Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ai sợ anh

Phiên bản Dịch · 2059 chữ

Chương 38 Ai sợ anh

Có muốn để hắn hôn hay không? Đương nhiên không cần! Đường Miên Miên cô lại không thích hắn! Hơn nữa, cô là người mới vừa ly hôn vài ngày . . . . . !

Nhưng mà, môi của hắn cách miệng cô không đến 3cm, nếu dựa vào, cô căn bản không thể nào kháng cự, còn là một người đàn ông đẹp trai như vậy, hiện tại chân cô mềm nhũn, phát hiện ra bản thân căn bản không thể nhúc nhích!

- Em sợ tôi như vậy?

Người đàn ông rõ ràng thản nhiên nhưng lại tới gần mình như vậy, hơi thở ấm áp phả vào trên mặt của Đường Miên Miên, khiến cho trái tim cô đột nhiên nhảy lên một nhịp.

Nói xong, lại còn cười.

Đường Miên Miên biết, cô lại bị đùa giỡn. Trong lòng vừa thẹn vừa giận, đột nhiên ngẩng đầu:

- Ai sợ anh. . . . . .

Cũng chỉ là lời nói ngụy biện mà thôi, lại chẳng phải là lời nói khẳng định, tuy nhưng giọng nói rất ‘ hung dữ ’.

- Thật không?

Hắn nhẹ nhàng nhíu mày, Đường Miên Miên nhẹ nhàng nghiêng đầu khiêu khích, tận lực biểu hiện bản thân thực sự không sợ hãi, bộ dạng rất dũng cảm.Thôi Giác cúi đầu cười:

- Tốt lắm. . . . . .

Vừa mới nói ra hai chữ, đã nghiêng đầu tiến lên 3cm.

Trái tim Đường Miên Miên "Bùm bùm" một trận điên cuồng rầm rĩ, thình thịch thình thịch dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của chính mình, hai mắt hoảng sợ trừng hai mắt nhìn người đàn ông phía trước, đại não trống rỗng, ước chừng năm giây, cho đến khi một cái gì đó nóng như lửa tách môi ra chui vào trong miệng, cô tựa hồ mới phản ứng lại được.

Cô . . . . . . Bị hôn! ?

- A ——

Đường Miên Miên lập tức bắt đầu phản kháng, giãy dụa lung tung, dùng lực đáp trả, muốn đẩy người đàn ông trước mắt ra.

Đáng tiếc hai tay lại có thêm vài phần trói buộc, khí lực của cô so với một quân nhân mà nói, căn bản chỉ có thể xem như trói gà không chặt, hắn lắc lắc xoay cánh tay của cô một cái, đã đặt hai tay cô ở sau lưng, lại hơi hơi dùng sức hướng thân thể của cô về phía hắn, Đường Miên Miên lập tức cảm giác được bộ ngực không được tính là to của mình dán vào bờ ngực cường tráng của hắn, mặt càng đỏ lên, trái tim bất giác đập điên cuồng, không phải bởi vì rung động mà đập loạn, mà là vì cảm thấy xấu hổ.

Bởi vì. . . . . . thân hình hắn kề sát vào thân thể cô, chỗ nào đó để ở gần bụng cô, giờ phút này chính là vô cùng cứng ngắc, thậm chí Đường Miên Miên cảm giác được. . . . . . hình dáng của nó, vô cùng to lớn.

Cảm thấy xấu hổ, xấu hổ!

Tên hỗn đản này, rốt cuộc muốn làm cái gì!? Thật sự nghĩ Đường Miên Miên cô là cô gái không rành thế sự sao? Dù sao cũng là người đã trải qua cuộc sống hôn nhân hai năm, Đường Miên Miên làm sao không biết hắn có chủ ý gì, cô cũng không phải là cải trắng không biết gì!

Thân thể của Đường Miên Miên không thể động đậy, chân bị chặn lại, nhưng mà ít nhất miệng của cô còn có thể động.

Vì thế, miệng dùng sức một chút, răng nanh dùng sức cắn một cái.

Lầm bầm nói, cắn đầu lưỡi của anh? Đau chết anh!

Đường Miên Miên đắc ý nhìn người đàn ông, có một chút bộ dáng thắng lợi của kẻ tiểu nhân.

Đáng tiếc, cô nhìn thấy ánh mắt của hắn cũng không có nửa tia sợ hãi, miệng cũng không rời khỏi miệng của cô, ngược lại . . . . . Càng thêm hung ác nham hiểm. Đúng, ánh mắt. . . . . . Càng thêm hung ác nham hiểm, mà lại khủng bố, giống như một cỗ cuồng phong bão táp đang mãnh liệt kéo tới đánh vào cô ——

Kế tiếp hắn dán chặt thân mình vào phía trước, lại thay đổi chỉ dùng một tay nắm chặt hai tay ở sau lưng của Đường Miên Miên, tay kia thì thủ sẵn sau đầu của Đường Miên Miên, ngón tay xuyên qua mái tóc dài của cô, gắt gao ép chặt đầu của cô gần sát mình, dường như hận không thể một ngụm nuốt cô xuống.

Hắn hôn càng thêm động tình, thậm chí quấn quít lấy đầu lưỡi của cô câu tới môi hắn, không ngờ máu của hắn lại, hương vị ngọt ngào tinh tế như thế, Đường Miên Miên cơ hồ hít thở không thông, nụ hôn mạnh mẽ mà lại bá đạo triền miên như vậy làm cho cô suýt nữa sắp quên tình hình trước mắt, nhưng cố tình lại không thể ngừng mà trầm luân vào, bên tai truyền đến tiếng vang "chậc chậc" , cô biết là âm thanh hôn nồng nhiệt của hai người, còn có nước bọt chậm rãi chảy xuống trên khóe môi của mình là bởi vì tình cảm quá mức mãnh liệt mà không thể nuốt xuống. . . . . .

Trong giây lát tay của hắn rời xuống ngực của Đường Miên Miên, thân thể của Đường Miên Miên co rụt lại về phía sau, hoảng sợ buồn bực kêu:

- Không cần ——

Lập tức lại bị chặn lại giữa hai môi, mơ mơ hồ hồ, nhất thời tỉnh táo, trợn tròn mắt nhìn chằm chằm ánh mắt người đàn ông trước mặt.

Ánh mắt của hắn cũng nhìn chằm chằm cô, cuối cùng Đường Miên Miên biết, hắn từ đầu đến cuối đều là ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, nhìn thấy cô vừa rồi thậm chí hưởng thụ tới mức dường như nhắm mắt lại hưởng thụ hắn hôn.

Đường Miên Miên nhất thời cảm thấy, bản thân rất nhục nhã. . . . . .

Trong viền mắt chứa đầy nước mắt, nhìn người đàn ông phía trước.

Không cần, xin hắn không cần đối với cô như vậy, không cần dùng sức mạnh áp bức cô, như vậy cô. . . . . . sẽ hận hắn.

Trong con ngươi của hắn hiện lên một chút run rẩy.

Một đôi bàn tay to rốt cục buông lỏng Đường Miên Miên ra, môi cũng dần dần tách ra, lửa nóng nơi đầu lưỡi của hắn cũng buông tha đầu lưỡi nóng như lửa của cô, nhưng tại nơi gắn bó của hai người, lại kéo ra một sợi chỉ bạc——

Đường Miên Miên không nhìn thấy, chỉ là thuận theo nội tâm phẫn nộ, vung tay lên hung hăng tát mạnh một cái lên mặt hắn ——

- Bốp!

Thực sự ngoài ý muốn, hắn thế nhưng không có tránh đi.

Âm thanh giòn giã này vang lên tự bản thân Đường Miên Miên cũng bị dọa tại chỗ.

Đường Miên Miên kinh ngạc, nhìn thấy trên mặt người nọ dần dần hiện lên mấy dấu tay hồng hồng, trong lòng nhất thời bình tĩnh, nhưng một chút cũng không hối hận, ngược lại là ngẩng đầu lên, kiên quyết nhìn người nọ, dường như muốn nói, lại một lần như vậy, cô vẫn sẽ đánh hắn.

Người đàn ông giơ tay lên, Đường Miên Miên hoảng sợ khẩn cấp co rụt lại.

Hắn dừng tay một chút, chỉ là giơ lên đến bên cạnh môi của chính mình, nhẹ nhàng chà lau cằm và nước miếng rớt xuống từ chỗ hai người giao hòa, Đường Miên Miên cảm thấy động tác này của hắn cực kỳ hư hỏng, muốn lau sao không ra ngoài lau! Làm hại cô lập tức ý thức được, cằm của cô cũng rất ẩm ướt.

- Xem ra. . . . . . Em thật sự không sợ tôi.

Hơi hơi nhíu mày, câu đầu tiên hắn nói lại là nói như vậy.

Đường Miên Miên vốn là người có chút chậm chạp, lúc cô còn không có nghĩ tới, hắn đã đi ra khỏi cửa phòng, Đường Miên Miên kinh ngạc đứng tại chỗ, tinh tế suy nghĩ, tình cảm, hắn thân mật nửa ngày, chính là vì thử xem cô có sợ hắn hay không?

- Mẹ kiếp . . . . .

Em gái anh! Rõ ràng nuốt xuống câu thô tục kia, Đường Miên Miên tức giận đến tận phổi, trong lòng cũng giống như bị lửa thiêu đốt, hắn thế nhưng chỉ vì đùa bỡn cô mà thôi, cô vừa mới. . . . . . Còn có chút nhập tâm vào! Đường Miên Miên càng cảm thấy bản thân xấu hổ đến mức không có mặt mũi gặp người, xoay người chạy vào phòng tắm bật nước lạnh rửa mặt, súc miệng!

Mà ngoài cửa, Thôi Giác cũng không rời đi, ngược lại sờ sờ gò má của mình, sờ sờ môi của chính mình, sao vậy, thẹn quá thành giận? Đường Miên Miên ngày thường là một con cừu nhỏ ngoan ngoãn, nhưng bộ dạng xù lông như con thỏ con nhe răng, rất thú vị, nhưng cũng rất cay.

Buổi sáng Thôi Quả Quả thức dậy, lén lút đi xuống lầu, vốn tưởng rằng, Thôi Giác đi làm rồi, nào biết được, vừa xuống lầu đã thấy hắn tao nhã ngồi ở sát bên cạnh cửa sổ trong phòng bếp, ngồi ở cái bàn nhỏ nơi đó.

Thôi Quả Quả cũng vừa mới ngủ dậy, mẹ Liễu đã giúp con bé rửa sạch mặt, quần áo của Thôi Quả Quả đã được Đường Miên Miên chuẩn bị tốt từ hôm qua, một bộ váy nhỏ màu trắng, tóc của con bé cũng được Đường Miên Miên tết cẩn thận rồi mới cho xuống dưới.

Thôi Quả Quả vừa thấy Đường Miên Miên lập tức bổ nhào lại ôm chân của cô hô:

- Mẹ Miên Miên, ba ba nói, mẹ đáp ứng cùng Quả Quả đến trường học biểu diễn ngày quốc tế thiếu nhi phải không?

Thôi Quả Quả hưng phấn nhìn Đường Miên Miên, Đường Miên Miên lập tức quay đầu nhìn về phía hắn, cô có đáp ứng sao? Cô không có!

Nhưng mà, chống lại ánh mắt ánh mắt của Thôi Quả Quả, Đường Miên Miên căn bản không thể phản bác.

- Tôi. . . . . .

- Tôi cũng sẽ đi.

Thôi Giác chống đầu, bỏ tạp chí xuống, đột nhiên sâu kín nói một tiếng.

- Cái gì?

Đường Miên Miên lập tức nhìn qua, Thôi Giác không ngại phiền toái uống một ngụm sữa, thản nhiên nói:

- Chương trình ở trường học yêu cầu, cố gắng hết sức một nhà ba người, cho nên tôi cũng sẽ đi. Cô không cần nghĩ nhiều, tôi cùng Quả Quả đều biết, cô chỉ đại diện làm mẹ một ngày mà thôi.

Trên mặt Thôi Quả Quả hiện lên một tia thất vọng:

- Quả Quả biết. . . . . . Nhưng mà chỉ cần một ngày, mẹ Miên Miên, mẹ nói được không, được không nha?

Yêu cầu của Thôi Quả Quả, Đường Miên Miên không đành lòng cự tuyệt, nhưng mà nếu người kia cũng đi, Đường Miên Miên thật sự. . . . . . do dự .

- Em không phải. . . . . . Không sợ tôi sao?

Thôi Giác đột nhiên nhàn nhạt nói một tiếng, giơ tay lên, giả bộ giống như vô tình sờ cánh môi của chính mình, lại giống như vô tình sờ sờ gò má.

Đường Miên Miên lập tức nhớ tới một màn đêm qua, nháy mắt khuôn mặt đỏ hồng, hắn, đây là hắn đang uy hiếp cô sao?

- Cười, chuyện cười, tôi làm sao có thể. . . . . .

- Tốt lắm, tôi mỏi mắt mong chờ tiết mục em chuẩn bị.

Hắn câu môi cười, cũng không có liếc mắt nhìn Đường Miên Miên một cái, nhưng mà cô lại cảm thấy sau lưng có một trận gió lạnh. . . . . . Mãnh mẽ đánh úp cô.

------ Lời nói ngoài ------

—— Chương này viết có chút tàn nhẫn. . . . . . mọi người xem có thích không? Hắc hắc.

—— Thật ra, Đường Miên Miên thật sự hoàn toàn không đấu lại Thôi Giác, ít nhất hiện tại không được, dù cho một cái ngón tay, cô ấy cũng không đấu lại. ( Thôi đại gia cười xấu xa. . . . . . )

---------

Dịch: Tử Vũ

Biên tập: Anna

Team: An Thần Hoàn

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 29/4

Bạn đang đọc Phu Nhân Của Thượng Tá của Nguyệt Thất Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnnaNgo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 239

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.