Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về.

Phiên bản Dịch · 2802 chữ

Cả đêm, nó chỉ chợp mắt được một lát. Có lẽ vì do quá mệt mỏi. Đôi mắt vẫn còn đọng nước…

“Cúp học đi, anh muốn nói chuyện.”

Hà Thư bàng hoàng đọc tin nhắn. Cô giật mình, lẽ nào tối qua mình đã nói gì? Vậy Mạnh Quân đã biết những gì? Hà Thư thoáng lo lắng. Nhưng cô biết đã đến lúc nên cho nó hiểu mọi chuyện.

“Thôi được. Đón em”

Nó đèo Hà Thư băng qua một con dốc nhỏ, cách nhà và trường học khá xa. Hà Thư ngồi sau xe, yên lặng. Đôi môi mím chặt, ánh mắt thoáng nỗi buồn. Phải chăng sắp đến lúc kết thúc mọi chuyện. Kết thúc cuộc gặp gỡ và những ngày qua, những ngày hạnh phúc… đối với cô.

Một con suối hiện ra trước mắt cô gái nhỏ. Cô chưa bao giờ đặt chân đến nơi này. Tiếng suối trong veo, róc rách luồn qua những tảng đá to. Những viên đá cuội nhỏ thì nằm bên dưới làn nước mát lịm. Hà Thư khẽ luồn chân xuống dòng nước ấy… Nó ngồi lặng im trên phiến đá, nhìn vào cái khoảng không vô hình. Miên man… Nó không biết nên bắt đầu từ đâu.

- “Anh muốn nói gì với em…?” – Hà Thư đã cắt ngang dòng suy nghĩ của nó.

- “Em là ai?”

- “Sao lại hỏi như thế. Em là Hà Thư, Triệu Hà Thư…”

- “Triệu Hà Thư ư????”

- “Phải…”

- “Em là gì của Triệu Minh Thư???”

- “Em…”

- “Nói đi”

- “Chẳng là gì cả”

- “Vậy tại sao em biết về anh và Minh Thư?”

- “Anh muốn biết?”

- “Phải. Anh còn muốn biết hiện giờ Minh Thư đang ở đâu?”

- “Chị ấy mất rồi.” – Hà Thư vẫn muốn níu giữ lại phút giây cuối cùng được ở bên Mạnh Quân. Có lẽ sẽ không có lần tiếp theo, nếu như Mạnh Quân biết sự thật.

- “Nói dối”

- “Em…”

- “Minh Thư đang ở đâu? Cô ấy đâu. Em nói đi”

Nó lao về phía Hà Thư. Dường như đang tức giận. Bao giờ cũng vậy. Cứ nhắc đến Minh Thư là nó không thể kiềm chế được bản thân mình.

- “Thôi được. Thực ra…”

“Hà Thư! Chị đã về. Em gái yêu quý của chị. Em sắp được giải thoát.”

Âm thanh từ điện thoại vọng lại. Cổ họng Hà Thư nghẹn lại. Không thể nói thêm được điều gì nữa. Chị ấy đã về. Thế là hết….

- “Chị Minh Thư…”

- “Sao? Em nói nhanh đi”

- “Chị ấy sắp về”

- “Sao cơ… Em..em nói gì? Có thật là cô ấy chưa chết? Tại sao cô ấy rời xa anh? Em nói đi. Nói đi…”

Đôi bàn tay rắn chắc của nó đè mạnh lên bờ vai nhỏ bé của Hà Thư. Mắt cô ứa lệ…

- “Phải. Minh Thư chưa chết. Chị ấy…đang trở về với anh…”

Giọng nói đứt quãng và xen vào đó là sự đau khổ tột cùng.

- “Cô ấy đã đi đâu? Tại sao không nói gì với anh? Tại sao bây giờ mới trở về? Em có biết không?”

Nó nhìn Hà Thư với ánh mắt run lên vì sung sướng. Nhưng cùng với sự hoài nghi và hi vọng.

- “Anh nên hỏi trực tiếp chị ấy…”

- “Sao em lại khóc?” – Nó đưa tay gạt hai hàng nước mắt trên gò má Hà Thư. Nụ cười hạnh phúc vẫn hiện diện trên môi.

- “Em… Em sẽ rất nhớ anh…”

- “Tại sao???”

- “Vì em sẽ phải rời xa anh…”

- “Tại sao?”

- “Vì chị ấy đã về…”

- “Anh không hiểu gì cả? Híc.”

- “Ngày hôm nay, anh có thể dành cho em được chứ?”

- “Được… Nhưng… tại sao lại thế?”

- “Đừng hỏi thêm bất cứ điều gì được không anh?”

- “Ừ. Được.”

- “Cho em ôm anh nhé… Lần cuối…”

- “Em sao thế? Em làm anh lo đấy”

Hà Thư im lặng. Cô đưa những ngón tay run lẩy bẩy vòng qua eo nó rồi tựa đầu vào lồng ngực, nơi mà trái tim nó đang loạn nhịp. Qua những lớp áo, nó cảm nhận được hơi ấm của nước mắt. Nó không hiểu tại sao Hà thư lại như thế. Họ cứ lặng yên như vậy… Cho đến khi bàn chân họ tê buốt dưới làn nước xanh. Nó ngước mắt nhìn Hà Thư… Có một cảm giác gì đó xen lẫn. Nó cũng không thể giải thích nổi. Mắt chạm mắt…

“Mạnh Quân. Em đã về với anh đây. Anh đang ở đâu?”

Dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại của nó khiến tim nó rộn rã, muốn chạy thoát ra khỏi lồng ngực. Ánh mắt nó sáng lên niềm vui và niềm hạnh phúc. Nó vội vã buông bàn tay bé nhỏ của Hà Thư ra, đôi tay ấy giờ lạnh toát…

“Minh Thư phải không em? Tại sao bây giờ em mới trở về. Em có biết anh rất nhớ em không? Em có biết thời gian qua anh đau khổ thế nào không? Em đang ở đâu? Anh sẽ đến”

Nó send tin nhắn mà trong lòng bồi hồi xúc động. Nó không biết nếu gặp Minh Thư nó sẽ như thế nào…

Hà Thư lặng lẽ nhìn xuống dòng nước lạnh buốt. Cô vội co bàn chân lên phiến đá. Nắng dần buông xuống mái tóc. Trái tim lại rỉ máu.

“Em đang ở nhà anh. Anh về đi. Hì”

Sao tin nhắn của Minh Thư khác lạ quá. Trước đây, cô ấy thân thiết bao nhiêu. Giờ như người xa lạ vậy. Phải chăng tình cảm đã phai mờ qua thời gian? Phải chăng…

Mong muốn được gặp Minh Thư cùng nỗi nhớ thương da diết đã chặn lại dòng suy nghĩ của nó. Nó cất tiếng:

- “Hà Thư, anh đưa em về”

- “Vâng…”

Cô gái nhỏ như muốn nấc lên. Có ai biết được tình cảm trong lòng cô đã quá sâu đậm. Có ai biết được cái cảm giác sắp phải rời xa người mình yêu, nhìn người ấy tay trong tay, hạnh phúc cùng người khác… Ngồi sau xe mà tim cô se thắt lại. Như có ai đó bóp chặt nó. Khó thở… Mạnh Quân đã đưa cô về. Có lẽ đây là lần cuối… Hà Thư bước xuống xe, ánh mắt của cô nhìn nó như níu kéo một cái gì đó. Níu kéo một thứ không thuộc về mình. Phải… Không thuộc về mình. Cô mỉm cười. Đau khổ…

Nó hộc tốc phi xe về nhà. Nông nóng được gặp người yêu khiến đôi chân của nó có thêm nghị lực. Trái tim trong lồng ngực như ngừng đập khi thấy bóng dáng ấy đứng trước cổng nhà nó. Nhưng… Bóng dáng quen thuộc mà nó cảm tưởng xa lạ quá…

- “Minh Thư…” – Nó gần như hét lên. Nó muốn chạy đến bên cô ấy ngay lập tức. Mà sao nó lại đứng yên?

Minh Thư quay lại, mỉm cười nhìn nó. Mái tóc đã cắt ngắn theo một kiểu kì lạ cộng với màu đỏ rực. Cô mặc một chiếc áo dạ lửng mà nâu sữa. Chân đi bốt cao. Đôi mắt kẻ sắc, bờ môi được tô bởi màu đỏ tươi… Tất cả đã níu chân nó đứng lặng đi.

Còn đâu mái tóc đen mượt, dài chấm eo. Còn đâu đôi mắt tròn xoe, dễ thương và giản dị. Còn đâu đôi môi phớt hồng tự nhiên… Nơi đâu???

Minh Thư bước đến bên nó, ôm nó để thể hiện nỗi nhớ sau bao ngày xa cách. Nhưng sao cái ôm không còn hơi ấm nữa. Nhẹ nhàng như một kiểu ôm xã giao chứ không chặt và mãnh liệt như trước. Tại sao?

- “Em nhớ anh!”

- “Tại sao bây giờ em mới trở về?”

- “Anh đừng hỏi được không. Em đã trở về. Mình làm lại từ đầu nhé anh yêu”

- “Anh… Ừ. Anh cũng rất rất nhớ em. Em sẽ học tiếp cấp ba chứ?”

- “Em cũng chưa biết nữa. Mình vào nhà đi anh.” – Minh Thư buông tay ra khỏi người nó.

- “Ừ.”

Nó không thể tưởng tượng nổi tại sao nó lại như thế này. Cảm giác vui sướng và hạnh phúc khi biết tin Minh Thư trở về đã tan biến… Hình ảnh Hà Thư khẽ thoáng qua nó. Những giọt nước mắt và những lời nói… Chợt nhói đau nơi con tim…

Hà Thư nằm cuộn tròn trong chăn, cô tự nhủ với lòng mình rằng sứ mệnh của cô đã kết thúc. Chàng trai vẫn chưa hề biết bất cứ chuyện gì. Cô đã làm tròn bổn phận với Minh Thư…

“Chị về chưa? Sao ở bên đó lâu vậy, em muốn nói chuyện.”

“Chuyện gì vậy. Chị đang ở cạnh Mạnh Quân. Lâu không gặp nhớ chị à. Haha. Lát chị về rồi nói chuyện.”

Hà Thư ném điện thoại xuống cuối giường, kéo chăn kín lấp mặt. Cô không muốn suy nghĩ thêm nữa. Nhưng sao hình ảnh của nó cứ hiện ra trong tâm trí Hà Thư. Cô càng thêm khó chịu và giận giữ khi Minh Thư đang ở bên nó, thực ra…cô đang ghen.

Trời dần về chiều, gió thổi se lạnh. Cô gái nhỏ mở mắt tỉnh dậy. Đã gần bốn giờ mà sao Minh Thư chưa về. Gần năm tiếng đồng hồ họ ở bên nhau, có lẽ rất vui vẻ. Hà Thư nhếch miệng cười sau một tiếng thở dài…

Có tiếng kéo cửa dưới nhà. Chắc Minh Thư đã về.

- “Em gái yêu, chị về rồi nè. Ha ha”

- “Chị với anh ấy sao rồi?”

- “Tất nhiên là vẫn bình thường rồi, Quân có vẻ rất nhớ chị. Thú vị thật. Sau bao lâu mà vẫn giữ được tình cảm như ngày đầu.”

- “Thế còn chị?”

- “Chị không biết nữa, thấy cũng bình thường.”

- “Tại sao chị lại quyết định trở về bên anh ấy?”

- “Bố mẹ…”

- “Chị không còn yêu Mạnh Quân phải không?”

Minh Thư không trả lời. Cô với bộ quần áo rồi bước vào nhà tắm. Lại im lặng. Không khí ngột ngạt quá. Hà Thư cảm thấy lo lắng. Cô hiểu tại sao Minh Thư quay về.

- “Hà Thư…” – Tiếng nói từ phòng tắm phát ra.

- “Sao chị?”

- “Thời gian qua, em đã làm những gì?”

- “Ý chị là gì?”

- “Em và Mạnh Quân”

- “Anh ấy lúc nào cũng nhớ tới chị. Có lẽ em không thể chiếm được trái tim anh ấy.”

- “Vậy là cuộc đời chị chỉ có thể yêu duy nhất một người rồi. Hahahaaaaa”

Tiếng cười của Minh Thư làm vang vọng cả ngôi biệt thự. Tia sáng yếu ớt cuối cùng của mặt trời xuyên qua tấm kính, mệt mỏi rọi lên khuôn mặt của Hà Thư, cô khẽ đưa tay đỡ lấy trái tim… Cầu xin nó đừng nhói lên từng hồi…

“Sao hôm nay hai người nghỉ học vậy?”

Đang trong bữa tối, Hà Thư đặt đôi đũa xuống, cô mở tin nhắn ra đọc rồi nhẹ nhàng reply tin nhắn. Bằng một giọng nhẹ nhàng, không còn khó chịu như trước nữa. Có lẽ ngay cả cô cũng đã mất cơ hội chứ đừng nói chi Phương Mai.

“Cậu đừng quan tâm đến Mạnh Quân nữa. Người yêu anh ấy về rồi. Tớ với cậu không phải tranh giành nữa. Thế nhé.”

Minh Thư cũng cúi sang đọc. Cô khá tò mò.

- “Ai thế em?”

- “Bạn cùng lớp em. Nó thích anh Quân.”

- “Xem ra chị lắm đối thủ nhỉ. Haha. Lát ăn xong em rửa bát nhé, chị có hẹn với Mạnh Quân.”

- “Hừ. Em ghen đấy.”

- “Ai bảo không chiếm được trái tim nó còn kêu ca nỗi gì.”

- “Ba mẹ hay thật. Tại sao không phải em mà lại là chị?”

- “Ừ, kể ra cũng khó hiểu. Nếu được chị đã nhường cho em rồi. Một năm qua tình cảm với chị đã phai nửa rồi.”

- “Nhưng vẫn còn?”

- “Khá ít”

- “Vậy ở bên anh ấy là không thật lòng?”

- “Cũng không thể nói như thế được. Chị sẽ cố gắng lấy lại cảm giác ban đầu. Quân cũng đẹp trai đấy chứ. Haha”

- “Hừ…”

Minh Thư ăn vài ba miếng rồi xách túi đi ra khỏi nhà. Có lẽ cô đã quên những món ăn Việt, nó làm cô không thích thú lắm. Cả con người ấy nữa. Con người mà cô đã từng yêu thật lòng, giờ thì chỉ là nghĩa vụ…

Trên bàn ăn, cô gái nhỏ đang ngồi một mình. Cô không ăn nữa. Trong đầu cô không biết bao nhiêu câu hỏi cứ lởn vởn, phát khó chịu.

Mạnh Quân đứng trên ban công nhìn xuống cuối đường, nó đang ngóng chờ một người. Nhưng là ai? Là người mà nó yêu say đắm, người có thể khiến nó hi sinh tất cả. Hay… Người con gái bé nhỏ đứng bên đường lúc khuya? Người con gái đứng giữa cái lạnh giá, dưới màn sương đêm dày đặc… Người con gái đã chăm sóc nó trong cơn sốt? Và, cô bé đã khóc, khóc vì nó… Những giọt nước mắt, những cái ôm trong đau khổ. Thực ra… Cô là ai?

Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vai nó, lạnh giá!

- “Sao anh đứng thừ người ra vậy?”

- “Minh Thư à, anh…”

- “Em gọi mãi mà anh không xuống. Anh mệt à?”

- “À anh không, anh xin lỗi. Mình đi nhé.”

- “Vâng.Hi”

Nó nắm lấy bàn tay Minh Thư, kéo cô ấy bước ra khỏi căn biệt thự. Nhưng bàn tay cô gái thì vẫn lạnh giá, buông thõng một cách khó hiểu. Đôi mắt cứ nhìn về phía ánh sáng phản chiếu trên đường. Cô gái im lặng. Có lẽ cô không biết nói gì khi tình yêu đã phai quá nửa. Những hành động, cử chỉ thân mật dường như đã xa lạ với cô. Cô không biết nên bắt đầu từ đâu để lấy lại cái tình yêu đã từng sâu đậm với mình.

Họ cứ im lặng cho đến khi nó không thể bước tiếp.

- “Minh Thư…”

- “Dạ”

- “Sao em không nói gì?”

- “Em biết nói gì giờ.”

- “Chẳng nhẽ em không có gì muốn nói với anh? Qua bao nhiêu thời gian xa cách mà”

- “Ờ, em…”

- “Em có biết… Anh rất rất nhớ em không? Tại sao em ra đi như thế? Một vụ tai nạn? Là thật sao? Tại sao bây giờ em mới trở về? Một năm qua anh đã chết. Và giờ em trở về, em đã cứu anh sống lại, nhưng sao em khác quá…”

- “Có gì khác đâu anh”

- “Hình như em không còn yêu anh nữa…”

Đôi mắt nó chực tuôn ra những giọt nước mắt cay đắng. Nó yếu đuối hơn bao giờ hết.

- “Anh, đừng nói thế. Tình cảm của em chưa bao giờ hết. Nhưng em cần thời gian…”

Minh Thư ôm choàng lấy nó. Cô ngước đôi mắt nhìn nó âu yếm. Ánh mắt ấy như muốn che đi một sự thật nào đó…

- “Anh, tin em nha. Mình sẽ như xưa mà.”

- “Ừ, anh xin lỗi. Anh quá lời. Em có thể kể anh nghe những gì đã xảy ra trong thời gian qua được không? Em yêu!”

- “Em… Em bị tai nạn, tưởng chừng không qua khỏi nhưng khi ba mẹ đưa em sang đó, người ta đã tiêm cho em một liều thuốc. Em mê man bất tỉnh. Rồi em cũng không hiểu sao một thời gian sau em đã tỉnh lại được nhưng phải ở lại tĩnh dưỡng. Giờ em mới được trở về gặp anh. Em nhớ anh lắm chứ…”

- “Vậy sao? Hóa ra là như thế. Sao em không gọi điện cho anh?”

- “Em sợ anh lo.”

- “Ghét em. Em đã giết anh một năm đấy…”

- “Hi hi. Có vậy em mới biết anh yêu em nhiều như thế nào chứ.”

- “Thế bây giờ đền đi”

- “Đền nè, đền nè…”

Bờ môi ấm nóng của Minh Thư đã khuấy động nỗi nhớ trong lòng nó. Nó hạnh phúc đến điên dại. Dưới ánh đèn cao áp, bóng của hai người đổ dài trên mặt đường…

Bạn đang đọc Quá Khứ Sẽ Qua của Vô Danh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.