Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cảm Giác

Phiên bản Dịch · 2147 chữ

Một cơn gió lạnh lẽo luồn qua khe cửa sổ, vần vào người Hà Thư. Cô khẽ cựa mình trong chăn. Lòng cô nặng trĩu, cô muốn mình không tỉnh dậy nữa. Không tỉnh dậy rồi sẽ không phải đến trường. Cô phải làm sao để có thể đối mặt với Mạnh Quân?

- “Không đi học à em gái yêu?” – Giọng nói của Minh Thư vang lên từ phòng bên cạnh. To và rất tình cảm.

Hà Thư ngái ngủ mở hé đôi mắt và liếc sang chiếc đồng hồ báo thức có lẽ đã bị hỏng chuông. 6h45 phút. Cô gái nhỏ bật dậy. Dù trong tâm trí cô không muốn tỉnh dậy nhưng không hiểu sao…

Vừa ôm cặp vừa gặm miếng bánh mì chạy đi lấy xe nhưng cô vẫn không quên hỏi chị thăm chị mình.

- “Hôm nay chị sẽ làm gì?”

- “Hừm… Chị cũng không biết nữa. Hay chị rủ Quân bỏ học nhé. Haha”

- “Em không thích đâu. Hừ”

- “Haha chị đùa mà. Chị biết em quan tâm anh ấy lắm, nhưng em cũng quên dần đi. Em gái yêu ạ.”

- “Em đi học đây.”

- “Ừ, nhanh không muộn.”

Nó khẽ đưa ánh mắt nhìn về phía Hà Thư khi cô chạy xộc vào lớp. Nó đã hơi lo lắng vì nghĩ rằng hôm nay Hà Thư không đi học. Nhìn kìa! Hà Thư trông thật khác lạ. Những cái nhìn rồi những tràng cười vang lên. Cô nàng vì đi vội nên chưa kịp chải đầu!

Nó cũng mỉm cười. Còn Thế Hưng, chàng ta không cười mà nhẹ nhàng đến gần chỗ ngồi của Hà Thư, đưa đôi bàn tay chạm lên mái tóc rối xù vì gió của cô, vuốt nhẹ… Chàng cau mày nhìn cô và nói:

- “Con gái thế này đây à?”

- “Hì hì… Tại tớ dậy muộn mà”

- “Chỉ giỏi lí do. Hi hi”

- “Thật đấy”

- “Ừ rồi. Hì. Để tớ chải cho. Hihi”

- “Chúng nó đang nhìn kìa, ngại chết”

- “Kệ. Hihi. Ai nhìn thì kệ cho chúng nó ghen tị”

- “Hấp ! hihi”

Nó không cười nữa! Lặng nhìn đi chỗ khác.

“Hà Thư là Hà Thư… Còn, người mình yêu là Minh Thư… Ừ! Phải rồi…”

Bên cạnh nó, cũng có người vừa len lén nhìn…

Thế Hưng vẫn thế, vẫn quan tâm và chăm sóc cô như vậy, khiến cô hơi ngại ngùng nhưng cũng làm cho cô thêm chút hơi ấm trong mùa đông cô đơn này.

Giáng sinh sắp đến!

Ừ! Chỉ vài ngày nữa thôi, không khí giáng sinh đang tràn ngập khắp cái thành phố này. Ai cũng mong chờ. Chỉ riêng cô là không. Cô sợ cái cảm giác cô đơn trong khi mọi người hạnh phúc bên người họ yêu. Cô sợ khi nghĩ đến hình ảnh người cô yêu tay trong tay với chị gái mình. Sẽ như thế nào đây? Đau khổ rên lên từng hồi trong tim hay cười chúc phúc cho họ. Được thôi… Nước mắt sẽ sưởi ấm cho cô mỗi khi cô lạnh…

Hà Thư bấm số điện thoại, áp tai vào ống nghe, chờ đợi một giọng nói sau những tiếng tút dài.

“Alo, Minh Thư hả con”

“Là con, Hà Thư”

“À ừ, con gọi có chuyện gì thế?”

“Nhớ mẹ, muốn gọi không được sao ạ?”

“Ờ, chị đâu con?”

“Mẹ chỉ nhớ đến chị thui hả?”

“Sao con nói vậy?”

“Lúc nào cũng chị chị”

“Thì…”

“Vì chị có thể giúp ba mẹ trong chuyện làm ăn phải không?”

“Sao con…”

“Ba mẹ muốn chị Thư yêu Mạnh Quân để làm gì?”

“Mẹ…”

“Con biết hết. Nhưng tại sao lại là chị mà không phải con? Tại sao?”

“Chị lớn hơn con, biết suy nghĩ hơn con. Chị con có thể giúp cho cả cái nhà này đấy.”

“Vâng, vì thế mà ba mẹ và chị đã giết chết trái tim con đấy. Vì thế mà ba mẹ trói buộc sự tự do của chị con, chị con không còn yêu anh Quân nhưng vì ba mẹ, vì chuyện làm ăn của ba mẹ…Thôi! Chào mẹ”

“Con… Alo…Alo…”

Hà Thư cúp máy để kiềm chế sự giận dữ đang sôi lên trong lồng ngực. Nếu tiếp tục không biết cô sẽ còn nói những gì nữa. Thực ra thì ba mẹ cũng chỉ muốn lo cho gia đình này thôi, nhưng đâu nhất thiết lại phải là Mạnh Quân và gia đình của anh ấy? Có biết bao nhiêu gia đình có quyền thế bên Mĩ mà ba mẹ không chọn. Lại chọn đúng người mà nó yêu thương. Tại sao nó không thể thay thế cho Minh Thư để hoàn thành cái nhiệm vụ này? À không, là trách nhiệm mới đúng! Tại sao?

Minh Thư mệt mỏi đẩy cánh cửa lớn bước vào.

- “Nấu cơm chưa em gái yêu?”

- “Chưa”

- “Em sao thế?”

- “Không sao cả, em vừa nói chuyện với mẹ.”

- “Mẹ nói gì?”

- “Mẹ hỏi chị”

- “Hỏi chị làm gì?”

- “Không biết”

Cô trả lời cụt lủn rồi rời phòng khách. Cô sợ mình lại đổ hết sự tức giận lên đầu người chị đáng mến. Có lẽ cô cũng hơi giận chị ấy thật. Cũng chẳng hiểu vì sao. Vô cớ! Ừ, cũng đúng. Gần sát giáng sinh, trong khi họ vui vẻ đi chơi với nhau thì cô thui thủi ở nhà một mình, một buổi chiều vô vị! Thực ra, không phải cô không có ai rủ đi chơi, chẳng qua là không thích mà thôi. Đi chơi với người mà mình không thích, lại còn đi hai người nữa chứ, thì chán lắm. Thà ở nhà gặm nhấm cái ý nghĩa của một buổi chiều vô vị còn hơn. Hà Thư đã tự nói với mình như thế đấy.

- “Em gái yêu à, em có chuyện gì không vui hả?”

Minh Thư ghé đầu vào cửa phòng Hà Thư, đẩy cửa nhẹ nhàng bước vào.

- “Hôm nay chị đi chơi vui chứ?”

- “Chị chẳng thích tẹo nào. Quân đưa chị đến một con suối. Trời thì lạnh chứ, chả vui gì cả. Chị thích quán bar, quán cà phê, thích shopping, thích những nơi ồn ào. Nhưng Quân chẳng bao giờ đưa chị đến đó cả. Chán phèo!”

Câu nói của Minh Thư làm cô nhói đau. Con suối! Nơi mà lần cuối cùng cô được ở bên Mạnh Quân. Nơi có dòng nước xanh mát, nơi có tiếng chim hót, chúng thản nhiên vui đùa trên ngọn cây. Nơi có những viên đá lớn, nhỏ nhô lên trên mặt nước. Nơi ấy đẹp biết chừng nào. Nhưng sao… Sao Minh Thư lại không thích? Sao Mạnh Quân lại đưa chị ấy đến đó? Họ thực ra đâu có hợp nhau…

- “Nơi đó rất đẹp”

- “Sao em biết?”

- “E từng đến rồi”

- “Chị chả thấy đẹp tẹo nào, mất công chị đi làm tóc mấy tiếng đồng hồ, tưởng đi đâu, hóa ra lại đến cái nơi khỉ ho cò gáy ấy. Xung quang chả có quán bar, vũ trường nào cả. Không tiếng nói, cười. Chán!”

- “Thế chị tính sao?”

- “Còn sao nữa. Cố mà chấp nhận thôi. Rồi một ngày chị cũng phải thay đổi suy nghĩ trong Quân. Người đâu mà lạc hậu. Con nhà đại gia mà chả ăn chơi tẹo nào.”

- “Anh ấy là học sinh mà”

- “Chị bằng tuổi Quân như, sao chị có vậy đâu.”

- “Chị khác”

- “Khác gì?”

- “Hừ”

- “Sao em cứ bênh Mạnh Quân thế nhỉ?”

- “Vì em yêu anh ấy”

- “Giá như em là người Quân chọn thì hay biết mấy nhỉ. HaHa”

- “Nhường em đi”

- “Có phải chị muốn thế đâu”

- “Hừ”

- “Này này, đừng giận cá chém thớt nhé. Giận ba mẹ ý. Thui nấu cơm cho chị ăn đi. Chị tắm cái đã.”

- “Mì tôm nhá”

Trời đã về khuya, từng con gió lạnh cứ rít lên từng hồi điên dại. Nó như người vô hồn, cứ bước trên đường đêm vậy. Đi về đâu ư? Nó cũng chưa biết nữa.

Minh Thư, cô ấy đã trở về. Đã mang theo con tim bị đánh cắp của nó trở về. Nhưng sao cái cảm giác trước đây đang dần phai mờ. Nó yêu Minh Thư. Yêu rất nhiều. Nhưng khi cô ấy trở về, cái cảm giác dường như bị thu hẹp. Phải chăng, Minh Thư không còn là Minh Thư của ngày trước nữa. Không còn là cô gái giản dị, dịu dàng như xưa. Phải chăng cô đã quên đi con suối ấy. Nơi mà nó đã đứng đợi cô cả một buổi chiều! Có cái gì đó nặng trĩu.Nó lặng lẽ cầm điện thoại trong tay mà không biết đã viết những gì.

“Anh có cảm giác mình đang bị ai đó nhấn chìm xuống một dòng sông. Cứu anh!”

Âm báo tin nhắn khiến Hà Thư giật mình tỉnh giấc. Lồng ngực cô muốn vỡ tan ra.

“Anh đang ở đâu?”

Phải một lúc lâu sau, tin nhắn thứ hai mới được gửi đến.

“Anh không biết. Anh không biết tại sao lại gửi tin nhắn cho em. Anh xin lỗi đã làm phiền giấc ngủ của em.”

Hà Thư không nhắn lại. Cô vội vàng khoác chiếc áo dạ mỏng, lao ra khỏi căn biệt thự. Có lẽ cô biết Mạnh Quân đang ở đâu.

Trong đêm tối, cô gái nhỏ đặt từng bước chân run rẩy xuống mặt đất. Gió và những hạt mưa phùn cứ thế tạt vào mắt, vào miệng cô không thương tiếc. Mái tóc lại rối xù. Cô đi, cứ thế bước đi và dừng lại ở một ngõ nhỏ. Bóng người đội những hạt mưa nặng nề in lên tường. Dưới ngọn đèn cao áp, người đó trở nên thê lương hơn. Tim lại rỉ máu từ vết thương tưởng chừng đã lành. Bàn chân cô tê buốt. Lồng ngực cũng tê buốt. Những giọt nước mắt cũng đang tê buốt. Mọi thứ xung quanh cô lạnh lùng như những tảng băng nơi Bắc Cực.

- “Anh Quân…”

Bóng người đau khổ quay lại. Tiến gần về phía cô. Khuôn mặt dần rõ nét.

- “Sao em biết…”

- “Linh cảm…”

- “Sao lại là em? Thực ra em là ai?”

- “Anh muốn biết?”

- “Ừ”

- “Minh Thư… Là chị gái của em…”

- “Sao??? Sao cơ…”

- “Tại sao gì chứ? Em mới là người hỏi anh mới đúng.”

- “Sao cơ…”

- “Tại sao người anh yêu không phải là em? Tại sao anh không chọn em? Tại sao anh không thể cho em một cơ hội. Tại sao anh làm tan nát trái tim em? Tại sao anh vẫn yêu chị ấy dù cho tình cảm của chị ấy đã…”

- “Sao cơ… Đã…”

Hà Thư im bặt, nước mắt cô giàn giụa, không thể cất nên lời. Cô đã sai lầm, khi đến đây.

- “Minh Thư đã hết yêu anh phải không em?”

- “Không… thực ra thì...”

- “Hóa ra cảm giác của anh là đúng.”

- “Không phải đâu anh… Là vì…”

- “Cô ấy đã thay đổi hoàn toàn, bề ngoài, cả tính cách nữa. Minh Thư đã quên cả con suối đó. Quên tất cả, quên cả anh. Phải không em… Anh… Anh đau quá…”

- “Anh Quân, em xin lỗi, em đã nói lung tung, chị ấy còn yêu anh. Em tin là như thế…”

- “Anh xin lỗi em mới đúng. Anh đã làm em đau khổ phải không?”

- “Em…”

Nó kéo Hà Thư lại gần hơn, siết nhẹ cái ôm. Nó khóc. Không ai biết cả. Nó đau lắm. Trái tim hoàn toàn khô cạn. Máu đã rơi quá nhiều, và giờ đã hết.

- “Anh sẽ cố gắng, cố gắng lấy lại cô ấy. Em ủng hộ chứ…”

Lời nói của Mạnh Quân đã chặn ngang cuống họng cô. Tưởng chừng như ngạt thở. Nó buông Hà Thư ra, đưa tay với nhẹ lấy đôi bàn tay lạnh giá của cô gái nhỏ.

- “Tha thứ cho anh vì anh không thể bên em được. Anh cần Minh Thư…”

Đau đớn…

Khô cạn…

Ngừng đập…

Buông thõng…

Cô gái nhỏ nghẹn lời. Cố gắng mỉm cười… Phải. Cô sẽ tập mỉm cười khi nước mắt chuẩn bị rơi… và sau đó sẽ quay đi để che dòng lệ…

- “Em ủng hộ…”

- “Cảm ơn em… Mình về nhé…”

Nó nắm chặt lấy tay Hà Thư hơn nữa, kéo đi nhanh trong đêm mưa phùn. Lạnh. Lạnh đến da thịt…

Bạn đang đọc Quá Khứ Sẽ Qua của Vô Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.