Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tai họa bất ngờ

Phiên bản Dịch · 3480 chữ

- Cẩn thận

Lý Kiệt kinh hô một tiếng. Còn Tiểu Triệu của văn phòng Ủy ban nhân dân chợt cao giọng thét lên một tiếng chói tai.

Trong màn đêm nặng nề, dưới ánh đèn đường mờ ảo, một chiếc xe thể thao màu đen sang trọng chạy như bay, cực kỳ giống như con mãnh thú khát máu lao đến.

Trong phút chốc, lối suy nghĩ của An Tại Đào có chút đình trệ. Hắn ngạc nhiên nhìn chiếc xe thể thao đang phóng như bay đó. Chính vì thế dường như có thể nhìn thấy rõ ràng một gương mặt của một gã thanh niên đang nở nụ cười độc ác.

Bất chợt, hắn cảm thấy một lực lớn truyền đến bên cạnh. Mã Hiểu Yến không biết từ đâu có được sức lực lớn như vậy, ra sức một phen đẩy An Tại Đào ra xa.

An Tại Đào lảo đảo ngã xuống bên đường. Trong khoảng thời gian hắn sắp ngã xuống đất, bên tai hắn liền truyền đến tiếng kêu sợ hãi thảm thiết. Thân hình mềm mại của Mã Hiểu Yến bị chiếc xe thể thao đụng văng ra xa, sau đó nặng nề mà rơi xuống đường.

Kéttttttttttttttttttttt

Bánh của chiếc xe thể thao màu đen ma sát kịch liệt với mặt đường, phát ra tiếng vang chói tai. Gã lái xe dường như hơi do dự tạm dừng một chút, nhưng trong nháy mắt thấy người chạy đến thì như tia chớp lái xe chạy đi, đảo mắt liền biến mất trong màn đêm nặng nề.

Đúng là tai họa bất ngờ!

Chủ tịch huyện An Tại Đào và Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân huyện Mã Hiểu Yến bất ngờ gặp tai nạn xe cộ rất nhanh được lan truyền khắp huyện. Đêm hôm đó không giống như như mọi đêm bình thường. Mọi người gào thét, nhanh chóng đem Mã Hiểu Yến đang hôn mê bất tỉnh khẩn cấp đến bệnh viện. Lãnh Mai và các lãnh đạo huyện khác vẫn còn chưa về đến nhà, nửa đường đã nhận được điện thoại của nhân viên công tác Tiểu Triệu thì liền quay đầu xe tiến đến bệnh viện nhân dân huyện.

Chủ tịch huyện bị đụng, đây đối với huyện Quy Ninh mà nói thì chính là một sự kiện long trời lở đất. Dưới mệnh lệnh nghiêm khắc của Bí thư Lãnh, Trưởng phòng công an huyện Vi Chi Kiến phải đích thân bố trí, tất cả cảnh sát của đại đội giao thông toàn bộ xuất động, phong tỏa các tuyến đường chủ yếu của huyện. Đồng thời, Huyện ủy khẩn cấp hướng Thành ủy và Ủy ban nhân dân huyện báo cáo, thỉnh cầu cảnh sát giao thông thành phố khẩn cấp trợ giúp.

Trương Bằng Viễn nhận được điện thoại báo cáo thì giật mình kinh hãi, lập tức mệnh lệnh cho cảnh sát giao thông thành phố toàn lực ứng phó, phong tỏa toàn bộ các tuyến đường, kiểm soát từng chiếc xe qua lại.

Suốt một đêm, thành phố Phòng Sơn và huyện Quy Ninh náo loạn gà bay chó sủa, xe cảnh sát gào rú không ngớt.

An Tại Đào gần như là vẫn bình yên vô sự, chỉ có điều hai cánh tay có chút trầy xước. Nhưng còn Mã Hiểu Yến thì đang hôn mê bất tỉnh, mạng sống bị đe dọa.

Bên ngoài phòng giải phẫu của bệnh viện nhân dân huyện, anh chị của Mã Hiểu Yến khóc sướt mướt. Còn cha mẹ của cô sau khi biết được tin dữ thì thiếu chút nữa là bất tỉnh ngay tại chỗ.

An Tại Đào thần sắc phức tạp, khoanh tay đứng tại hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật, đôi mắt đỏ lên, vô lực mà nhìn chăm chằm vào cánh cửa màu xanh của phòng giải phẫu, bờ vai có chút hơi run lên.

Phía sau lưng hắn là một số nhân viên công tác của Ủy ban nhân dân huyện. Lý Kiệt cũng ở trong số đó. Lãnh Mai và các lãnh đạo huyện vội vàng bước đến, đôi giày cao gót của Lãnh Mai phá tan sự yên tĩnh của hành lang. Khuôn mặt xinh đẹp của cô có chút tái nhợt, thần sắc lo âu:

- Anh có sao không?

An Tại Đào vô lực nhìn Lãnh Mai, chậm rãi lắc đầu, giọng nói khàn khàn, nhỏ giọng nói:

- Tôi không sao, Hiểu Yến lúc đó đã đẩy tôi ra.

An Tại Đào cố nén nước mắt chảy xuống, bỗng quay đầu đi, dùng sức rút tay khỏi tay Lãnh Mai.

Cảnh tượng chiếc xe thể thao màu đen chạy như bay đến đến nay vẫn còn in đậm trong tâm trí hắn. Trong thời khắc sinh tử, hắn đột nhiên cảm giác tận đáy lòng của Mã Hiểu Yến là một chút dứt khoát kiên quyết. Nhìn chiếc xe chạy như bay đến, cô bình tĩnh mà đón đầu, lại còn có chút mỉm cười khiến hắn cảm thấy tinh thần run rẩy.

Cô chưa từng trước mặt hắn biểu hiện quá điều gì. Từ trước đến nay, cô luôn cố gắng nỗ lực, hy vọng dùng sự cố gắng và công tác của mình để có được sự tín nhiệm của hắn, thay đổi ấn tượng xấu của cô trong lòng của hắn.

Trong khoảng khắc sống và chết, cô đã dùng hết nội lực tình yêu cất chứa trong lòng mà làm thành hành động thực tế. Trong nháy mắt, cô không còn sự tự ti, sợ hãi, do dự, bồi hồi. An Tại Đào trong mắt của cô không còn là một lãnh đạo cao cao tại thượng, một người có thể mang đến cho cô lợi ích vững chắc, mà chỉ là một chàng thanh niên bình thường mà thôi, khiến cô có thể vì hắn mà hy sinh mạng sống của mình.

Phải đẩy anh ấy ra!

Câu nói ấy xuất hiện trong tiềm thức của cô. Không có lý do, cũng chẳng có cân nhắc, chỉ biết nghe theo mà làm.

Trong lòng cô tự hỏi: Vì sao phải tự ti? Vì sao lại sợ người khác hại hắn? Nhưng hết thảy mọi thứ đều đã chậm. Cô trong lòng sâu kín thở dài, còn chưa kịp cảm thán một tiếng thì đã bị đẩy bay ra ngoài, dòng suy nghĩ đột nhiên dừng lại.

Chuyện xưa đủ loại, hiện tại đủ loại. Mã Hiểu Yến đối với hắn e ngại, đối với hắn nịnh nọt, đối với hắn không dám nói yêu. Cô trong lòng tự ti, do dự, bồi hồi và khó kìm lòng nổi. Cảnh tượng và gương mặt của cô dần dần hiện lên trong tâm trí của An Tại Đào.

Hai hàng nước mắt không kìm nổi chảy xuống. Không một tiếng động An Tại Đào chậm rãi ngồi xuống, gục đầu, bờ vai run rẩy.

Lãnh Mai chưa từng nhìn thấy An Tại Đào lộ ra vẻ mặt yếu đuối, đau thương như vậy, trong lòng thở dài, cũng chậm rãi ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt bờ vai của hắn, nhẹ giọng an ủi.

Hai người cùng ngồi một chỗ, hành động rất thân mật. Nếu không phải trong thời điểm đặc biệt, mọi người ở đây khẳng định là khiếp sợ không thể tin nổi. Một Chủ tịch huyện và một Bí thư Huyện ủy luôn đối chọi gay gắt không ngờ lại có những giây phút hành động khác thường. Mọi người trong đáy lòng đều thở dài.

Chắc là Chủ tịch huyện An sống sót sau tai nạn cảm thấy không yên và cảm kích ơn cứu mạng của Mã Hiểu Yến.

Ai cũng hiểu được, nhất là Tiểu Triệu và Lý Kiệt hai người tận mắt chứng kiến cảnh tượng tai họa bất ngờ. Nếu không phải Mã Hiểu Yến xả thân cứu giúp thì người bị đụng không chỉ có một mình Mã Hiểu Yến.

Mã Hiểu Yến khi nhập viện đã lâm vào tình trạng hôn mê sâu. Bác sĩ bệnh viện chẩn đoán, khi Mã Hiểu Yến vào đến bệnh viện thì đồng tử một bên đã giãn, não phía bên trái bị nứt, gãy xương, gãy chân. Mạng sống hoàn toàn bị đe dọa.

Bác sĩ chuyên khoa não, Phó giám đốc bệnh viện nhân dân huyện Âu Dương Liên Công đã đích thân phẫu thuật. Sau khi được sự đồng ý phẫu thuật của người nhà bệnh nhân, bệnh viện đã suy xét đến hai vấn đề. Nếu phẫu thuật cả hai bên não của bệnh nhân thì sẽ tổn hại đến sức khỏe bệnh nhân rất nhiều. Cho nên đã quyết định chỉ tiến hành giải phẫu một bên, còn bên kia thì áp dụng phương pháp hút máu để tiến hành cứu chữa. Thời gian diễn ra phẫu thuật từ 8h tối cho đến rạng sáng hôm sau.

Ngoại trừ người nhà vẫn còn ở lại thì các lãnh đạo huyện và lãnh đạo bộ môn đều đã ra về. Nhưng An Tại Đào vẫn cứ ở lại chờ đợi. Hắn không đi thì các nhân viên công tác của Ủy ban nhân dân huyện chỉ có thể lẳng lặng mà ngồi chờ.

Lãnh Mai vẫn im lặng đứng cùng một chỗ với An Tại Đào. Đến gần khuya, khi được nhiều nhân viên khuyên bảo thì mới trở về.

Cửa phòng giải phẫu mở ra, Âu Dương Liên Công bước ra ngoài. Cha mẹ và anh chị của Mã Hiểu Yến lập tức đứng dậy. Còn An Tại Đào thì nhanh chóng vọt lại, ôm cánh tay của Âu Dương Liên Công, trầm giọng nói:

- Phó giám đốc Âu Dương, tình trạng cô ấy như thế nào rồi?

Âu Dương Liên thở phào một hơi, mỉm cười nói:

- Chủ tịch huyện An, xin anh cứ yên tâm, cuộc giải phẫu rất thành công. Nhưng người bệnh vẫn chưa hết nguy hiểm, phải nhanh chóng chuyển vào phòng hồi sức. Ngoài ra, bệnh nhân vẫn còn tràn dịch não. Ngày mai chúng tôi sẽ tiến hành giải xử lý tràn dịch não một lần nữa.

An Tại Đào thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy căng thẳng. Hắn tuy rằng không phải là thầy thuốc nhưng trong tình huống như vậy, nếu Mã Hiểu Yến không thể tỉnh lại thì cô ấy rất có thể sẽ sống đời sống thực vật.

Hắn chậm rãi buông cánh tay Âu Dương Liên ra, giọng nói dần dần khôi phục lại sự bình tĩnh:

- Phó giám đốc Âu Dương, xin mọi người hãy toàn lực giúp đỡ, hết thảy cứu lấy đồng chí Mã Hiểu Yến. Tôi đã hướng Thành ủy và Ủy ban nhân dân thỉnh cầu trợ giúp. Sáng mai, một tổ chuyên gia của bệnh viện thành phố sẽ đến Quy Ninh.

- Xin lãnh đạo cứ yên tâm. Chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức.

Âu Dương Liên lập tức tỏ thái độ.

An Tại Đào quay đầu nhìn Mã Hiểu Yến đầu đang quấn băng, vẫn còn hôn mê thì trong lòng cảm thấy tê tái. Hắn nhẹ nhàng lui về sau vài bước, vẫy Bành Quân đứng cách đó không xa:

- Bành Quân, anh lại đây!

- Có hai việc. Thứ nhất, trong lúc đồng chí Mã Hiểu Yến nằm viện, công việc tại Ủy ban nhân dân sẽ do cậu đảm nhận. Ngoài công việc hàng ngày, hãy sắp xếp các đồng chí nữ thay phiên nhau đến chăm sóc Hiểu Yến. Thứ hai, đây là thẻ rút tiền của tôi, mật mã tôi ghi ở đằng sau. Trời sáng, anh hãy đi rút tiền về chi trả tiền viện phí và phẫu thuật cho Hiểu Yến.

Bành Quân nhanh chóng gật đầu:

- Lãnh đạo, xin anh cứ yên tâm. Anh cũng đã thức một đêm rồi, hãy về nghỉ ngơi một chút.

An Tại Đào gật đầu, bước chân có chút nặng nề, bước đến trước mặt cha mẹ Mã Hiểu Yến, nắm tay bọn họ, thở dài nói:

- Cô chú, hai người đừng lo lắng, hãy giữ sức khỏe của mình. Bệnh viện sẽ toàn lực cứu chữa cho Hiểu Yến. Cô ấy nhất định sẽ không có việc gì. Còn tiền thuốc men thì mọi người đừng lo lắng, tất cả tôi sẽ phụ trách.

Anh trai Mã Hiểu Yến Mã Lâm do dự một chút:

- Chủ tịch huyện An, khiến anh phải tốn kém rồi.

An Tại Đào đôi mắt đỏ lên, cắn chặt răng.

Hắn muốn nói điều gì nhưng lại không thể nói ra, chỉ có điều nắm chặt tay Mã Lâm, sau đó chậm rãi đi về phía hành lang.

Tại trang viên của Tiếu thị cạnh bờ biển.

Những cơn gió mát từ biển thổi vào. Một người phụ nữ mặc chiếc áo ngủ bằng tơ lụa đắt tiền, bộ ngực cao vút, mái tóc đen dài xõa thẳng đang đứng trên lầu nhìn những con sóng vỗ vào bờ, thần sắc có chút âm trầm.

Người phụ nữ này là vợ sau của Tiếu lão, tên là Vương An Na.

Chiếc điện thoại di động Vương An Na đang nắm chặt trong tay bỗng nhiên rung lên. Cô ta nhanh chóng bước ra cửa, đứng ở bậc thang nhỏ giọng nói:

- Là tôi!

- Phu nhân, tôi….

Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói ấp úng:

- Phu nhân, đã xảy ra sự cố.

- Chỉ là sự cố ngoài ý muốn. Phu nhân, tôi sẽ chọn thời cơ khác để hành động.

“Đúng là khốn kiếp!” Bờ vai Vương An Na run lên, gương mặt thất vọng, nhỏ giọng mắng:

- Thôi được rồi, anh cứ mau chóng trở về, không cần làm gì cả. Về sau hãy nói. Lão già kia mấy ngày nay đã theo dõi tôi. Anh lần này bứt dây động rừng, lão già kia khẳng định sẽ đoán ra chúng ta là người đã ra tay. Nhớ kỹ, hãy mau chóng trở về Mỹ, không cần quay trở về Nam Dương.

Cúp điện thoại, An Na phẫn nộ mà ném chiếc điện thoại vào cái hồ nhân tạo cách đó không xa. Cô ta đột nhiên quay đầu lại, nhìn ngôi biệt thự ba tầng dưới ngọn đèn, gương mặt quyến rũ trở nên ác độc:

- Lão già kia, hết thảy mọi thứ đều là của tôi. Ai cũng không đoạt được.

An Tại Đào trở về nhà, ngủ được mấy tiếng đồng hồ. Hửng sáng, hắn đến bệnh viện thăm Mã Hiểu Yến. Mã Hiểu Yến tuy rằng chưa có tỉnh lại nhưng sinh mạng cũng đã không còn nguy hiểm thì lúc này mới yên tâm đi làm. Đến trưa, hắn lại đến bệnh viện thêm một lần nữa.

Các chuyên gia của bệnh viện thành phố đã đến. Trải qua sự hội chẩn cùng chuyên gia bệnh viện huyện, buổi chiều cùng ngày sẽ tiến hành phẫu thuật tràn dịch não cho cô thêm một lần.

- Thế nào?

An Tại Đào cũng không nói gì nhiều, nhìn chằm chằm vào Âu Dương Liên, trầm giọng hỏi.

- Cuộc giải phẫu đã thành công. Chánh văn phòng Mã hẳn sẽ qua thời kỳ nguy hiểm. Tuy nhiên, nếu trong thời gian ngắn mà Chánh văn phòng Mã vẫn chưa tỉnh lại thì chỉ có thể trường kỳ điều trị mà thôi. Nói chung thì nội trong ba tháng sẽ tỉnh lại.

Âu Dương Liên Công thấy An Tại Đào khẩn trương thì cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp vào đề tài chính.

An Tại Đào gật đầu, đột nhiên lại hỏi:

- Nếu…..

Âu Dương Liên Công thở dài một tiếng, nhìn An Tại Đào im lặng không nói.

An Tại Đào trong lòng đánh bộp một tiếng, lòng đau như cắt. Hắn không nói gì tiếp, xoay người rời đi. Hắn biết rằng, nếu Mã Hiểu Yến vẫn không tỉnh lại hoặc thành người sống đời sống thực vật thì cả đời này hắn khó mà sống bình an.

An Tại Đào tinh thần mệt mỏi bước vào văn phòng của Lãnh Mai. Lãnh Mai thấy hai mắt hắn đầy tơ máu, thì cảm thấy đau lòng, đứng dậy rót cho hắn một ly nước, ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng nói:

- Anh cũng đừng quá lo lắng. Đồng chí Hiểu Yến cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ qua thôi.

An Tại Đào thở dài, cũng không nói gì thêm.

Khi hai người đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa bên ngoài.

- Vào đi!

Lãnh Mai trầm giọng nói.

Vi Chi Kiến nhẹ nhàng bước vào, cúi đầu kính cẩn nói:

- Bí thư Lãnh, Chủ tịch huyện An.

- Mọi việc thế nào? Có tìm được người gây họa không?

An Tại Đào đột nhiên ngồi thẳng dậy, nhìn Vi Chi Kiến, có chút sẵng giọng.

Vi Chi Kiến xấu hổ nói:

- Chủ tịch huyện An, chưa tìm được người gây tai nạn. Nhưng ở thị trấn bên cạnh tìm được chiếc xe hơi thể thao màu đen. Trải qua sự giám định của cảnh sát giao thông và bộ môn giám định của công an thành phố, thì đây là một chiếc xe lậu không có giấy tờ. Trong thành phố và ở huyện chúng ta không có loại xe này. Hơn nữa, trong xe, bộ môn hình sự còn thu được một số căn cứ chính xác có liên quan. Dường như chủ nhân của chiếc xe này là đến từ nước ngoài.

An Tại Đào ngẩn ra.

Lãnh Mai kinh ngạc nói:

- Vi Chi Kiến, ý của anh là đây không phải là tai nạn bình thường mà là có dự mưu mưu sát?

Vi Chi Kiến gật đầu:

- Bí thư Lãnh, theo những căn cứ chính xác mà công an thành phố và công an huyện có được thì đã có phán đoán bước đầu. Chúng tôi kết luận đây không phải là một vụ tai nạn giao thông bình thường mà là một vụ án hình sự có dự mưu trước. Chúng tôi hoài nghi, hung thủ đến từ nước ngoài. Xét thấy tình hình vụ án phức tạp nên chúng tôi muốn báo cáo lên sở công an tỉnh.

An Tại Đào có chút không thể tin nổi nhìn Vi Chi Kiến, thật lâu sau vẫn không nói nên lời. Có phải có người muốn mưu sát mình? Mưu sát một Chủ tịch huyện như hắn? Điều này sao có thể? Nghe sao giống như trong mấy bộ phim xã hội đen Hongkong, Đài Loan quá.

- Anh ra ngoài đi, dựa theo trình tự mà để ý mọi chuyện. Mặt khác, xét thấy tính đặc biệt của vụ án, phòng công an huyện phải phái cảnh lực đến bảo hộ sự an toàn cho Chủ tịch huyện An.

Lãnh Mai khoát tay nói.

Vi Chi Kiến gật đầu:

- Chủ tịch huyện An, Bí thư Lãnh, phòng công an huyện đã cùng với cảnh sát có vũ trang kết nối một chút, đã thiết lập vài trạm canh gác ngầm trong và ngoài tiểu khu. Ngoài ra, cá nhân tôi hướng Huyện ủy đề nghị, từ phòng công an huyện và cảnh sát có vũ trang của huyện phái người ngày đêm đi theo Chủ tịch huyện An, phụ trách sự an toàn của Chủ tịch huyện.

- Tôi sẽ xem xét.

Lãnh Mai quay đầu nhìn An Tại Đào:

- Tôi là Bí thư Huyện ủy sẽ có quyết định.

- Vi Chi Kiến, sự an toàn của đồng chí An Tại Đào xin giao lại cho ông. Nếu có việc gì xảy ra, ông là người đầu tiên tôi hỏi.

An Tại Đào nhíu mày:

- Dường như không cần phải vậy. Như vậy thì sẽ làm kinh động quần chúng. Mà thôi, tùy mọi người.

Vi Chi Kiến đi rồi, Lãnh Mai nhìn An Tại Đào, nhẹ nhàng hỏi:

- Đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ anh đắc tội với người nào sao?

An Tại Đào cười khổ một tiếng:

- Bí thư Lãnh, tôi từ nhỏ đến lớn vẫn chưa ra khỏi quốc gia. Xa nhất cũng chỉ có Hongkong, sao có khả năng gây thù chuốc oán với tụi nước ngoài chứ?

Lãnh Mai thở dài một hơi:

- Mặc kệ nói như thế nào, thì anh nhất định phải giữ an toàn. Tôi lấy danh nghĩa của Bí thư Huyện ủy yêu cầu anh, trong thời gian gần đây, anh không được đi làm một mình, không được lái xe một mình.

Bạn đang đọc Quan Thanh của Cách Ngư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.