Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyết Định

Phiên bản Dịch · 1611 chữ

Một ngày trời Vương Trạch Vinh không ngừng suy nghĩ, thấy sắp hết hai ngày mà hắn vẫn không thể nghĩ ra.

Hạng Nam rất nhanh gọi điện tới. Ông nghe Hứa Tố Mai nói chuyện liền rất giật mình, ông căn bản không ngờ Uông Nhật Thần coi trọng Vương Trạch Vinh, cho Vương Trạch Vinh chức Phó thị trưởng, Thường vụ thị ủy, đây chính là coi Vương Trạch Vinh là tâm phúc. Ông nghĩ đến chuyện Vương Trạch Vinh cứu cháu gái Uông Nhật Thần, ông không khỏi bội phục Uông Nhật Thần.

Lần đầu tiên Hạng Nam cảm thấy mình không thể khống chế Vương Trạch Vinh. Từ trước đến giờ Vương Trạch Vinh vẫn trưởng thành dưới sự bảo bọc của ông, lần này đột nhiên phát hiện Vương Trạch Vinh có thể bay xa, lúc này ông mới một lần nữa đánh giá lại Vương Trạch Vinh.

- Trạch Vinh, là như thế nào?

Vương Trạch Vinh liền nói chuyện đó ra một lần.

Nghe Vương Trạch Vinh nói xong, Hạng Nam suy nghĩ một chút rồi nói:

- Trạch Vinh, đây là chuyện tốt nhưng cũng có chỗ bất lợi. Chuyện tốt là có Uông Nhật Thần chiếu cố, trong mấy năm con sẽ không có vấn đề gì. Bất lợi là con đến tỉnh Giang Sơn thì bố không thể giúp được con là bao. Hạng gia gần như không có lực lượng ở tỉnh Giang Sơn, mọi việc phải dựa vào chính con. Ở chuyện này quan điểm của bố là con nên ở lại tỉnh Sơn Nam. Mặc dù tình hình tỉnh Giang Sơn bây giờ phức tạp, nhưng dù sao bố vẫn còn một chút lực lượng ở đó.

- Con bây giờ là Phó chánh văn phòng Ủy ban hợp tác kinh tế, mặc dù có công việc cụ thể là Cục trưởng Cục Quản lý du lịch. Nhưng con cảm thấy như vậy sẽ bất lợi cho sự phát triển của con.

Hạng Nam cũng phải thừa nhận điều này. Bây giờ tỉnh Sơn Nam đang do Lâm Chính Vũ và Lữ Kính Tân đánh nhau, Vương Trạch Vinh trong thời gian ngắn muốn phát triển là rất khó khăn. Chẳng may tiếp theo xảy ra vấn đề thì tình hình của Vương Trạch Vinh càng khó khăn. Ở việc này ông cũng nghĩ Vương Trạch Vinh đến Thành phố Phượng Hải là chuyện tốt.

- Trạch Vinh, bố chỉ có thể đưa ra một đề nghị, còn quyết định là do con.

Hạng Nam nói xong liền có chút bất đắc dĩ. Thực lực của ông ở tỉnh Sơn Nam không mạnh như trước nữa.

Vương Trạch Vinh dập máy suy nghĩ một chút rồi gọi cho Trương Tất Tường.

Đầu bên kia vừa thông, Trương Tất Tường đã nói:

- Trạch Vinh, cháu lần này quá nổi danh ở Paris, mặc dù truyền thông thừa nhận biểu hiện của cháu, nhưng là một quan chức cháu phải biết khiêm tốn, chỉ có như vậy thì mới không thành tấm bia cho người khác nhắm vào.

Nghe Trương Tất Tường nói như vậy, Vương Trạch Vinh rất cảm động. Trương Tất Tường bây giờ là người mà Vương Trạch Vinh tin cậy nhất. Ở trình độ nào đó Vương Trạch Vinh thậm chí còn tin Trương Tất Tường hơn cả Hạng Nam.

- Cháu cũng không ngờ lại như vậy.

Trương Tất Tường thở dài nói:

- Tâm trạng con người là khác nhau, mặc dù quần chúng nhân dân thích cháu, nhưng không phải tất cả quan chức đều thích như vậy.

Vương Trạch Vinh nói:

- Trương thúc, chú lần trước gọi tới là bảo cháu quyết định Paris kết nghĩa với thành phố của tỉnh Sơn Nam?

- Đây là quyết định của Tỉnh ủy, nhưng tình hình tỉnh Sơn Nam bây giờ rất phức tạp.

Mặc dù Trương Tất Tường không nói gì khác nhưng Vương Trạch Vinh có thể nghe ra được thế lực Hạng hệ đang yếu đi ở tỉnh Sơn Nam.

- Trương thúc, có một chuyện cháu muốn nói với chú.

Vương Trạch Vinh quyết định nói chuyện của Uông Nhật Thần với Trương Tất Tường.

- Chuyện gì vậy?

Vương Trạch Vinh nói:

- Bí thư tỉnh ủy tỉnh Giang Sơn Uông Nhật Thần gọi điện cho cháu.

Nghe thấy Uông Nhật Thần gọi điện cho Vương Trạch Vinh, Trương Tất Tường liền ngừng hút thuốc. Y không cho rằng Vương Trạch Vinh chưa đến mức nói chuyện trực tiếp với Uông Nhật Thần, nghe thấy vậy nên ông có chút giật mình.

- Trương thúc, là như thế này, Bí thư Uông gọi điện tới bảo cháu đến Thành phố Phượng Hải làm thường vụ, Phó thị trưởng. Chú xem việc này cháu có nên đi hay không?

- Cái gì? Cháu nói gì?

Trương Tất Tường có chút ngạc nhiên. Y thật không ngờ lại là tin này. Uông Nhật Thần là Ủy viên Bộ Chính trị, trong số Bí thư tỉnh ủy cũng xếp phía trên, không ngờ ông ta lại coi trọng Vương Trạch Vinh.

Nghe Vương Trạch Vinh nói, Trương Tất Tường nghiêm túc nói:

- Trạch Vinh, chú cho rằng đây là cơ hội của cháu, cháu có thể đáp ứng.

Vương Trạch Vinh nói:

- Ý của bố cháu là muốn cháu tự quyết định. Ông nói sau khi cháu đến Thành phố Phượng Hải sẽ không thể dựa vào lực lượng của chú và ông, tất cả phải dựa vào cháu.

- Trạch Vinh, có một số việc phải dựa vào chính mình. Cháu bây giờ là cán bộ cấp sở, có thể mượn thế càng lúc càng ít. Bây giờ có một cơ hội để cháu đi rèn luyện, việc này có lợi cho sự phát triển của cháu.

Trương Tất Tường nói trúng tâm lý của Vương Trạch Vinh, một tia do dự của hắn lập tức biến mất.

- Cảm ơn Trương thúc, cháu biết nên làm như thế nào.

Sau khi dập máy, Vương Trạch Vinh liền gọi điện cho Uông Nhật Thần.

- Quyết định rồi ư?

Vương Trạch Vinh nói:

- Vâng, tôi đã quyết định.

- Nói quyết định của cậu đi.

- Tôi lúc nào có thể đi báo danh?

Uông Nhật Thần cười ha hả nói:

- Tôi biết cậu sẽ quyết định như vậy, tôi quả nhiên không nhìn lầm người. Sau khi về cậu mau chóng xử lý công việc còn lại, chuyện điều động tôi tự mình xử lý.

Ông căn bản không lo chuyện tỉnh Sơn Nam không nhả người.

Bây giờ việc của Vương Trạch Vinh ở Paris chỉ còn là hoạt động phong tặng hắn làm công dân danh dự.

Đoàn đã về trước, Vương Trạch Vinh và một số ít người ở lại Paris.

Không biết tại sao mà quốc gia rất coi trọng việc này, không ngờ lại phái một Phó bộ trưởng Bộ Ngoại giao đến.

Phó bộ trưởng Bộ Ngoại giao tên là Lý Chấn Hoa, một người đàn ông rất phong độ. Y vừa đến liền gặp ngay Vương Trạch Vinh.

Thấy quốc gia phái lãnh đạo này đến, Vương Trạch Vinh coi như yên tâm với việc thành công dân danh dự của Paris. Đây không phải hành vi cá nhân của hắn.

Lý Chấn Hoa thấy Vương Trạch Vinh liền cười nói:

- Rất tốt, hành vi cứu người của cậu ở Paris đã thể hiện rõ tính nhân văn người Trung Quốc chúng ta. Có thể thành công dân danh dự của Paris, đó là một biểu hiện tốt của trong quan hệ giữa hai nước.

Vương Trạch Vinh liền nghiêm túc nói:

- Tôi lo chuyện thành công dân danh dự Paris không thích hợp, dù sao tôi cũng là quan chức chính quyền.

Lý Chấn Hoa cười nói:

- Việc này không có vấn đề gì, tình hình đặc biệt mà.

Vương Trạch Vinh liền cười nói:

- Có lời Bộ trưởng Lý, tôi yên tâm rồi.

Lý Chấn Hoa cười phá lên.

Lễ phong Vương Trạch Vinh làm công dân danh dự Paris được tổ chức rất lớn, những nhân vật nổi tiếng ở Paris đều đến.

Bởi vì Trung Quốc cử một Phó bộ trưởng đến nên Thủ tướng Pháp vì tỏ vẻ coi trọng nên cũng đến tham gia.

Cả buổi lễ diễn ra rất náo nhiệt, có nhiều phóng viên đến đây.

Vương Trạch Vinh dù sao cũng không hiểu người nước Pháp nói, nên chỉ có thể nghe người phiên dịch nói lại mà thôi.

Cuối cùng mọi việc đã xong, Vương Trạch Vinh nhận một tờ giấy chứng nhận và một chìa khóa từ tay Thị trưởng Paris.

Sau khi hoạt động kết thúc Vương Trạch Vinh liền về khách sạn. Hắn biết chuyện còn lại hắn không thể tham gia. Quốc gia phái một Phó bộ trưởng Bộ Ngoại giao đến nhất định là còn chuyện khác để bàn. Tin rằng thông qua lần này quan hệ hai nước sẽ tốt hơn.

Ouni rất sùng bái Vương Trạch Vinh, bây giờ ngày nào cũng muốn chạy đến khách sạn gặp Vương Trạch Vinh, có khi ôm chặt Vương Trạch Vinh không bỏ ra làm hắn rất đau đầu.

Hôm sau Vương Trạch Vinh lập tức về nước. Hắn không muốn ở lại nước Pháp nữa, cứ như vậy không không nhịn được mà ôm Ouni lên giường. Thực lòng mà nói thì Ouni có thân hình đẹp, mấy lần ôm vào lòng khiến Vương Trạch Vinh rất thích.

Bạn đang đọc Quan Khí​ của Hồng Mông Thụ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 163

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.