có cái tên này. Thật thú vị, ông đường đường là một vị Dark Lord, lại suýt bị một người lừa cho qua chuyện hai lần, quả nhiên là một kẻ không đơn giản. Cũng may cậu ta không màng thế lực, ngoại trừ Hogwarts và mạng sống của cái tên ở trước mắt ông, cậu ta không quan tâm gì khác, nếu không, cậu ta sẽ là một mối nguy hiểm cực lớn cho ông và Al. Tuy nhiên muốn ông tin tưởng cậu ta sẽ không hại Al, hơi khó, tính ra cậu ta đã từng phong bế ma lực của Al trong một tuần. Cẩn thận vẫn là hơn.

Cho nên, hai vị Dark Lord cứ trong cơn thất thần mỗi người một phương. Cho đến khi Voldemort giật mình chợt nhận ra mình đã suy nghĩ quá lâu thì, buổi trưa đã qua một nửa.

“Thật có lỗi quá, không còn gì nữa, ta đi trước, giáo sư.” Dứt lời không nói không rằng y đi ra ngoài. Nếu không nhanh chân, đợi Dumbledore tới, y liền mệt.

Và, cả hai vị Dark Lord không hề biết rằng, cuộc nói chuyện này lại có một người thứ ba nghe lén.

“Ấy chà chà ấy chà chà, chuyện quan trọng thế này mình lại quên nói cho em ấy biết rồi. Hửm, không ngờ vị Dark Lord này thật khó chơi hơn cả cụ Dumbledore nữa, đúng là gừng càng già càng cay. Nhưng thế mới thú vị chứ.” Harry ngồi trước màn hình ti vi nhỏ của mình, cảm thán “Quả nhiên gắn một cái mini vào văn phòng là đúng nha. Tuy tiêu tốn một cái camera vô ích, ai biểu Hiệu trưởng yêu cầu đặt gần tiện theo dõi chứ, làm vài tuần không thể theo dõi, đáng ghét. Mà kệ đi, thân phận không quan trọng, giờ muốn cho mình một cái cấm túc cũng không dễ, khi mà Voldy có mặt, gặp riêng lại càng không tiện, uhm, có thể che giấu cái thân phận kia một thời gian.” Nhưng, Voldy thật sự làm cậu thất vọng, ngay cả Gellert gặp cậu hai lần mà đã nhận ra, ở bên y hơn một năm rồi mà còn không để tâm nữa, thật làm cậu tức chết mà. Được rồi Voldy, mà cũng không trách y được, vì mình còn chẳng biết mình thật sự yêu Voldy hay là áp đặt hình ảnh của Samuel lên nữa. Có lẽ mình thật sự cần chứng minh một chút.

Tắt màn hình camera ti vi, Harry độn thổ trở về KTX cho mọi người khỏi nghi ngờ. Cậu thật sự không chắc khi nào mọi người trở về, cứ nằm là tốt nhất.

Bên này Voldemort đi vào Đại sảnh đường, lại bắt gặp đám người Ron đem theo thức ăn ra. Voldemort định làm lơ thì tiếng Hermione vang lên “Cuối cùng cậu cũng đến Samuel. Đi, bọn mình lấy luôn phần thức ăn cho cậu rồi. Về phòng sinh hoạt chung đi.”

Y nhướng mày “Sao vậy?” Gryffindor thần kinh thô sẽ không nhớ đến mấy vấn đề này đâu. (PHKB: Vol đại nhân à, ngài đang chửi cha ngài đấy. Vol thẹn quá hóa giận: Avada Kerdava! PHKB: Ôi mọi người, ta ngất đây… Hẹn gặp lại mọi người ở… một giây sau…)

“Trên đường đến Đại sảnh Harry đột nhiên đau đầu muốn về phòng nghỉ ngơi, nhờ bọn tớ ăn trưa xong đem một ít thức ăn về cho cậu ấy. Lại thấy cậu lâu quá không tới nên lấy luôn phần cậu.” Hermione giải thích.

“Vậy thì tốt quá.” Voldemort xoay người “Nhờ các cậu đem về phòng trước, mình đến thư viện mượn quyển sách này rồi về sau.”

Dứt lời y liền bước đi. Ron bên cạnh hỏi Hermione “Bộ cậu ấy có thể ăn xong rồi đến thư viện sau cũng được mà.”

“Ron, đó là chuyện của Samuel.” Neville lí nhí nói “Harry đang chờ, chúng ta nên về nhanh.”

Ron định nói gì đó thì dưới ánh nhìn của Hermione cậu chàng đành đổi câu “Cậu nói đúng. Đi thôi.”

Voldemort nhìn thấy ba người kia rời đi xa mới đi hướng ngược lại, hỏi một bức tranh gần đó “Ngài có biết hiện giờ Peeves đang ở đâu không?”

“Thông thường giờ này cậu ta sẽ ở gần chỗ Filch.” Người trong tranh nói.

“Vì giờ này là lúc Peeves lập bẫy trêu Filch.” Một giọng nói khác vang lên.

Voldemort quay đầu lại. Người nói, à không, không thể gọi là người, bởi đó là Nam tước đẫm máu của nhà Slytherin “Đã lâu không gặp, Samuel.”

“Chúng ta vẫn gặp nhau mỗi ngày ở Đại sảnh đường.” Voldemort lạnh lùng đáp

“Cứng rắn, kiên định hơn xưa. Và còn, cố chấp hơn xưa.” Baron cũng lạnh lùng tiếp lời “Samuel, là Heri chờ em đi kiếm hiện tại của thằng bé, chứ không phải Heri đi kiếm hiện tại của em.”

“Ý anh là sao?” Voldemort nhíu mày.

“Mỗi lần hai đứa có chuyện, đều là Heri đi tìm em.” Baron chỉ điểm “Vậy tại sao lần này không làm ngược lại, em đi tìm Heri. Mặc dù không biết có nên nói là em đi tìm hay không, vì hai đứa căn bản là không cách nhau xa.”

Không cho Voldemort phản ứng kịp, Baron đã bay đi.

Thở dài một hơi, Voldemort tạm thời dẹp bỏ suy nghĩ, độn thổ đến văn phòng của Filch tìm Peeves.

Rất may mắn, y liền thấy Peeves, không cần phải đi chung quanh tìm kiếm nữa.

“Chú Peeves.” Voldemort gọi.

“Oh, ra là Samuel.” Peeves quay đầu lại, sau đs bay thẳng đến trước mặt “Còn đang nghĩ xem có tên nhóc nào không phải hét lớn khi nhìn thấy ta chứ, không ngờ là cậu chủ nhỏ của anh trai nga. Được rồi, nhóc tìm ta có việc gì vậy?”

“Chú có cách liên hệ cha và ba ba không?” Voldemort hỏi. Chuyện gia tộc Pique, không điều tra sớm kẻo lại rước rắc rối vào người. Y bây giờ đối phó Grindelwald, Dumbledore và những người đi theo bọn họ là đủ mệt rồi.

“Không có. Sao nhóc nghĩ ta sẽ biết nhỉ? Dù sao ta là một hồn ma, cũng không đến mức gặp nguy hiểm đi. Còn nữa, nếu Hogwarts có vấn đề gì hai người họ sẽ tự cảm nhận được, cần gì phải có người báo tin chứ?” Peeves càng nói càng nghiêm túc “Nhưng mà… Samuel, nếu muốn tìm cha và ba ba con, không phải con hiểu rõ hơn ta sao?”

Voldemort nhìn chằm chằm Peeves một hồi lâu, đến mức Peeves mất tự nhiên ho khan một tiếng lại đáp “Được rồi, không thể trông cậy vào một cậu bé chỉ cần có chuyện thì Dyers hoặc Heri xử lí hết có thể nhớ ra phương pháp này. Con không quên Herpo đi? Đừng nói với ta con quên mất anh Salazar và Herpo có khế ước chủ tớ.”

“Cho nên Herpo có thể tìm đến ba ba?” Y nói thêm “Cảm ơn chú Peeves.”

“Mà,” Ngay lúc Voldemort chuẩn bị độn thổ, Peeves nói một tiếng làm y dừng hành động “Chúng ta đánh giá con quá cao hay con đã chểnh mảng nhiệm vụ, nếu không tại sao đến bây giờ con lại không tìm ra Heri chứ nhỉ?”

Nãy là Baron, giờ lại là Peeves, bộ họ tưởng cậu không muốn kiếm lắm hả?

“Con nên nhớ, điều kiện của khế ước kia bắt buộc hai người cùng hoàn thành. Cho nên Heri không thể nào ở quá xa con được.” Thế là đã nói giảm quá rồi, trên thực tế phải gọi là ngay bên cạnh “Con phải yêu Heri của hiện tại, ngược lại Heri cũng phải yêu cái tôi Voldemort của con. Nếu Heri không tiếp xúc với con, bảo sao hai người hoàn thành được khế ước. Samuel, ngay cả Heri là ai mà con cũng không biết, vậy thì khế ước này sẽ nắm chắc thất bại. Ta chỉ nhắc nhở bấy nhiêu. Samuel, không ai có thể hoàn thành khế ước này cho con, ngoại trừ chính bản thân con.”

Peeves nói xong liền bay đi không ngoảnh lại. Voldemort nhíu mi ‘Thật sự là anh ấy ở không xa mình sao? Có lẽ mình nên cách tổ GS khá xa để tập trung vào việc tìm anh Heri nhỉ?’ (PHKB: đi ngược rồi anh Vol ơi!!!!!!!!!!!!!!!!!!)

Nhưng trước hết, y độn thổ về KTX, hưởng dụng bữa trưa cùng Harry trước khi đám bạn kia chạy đến thư viện. Sau đó y kiếm cớ tách riêng ra, gọi Herpo để nó gửi thư đến cho ba ba.

Thư rất nhanh được gửi đi. Ba ngày sau, Salazar và Godric trực tiếp độn thổ về mật thất, sau đó nói Herpo đi thông báo.

Voldemort rất nhanh liền độn thổ đến, tất nhiên sẽ kéo thêm một người ẩn hình tới theo. Salazar và Godric bất động thanh sắc nhìn về một góc nào đó, sau lại đặt chú ý về phía Voldemort “Có chuyện gì sao?”

“Gia tộc Pique.” Y vào thẳng chủ đề “Vài ngày trước một người đến trước mặt Gellert Grindelwald chất vấn tại sao muốn tấn công một căn cứ của Death Eater, người đó xưng Hera Pique.”

“Cho nên con lo lắng rằng người này có thể gây nguy hiểm cho Hogwarts không vì tộc trưởng phu nhân cuối cùng của gia tộc Pique?” Godric hỏi.

Voldemort gật gật đầu.

Salazar và Godric bốn mắt nhìn nhau, sau đó Salazar hỏi “Bộ Heri thằng bé chưa nói cho con sao?”

“Nói chuyện gì?” Voldemort mơ hồ hỏi.

“Thằng bé chính là người duy nhất của gia tộc Pique còn sống sót.” Godric nói. Đã là nói giảm nói tránh lắm rồi chứ, thằng bé chính là người diệt gia tộc Pique, tất nhiên chuyện này để anh, Sarah, tên tộc trưởng đã chết kia và bản thân Heri biết là được, không cần phải nói ra ngoài.

Nhưng mà, nhìn vẻ mặt ngờ ngợ của Voldemort, Salazar đành đứng ra giải thích “Heri vốn là con riêng của tộc trưởng gia tộc Pique và cô hầu gái thân cận của phu nhân. Chuyện cô ta mang thai truyền vào tai phu nhân. Cho nên ba ngày sau khi sinh, mẹ của Heri biến mất trong đó không ai biết đã xảy ra chuyện gì với cô ta, Heri thì bị người mẹ kế ngày đêm tra tấn, không bằng bùa chú thì sẽ bằng độc dược. Sau đó ta vì chuyện Dyers mà hủy diệt gia tộc Vendetta truyền vào tai phu nhân, ả đã tức giận muốn hủy diệt ta. Nếu không nhờ Heri, chắc ta đã bị trúng loại độc không có thuốc chữa ấy rồi. Thằng bé mặc kệ bản thân bị trúng loại độc ấy, chạy đi tìm ta, cho nên lúc đầu là để trả ơn, và thương xót cho đứa bé khốn khổ, ta nhận Heri làm con nuôi.”

“Khoan, ba nói loại độc này không có thuốc giải mà?” Y lại hỏi.

“Chỉ là không có thuốc giải đối với gia tộc thuần hắc ám. Giải dược phải kết hợp với máu của bạch phù thủy. Mà bạch phù thủy thời đại đó chỉ có Gryffindor. Hơn nữa cho dù có máu của bạch phù thủy, nếu không cẩn thận thì lượng máu chứa ma lực ấy sẽ theo bản năng tìm ma lực hắc ám đánh phá. Nhẹ thì giảm pháp lực, nặng thì trở thành Squib. Riêng bản thân ta, máu của bạch phù thủy chưa kịp đánh tan độc thì đã bị ma lực của ta triệt tiêu toàn bộ, làm sao giải dược? Cho nên có cũng như không.” Salazar lạnh lùng giải thích.

“Nhưng anh Heri cũng là thuần hắc.” Y nói thêm.

“Cho nên sau khi giải xong độc, Sarah lập tức nhỏ máu mình vào miệng thằng bé, triệt tiêu máu ta.” Godric cười nói “Vì Heri có ma lực thuần hắc, nên Sarah phải tự đứng ra bảo vệ thằng bé. Con có lẽ chưa nhìn gia phả gia tộc Slytherin đi, Heri không hề có tên trên gia phả nhà Slytherin, dù rằng thằng bé có đặc điểm giống Sarah, giống con, có thể chuyển con ngươi của mình sang màu đỏ, chúng ta cũng chỉ có thể giải thích rằng trong lúc giải độc thì Heri tiếp thu được ma lực của Sarah. Tuy nhiên, thủ đoạn của Sarah kết hợp với Heri, đã làm rất nhiều Slytherin phải lạnh cả sống lưng. Cho nên tuy không được gia phả Slytherin thừa nhận, Heri vẫn có địa vị không nhỏ ở đó, đủ để con chơi vui đùa chả biết gì.”

“Được rồi, con còn vấn đề gì không?” Salazar hỏi.

“Không. Gia tộc Pique, dù là kẻ yếu nhất trong gia tộc, vẫn được xem là một kẻ mạnh trong giới phù thủy. Một người của gia tộc đó còn sống sót, con lo lắng. Nếu người ấy là anh Heri, con đã yên tâm.” Voldemort đáp.

“Samuel, con thật sự vẫn chờ Heri tự động xuất hiện trước mặt con thay vì con đi tìm kiếm sao?” Godric nghiêm túc hỏi.

Tại sao ai gặp y cũng hỏi kiểu này? Voldemort gầm nhẹ trong lòng.

“Samuel, không phải chúng ta hối con, nhưng thật sự, chúng ta rất mong nhìn thấy hai đứa hạnh phúc bên nhau.” Godric nhẹ nhàng xoa đầu Voldemort “Samuel, sống hai kiếp người, đều là Slytherin, con bị mấy thứ rắc rối đó quấn bản thân quá sâu rồi. Nhưng, dù có là Slytherin đi chăng nữa, con vẫn mang trong mình dòng máu Gryffindor.”

“Cha…” Nhất thời, Voldemort không hiểu, việc này thì liên quan gì đến hai nhà.

“Samuel, Gryffindor sống và hành động theo trực giác, theo cảm tình nhiều hơn theo lý trí. Đôi lúc, con nên dùng tâm, thay vì dùng đầu, nhất là chuyện tình cảm. Samuel, đi theo con tim con một lần, được không?”

“Cha?” Voldemort bất ngờ.

“Đôi khi, hãy để trái tim của con tìm nơi mà nó thuộc về, đó cũng chính là nơi mà con tìm kiếm.” Godric nói “Được rồi, trở về đi.”

Tuy hơi bất ngờ với lời nói của cha nhưng Voldemort vẫn gật đầu “Con sẽ cố. Vậy thưa cha, ba ba con đi.”

Sau khi đảm bảo Samuel đã độn thổ rời đi Salazar liền đặt trọng tâm vào góc tường lúc nãy “Con có gì muốn nói với chúng ta sao?”

“Chỉ là muốn nghe xem Voldy muốn nói gì với mọi người.” Từ khoảng không lộ ra thân hình của một thiếu niên nhỏ nhắn tóc đen mắt xanh. Trên trán ẩn ẩn vết sẹo hình tia chớp đã chứng minh người đến là ai.

“Ta nhớ có một khoảng thời gian dài con rất bất mãn với cái tên Hera này.” Godric cười cười “Sao rồi cậu chủ nhỏ nhà Slytherin, cậu sao lại lấy cái tên này?”

Mỉm cười, Harry trả lời “Không khác được, đây là cái tên bà ấy đặt cho con.”

“Nhưng theo chúng ta biết bà ấy không đặt tên kịp cho con, con là người duy nhất trong gia tộc Pique không có tên?” Godric bất ngờ hỏi.

“Có lẽ trong lúc mang thai lão ta và bà ấy rất muốn sinh một cô con gái nên đã đặt tên.” Harry hàm hồ nói.

“Xem ra mọi chuyện không đơn giản như chúng ta biết.” Salazar đảo ánh mắt lạnh lùng sang Harry “Ta đã rất nghi ngờ ánh mắt hắn ta nhìn con, giống như thông qua con nhìn một người nào đó. Giờ thì ta hiểu rồi. Harry, hắn ta thật sự yêu con.”

“Nhưng tất cả đã quá muộn. Trong năm năm hắn ta có rất nhiều cơ hội để gặp con. Trí nhớ con rất tốt, nơi nhốt con ngoại trừ lính thì chẳng còn ai. Đường đường tộc trưởng của một gia tộc làm hai người kia tạm thời không biết trời trăng mây gió gì hết khó lắm sao? Trong vòng năm năm, cho con biết tên mình, khó lắm sao? Thậm chí là trong vòng năm năm, cho con một ánh nhìn, khó lắm sao? Hắn ta có thể yêu con và mẹ đến mức nhiều năm không ngừng thương tiếc, vậy lúc mẹ con con cần hắn nhất hắn đang ở đâu? Lúc con mới biết lăn, biết bò, biết đứng, biết đi, hắn ở đâu? Lúc con bị tra tấn sống không bằng chết, hắn đã ở đâu? Nực cười nhất rằng, đứa con sống hơn hai mươi năm mới được lần đầu tiên nhìn thấy cha mình, biết mặt cha mình.” Harry lần đầu tiên bộc phát sự tức giận của mình “Con thật sự không hề mong cao, một căn phòng nhỏ như nhà củi cũng được, ngày đủ ba bữa đơn giản cũng được, ít nhất con có thể được thanh thản yên bình, nhưng hắn không thể đáp ứng cho con. Nếu thật sự nghĩ cho con, cho dù là Melenia Vendetta đó có làm cái gì hắn cũng có thể ngăn cản, nhưng hắn không làm. Ba ba nghĩ xem, có một người cha như hắn, vậy con thà không có.”

“Nhưng…” Salazar định nói, lại nìn Harry rồi thôi “Đó là quyết định của con, hơn nữa mọi chuyện đã qua.”

“Con biết ngài lo cho con. Thật ra nếu không phải hắn ta là thật lòng thương con, gia tộc Pique cũng không phải là bị diệt đơn giản như vậy.”

“Không trở về sao?” Godric xen ngang “Ta còn nghĩ con sợ bị Samuel phát hiện chứ?”

“Trước kia là vậy.” Nói đến đây Harry bật cười “Nhưng giờ có lẽ vì muốn tập trung vào việc tìm kiếm “Heri”, gần đây Voldy đều lấy cớ đi riêng với tổ GS.”

“…” Đây là hai người đang bó tay với suy nghĩ trong đầu Harry.

“Tất nhiên mọi người cứ yên tâm. Con cũng phải xác định tình cảm của mình mà.” Harry nói “Vậy con đi trước.” rồi độn thổ rời đi.

Bạn đang đọc Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) của phong hải kim bang

Truyện Tình yêu tuyệt vọng hay hi vọng( Volhar/Tomhar) ( Harry potter đn) tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phùnglan
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.