Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tổng Bí Thư Biểu Dương

Phiên bản Dịch · 3157 chữ

Vương Trạch Vinh liên tục đi xem xét các nơi, tình cảnh so với tưởng tượng khi trước cũng không khác là mấy, Thường Hồng lúc này gần như là một thành phố chết, nơi nơi đều là người chết, nơi nơi đều có tiếng khóc, nhìn thấy những thi thể nằm dưới đống gạch đá là Vương Trạch Vinh lại thấy lòng băng giá.

Có thêm một đám cán bộ thì càng dễ làm, thông qua sự liên hệ của những người này, lãnh đạo từ các nơi liên tục tới báo cáo. Đối mặt với thiên tai thì tố chất cao thượng từ đáy lòng mỗi người đều được thể hiện ra, từng hình tượng vinh quang đang lóe lên.

Cờ đỏ càng ngày càng xuất hiện ở khắp mọi nơi, nhân dân toàn thành phố dựa theo đó từ từ tụ lại, sự tín nhiệm đối với chính quyền lại bắt đầu nảy sinh.

Một ông lão được Vương Trạch Vinh chỉ huy nhân viên vận chuyển đống gạch đá rồi lôi ra ngoài, sau khi được cứu lão liền quỳ xuống trước mặt Vương Trạch Vinh, niềm hân hoan được tái sinh hiển hiện rõ trên nét mặt lão, miệng không ngừng nói:

- Đảng cộng sản rất tốt!

Vương Trạch Vinh là lãnh đạo cao nhất ở đây, bởi vì những thường vụ thị ủy khác chưa tới nên hầu hết những việc ở đây đều do hắn làm. Từng mệnh lệnh được truyền đạt, từng đội cứu hộ tỏa ra các hướng, nhưng điều đặc biệt nhất đó là mỗi một đội được Vương Trạch Vinh phái đi đều tiến hành một nghi thức nhận cờ trịnh trọng. Nghi thức này rất nghiêm túc, đối với mỗi một đội trưởng, khi trao lá hồng kỳ cho họ thì Vương Trạch Vinh đều nói:

- Quần chúng ở đó giao cho các đồng chí!

Vương Trạch Vinh làm như vậy mục đích chính là muốn mỗi người trong từng đội đều có một niềm tin, công việc của bọn họ đại biểu cho tổ chức Đảng, cho sự chiến đấu bảo vệ thành phố.

Tiền Hồng vẫn luôn theo sát Vương Trạch Vinh, vốn hắn vẫn chưa thực lòng tin phục đối với vị bí thư trẻ tuổi do cấp trên phái tới này, lúc ban đầu hắn cũng chỉ cho là sau lưng Vương Trạch Vinh có hậu thuẫn nên mới làm việc, thế nhưng khi thấy Vương Trạch Vinh triển khai công tác một cách trật tự thì hắn lại càng lúc càng trở nên cung kính. Hắn hiểu rằng Vương Trạch Vinh cũng không phải chỉ là người có hậu thuẫn mà hắn cũng là một người rất có năng lực.

Hành động của Khương Tắc Xương rất nhanh chóng, một đống số liệu đã nằm trong tay Vương Trạch Vinh. Tuy rằng số liệu này mới chỉ tra được dựa vào tình hình trước mắt, thế nhưng thấy những con số này Vương Trạch Vinh cũng cảm thấy rất trầm trọng, người chết quá nhiều, theo thống kê không đầy đủ thì tính đến thời điểm này mà số người tử vong đã hơn 50000 người rồi, số người bị thương thì còn lớn gấp nhiều lần, hơn 150000 người.

Thấy Vương Trạch Vinh trầm tư khi nhìn số liệu, Khương Tắc Xương nói:

- Bí thư Vương, thành phố Thường Hồng này là thành phố lớn thứ hai của tỉnh Giang Sơn, khi động đất xảy ra thì mọi người đang ở trong nhà xem TV, do xảy ra quá nhanh nên hầu hết không có cơ hội chạy trốn, do đó số người chết mới nhiều như vậy.

Dừng lại một chút, Khương Tắc Xương nói:

- Bí thư Vương, đây là những số liệu mà chúng ta mới chỉ có thể tra được, còn vô số người đang bị chôn vùi dưới mặt đất, có lẽ con số đó sẽ còn tăng lớn hơn nữa.

Vương Trạch Vinh gật gật đầu, tai họa cũng đã phát sinh rồi, việc trọng yếu hiện giờ chính là cứu sống những người bị thương. Một thành phố lớn như vậy xảy ra động đất thì nhiều người chết là đương nhiên, hiện tại các hạng mục công tác trong thành phố đều đang khai triển, ngoại trừ liên tục cứu người thì cũng phải nhanh chóng giải quyết số thi thể chứ nếu cứ để đó càng lâu thì có thể lại xảy ra đại sự nào khác.

Nhìn sang Tiền Hồng, Vương Trạch Vinh hỏi:

- Tình hình triển khai công tác của các tổ thế nào rồi?

Người trong thành phố đã được phái ra, đối với số cán bộ này thì mình cũng không rõ ràng lắm, hắn cũng không hi vọng những người này xuất hiện vấn đề gì, hiện tại Tiền Hồng là người bản địa mà Vương Trạch Vinh có thể dựa vào nhất, hắn cũng thoải mái để Tiền Hồng đi khai triển công tác, tất cả việc điều phối nhân sự đều do Tiền Hồng phụ trách.

Đối với việc Vương Trạch Vinh trọng dụng mình thì trong lòng Tiền Hồng rất là cảm kích, trước kia hắn cũng từng qua lại với Vương Trạch Vinh nên cũng hiểu biết ít nhiều về người này, giờ Vương Trạch Vinh lại trọng dụng mình như thế thì tiền đồ của mình nhất định là vô hạn, do vậy Tiền Hồng dốc hết sức làm việc.

Tiền Hồng nói:

- Tôi đã tới các nơi kiểm tra rồi, tình hình rất tốt, nhờ có lá cờ Đảng nên các cán bộ Đảng viên ở các nơi liên tục tụ tập. Dưới sự thống nhất tổ chức của các tiểu tổ, các phân vùng chịu trách nhiệm tới khi hoàn thành nhiệm vụ, phối hợp với các chiến sĩ tiến hành tự cứu, mặt khác, có không ít cảnh sát đã được triệu tập để vừa cứu trợ mà đồng thời trấn áp được những kẻ cướp bóc.

Vương Trạch Vinh nhìn sang Khương Tắc Xương nói:

- Anh đi bố trí một chút, tìm một số người tiến hành thu thập tư liệu về mọi mặt, người của ban Tuyên giáo sẽ thâm nhập vào các nơi để sưu tập tài liệu về nhân vật điển hình, nhất định phải báo cáo tình hình chi tiết nơi này ra ngoài.

Khương Tắc Xương lập tức đi thu xếp.

Vương Trạch Vinh lại đi tìm Tào Hòa Sâm để trao đổi một số ý kiến, dù sao về phương diện này thì quân đội cũng chuyên nghiệp hơn một chút, khi bọn họ đến đây thì đội y tế cũng được chở tới bằng trực thăng.

Vương Trạch Vinh biết mỗi khi xuất hiện động đất như này thì người tốt việc tốt nhất định sẽ xuất hiện không ít, nhưng đồng thời cũng sẽ nảy sinh các hành vi cướp bóc, trái pháp luật...nếu không trừng trị thì Thường Hồng tất sẽ rất loạn.

Nói với Tiền Hồng:

- Người nào làm trái phát luật thì quyết không thể nương tay, trước tiên cứ bắt lại rồi xử sau, nhất định phải bảo đảm ổn định, bảo đảm sự an toàn của tất cả mọi người.

Với tình hình hỗn loạn trước mắt thì chỉ có biện pháp mạnh tay mới có thể bảo đảm trị an, vì không muốn để Thường Hồng loạn nên Vương Trạch Vinh chỉ có thể làm như vậy.

Từ việc triển khai công tác cứu tế, Vương Trạch Vinh phát hiện hàng trăm việc phát sinh, chuyện cơm ăn, nước uống, chỗ ngủ của hàng nghìn người cũng cần phải giải quyết.

Đã xảy ra tai họa lớn như vậy, toàn thành phố đều đã bị phá hủy, không thể để nhiều như vậy đói bụng, hắn đành phải liên lạc với bên quân đội để gom góp vật tư.

Trong khi Vương Trạch Vinh tới các nơi thu xếp thì Tổng bí thư cũng đã tới huyện Thạch Sơn.

Lúc này thủ tướng đang ở nước ngoài, sau khi nhận được tin Thường Hồng phát sinh động đất thì Tổng bí thư liền tới Thường Hồng.

Động đất lớn như vậy đã sớm tác động đến con tim nhân dân cả nước, là người lãnh đạo tối cao của quốc gia nên hắn cũng rất nôn nóng, vốn đang định ra nước ngoài công tác cũng đành phải bỏ dở để chạy tới Thường Hồng. Trên suốt đường đi, Tổng bí thư liên tục hỏi tình hình Thường Hồng, khi biết đường vào Thường Hồng chưa được thông suốt thì trong lòng Tổng bí thư rất là nặng nề, đối mặt với thiên tai lớn như vậy thì có thể tưởng tượng tình hình bên trong thành phố Thường Hồng khó khăn như thế nào.

Vừa bước xuống xe, Tổng bí thư liền hỏi đám Uông Nhật Thần tới nghênh đón:

- Tình hình thế nào rồi?

Tâm tình của hắn rất lo âu, trận động đất lớn như vậy mà tâm chấn lại ở trong nội thành, đây là thành phố lớn thứ hai của tỉnh Giang Sơn nên nhất định có hậu quả, cũng không biết là có bao nhiêu người chết.

Mấy năm nay Trung Quốc gặp không ít tai họa, vừa mới giải quyết xong nạn lũ lụt thì không ngờ thành phố lớn thứ hai của tỉnh Giang Sơn lại gặp tai họa nghiêm trọng như vậy.

Lúc này Uông Nhật Thần đã nhận được tin tức mới nhất từ Vương Trạch Vinh, liền nói với Tổng bí thư:

- Tổng bí thư, tình hình Thường Hồng rất xấu, theo tin mới nhất mà chúng tôi nhận được, cho đến 3h30 chiều ngày hôm nay thì số người tử vong đã hơn 50000 người, còn số người bị thương thì hơn 150000 người. Toàn bộ thành phố Thường Hồng biến thành một đống hoang tàn, hiện tại đường bị tắc, vật tư và nhân viên cứu trợ không thể nào vào được, quân đội đang tăng cường sửa chữa.

Hiện giờ Uông Nhật Thần như ngồi trên đống than hồng, nhìn thấy vật tư từ các nơi chuyển tới liên tục lại bị ứ tắc ở đây, lại nghĩ đến số vật tư thiết yếu cho sinh hoạt trong mỗi ngày với số lượng người lớn như vậy là hắn có thể cảm nhận được sự khó khăn của Vương Trạch Vinh đang ở trong Thường Hồng.

Chủ tịch tỉnh Hồng Quân nói:

- Tổng bí thư, hiện tại dư chấn ở thành phố Thường Hồng vẫn còn, chúng tôi đang tìm mọi biện pháp để thông suốt đường vào.

Vẻ nặng nề hiện lên trên mặt Tổng bí thư. Hắn cũng không ngờ số người tử vong lại nhiều như vậy.

- Lúc này tình hình tổ chức cứu tế trong thành phố Thường Hồng như thế nào?

Trước khi đến hắn cũng biết một số tin tức, thường vụ thị ủy Thường Hồng ngoài một người ở ngoài thì toàn bộ đều chết, có thể tưởng tưởng được tình trạng lộn xộn mà thành phố đang gặp phải. Giờ cũng không phải là thời điểm để truy cứu, nhiệm vụ hàng đầu chính là phải lãnh đạo mọi người cứu tế.

Nghĩ đến tình cảnh này, Tổng bí thư lại càng coi trọng lãnh đạo thành phố Thường Hồng, chỉ có một bộ máy lãnh đạo mạnh mẽ thì các công tác mới có thể tự động triển khai.

Uông Nhật Thần nói:

- Bởi vì các thường vụ thị ủy Thường Hồng đã chết, tỉnh ủy Giang Sơn tạm thời triển khai và xác định bộ máy lãnh đạo mới, trước mắt đã đưa bí thư thị ủy mới bổ nhiệm là đồng chí Vương Trạch Vinh vào bên trong bằng trực thăng, còn những thành viên khác đang từ các nơi tới rồi. Tin tức mà chúng tôi nhận được đều nhờ đồng chí Vương Trạch Vinh truyền ra.

Vương Trạch Vinh!

Tổng bí thư cảm thấy cái tên này có hơi quen tai, nghĩ nghĩ một chút liền nhớ ra phó thủ tướng Lục đã nhiều lần đề cập tới cái tên này, hình như là một người còn rất trẻ! Trong lòng ông lập tức sinh ra sự hoài nghi, với tình cảnh khó khăn trước mặt mà phái một người trẻ tuổi vào bên trong, tỉnh ủy Giang Sơn này có chủ ý gì.

Nhìn về phía Uông Nhật Thần, Tổng bí thư nói:

- Tôi muốn trò chuyện với đồng chí ấy.

Trong suy nghĩ của Tổng bí thư, một đồng chí trẻ như Vương Trạch Vinh sau khi tới Thường Hồng, muốn lãnh đạo thì chắc là cần một quá trình, trong thời gian đó không biết lại có thêm bao nhiêu người chết đi. Do đó trong lòng hắn không hài lòng vì tỉnh Giang Sơn đã mù quáng đưa một đồng chí trẻ tuổi tới nơi trọng yếu như vậy.

Vừa mới trao đổi với lãnh đạo quân đội trở về, Long Dũng Đình liền chạy tới nói với Vương Trạch Vinh:

- Bí thư Vương, tỉnh ủy muốn nói chuyện với ngài.

Long Dũng Đình xuất thân là bộ đội đặc chủng giờ cũng có đất dụng võ, công tác thông tin do hắn phụ trách quản lý, nên về việc này hắn cũng chẳng hề tốn sức mấy.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, Tổng bí thư muốn nói chuyện với đồng chí, đồng chí hay báo cáo tình hình trước mắt cho Tổng bí thư.

Hồng Quân vừa mới nối máy liền nói với Vương Trạch Vinh, nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Tổng bí thư, trong lòng Hồng Quân cũng bất ổn. Hắn cũng có chút hối hận với chủ trương phái Vương Trạch Vinh đi của Uông Nhật Thần.

Vương Trạch Vinh vừa nghe thấy Tổng bí thư muốn nói chuyện thì cảm giác kích động trào dâng trong lòng, giọng nói có hơi run run, rồi cũng nhanh chóng ổn định tinh thần.

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, tình hình bên trong thế nào rồi?

Tổng bí thư trầm giọng hỏi, hắn cũng không trông cậy Vương Trạch Vinh có thể làm tốt được bao nhiêu, chỉ cần có thể tổ chức được nhân lực là được rồi. Trong suy nghĩ của hắn, chắc hẳn là lúc này Vương Trạch Vinh còn đang bận tổ chức cán bộ.

Vương Trạch Vinh biết lần đối thoại này không giống với bình thường, sốc lại tinh thần nghiêm túc nói:

- Báo cáo Tổng bí thư, tình hình hiện tại là như thế này......

Vương Trạch Vinh nói rất tỉ mỉ, cũng rất nghiêm túc, trình bày hết những gì mình đã làm được sau khi đến cùng với tình hình về mọi mặt đều kể lại. Hắn biết hiện tại người ở bên ngoài cũng không thể tiến vào, tất cả tình huống đều cần mình truyền ra, chỉ cần mình nói rõ tình hình mọi mặt cho Tổng bí thư thì công tác cứu trợ mới có thể triển khai mở rộng.

Trong phòng chỉ huy lâm thời cũng có không ít phóng viên, tiếng báo cáo của Vương Trạch Vinh truyền rõ ràng tới tai mỗi người.

Toàn bộ tình cảnh Thường Hồng từ từ hiện ra trước mắt mọi người, mỗi một việc Vương Trạch Vinh làm được sau khi vào đều hết sức rõ ràng.

Từ những trình bày của Vương Trạch Vinh, vẻ hài lòng dần hiện lên trên mặt Tổng bí thư, đặc biệt khi nghe thấy Vương Trạch Vinh dùng lá cờ Đảng triệu tập cán bộ Đảng viên thì không biết vì sao trong tim hắn cũng có một cảm giác kích động.

Trong phòng chỉ huy lâm thời rất là yên tĩnh, trước mắt mỗi người dường như đều hiện ra hình tượng Vương Trạch Vinh đứng dưới lá cờ Đảng, tay cầm loa triệu tập cán bộ.

Lúc này các phóng viên truyền tin rất phấn khích, đây là một tư liệu sống để tuyên truyền, tính tiên tiến của Đảng viên đang được Vương Trạch Vinh vô tình thể hiện ra.

Hình tượng vị bí thư thị ủy trẻ tuổi đứng ở trung tâm triệu tập cán bộ quần chúng tiến hành cứu tế khiến cho những người đứng trong phòng đều thấy phấn chấn.

Khi Vương Trạch Vinh nói đến việc chia từng lá hồng kỳ cho từng tiểu tổ rồi từng trận địa Đảng viên được hình thành ở các nơi thì vẻ mặt của Tổng bí thư lập tức thay đổi rất lớn, đó là một loại tán thưởng đối với Vương Trạch Vinh, là một sự vui mừng về tính tiên tiến của Đảng viên khu vực gặp thiên tai.

Trong giọng nói của Vương Trạch Vinh lộ rõ sự kiên nghị, qua sự trình bày của hắn, mọi người có thể có được một nhận thức rõ ràng về tình hình khu vực bị thiên tai. Với tình hình trước mắt thì từ sau khi Vương Trạch Vinh tới, chỉ trong một thời gian ngắn đã tổ chức được cán bộ Đảng viên lại, lúc này thành phố Thường Hồng đang triển khai công tác một cách tự động.

Lại tưởng tượng đến cảnh mỗi một nơi đều có một lá hồng kỳ, từng cán bộ mỗi đội đang bận rộn việc cứu thương thì mỗi người lại càng hiểu rõ hơn về Vương Trạch Vinh.

Bây giờ Tổng bí thư đã thay đổi suy nghĩ của mình, rất tán thưởng đối với đồng chí Vương Trạch Vinh trẻ tuổi này, đây là một đồng chí tốt!

Vương Trạch Vinh hoàn tất báo cáo, Tổng bí thư xúc động nói:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, tôi thay mặt cho trung ương Đảng, Quốc vụ viện cảm ơn những điều đồng chí đã làm được. Khu vực bị thiên tai cần những người như đồng chí, đối mặt với tai nạn mà chỉ trong thời gian ngắn các đồng chí có thể tụ tập được cán bộ quần chúng dưới lá cờ Đảng, rồi để cho quần chúng triển khai tự cứu. Điều này chứng tỏ đầy đủ tác dụng chiến đấu của tổ chức Đảng, nhất định phải giữ vững được sức chiến đấu như vậy! Xin các đồng chí yên tâm, chúng tôi sẽ luôn ở bên các đồng chí, việc sửa đường đang được đẩy mạnh.

Nói tới đây, Tổng bí thư nói với Vương Trạch Vinh:

- Đồng chí Vương Trạch Vinh, tôi giao thành phố Thường Hồng cho đồng chí!

Bây giờ Vương Trạch Vinh rất xúc động, câu nói cuối cùng chứng tỏ Tổng bí thư đã ghi nhớ mình.

Bạn đang đọc Quan Khí​ của Hồng Mông Thụ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 168

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.