Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Có Người Đổi Ý

Phiên bản Dịch · 3469 chữ

Sở Thiên Miểu đi theo Nhâm Viêm đến phòng họp. Trong phòng họp, ngoại trừ Chu Hãn Hải cùng Trợ lý Chủ tịch của ông ta là Dư Dược, còn có ba người khác. Dư Dược là người đứng đầu bộ phận phụ trách tái cơ cấu công ty để chào bán cổ phần ra công chúng, cũng là người kiểm soát việc liên hệ công việc với các bên môi giới chứng khoán. Nếu không có gì thay đổi, khi công ty lên sàn chứng khoán, anh ta chính là thư ký Hội đồng quản trị. Còn lại ba người khác, Sở Thiên Miểu chưa từng gặp trong các cuộc họp trước đây.

Sau khi vào cuộc họp, Sở Thiên Miểu nghĩ, cô chưa gặp ba người này, họ hẳn là người nắm giữ bằng sáng chế kia. Cô lặng lẽ đánh giá ba người một chút. Bọn họ thực sự đều là dân kỹ thuật, đều mang vẻ nho nhã của giới trí thức. Cô nghĩ quả thực cũng phải là người có tri thức, có văn hóa mới có thể nghiên cứu ra công nghệ được cấp bằng sáng chế độc quyền cực kỳ quan trọng cho công ty.

Sở Thiên Miểu cúi xuống xem lại các tài liệu photo của công nghệ trong tay. Trên đó giới thiệu tương đối kỹ càng các vấn đề cơ bản của công nghệ độc quyền này. Công nghệ được cấp bằng sáng chế này có thể trích xuất các loại sợi khác nhau từ nhiều loại động, thực vật, được gọi là vật liệu sợi mới công nghệ cao thân thiện với môi trường, có thể được ứng dụng vào sản xuất các sản phẩm dệt may gia dụng khác nhau. Các sản phẩm dệt may được áp dụng công nghệ này vừa thoải mái, dễ chịu lại vừa bảo vệ môi trường. Đây chính là sản phẩm chính sẽ được quảng bá trong tương lai của Công ty Dệt May Hãn Hải.

Sở Thiên Miểu ngẩng đầu lên lại, kiểm toán viên cao cấp và thẩm định viên phụ trách cũng đã tới. Người đã đông đủ, cuộc họp bắt đầu.

Chu Hãn Hải nói với Nhâm Viêm: “Nhâm Tổng, ba vị đây là Đỗ Nhiên, Tằng Cường và Địch Xung, là những người nắm giữ công nghệ, đều làm ở chỗ tôi nhiều năm. Tôi nói với họ công ty muốn chào bán cổ phần ra công chúng, muốn họ chuyển bằng sáng chế sang danh nghĩa công ty, họ không rõ tại sao phải làm như vậy, anh giải thích cho họ một chút?”

Nhâm Viêm gật đầu, lại quay qua cố ý nhìn Tần Khiêm Vũ một cái.

Tần Khiêm Vũ lập tức thu được tín hiệu: “Để tôi giải thích vấn đề này cho mọi người. Vấn đề này chủ yếu có hai điểm, căn cứ theo Điều 30 Công bố của Ủy ban Giám quản chứng khoán (CSRC) ban hành về « Biện pháp quản lý chào bán lần đầu cổ phiếu ra công chúng »: Việc mua lại hoặc sử dụng các tài sản hay công nghệ quan trọng như nhãn hiệu, bằng sáng chế, công nghệ độc quyền và đặc quyền thương mại không được phép tồn tại những biến đổi mạo hiểu gây rủi ro lớn, bởi vì điều này có thể sẽ ảnh hưởng tới lợi nhuận lâu dài của doanh nghiệp; Trong đó, nói tới biến đổi gây rủi ro lớn bao gồm quyền sở hữu bằng sáng chế không đứng tên công ty”.

Tần Khiêm Vũ dừng một chút, để những nhân viên công ty ít tiếp xúc với thị trường chứng khoán có thời gian để tiếp nhận kiến thức. Sau đó, anh ta nói tiếp: “Ngoài ra còn một điểm nữa, căn cứ « Bản Cáo Bạch » (đối với Hội đồng quản trị nhỏ) cùng « Hướng dẫn Bản Cáo Bạch » quy định, yêu cầu doanh nghiệp nhất định phải kinh doanh độc lập, độc lập về tài sản, độc lập về cơ cấu, độc lập về nhân sự và độc lập về tài chính. Trong đó độc lập về tài sản bao gồm: quyền sở hữu hoặc quyền sử dụng hợp pháp của doanh nghiệp đối với bất động sản, nhà máy, máy móc thiết bị cùng nhãn hiệu, bằng sáng chế, công nghệ không được cấp bằng sáng chế. Mà trước mắt, chúng ta thảo luận về bằng sáng chế, nó đóng vai trò vô cùng quan trọng đối với công ty. Do đó, để chào bán cổ phần ra công chúng, chúng tôi đề nghị mau chóng đem bằng sáng chế chuyển sang danh nghĩa công ty”.

Sở Thiên Miểu chăm chú nghe Tần Khiêm Vũ giải đáp. Cô bắt đầu bội phục lính của Nhâm Viêm, những quy định về pháp luật kia bọn họ chỉ cần mở miệng cũng có thể nói được, thuần thục như đang tán gẫu, vừa nhẹ nhàng lại vừa dễ dàng.

Tần Khiêm Vũ giải đáp xong, Chu Hãn Hải nhìn về phía ba người phát minh cũng như nắm giữ bằng sáng chế: “Các anh nghĩ gì cứ việc nói, có yêu cầu gì cứ mạnh dạn. Các anh đi theo tôi cũng không phải mới ngày một ngày hai, biết tính tôi, có suy nghĩ gì không cần giấu diếm, thoải mái nói!”

Ba người liếc nhìn nhau, dùng ánh mắt cử ra một người đại diện phát biểu.

Địch Xung, một trong ba kỹ thuật viên đẩy gọng kính, mang theo vẻ trí thức lại có phần nhút nhát, ngại ngùng nói với Chu Hãn Hải: “Chu Tổng, nếu ngài đã nói vậy, ba người chúng tôi cũng sẽ có gì nói đó, thật sự chúng ta không muốn chuyển nhượng bằng sáng chế này, công nghệ độc quyền này do cả ba chúng tôi nghiên cứu ra trong phòng thí nghiệm, trải qua từng ngày từng đêm, nó giống như đứa con mà chúng tôi đều trân quý, nó đứng trên danh nghĩa của chúng tôi, chúng tôi cảm thấy nó là con của chúng tôi, nhưng nếu chuyển, cho dù là chuyển cho công ty, điều này đều khiến chúng tôi cảm thấy như bị cướp đoạt mất đứa con. Tôi không biết tôi nói như vậy, ngài có thể hiểu cho chúng tôi hay không?”

Chu Hãn Hải gật đầu: “Tôi có thể hiểu được”. Anh ta quay đầu nhìn về phía Nhâm Viêm: “Vậy Nhâm Tổng, anh xem, chuyện này có cách giải quyết tốt chút không?”

Nhâm Viêm nói: “Không chuyển thật sự không tốt, điều này sẽ ảnh hưởng rất nhiều đối với việc xét duyệt chào bán cổ phần ra công chúng của Công ty”. Anh dừng lại một chút, trầm ngâm.

Sở Thiên Miểu nhìn sự yên tĩnh của Nhâm Viêm, trong lòng có chút cảm thán. Một mặt, cô cảm thấy Chu Hãn Hải là ông chủ tốt, anh ta không bá quyền, suy nghĩ cho cấp dưới, thấu hiểu bọn họ; Nhưng một mặt khác, cô lại cảm thấy anh ta có một chút toan tính, làm sao anh ta lại không muốn chuyển bằng sáng chế sang danh nghĩa Công ty? Nhưng vấn đề khó ra mặt như này, anh ta một chữ cũng không có ý kiến, toàn bộ ném cho bên môi giới chứng khóa đứng ra giải quyết. Có điều nghĩ lại cũng có thể lý giải được, bên môi giới chứng khoán cũng là phục vụ Công ty chào bán cổ phần ra công chúng, bọn họ nhận tiền thì phải làm việc thôi.

Cô đột nhiên bị Nhâm Viêm gọi một tiếng, bao nhiêu cảm thán dạt dào trong lòng bị tiếng gọi cắt đứt.

“Luật sư Sở, trước kia cô có viết một bản về bằng sáng chế và các vấn đề trong quá trình tái cơ cấu doanh nghiệp và chào bán cổ phần ra công chúng, đồng thời cô cũng viết một giải pháp. Ý tưởng không tệ, cô cho mọi người xem một chút đi”.

Sở Thiên Miểu sững sờ, nháy mắt mấy cái, nhận được sự khích lệ của Nhâm Viêm, cô gật đầu một cái, trước khi thốt ra “Được thôi” kịp thời thận trọng đổi thành: “Được”.

“Thực ra tôi nghĩ là chi bằng mời thẩm định viên làm một cái đánh giá đối với bằng sáng chế này, sau đó, để ba bậc thầy kỹ thuật lấy định giá bằng sáng chế này để góp vốn vào công ty, ngay khi bằng sáng chế được chuyển sang danh nghĩa của công ty, ba bậc thầy kỹ thuật cũng sẽ trở thành cổ đông của công ty. Ba thầy nói cảm thấy đem bằng sáng chế chuyển đi giống như đem cho đi đứa con của mình, nhưng nếu các vị trở thành cổ đông của công ty, vấn đề này sẽ không còn, việc này cũng giống như các vị đem con mình từ tay phải chuyển qua tay trái, các vị làm cổ đông của công ty, bằng sáng chế này trên một góc độ khác, thực sự vẫn là con của các vị!”

Sở Thiên Miểu nói xong, tất cả mọi người a lên tiếng. Cô bắt đầu có chút thấp thỏm không yên, không biết mình nói đúng hay nói sai.

Cô nhìn sang phía Nhâm Viêm, nhưng Nhâm Viêm không đáp lại cô, anh trực tiếp nói với Chu Hãn Hải: “Chu Tổng, tôi cảm thấy phương án giải quyết này vẹn cả đôi đường”.

Được đánh giá như vậy, tim Sở Thiên Miểu rụng xuống.

Chu Hãn Hải quay lại hỏi ba vị nắm giữ bằng sáng chế nghĩ sao. Bọn họ nhìn nhau một chút, thảo luận xong xuôi, vẫn là vị kỹ thuật viên Địch đại diện cho họ phát biểu.

Trên mặt anh ta có một chút thở phào, cười nói: “Chu Tổng, chúng tôi đều đồng ý phương án này!”

Sau khi tan họp, bởi vì phát biểu lại được công nhận, trong lòng Sở Thiên Miểu không khỏi có phần đắc ý, trên mặt cũng hiện lên ý cười. Nhưng Nhâm Viêm như nhân viên phòng cháy chữa cháy, lập tức xịt nước lạnh lên tinh thần của cô.

“Tiểu Tần, từ góc độ thực tế, cậu cảm thấy vấn đề bằng sáng chế của Công ty Dệt May Hãn Hải, độ phức tạp giải quyết có lớn không?” Trên đường về phòng làm việc, Nhâm Viêm đặt câu hỏi đối với Tần Khiêm Vũ.

“Không lớn” Tần Khiêm Vũ có chút buồn bực, buồn bực tại sao Nhâm Viêm lại đột nhiên hỏi câu này, “Trước kia gặp phải vấn đề thế này, không phải chúng ta đều cân nhắc ưu tiên phương án giải quyết như vậy”.

Sở Thiên Miểu: “…”

Cô nghe rõ, là Nhâm Viêm muốn nói cho cô, vấn đề này kỳ thực quá đơn giản, cô đừng dễ dàng đắc chí như vậy.

Chân dung Sở Thiên Miểu như bông hướng dương không được chiếu sáng, bắt đầu gục.

“Hôm nay, cô so sánh vấn đền như đứa con chuyển từ tay trái qua tay phải, đây là chìa khóa quyết định đối với việc ba vị kia chuyển bằng sáng chế”. Nhâm Viêm đi song song, nói một câu với Sở Thiên Miểu. Nói xong bước chân của anh không chầm chậm nữa, nhanh chóng bước đi.

Sở Thiên Miểu nhìn bóng lưng anh, sửng sốt một chút, cảm thấy mình vừa mới trải qua một phen băng lửa chuyển dịch liên tục. Cô nghĩ mình vừa được Nhâm Viêm vô tình nhắc nhở một chút —— Tương lai, về mặt giữ bình tĩnh, xác thực cô sẽ lại tiến bộ thêm một bậc.

Ngày thứ hai sau cuộc họp, kỹ thuật viên Địch Xung đến tận phòng làm việc tìm Sở Thiên Miểu. Anh ta đứng gõ cửa, dáng vẻ vừa có chút ngại ngùng vừa có chút lo lắng, cười xấu hổ, khom lưng như con mèo, nắm tay vặn vẹo.

Cẩn thận nghe sẽ thấy giọng nói của anh ta có phần sốt sắng: “Luật sư Sở, làm phiền cô một chút, tôi và hai kỹ thuật viên nữa còn chút thắc mắc muốn hỏi cô!”

Ngữ điệu khách sáo đến mức khiêm nhường như vậy làm sao Sở Thiên Miểu có thể từ chối. Cô lập tức đứng dậy, đi tới cửa. Ngoài cửa còn hai người nữa đứng chờ, Đỗ Nhiên và Tằng Cường.

Lần này Đỗ Nhiên thay mặt hai người còn lại nói chuyện với Sở Thiên Miểu, anh ta muốn nhờ cô tư vấn rất nhiều vấn đề trên góc độ pháp luật, ví dụ như sau này cổ phần bọn họ đang nắm giữ đến khi công ty chào bán cổ phần ra công chúng thì giá trị sẽ tăng lên rất nhiều sao? Bao lâu thì có thể chuyển thành tiền mặt? Nếu như bọn họ đem cổ phần đều bán đi lấy tiền mặt, thì bằng sáng chế có quan hệ với bọn như thế nào? Nếu như đến lúc đó bằng sáng chế không còn liên quan đến bọn họ, vậy việc chuyển nhượng này có thật sự thích hợp hay không, bọn họ đem bằng sáng chế đổi lấy cổ phần của công ty tốt hơn hay là đem bằng sáng chế trực tiếp bán đi lấy tiền mặt thì tốt hơn?”

Sở Thiên Miểu giải đáp từng thứ một cho bọn họ: “Cổ phiếu trong tay các anh là cổ phiếu gốc, sau khi chào bán ra công chúng giá trị chắc chắn tăng lên rất nhiều. Cổ phiếu lần đầu chào bán ra công chúng sẽ có một thời gian khóa, qua thời gian khóa, các anh có thể bán cổ phiếu lấy tiền mặt. Có điều, nếu công ty kinh doanh hiệu quả tốt, các anh lại không thiếu tiền thì không bán cổ phiếu đi thì sẽ tốt hơn, bởi vì các anh có thể hưởng cổ tức với tư cách là một cổ đông! Đây là một khoản thu nhập lâu dài và liên tục. Mà nếu tương lai có một ngày anh bán hết toàn bộ số cổ phiếu đó nhất định thu về một khối tài sản không hề nhỏ, mà khối tài sản không nhỏ đó tất nhiên lớn hơn rất rất nhiều so với việc bây giờ các anh bán bằng sáng chế lấy tiền mặt”.

Ba người đã giải quyết được hết tất cả lo nghĩ trong lòng, tỏ ra vô cùng thỏa mãn.

Đỗ Nhiên thở phào, giống như buông bỏ do dự trong lòng.

Địch Xung mang theo dáng vẻ tri thức, ngượng ngùng nói cảm ơn Sở Thiên Miểu: “Cảm ơn Luật sư Sở đã giúp chúng tôi giải đáp cặn kẽ như vậy, cô thật sự rất tốt! Chúng tôi có làm lỡ việc của cô không? Thật ngại quá!”

Sở Thiên Miểu nói liên tục không có không có, đừng có khách sáo như vậy.

Địch Xung trước khi đi còn kín đáo đưa cho Sở Thiên Miểu một nắm lớn quả phỉ, anh hơi ngại ngùng nói với Sở Thiên Miểu: “Đây là đặc sản quê tôi, mời Luật sư Sở nếm thử, nếu thấy thích lần sau tôi lại đem đến cho cô”.

Cầm lấy quả phỉ trở lại phòng làm việc, Sở Thiên Miểu trong lòng dâng lên một cảm giác hài lòng khi vui vẻ giúp người khác. Cô chia quả phỉ cho bốn người Tần Khiêm Vũ.

Tần Khiêm Vũ không nhịn được khen cô: “Thiên Miểu, tôi phát hiện em gái này rất nhiệt tình nha! Không chỉ giúp chỉ huy xe di chuyển, thậm chí còn giải đáp những nghi vấn hoang mang cho mọi người! Lôi Phong, sống Lôi Phong!”

Sở Thiên Miểu cười hắc hắc: “Là một đoàn viên thanh niên cộng sản, đây là điều tôi phải làm!” Ngưng một chút cô còn nói, “Tần ca, anh có biết cảm giác này? Khi anh giúp đỡ một người có tiền và giúp đỡ một người bình thường, mang lại cho anh cảm giác thỏa mãn không giống nhau”.

Tần Khiêm Vũ tỏ ý nghe không hiểu lời này.

Sở Thiên Miểu giải thích thêm: “Là như vậy, ở đây, người có tiền nhất trong chúng ta chính là Nhâm Tổng? Anh giúp Nhâm Tổng pha trà, Nhâm Tổng không cần anh, anh ta có khả năng sẽ không uống vì chê anh không đủ trình độ pha trà! Nhưng nếu anh pha trà cho người của Công ty, ví dụ như ba bậc thầy kỹ thuật vừa rồi, bọn họ sẽ cảm động đến rơi nước mắt mà cảm ơn anh! Vậy anh cảm thấy cái nào càng có cảm giác thỏa mãn?”

Cô nói xong nhìn thấy Tần Khiêm Vũ nháy mắt ra hiệu cho cô, đảo loạn ngũ quan, hận không thể đổi hết vị trí của chúng cho nhau.

Sở Thiên Miểu dần dần có cảm giác xấu.

Nhâm Viêm sẽ không đứng sau lưng cô chứ... Nhưng cô nghe nói Nhâm Viêm hôm nay sẽ không đến hiện trường mà... Đường đường là Tổng giám đốc Điều hành đầu tư chứng khoán, mỗi ngày chạy đến hiện trường thì không còn gì để nói ha, nghĩ không ra à...

Nhưng nhìn thấy Tần Khiêm Vũ nháy mắt ra dấu cho cô đến mức sắp đập vỡ hết ngũ quan, trong lòng cô nổi lên một khát vọng sống mãnh liệt: “Nhưng nói lại, nếu chúng ta có cơ hội pha trà cho Nhâm Tổng, điều này tuyệt đối là cơ hội tốt để chúng ta gia tăng phẩm vị bản thân nha! Trà mà Nhâm Tổng uống, khẳng định rất phẩm vị! Đi theo Nhâm Tổng, chúng ta nhất định có thể mở mang kiến thức! Loại kiến thức này, cảm giác thỏa mãn tuyệt đối không thể so sánh được, cảm giác thỏa mãn chỉ là cảm giác, là ảo; nhưng kiến thức lại khác, sau khi học được kiến thức, chúng ta là có thể đem ra diễu võ giương oai: Chư vị nhìn một chút, phẩm vị này của tôi là từ Nhâm Viêm mà ra, hỏi các người có phục hay không!”

Tần Khiêm Vũ bị cô giả mù mưa sa làm cho trợn mắt hốc mồm. Nếu không phải Nhâm Viêm đang đứng ở kia nhìn chằm chằm, anh thật sự muốn dựng ngón cái lên cho Sở Thiên Miểu.

“Luật sư Sở” Nhâm Viêm đứng sau lưng Sở Thiên Miểu, nghe cô giả mù mưa sa xong, gọi tên cô.

“Ai?” Sở Thiên Miểu quay đầu, một dáng vẻ kinh ngạc, “A...! Nhâm Tổng, anh đã tới! Thật vừa khéo, anh chắc chắn là Vua Tào Tháo, chúng ta vừa mới nhắc đến anh xong!”

“Sở Thiên Miểu” Lần này Nhâm Viêm gọi đầy đủ tên cô.

“Tới!” Sở Thiên Miểu căng thẳng đáp lại.

Nhâm Viêm chợt khẽ cong khóe miệng, cười: “Làm phiền em giúp tôi pha một tách trà được không?”

“…”

Nụ cười kia thật ưa nhìn, nhưng cũng thật có chút đáng sợ.

“Xin hỏi Nhâm Tổng uống trà gì?” Sở Thiên Miểu hỏi.

“Có thể thể hiện phẩm vị của tôi” Nhâm Viêm lướt qua cô đi tới bàn làm việc.

Năm phút sau, Sở Thiên Miểu bưng ra một tách mặc kệ là nước sôi thế nào, bọt trà nổi lên, vụn lá trà xanh cũng không chịu chìm xuống —— loại trà duy nhất ở Công ty —— run rẩy bưng tới trước mặt Nhâm Viêm.

Nhâm Viêm ngẩng đầu, nhíu mày nhìn cô. Cô nhận thấy từ chân mày tràn đầy sát khí của anh

một câu hỏi: Đây chính là có phẩm vị trà?

Cô vội vàng nói trước khi Nhâm Viêm đem câu hỏi từ chân mày kia chuyển qua miệng: “Nhâm Tổng, tôi cảm thấy với một người tuấn tú lịch sự như anh, anh uống cái gì, cái đó chính là phẩm vị!”

Phía sau cô, Tần Khiêm Vũ “Phụt phụt” một tiếng, không nhịn được cười.

Nhâm Viêm nhìn cô hai giây, cũng cúi đầu.

“Cảm ơn”, bên trong thanh âm của anh phảng phất ý cười.

Vài ngày sau, có kết quả thẩm định bằng sáng chế, căn cứ đánh giá giá trị, ba vị nắm giữ bằng sáng chế đạt được một tỉ lệ cổ phần rất hợp lý. Tất cả đều tiến hành đâu vào đấy.

Nhưng ngay trước khi ký hợp đồng thỏa thuận, Sở Thiên Miểu nói cho mấy người Nhâm Viêm, trong ba người, Đỗ Nhiên dẫn đầu đổi ý.

Bạn đang đọc Phục Bất Phục (Dịch) của Hồng Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi duong.ann
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 86

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.