Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ánh Mắt Biết Nói

Phiên bản Dịch · 2642 chữ

Theo phản hồi của Trợ lý Chủ tịch Dư Dược, kỹ thuật viên Đỗ Nhiên đã thay đổi chủ ý chỉ sau một đêm. Gần ký hợp đồng, anh ta bỗng nhiên đổi ý, yêu cầu ngoài cổ phần ra, công ty phải thanh toán cho họ thêm một khoản tiền mặt, bọn họ mới đồng ý chuyển giao bằng sáng chế cho Công ty.

Bởi vì bọn họ đột nhiên lật lọng, toàn bộ Dự án của Công ty Dệt May Hãn Hải đều phải dừng lại. Chu Hãn Hải không phải là người không thể thỏa thuận tiền bạc với nhân viên, nhưng trên thực tế ông ta lại cảm thấy yêu cầu của ba người thực sự quá đáng, không muốn thỏa hiệp với họ. Thế là ông ta dứt khoát tránh đi, đem sự việc để Dư Dược toàn quyền xử lý, đàm phán cùng ba người kia.

Đàm phán lần đầu, đáp ứng yêu cầu của Dư Dược, Nhâm Viêm tham gia. Mà đáp ứng yêu cầu của Nhâm Viêm, Tần Khiêm Vũ và Sở Thiên Miểu cũng tham gia.

Hiện trường đàm phán, tình huống vô cùng khó xử. Người thành thật như Địch Xung cơ bản không dám đối mặt cùng người của công ty, cúi đầu, co rút, xoắn tay. Tằng Cường cũng lúng ta lúng túng, một câu cũng không nói được rõ ràng mọi việc, do vừa căng thẳng vừa chột dạ, anh ta nói ba câu đều không rõ nửa ý. Cuối cùng, cử Đỗ Nhiên tác phong cứng rắn nhất trong ba người đại diện bọn họ đứng ra đàm phán.

Đỗ Nhiên thái độ rất kiên quyết, thậm chí có chút kịch liệt, một mực nhất định phải thanh toán thêm tiền mặt, một đồng cũng không thể thiếu, nếu không ba người bọn họ sẽ cầm bằng sáng chế rời đi.

Sở Thiên Miểu nhìn Đỗ Nhiên, có phần hơi nghi hoặc. Lúc này anh ta ra điều kiện so với dáng vẻ lúc trước tìm đến mình khiêm tốn thỉnh giáo vấn để tưởng chừng như hai người hoàn toàn khác nhau.

Đàm phán hơn hai giờ đồng hồ, song phương đều không đạt được mong muốn của mình —— Phía công ty không thỏa hiệp, phía ba người không nhường nhịn. Cuối cùng, hai bên không vui vẻ gì ra về.

Sau khi tan họp, Dư Dược phiền não gõ thẳng vào đầu: “Vậy phải làm sao bây giờ! Aiii! Tôi khuyên Chu Tổng hay là đưa tiền cho bọn họ, tránh ảnh hưởng đến việc chào bán cổ phần ra công chúng, mà ngộ nhỡ bọn họ đem bằng sáng chế đi thật thì không thể bù đắp nổi tổn thất! Nhưng Chu Tổng không nghe tôi, ngài ấy cảm thấy việc ba người kia nghiên cứu ra được công nghệ độc quyền cũng nhờ phần lớn Công ty bồi dưỡng bọn họ, cung cấp cho bọn họ rất nhiều tài nguyên, hỗ trợ kỹ thuật để nghiên cứu và phát triển, bọn họ làm sao nói trở mặt liền trở mặt, lại ở đó đòi hỏi quá đáng, quả thật quên mất gốc gác! Cho nên Chu Tổng kiên quyết không đồng ý đưa thêm tiền. Aiiii, việc cương quyết không thêm này tôi phải làm sao bây giờ!”

Sở Thiên Miểu nghe được một câu kia của Dư Dược, bất chợt quay lại nhìn Nhâm Viêm. Nhâm Viêm cũng đúng lúc nhìn qua cô. Ánh mắt hai người gặp nhau, ánh mắt giao nhau liền hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.

—— Em nghe được anh ta mới vừa nói một câu mấu chốt sao?

—— Đúng vậy, tôi nghe được!

—— Vậy còn ngớ ra đó làm gì?

Sau khi dùng ánh mắt ném ra một câu hỏi, Nhâm Viêm bờ môi động động, từ bờ môi động động kia, Sở Thiên Miểu nhìn ra bốn chữ: ra ngoài, ăn cơm.

Cô lập tức tiến lên một bước, hỏi Dư Dược: “Dư Tổng, buổi tối rảnh không? Cùng chúng tôi…” Cô chỉ Nhâm Viêm, Tần Khiêm Vũ cùng mình, “…cùng ra ngoài ăn cơm, tâm sự thế nào?”

Dư Dược mặt mày cực kỳ ủ rũ, ngũ quan rúm lại một chỗ, như cái bánh bao Thiên Tân: “Luật sư Tiểu Sở, hôm khác đi, hôm nay, tôi đang bị chuyện này dày vò làm gì còn tâm tình ăn cơm trò chuyện trên trời dưới bể đây, aiii!”

Sở Thiên Miểu nhìn Dư Dược, người đang ở tuổi ba mươi hoàn toàn biết thành ông già tám mươi tuổi.

Cô cười nói với Dư Dược: “Dư Tổng, bữa cơm tối nay, anh tin không tám phần sẽ giúp anh có hi vọng!”

Ánh mắt Dư Dược sáng lên, nhìn Sở Thiên Miểu một cái, từ ánh mắt cô phát ra một thông điệp cho anh ta “Anh tin tôi sẽ không sai!”. Anh ta nhìn Nhâm Viêm một cái, đúng lúc, từ ánh mắt Nhâm Viêm cũng phát ra một thông điệp “Anh tin cô ấy sẽ không sai”. Lại nhìn sang Tần Khiêm Vũ... Tiểu tử này không ngoại lệ, cũng lộ ra dáng vẻ, ánh mắt viết “A? Buổi tối muốn cùng nhau ăn cơm sao? A! Vậy cùng nhau ăn”.

Dư Dược gật đầu với ba người, nói: “Vậy để tôi nói thư ký đặt phòng ở nhà hàng bên cạnh, tan làm, chúng ta trực tiếp đến nhà hàng bên cạnh gặp nhau!”

Dư Dược trở về phòng trợ lý của anh ta, Sở Thiên Miểu cùng Nhâm Viêm vội vã trở về phòng làm việc của họ. Rớt lại phía sau, Tần Khiêm Vũ vội vàng đuổi theo, đuổi tới giữa Sở Thiên Miểu và Nhâm Viêm, nhanh chóng đi song song với họ.

Anh quay sang Sở Thiên Miểu trước hỏi: “Thiên Miểu, sao em đi vộng vàng vậy?”

Sở Thiên Miểu vội vã đáp lại anh: “Tôi phải đi qua bộ phận nghiên cứu một chuyến!”

Tần Khiêm Vũ lại quay sang nhìn Nhâm Viêm, anh phát hiển lãnh đạo thân yêu của mình không nhìn anh, mà giống như vượt chướng ngại vật, đem ánh mắt vượt qua đầu của mình nhìn về phía Sở Thiên Miểu. Anh ta luôn luôn không biểu lộ gì trên gương mặt, thế mà giờ lại lộ ra nét mặt khen ngợi.

Tần Khiêm Vũ không hiểu, cảm thấy mình như vậy mà lại bị thất sủng, hơn nữa còn là thất sủng vì một người không thuộc Công ty...

Sở Thiên Miểu đi qua bộ phận nghiên cứu một chuyến. Cô lần này đi thật lâu, đến tận lúc tan làm mới trở về.

Nhâm Viêm đưa cô và Tần Khiêm Vũ đi tới nhà hàng bên cạnh gặp Dư Dược. Khi bọn họ đến, Dư Dược còn chưa tới, phục vụ mang lên cho họ một bình trà.

Khi Sở Thiên Miểu rót trà ra chén, Nhâm Viêm lấy từ trong cặp tap ra một bọc đỏ đưa cho cô.

Sở Thiên Miểu: “??”

Nhất thời nghi hoặc qua đi, cô lập tức bừng tỉnh: “Em cũng quá vinh hạnh, có thể chia sẻ phẩm vị Nhâm Tổng!”

Cô đứng dậy đi tìm nhân viên phục vụ, giao cho cô ta: “Làm phiền bạn, dọn trà trên bàn đi pha dùm cái này cho chúng tôi!”

Tần Khiêm Vũ ngồi một bên choáng: “Thiên Miểu, em là hồ ly tinh biến hình à? Nhâm Tổng không nói một câu mà em lại hiểu rõ, làm sao em lại thông minh như vậy!”

Sở Thiên Miểu cười, tỏ vẻ khiêm tốn: “Từ lúc tiếp nhận phẩm vị, em tương đối thông minh lên một chút!”

Tần Khiêm Vũ: “Cái miệng của em, một câu nói đùa bên trong lại ẩn ý vuốt mông ngựa một cái! Được, tôi phục!"

Nhâm Viêm nhìn bọn hắn, khóe miệng hơi nhếch lên.

Trà đem lên, Dư Dược cũng đến. Mặt mũi anh ta tràn đầy âu sầu —— mặt mày ủ rũ uống một ngụm trà, đăm chiêu ủ dột khen một câu “Ha ha, trà ngon!”. Sau đó liền bắt đầu mặt mày ủ ê kể khổ. “Aiii, cái chuyện tồi tệ này làm khổ chết tôi. Vừa rồi, tôi lại đi tìm ba người kia đàm phán, kết quả ba người kia thật sự khó chơi, bọn họ chính là vừa muốn cổ phần lại thêm tiền, còn lại không bàn bạc gì nữa. Mụ nội nó, không biết ai khiến bọn họ đột nhiên như vậy, lúc đầu đều là nhân viên tốt, đồng nghiệp tốt, làm sao vừa nhìn thấy tiền, chữ tốt đâu không thấy, nguyên một đám ương ngạnh, căn bản nói không được! Các người nói xem làm sao mà bọn họ đột nhiên biến thành như vậy chứ?”

Nhâm Viêm chậm rãi xoay chén trà, nói: “Không loại trừ khả năng đối thủ cạnh tranh biết các người muốn lên sàn chứng khoán, dùng thủ đoạn nào đó liên hệ với Đỗ Nhiên rồi xúi anh ta làm thế!”

Dư Dược dáng vẻ như bừng tỉnh: “Nhâm Tổng, anh nói đúng, rất có thể là như vậy! Chúng tôi đúng là có một đối thủ cạnh tranh, một mực ngáng chân, đối nghịch với chúng tôi”. Ngừng một chút, anh ta hỏi, “Vậy ý Nhâm Tổng hẳn là do đối thủ cạnh tranh của chúng tôi ra tay? Nhưng chúng ta phải bắt đầu từ đâu, hiện tại tôi không có đầu mối!”

Nhâm Viêm cười cười: “Các người đúng là không làm gì được đối thủ cạnh tranh, bởi vì tất cả chỉ là nghi ngờ thôi, mà nghi ngờ thì không dùng làm bằng chứng được!”

Dư Dược lo lắng: “Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?”

Nhâm Viêm lại cười cười, quay sang Sở Thiên Miểu gật đầu một cái: “Cô ấy có cách”.

Dư Dược trong mắt ánh lên một tia hi vọng, nhìn về phía Sở Thiên Miểu.

Sở Thiên Miểu vội vàng nói: “Dư Tổng là như vậy, chúng ta trước tiên nói qua một chút, về tình huống của công nghệ độc quyền, lúc ấy Chu tổng nói công nghệ độc quyền này là ba người kia tận dụng thời gian nghỉ ngơi ở phòng thí nghiệm bên ngoài tự mình hoàn thành, cho nên lúc đó chúng tôi đều cho rằng đây là phát minh nghiệp dư, không liên quan gì đến tài nguyên của công ty. Nhưng buổi chiều, sau khi từ phòng họp ra, tôi cùng Nhâm tổng nghe được anh nói một câu”.

Nói đến đây cô ngừng lại, quay đầu liếc nhìn Nhâm Viêm, Nhâm Viêm khẽ gật đầu với cô, cô nói tiếp: “Anh nói ‘Công ty cung cấp cho bọn họ rất nhiều tài nguyên, hỗ trợ kỹ thuật để nghiên cứu và phát triển’, câu nói của anh đã gợi ý cho chúng tôi. Cho nên buổi chiều, sau khi tan họp, tôi cố ý đi qua bộ phận nghiên cứu hỏi thăm một chút, người phụ trách bộ phận nghiên cứu nói, bằng sáng chế của ba người bọn họ nhưng thật ra là dựa vào công nghệ gốc của công ty phát triển ra. Mặt khác, mặc dù phòng thí nghiệm không ở công ty, nhưng do Chu Tổng giúp bọn họ liên hệ, mà chính xác là Chu Tổng hoàn toàn cung cấp cho bọn họ rất nhiều nguyên vật liệu. Những tài liệu này chắc chắn đều tra ra được. Cho nên —— ”

Sở Thiên Miểu lấy hơi, tổng kết: “Tóm lại là, bọn họ thật ra là lợi dụng công nghệ gốc của Công ty mà phát triển ra và nguyên vật liệu là do công ty cung cấp để hoàn thành phát minh công nghệ độc quyền này”.

“Đúng rồi”, Dư Dược gật đầu, “Những điều này tôi cũng biết, có điều cô tìm hiểu từ bộ phận nghiên cứu sẽ kỹ càng hơn. Nhưng những thứ này nói lên điều gì?”

Tần Khiêm Vũ đột nhiên ở một bên vỗ đùi.

Dư Dược hỏi anh ta làm sao vậy, Tần Khiêm Vũ vội nói: “Không có gì, tôi chỉ phản ứng với mấu chốt vấn đề. Anh nghe Luật sư Sở nói tiếp”.

Dư Dược nhìn Sở Thiên Miểu.

Sở Thiên Miểu cười lễ độ, điềm đạm, thoạt nhìn rất có dáng vẻ của một luật sư tinh anh. Cô nói: “Dư Tổng, tôi thật sự nắm được chìa khóa rồi, nói rõ ra, công nghệ độc quyền này không phải là phát minh hạng nghiệp dư, nó là phát minh chuyên trách. Phát minh chuyên trách giống như tôi vừa nói, nó là phát minh được tận dụng từ điều kiện của đơn vị để tiến hành. Do đó bằng sáng chế chuyên trách này thuộc về công ty, cho dù bằng sáng chế này là do ba người kia tự xin trên danh nghĩa họ, căn cứ theo quy định, công ty chỉ cần tặng thưởng cho người phát minh là được. Cho nên…”, cô ngừng một chút, đưa Dư Dược một liều thuốc an thần, “Các người căn bản không cần cho ba người kia cổ phần, càng không cần đưa tiền, bởi vì bằng sáng chế vốn dĩ là của Công ty!”

Dư Dược nhìn Sở Thiên Miểu, có chút không dám tin tưởng hỏi: “Thật sao? Thật sự như vậy?”

Sở Thiên Miểu: “Không tin anh hỏi Nhâm Tổng!”

Dư Dược nhìn sang Nhâm Viêm.

Nhâm Viêm hướng anh ta cười cười: “Luật sư Sở nói không sai”.

Sau khi được Nhâm Viêm trấn an, biểu lộ trên mặt của Dư Dược biến hóa liên tục, từ mặt mày ủ rũ đến ngạc nhiên sau đó lại vui sướng đến mức đập bàn lớn tiếng: “Phục vụ! Những món đặc sắc nhất của nhà hàng đều đem lên một phần cho tôi!”

Sau khi món ăn đem lên đủ, mọi người bắt đầu vui vẻ ăn, Sở Thiên Miểu nói với Dư Dược: “Dư Tổng, tôi phải giải thích một chút, việc chúng tôi đề nghị buổi tối ăn cơm cùng nhau, không phải lừa anh một bữa cơm, mà là từ phòng họp ra Nhâm Tổng liền nghĩ đến việc ba người kia có thể là bị đối thủ của Công ty xúi giục. Đối thủ của Công ty sao lại có thông tin nhanh và chính xác như vậy? Tám phần là nội bộ Công ty có nội gián. Cho nên những việc này, anh ấy cảm thấy chúng ta phải thảo luận cẩn thận, tìm một địa điểm an toàn. Chính vì thế, anh ấy mới bảo tôi nói với anh ra ngoài ăn tối!”.

Dư Dược gật đầu không ngừng: “Nói rất đúng, trở về tôi sẽ tra ra nội gián!”

Tần Khiêm Vũ ngồi bên cạnh nghe được sửng sốt: “Chờ chút, Thiên Miểu! Buổi chiều từ phòng họp ra, khi đó đều có tôi bên cạnh, sao tôi không nghe được em và Nhâm Tổng nói gì về đối thủ cạnh tranh, nội gián để em nói ra việc ra ngoài ăn cơm với Dư Tổng?”

Sở Thiên Miểu cũng ngẩn người. Làm sao giải thích với anh ta là cô và Nhâm Viêm ánh mắt như điện quang đều nói lên những điều trên?

Nhâm Viêm ngồi một bên phát ra thanh âm.

Anh hài hước nói: “Tôi nhìn một cái, Luật sư Sở liền lĩnh ngộ được. Cô ấy không giống cậu, mọc ra một đôi mắt không thể cùng lãnh đạo đối thoại!”

Tần Khiêm Vũ: “?!”

Anh ta cảm thấy đây là một con mắt đỉnh nhất nhân loại. Con mắt người bình thường làm sao biết nói? Kẻ nào làm được?

Bạn đang đọc Phục Bất Phục (Dịch) của Hồng Cửu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi duong.ann
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 45

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.