Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quán cafe Hồn Gỗ

Tiểu thuyết gốc · 1063 chữ

Quán cafe Hồn Gỗ lúc này cũng dần dần tụ tập được đông người. Tôi, anh Quang, anh Hà, Hà đầu chọc, Sơn, Hải, Quý và anh Sang (mỗi lần anh vào Sài Gòn dù công việc có bận đến mấy cũng cố gắng sắp xếp thời gian mà ngồi lại với chung tôi. Có đôi lúc ngồi đàm đạo, cũng có khi ngồi chia sẻ về huyền môn). Lúc này anh Sang mới ngồi kể lại lúc trước khi anh bước chân vào Huyền Môn gặp được rất nhiều Thầy giỏi nhưng do sau này anh mất số điện thoại lại nên không còn liên lạc được với họ. Tôi thì thấy tiếc thật lão quen nhiều cao thủ dễ sợ, còn bản thân mình cũng chỉ quen biết vài người anh em thân tình như cây nhà lá vườn vậy. Anh kể lúc trước anh học đại học bên Philippines, ra trường anh tính học tiếp lên cao học, nhưng thấy chán quá nên về nước chơi một năm rồi tiếp tục học lên cao học. Nhưng lại xuất hiện một chữ ngờ chơi cho đã nên lão hết hứng học luôn, lúc ấy anh Sang học nhiều thứ lắm, tiếng tàu cũng có, mà phong thủy cũng học luôn. Thầy phong thủy có lần kể với anh và dẫn anh đi thực tập ở núi Châu Thới xem phong thủy như thế nào. Anh Sang bảo với tôi là núi Châu Thới phong thủy tốt lắm, nơi đây là cái đầu rồng của Long Mạch (hay cái đuôi gì ấy tôi quên mất tiêu rồi), do phong thủy tốt nên thầy anh cũng mua sẵn đất mộ ở đây luôn. Nếu sau này ông ta chết thì chôn tại đây, Thầy anh sang nói một câu mà ổng chuyển nghề từ phong thủy mà bước vào con đường Huyền Môn, ổng nói với anh Sang rằng ổng ngưỡng mộ mấy ông thầy pháp lắm, vì họ có pháp để mà đánh với yêu tà, lại thần thông quảng đại. Chứ ổng chỉ có thể nhìn và giao tiếp với họ mà thôi. Nên anh Sang nghe vậy anh cũng lên google mà tìm kiếm, cơ duyên tâm linh của anh cũng giống như tôi. Điều bắt nguồn từ trang web Thế Giới Vô Hình cũng có lẽ cũng nhiều người giống như chúng tôi, điều bắt đầu bước vào huyền môn từ nơi đây. Anh Sang kể mới đầu anh vào trang thế giới vô hình mà đọc rất nhiều bài viết thầy pháp đánh nhau, rồi bắt ma, kể chuyện về bùa ngải. Có một hôm trên đó tổ chức một buổi offline ngoài trời. Lúc ấy anh Sang cũng hứng thú mà muốn tham gia, mặc dù anh khi đấy chỉ là một người bình thường mà thôi. Tôi nghe đến đoạn này thấy ổng gan vãi linh hồn, lỡ trời xui đất khiến bị nhập phát cho đời nó thêm vui. Thì lúc ấy mà ngồi đó khóc, có khi giờ cũng chả thèm bước chân vào tâm linh. Mà tôi cũng không quen biết được ông. Đúng là đời biết đâu được chữ ngờ, cũng là cái duyên mà anh em đến với nhau. Anh kể trong cuộc đời anh nể nhất là một thầy pháp bên campuchia, anh gọi là thằng Hiển bởi anh và nó cũng cỡ tuổi nhau, nên anh sang nên anh gọi nó bằng thằng luôn cho nó thân. Nó tên là Hiển da đen người campuchia, Hiển có một người đệ tử lúc nào cũng đi theo anh ta, có lần Hiển cãi nhau với thầy Năm Hậu. Vì thầy Năm hậu gọi Hiển là thằng da đen. Hiển nó tức quá mới nói “Má tối nay tao xuất hồn phá banh cái bàn thờ tổ nhà bã mới được”. Nhưng tôi không biết ổng có phá thật không. Buổi offline anh Sang kể với tôi là có khoảng hai người nữ, và một vài thầy nổi tiếng trên trang Thế Giới Vô Hình nữa. Có một cô gái bên Trung Quốc nhìn người âm như mắt thường cô hay thuật lại cho mọi người những gì mà cô thấy, một cô khác thì phiên dịch lại những gì mà cô gái người Trung Quốc nói. Nghe đến đây tôi nghĩ hai người họ đúng là một cặp bài trùng. Lúc đó trời đổ mưa lớn quá, nên mọi người không chơi cầu cơ được. Hiển nó mới nói với mọi người là “Để tao làm trời không còn mưa cho tụi bây xem”. Nói rồi người Hiển bất động một lúc, đúng khoảng năm phút sau trời dừng mưa thật, để mọi người chơi cầu cơ tiếp. Anh Sang kể Hiển nó có lệnh bài gì ấy, nên mới có thể dùng điều lệnh mà ngưng mưa, nếu không có lệnh bài hoặc chức vụ của họ mà làm thì các thầy sẽ bị tổn thọ lắm. Đối với tôi thấy thì mấy chuyện tâm linh này cũng nhiều người giỏi lắm, nhưng đa phần họ không muốn cho người đời biết mà thôi. Vì họ chẳng được lợi ích gì lại xui xui bị người khác ghét mà thử nữa thì lại ảnh hưởng đến công việc của họ. Nhắc đến đoạn này là tôi lại nhớ tới đoạn Lão Sang bị ông thầy pháp lại nhà ổng phá. Nghĩ lại chuyện đời đúng là buồn cười. Người giỏi tâm linh thì đi làm kinh doanh, còn người giỏi kinh doanh thì lại đi làm tâm linh. Nghe các thầy nói mà sướng cả lỗ tai nên thầy muốn gì cũng cho. Còn những người chân chính thì họ đôi lúc họ chỉ làm bằng cái tâm nên họ nói thẳng quá mà người ta chột dạ lại cho họ là những người thầy không giỏi. Mà điều tôi thấy nhiều nhất là khi các thầy kinh doanh chữa bệnh âm bùa thư, gởi ngãi thì họ lại lấy rất nhiều tiền. Bởi thầy lấy tiền mới là thầy giỏi, còn một số anh em tôi làm bệnh có lấy của ai đồng nào đâu đôi lúc dặn họ cho thật kỹ để mà mình nhanh chóng hết bệnh thì họ lại không nghe, không hết lại đổ cho thầy dởm. Nghĩ lại thấy chán vãi linh hồn.

Bạn đang đọc Quán cafe Hồn Gỗ sáng tác bởi DiepTamThao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiepTamThao
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.