Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10

Phiên bản Dịch · 2944 chữ

10.1

Lan Kỳ Ngôn chợt ôm lấy nàng, nhanh chóng lên lầu trở về phòng

“Tôi lập tức kêu bác sĩ tới đây.”

Càng ngày càng đau dạ dày khiến Thư Dao cũng đã không thể kiềm chế run rẩy, nàng khó chịu núp ở trong ngực của hắn rơi lệ, không phân rõ đây là do đau bụng hay là là do đau lòng, lồng ngực ấm áp như vậy căn bản không thuộc về nàng, nàng không thể lừa mình dối người nữa rồi, nàng không cần. . .

Viêm dạ dày do căng thẳng thần kinh.

Bác sĩ nói nàng là bởi vì thời gian dài áp lực dẫn đến không muốn ăn, nôn mửa, dạ dày cấp tính, , nghỉ ngơi một chút sẽ không sao.

Nếu không phải là dạ dày bản thân có bệnh, như vậy thì là do áp lực, nàng lần nữa điều chỉnh tốt tâm tình của mình, giữ vững tâm tình buông lỏng mới có thể phòng ngừa không phát tác.

“Tôi thật sự làm cho cô bị áp lực sao?” Giọng nói khàn khàn hàm chứa một tia không hiểu, đối diện giường đang ngủ lo lắng đau lòng nói, đó là giọng mà Thư Dao chưa bao giờ từ trong miệng nghe qua .

Ngồi xổm xuống, ngón tay dài không tự chủ chậm rãi lướt qua lông mày, gò má, sau đó dọc theo gương mặt xuống tới môi đỏ mọng, tròng mắt đen trong suy nghĩ phức tạp khó có thể làm rõ, thế nhưng hắn lại cái gì cũng không nói, cái gì cũng không có làm, chỉ là lẳng lặng canh giữ ở bên giường nhìn nàng, cho đến khi mặt trời đi xuống, màn đêm buông xuống đến đêm khuya.

Thư Dao từ từ mở mắt, một mảnh hắc ám làm cho nàng trong lúc nhất thời có chút mờ mịt, vừa định di động lại phát hiện tay của mình bị một bàn tay ấm áp nắm chặt, tâm cứng lại, chủ nhân bàn tay nói rồi.

“Đã tỉnh rồi hả ?”

Tiếp theo, đầu giường đèn bànn “Chi” một tiếng bật, ánh đèn tràn ngập ở bên trong phòng cũng làm cho Thư Dao rõ ràng thấy được chủ nhân bàn tay là ai, là hắn, hắn tại sao ở chỗ này?

Thư Dao không có nói ra tiếng, khiến hắn theo bản năng dịu dàng nói:

“Có phải không vẫn còn rất không thoải mái?”

“. . . Không phải.” Thư Dao lập tức lắc đầu một cái, sờ sờ trán của mình

“Tôi đỡ hơn rồi, giống như thật lâu không có ngủ qua một giấc an ổn như vậy rồi.”

“Đói bụng không?” Lan Kỳ Ngôn từ bên giường đứng lên, xoa xoa chân nhức mỏi không dứt

“Mới vừa rồi Đinh tổng quản nấu một chút cháo trắng mang lên, nói cô tỉnh có thể ăn một chút.”

Nhìn hắn từ nơi không xa trên khay trà bưng qua đĩa, Thư Dao cũng cố gắng từ trên giường ngồi dậy tựa vào đầu giường, nhìn hắn một bộ chuẩn bị xúc ình, khổ sở lặng yên cúi đầu

“Tôi tự ăn được rồi.”

“Tôi thật sự có thể làm” Thư Dao gật đầu một cái nhận lấy chén, nàng không có cậy mạnh, giấc ngủ tựa hồ là thuốc tốt nhất để cho tinh thần nàng khôi phục không ít, xúc một chút xíu cháo trắng sau đó đưa vào trong miệng, Thư Dao mới phát hiện dạ dày còn chưa có thể tiếp nhận thức ăn có loại cảm giác ác tâm.

Tròng mắt sắc bén đương nhiên sẽ không bỏ qua từng cái vẻ mặt của nàng

“Vẫn còn ăn không vô sao?”

Thư Dao cố gắng cười : “Hoàn hảo. . . Chỉ là, tôi rốt cuộc là thế nào?”

” Viêm dạ dày do căng thẳng, bác sĩ nói cô bị áp lực quá lớn.”

Áp lực. . . Thư Dao trong lúc nhất thời không có lên tiếng, biết rất rõ ràng là cái gì để cho nàng có áp lực như vậy, nàng lại chua xót.

“Bắt đầu từ bây giờ, cái gì cũng không nên xen vào nữa, an tâm nghỉ ngơi một đoạn thời gian đi!” Lan Kỳ Ngôn chợt nói.

“Tôi thật sự không sao!” Thư Dao cả kinh, có chút gấp gấp vội mà nói:

“Như vậy sẽ làm trễ nãi rất nhiều thời gian của anh, tôi còn có thể, anh không phải cần phải nhân nhượng, tôi thật sự không sao, không cần nghỉ ngơi.”

“Không thể.” Lan Kỳ Ngôn không khỏi có chút cảm giác phiền não, hắn đến tột cùng là có nhiều thời gian không? Thấy nàng trạng thái như vậy còn nhẫn tâm xuống tay ư?

“Tiếp tục như vậy cô sẽ không chịu nổi, viêm dạ dày kia cũng sẽ c phát tác, kéo dài đi xuống cho dù cô học xong sở hữu thì chắc không còn cô hội là người nối nghiệp rồi.”

“Không phải vậy, tôi thật sự làm được.” Thư Dao cắn lên cháo trắng, bắt đầu từng ngụm từng ngụm uống…

“Anh xem, tôi có thể ăn, tôi ăn được. . . Nôn!”

10.2

Vừa rót vào mình thì vừa có chút nôn ọe Thư Dao lệ quật cường đột nhiên từ khóe mắt chảy xuống khiến cảm giác phiền não của hắn trong nháy mắt liền đạt tới cực điểm, hắn mặt đông lạnh đoạt lấy chén gầm nhẹ:

“Không cần ăn nữa !”

Thư Dao kinh ngạc rơi lệ nhìn nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng t ái, một hồi lâu mới ngọa nguậy cánh môi:

“Anh dám hung tôi.”

Hít sâu một hơi, hắn để xuống chén, tròng mắt đen ẩn hàm tức giận nhìn chằm chằm nàng

“Tại sao phải hành hạ mình như vậy? Cô là cố ý!”

Lời của hắn làm cho nàng chịu rất nhiều đả kích co rúm lại một chút, nàng nghẹn ngào liều chết lắc đầu

“Tôi không phải, không phải.”

“Cô rõ ràng là thế!” Lan Kỳ Ngôn đưa tay nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhìn mình, con ngươi đốt lửa với người gây sự

“Tại sao đột nhiên xa lánh tôi, cố ý lạnh lùng cùng tôi giữ khoảng cách, liều mình như vậy học tập là tại sao, thân thể của mình hỏng bét đang cùng tôi kháng nghị sao?”

“Tôi không có, không có!” Thư Dao không thể tiếp tục ức chế khóc rống lên

“Tôi là vì cái gì phải như vậy?”

“Bởi vì. . .” Lan Kỳ Ngôn thở hổn hển rốt cuộc, nói ra cái sự thực:

“Cô yêu tôi, cô yêu taôi.”

Thư Dao khiếp sợ toàn thân run bắn, xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, cơ hồ mau té xỉu

“Tôi. . . . Tôi không biết anh ở đây nói gì.”

“Cô biết!” Tròng mắt đen cực nóng vội nhìn nàng

“Chỉ là cô trốn tránh thực tế, cô tự nói với mình không thể yêu tôi, cô có thể quên tôi nhưng là cô làm không được cho nên xa lánh tôi, trốn tránh tôi, rồi lại mình hành hạ. . .”

“Đủ rồi!” Mất khống chế khóc rống một tiếng, Thư Dao đẩy ra hắn, tâm tình nhiều ngày qua bị đè nén đã không thể tiếp tục ẩn núp, nàng phẫn hận mà đau lòng nhìn hắn

“Đúng, tôi yêu anh! Nhưng vậy thì thế nào? Anh căn bản cũng không sẽ yêu tôi, chẳng lẽ tôi không thể để ình dễ chịu hơn một chút, xa lánh anh đều không thể sao? Anh tại sao phải tàn nhẫn vạch trần thương tích của tôi như vậy, anh liền như vậy ghét tôi sao?”

Nàng kêu gào lại làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm, giống như người gây sự lúc trước rốt cuộc có hiệu quả

“Tôi nói rồi, cô ở đây lo sợ không đâu, tôi không có chán ghét cô.”

“Không cần gạt tôi nữa!” Thư Dao uất ức tiếp tục khóc

“Tôi đã từng ảo tưởng qua anh có lẽ cũng không chán ghét tôi, thậm chí cũng là có một chút xíu thích nhưng cho đến ngày hôm ấy tôi mới biết mình là buồn cười cỡ nào ! Tôi chưa từng thấy nét mặt anh dịu dàng như vậy, ánh mắt ấy khi đó tôi mới biết thì ra là anh cũng là một người biết quan tâm như vậy, anh yêu cô ấy có đúng không? Yêu đến trong lòng nàng có đàn ông khác anh cũng không bỏ được đúng không? Cho nên anh sẽ cưới cô ấy. .. hu hu. . . .anh tại sao chưa từng có dùng qua loại ánh mắt đó nhìn tôi? Tôi đã cố gắng rất nhiều nhưng anh sẽ không đối với tôi như vậy, tại sao lại vậy chứ. . .”

Quả nhiên, là bởi vì Tiểu Tuyền.

Một hồi tê tâm liệt phế tố cáo khiến hắn không thể tiếp tục ngụy trang, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực

“Không cần phải khóc nữa, tôi thật sự là đại ác nhân đến thế sao?”

Hắn dịu dàng làm cho nàng”Oa” một tiếng khóc lớn ra ngoài, không nhịn được níu lấy hắn thổ lộ

“Anh tại sao phải trêu chọc tôi như vậy, thỉnh thoảng rất tốt với tôi, thỉnh thoảng đối với tôi hung, tôi là ngây thơ nhưng không có nghĩa là tôi không có cảm giác, tôi cũng là sẽ đau, tôi cũng vậy hi vọng tôi không cần yêu anh nhưng taôi không có biện pháp gì? Tôi không làm được!”

“Tôi không có đùa bỡn em.” Lan Kỳ Ngôn bất đắc dĩ cười trấn an

“Chỉ là. . .”

Hắn thừa nhận đối với phương pháp giáo dục nàng thủ đoạn của hắn là quá mức muốn tốc chiến tốc thắng đó là bởi vì hắn thật chưa có từng nghĩ tới đối với nàng động lòng làm cho hắn luôn là xuất hiện một loại cảm giác phiền não thoát khỏi quỹ đạo .

Đúng vậy, “Động lòng” , ngay cả hắn cũng thấy nó là 1 từ xa lạ.

“Thật xin lỗi.”

Ba chữ khiến Thư Dao tiếng khóc bỗng dưng tạm ngừng, nàng không thể tưởng tượng nổi nhìn tới trước hắn

“Anh nói cái gì?”

10.3

“Để cho em ngu hề hề suy nghĩ lung tung là tôi không đúng.” Lan Kỳ Ngôn lau đi lệ của nàng, thở dài mà cười

“Bắt đầu từ bây giờ, không cho phép tự mình suy đoán lung tung nữa.”

Thư Dao một hồi lâu cũng không có hiểu lời hắn nói, chỉ là ngơ ngác lầm bầm lầu bầu:

“Thật xin lỗi? Anh nói xin lỗi?”

“Ngu ngốc,tại sao em lại nghĩ anh sẽ không yêu em?” Tiếp tục lời nói có tính chất bạo tạc.

Thư Dao hoàn toàn kinh ngạc nàng vừa rớt nước mắt vừa lắc đầu

“Sẽ không, anh rõ ràng yêu. . . .”

“Anh thương Tiểu Tuyền không thể phủ nhận, thế nhưng không phải là tình yêu nam nữ, muốn giải thích thế nào em mới có thể hiểu đây? Tiểu Tuyền giống như là người thân của anh. . . . Yêu cầu của nàng anh sẽ không cự tuyệt bởi vì anh hiểu rõ cô ấy chỉ là uống say nói xằng, cô ấy giống như anh chỉ là có thể lệ thuộc vào người nhà mà thôi.”

Hắn lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ giải thích làm cho nàng trong lúc nhất thời vui sướng không cách nào thừa nhận, hắn nói chỉ là người nhà, hắn đang giải thích, hắn cùng nàng giải thích

“Cho nên, anh không phải sẽ thật cưới cô ấy?”

“Không biết.” Nàng là ngốc đến không thuốc chữa được rồi, muốn nói đến thế nào mới hiểu được đây?

“Nhưng. . .”

“Vừa nãy nói có thể là cái gì?”

“Anh không phải thích em . . . Càng sẽ không yêu em. . . .”

“Chứng cớ đâu?”

Thư Dao sợ hãi nhìn tới hắn, thật lâu sau mới lấy tất cả dũng khí nói ra khỏi miệng:

“Anh không có muốn em! Lần đó rõ ràng anh đã làm đến loại kia rồi, cho nên anh không có cần em không phải sao? Vậy thì có nghĩa là em đối với anh không có lực hút, anh không có cảm giác với em!”

Trong lúc nhất thời trong phòng bởi vì lời của Thư Dao nói mà yên tĩnh mập mờ không rõ, cho đến khi hắn không nhịn được nụ cười nàng mới mặt hồng cúi đầu, trời ơi… nàng nói những thứ gì thế?

“Thì ra là, em vẫn luôn tiếc hận chuyện này?” Lan Kỳ Ngôn bày tỏ thật đáng tiếc, tự chủ của mình lại khiến cho nàng thấy khốn nhiễu.

“Em không có tiếc hận, đó không phải là tiếc hận!” Thư Dao bị sợ đến ngẩng đầu lên lắc lắc tay.

Từng bước, từng bước lấn đến gần Thư Dao, chóp mũi hắn cơ hồ sắp chạm vào nàng, hơi thở nóng rực quét qua môi của nàng, hô hấp của hắn bắt đầu nồng đậm,

“Em sai lầm rồi, đánh giá quá cao anh, cũng đánh giá thấp mình, sự nhẫn nại của anh không có trác tuyệt như em tưởng tượng.”

Hắn là có ý gì?

Thư Dao không tự chủ nuốt ngụm nước miếng, liếm liếm cánh môi khô khốc , không dám thở mạnh

“Anh muốn làm gì?”

“Nếu đều như vậy rồi vậy anh sẽ tới nói cho em biết, rốt cuộc…. em đối với anh có lực hút hay không, đối với em có cảm giác hay không đi!”

“Ưmh. . .”

Không chờ đáp lại hắn liền hung hăng giữ lại cổ nàng đem lấy môi chính mình không hề khe hở dán lên môi nàng, hô hấp nồng đậm mà nóng rực cùng với tiếng thở gấp gáp, hắn giống như là cũng không nhịn được nữa mở ra môi mỏng ngậm ở cánh môi nhu mềm, càn rỡ trêu đùa, hôn làm cho nàng khó có thể tự chế khẽ run.

Đẩy ra môi đỏ mọng không hề đề phòng, đưa vào lưỡi dài linh hoạt cưỡng bách cái lưỡi ngọt ngào của nàng quấn quít phát ra tiếng vang mập mờ, vô cùng kịch liệt động tác thậm chí khiến hàm răng va chạm đến đau đây là lần thứ hai bọn họ hôn, khác với lần trước ôn tồn an ủi Thư Dao cảm thấy chân thật mà không chút nào che giấu mùi vị tình dục, nước mắt lăn xuống cho nên hắn thật sự là muốn nàng sao?

Nếm đến tư vị chát chát, hắn chậm rãi dừng lại động tác, hôn lên khóe mắt nàng, mê người mà quyến rũ hỏi:

” Tiểu bạch thỏ của anh, tại sao khóc?”

“Không biết, chính là muốn khóc.” Thư Dao khéo léo mở một con mắt, mặc cho hắn hôn nhẹ mình.

“Đứa ngốc.” Hắn vừa bắt đầu lại thật sự vô cùng tò mò, trên thế giới tại sao phải có cô gái ngốc đến vậy?

“. . . Chỉ cần anh vẫn cần em, em thật vui vẻ, thật đó.” Hèn nhát mở mắt Thư Dao không bao giờ nghĩ muốn che giấu tình cảm của mình nữa

“Em thật là sợ anh sẽ rời đi, không quan tâm em nữa.”

Nhu tình của nàng làm cho hắn không tự chủ ảo não nói khẽ một một tiếng

“Em thật đúng là hiểu được làm thế nào để cho anh mất khống chế!”

Hôn lên cằm trơn bóng nhẹ nhàng in lại nụ hôn của mình, trong không khí nhiệt độ nhanh chóng ấm lên, hắn khàn khàn nói:

“Trời mới biết lần đầu tiên nhìn thấy em ở đây uống rượu đỏ khi đó anh liền thật là muốn hon em, anhi thật không biết mình lực sát thương có bao nhiêu sao? Em quá để mắt anh rồi, anh không phải là nhân quân tử, lúc thấy em thay lễ phục phút chốc kia anh liền vô số lần nghĩ tới cảm giác ăn được thế nào, em cho rằng. . . lần trước anh phải dùng bao nhiêu nghị lực mới khống chế được mình không muốn em hay sao? Anh một mực nhịn, em cái người đần độn này lại còn tới trêu đùa anh, em thật cho anh là thần sao?”

Lời của hắn để cho nàng giống như đang uống rượu đỏ có một loại mê say, si ngốc ngẩng đầu bị hắn hôn nhẹ, tim cũng mau hít thở không thông, vươn cánh tay đang ôm đầu của hắn nàng không kìm hãm được cầu xin:

“Em chỉ biết anh là thần, có anh ở đây em liền cái gì cũng không sợ.”

“Không cần quyến rũ anh, thân thể của em còn rất yếu.” Hắn dừng lại động tác, chống cái trán của nàng hô hấp dồn dập mà trầm muộn.

“Không, em rất khỏe, em không muốn đợi thêm nữa.” Trong lúc nhất thời Thư Dao từ bỏ tất cả dè dặt cùng cô tịch, vội vàng mà chủ động không lưu loát hôn hắn, cầu khẩn:

“Không cần khiến cho em lo được lo mất.”

Lời của nàng giống như một lời chú khiến hắn không thể tiếp tục so đo tính toán những thứ gì, có lẽ từ khi gặp gỡ nàng một khắc kia bắt đầu hắn liền thay đổi rất nhiều nếu như hắn luôn tỉnh táo lý trí, thì nàng a chính là phần không bình tĩnh cùng không lý trí của hắn.

Bạn đang đọc Quan Hệ Không Đứng Đắn của Đường Nhã
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.