Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quán cafe Hồn Gỗ

Tiểu thuyết gốc · 993 chữ

Hằng ngày công việc rồi tập luyện với mọi người, phải nói thời gian này rất vui vẻ. Anh em hằng ngày luyện võ và đàm đạo mà thôi. Đến tận bây giờ mỗi người mỗi ngã, cũng không thể quay lại được thời gian lúc ấy. Anh em ngồi “Quán Hồn Gỗ” thôi cũng đã gần tới mười người, vui vẻ vô cùng. Sau khi đàm đạo xong thì tối về tôi vẫn phải công phu tiếp nữa, trước khi ngủ tôi thường hay trì tụng Chú Đại Bi. Bản thân mình tôi thì chỉ trì hai chú một kinh, còn thích nghe nữa là chú của Bồ Tát Kim Cang Tát Đỏa. Hai chú là Chú Đại Bi và Lục Tự Đại Minh Chân Ngon còn kinh mà tôi thích trì nhất là Bát Nhã Tâm Kinh. Vẫn như mọi khi tôi trì tụng xong rồi mới bước vào thiền định, tôi ngồi nhập định khoảng được ba mươi phút nên thử qua nhà Dũng xem như thế nào. Tôi mới xuất hồn đi ra ngoài đó xem như thế nào, thời gian đầu tôi mới xuất hồn đi thì tôi cảm thấy hồn mình rất yếu, lại không đứng được trên mặt đất linh hồn chỉ phiêu dật mà thôi, lúc ấy hồn vừa ra khỏi xác tôi rất sợ bị gió thổi bạt hồn. Anh Sang nói nếu để bạt hồn nhẹ thì ngu luôn chứ nặng là chết đấy. Tôi thì bị ổng hù nên sợ vãi đái, như lúc này thì cũng mấy năm rồi nên quen dần. Tôi ra nhà Dũng thấy hắn nằm ngu ngon lành, tôi mới nghĩ thôi trêu nó cho bỏ ghét, nên tôi biến thân thành ác quỷ lại đánh nó mấy phát, xong rồi tôi bay lơ lững nhìn mặt của hắn, kiểu như người nằm thẳng mà con quỷ nó cũng nằm với mình mà nhìn về phía mình vậy á. Xong xui hết mọi việc tôi chạy ra khu đất phía ngoài xem sao, tôi vừa mới vào thì bị nguyên cái động quỷ nó bao vây, phải nói có mấy trăm con thôi chứ nhiêu =)). Tôi thấy thế đánh một trận với chúng nói. Phải nói đánh mệt bỏ mẹ, bị đánh mà muốn khóc, chỉ muốn quay hồn về xác chứ đâu quá chịu không nổi. Mà nghĩ lại bản thân mình tu luyện bao nhiêu năm để cho chúng nó đánh thì còn mặt mũi gì nhìn thầy tổ nữa. Nói chung cũng may mà đánh thắng, xong tôi về kể lại cho Dũng nghe sẵn tiện hỏi Dũng ổn không, còn quấy phá không. Thấy Dũng nó vui tính lắm là biết hiện tại ổn rồi, xong tôi kể hắn nghe tôi qua sau nhà quất hết cái đám quỷ đó thì mặt hắn éo còn cười nỗi nữa, lúc này mặt đen như cục than mà chửi : “Má mày làm vậy chết mẹ tao rồi”, nghĩ lại mà mắt cười. Được vài hôm thì tôi đang luyện võ một mình ở chung cư The Garden do tôi đi sớm nên không có ai. Đang tập được vài chiêu thì thấy một con quỷ, hình dáng người thường ở trần đầu chọc thì phải lâu quá tôi quên mất tiêu rồi, nhưng điều tôi nhớ mãi ở hắn là dưới mắt hắn ngay chổ bọng mắt hắn màu đỏ, nhìn rất kinh khủng. Tôi hỏi hắn “Ngươi tới đây làm gì”. Hắn trả lời rằng : “Ta tới đây để xem ngươi là người như thế nào”. Tôi thấy vậy mới gọi người của tôi lên mà hỏi: “Vì sao hắn lại gần được ta”. Người của tôi mới nói lại rằng: “Do hắn cũng không có ác ý”. Tôi thấy vậy cũng gật đầu mà tiếp tục tập luyện. Trong qua trình tập luyện hắn cứ nhìn hoài sao tập, má nổi hết cả da ra đúng ngay lúc đó gió nổi lên. Thử hỏi mọi người trong hoàn cảnh đó còn tâm trí luyện tập không, nói thẳng ra kinh vl luôn. Nên tôi mới kêu người của tôi đuổi hắn ra, rồi tôi lại suy nghĩ thôi thì thấy hắn cũng không đến nổi nếu ổn thì thu nạp hắn là được. Khoảng hai, ba ngày sau khi tối Dũng ngủ mới thấy lại cảnh tôi trêu Dũng. Giống kiểu delay vl, tôi nói chắc do mấy ông thầy trêu rồi, lúc đó tâm mày không tịnh nên ổng không cho thấy. Giờ tâm đã ổn nên cho mình thấy cho đời nó vui. Được vài hôm thì lão Sang vào lần nữa, ổng cũng có công việc mà vào Sài Gòn. Mỗi lần ổng vào điều cố gắng sắp xếp thời gian lên chơi với tụi tôi. Rồi ổng kể lại ổng ra ngoài đó mới thấy bọn nó không hại ai, nên khi ổng ra được tụi nó mời vào động phủ mà ăn nhậu no say. Tôi nghĩ lại chắc do mình cử người ra ngoài trấn áp nên họ thấy vậy mà tấn công mình. Lão Sang ra quán cafe mà kể với tụi tôi rằng, anh xuất hồn được chỉ khi đi ngủ, sư phụ mới dẫn anh đi học, có nhiều lúc ổng dẫn đi đánh nhau. Mẹ gặp nhiều trường hợp đánh không lại, thấy mình sắp bị đối phương cứa cổ chỉ mong được thức tỉnh mà dậy thôi. Nhưng éo bao giờ được toại nguyện theo ý mình. Mẹ bị cắt một phát đau không chịu được, sáng lại bị người nhà kêu dậy, mà hồn thì không nhập xác, kêu như vậy hồn nó giật về một phát đau đầu lắm. Điều này thì tôi cũng trả qua rồi, những lúc mới tập tành đi thì đang nằm ngủ, trời sáng bà nội kêu dậy một phát đầu đau như búa bổ, nguyên buổi sáng hôm ấy ngáo cmnl.

Bạn đang đọc Quán cafe Hồn Gỗ sáng tác bởi DiepTamThao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi DiepTamThao
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.