Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truyện cố tích không hoàn mỹ

Phiên bản Dịch · 2276 chữ

Đường Miên Miên suýt nữa nghẹn thở, một câu phản bác cũng không nói lại được, gặp phải loại đàn ông này, cô còn có thể giải thích rõ cái gì, huống hồ khuyết điểm lớn nhất của cô chính là ngốc nghếch, nếu không gặp được thời điểm bản thân thực sự muốn gào thét, căn bản rất khó nói ra những lời độc ác.

- Nói nữa đi. . . . .

Người đàn ông đột nhiên cười cười, mạnh mẽ đứng lên, đi vài bước tới bên cạnh Đường Miên Miên, lập tức áp người xuống, Đường Miên Miên đã bị áp người vào cánh cửa, lập tức hoảng sợ trợn to hai mắt, hoảng sợ trừng mắt người đàn ông trước mặt, hung hăng nuốt một ngụm nước miếng, bởi vì cô, cô có chút sợ hãi những lời hắn sắp nói ra. . . . . .

- Em thực ra rất muốn . . . . . làm người đó của tôi?

Vẫn nói ra rồi.

Đường Miên Miên thở dốc mấy cái, dùng tay đẩy người đàn ông trước mắt ra, thế nhưng người đàn ông trước mắt căn bản không hề động đậy, Đường Miên Miên vừa xấu hổ vừa quẫn bách, nhất thời thẹn quá hóa giận, lập tức hô to:

- Tôi điên mới nghĩ như vậy!

Sự gào thét của Đường Miên Miên thành công giúp cô trốn ra khỏi thư phòng, không phải sức lực của cô cuối cùng chiến thắng hắn, mà là hắn tự động để cô rời đi, vì thế Đường Miên Miên dùng hết sức lực mở cửa đi ra, hành lang vang lên một trận “ping ping bính bính” điên cuồng, sau đó liền khôi phục sự im lặng đến quỷ dị như lúc bình thường, không. . . . . . so với bình thưòng còn yên tĩnh hơn. . . . . . rất nhiều.

Đường Miên Miên nằm trên giường, dường như không dám nghĩ tới vẻ mặt của Thôi Giác trong khoảnh khắc kia.

Nói như thế nào đây? Khủng bố? Kỳ thật cũng không phải.

Lạnh lùng? Dường như có chút. . . . . .

Châm chọc? Dường như cũng có một chút.

Khóe miệng rõ ràng không có ý cười, nhưng Đường Miên Miên lại cảm thấy rõ ràng hắn đang cười, hình như là cười nhạo cô, cười cô không biết tự lượng sức mình, không hiểu lời nói đùa và nói thật. Nhưng mà . . . . . dường như còn có một chút đau lòng.

Đường Miên Miên ảo não dùng chăn cuộn chặt bản thân, cô bị làm sao vậy, không phải chỉ là một câu, không phải chỉ là một câu vui đùa thôi sao, có lẽ thật sự chỉ là một chuyện vui đùa mà thôi, cô vì sao phải rối rắm như vậy!

Dường như lập tức nghĩ thông suốt, Đường Miên Miên vừa lòng cười, trở mình một cái liền ngủ say.

Cho tới bây giờ cô cũng không làm chuyện khiến bản thân quá mức rối rắm và đau khổ, tựa như việc cùng Chương Hách Nhiên ly hôn, dứt khoát như vậy, chính là bởi vì tính tình đó của cô.

Vừa mới từ trong một phần mộ nhảy ra, ai lại muốn nhảy vào? Cho dù là vui đùa. . . . . cô cũng không tiếp nhận nổi.

Hôm sau, cả ngày cô cũng không nhìn thấy bóng dáng của Thôi Giác.

Buổi sáng, Đường Miên Miên đưa Thôi Quả Quả đi đến nhà trẻ từ rất sớm, trở về biệt thự sửa sang một chút tài liệu của trẻ con, đến buổi chiều thì đi đón Thôi Quả Quả, thậm chí đến lúc ăn cơm xong, Đường Miên Miên cũng không chạm mặt Thôi Giác.

Kỳ thật, chính Đường Miên Miên cũng âm thầm thở dài nhẹ nhõm, không biết vì sao, hình như có chút sợ gặp mặt người kia, sợ bản thân xấu hổ, càng sợ bản thân không được tự nhiên, còn sợ. . . . . . ánh mắt của hắn.

Ăn cơm xong, Đường Miên Miên tắm rửa cho Thôi Quả Quả, tắm rửa xong liền mặc quần áo và đồ lót màu hồng cho Thôi Quả Quả, bế con bé đặt lên giường, cầm lấy một quyển truyện thiếu nhi bản thân đã chuẩn bị sẵn ở bên cạnh, ngồi ở trong chăn cùng với Thôi Quả Quả.

Thôi Quả Quả nằm ở trong lòng Đường Miên Miên, vẻ mặt chờ mong nhìn quyển sách trên tay Đường Miên Miên, tuy rằng hôm nay không nhìn thấy ba ba, nhưng mà hiển nhiên con bé không thất vọng một chút nào, ngược lại bởi vì có Đường Miên Miên ngủ cùng nên cực kỳ vui vẻ, đối với điểm này thực ra Đường Miên Miên cũng rất vui vẻ, lật quyển truyện đến trang "Đôi giày thủy tinh của cô bé lọ lcô-Cinderella" liền ngừng lại, cầm quyển truyện lên đọc.

- Trước đây, có một phu nhân nhà giàu bị bệnh nặng, trước lúc lâm chung, bà gọi người con gái duy nhất của mình đến bên cạnh nói:

- Con gái ngoan, sau khi mẹ ra đi sẽ ở dưới cửu tuyền bảo vệ cho con, phù hộ cho con.

- Nói xong bà liền nhắm mắt lại rồi chết. Bà được chôn cất ở trong hoa viên, đứa nhỏ kia là một cô bé ngoan ngoãn lại lương thiện, mỗi ngày cô bé đều đến trước mộ của mẹ mình khóc. Mùa đông đến, tuyết vì mộ của mẹ cô bé kết thành một cái chăn lông màu trắng. Gió xuân thổi tới, mặt trời lại làm tan lớp trang phục ấy. Đông đi xuân đến, người, cảnh đều thay đổi, ba ba của cô bé lấy một người vợ khác. Người vợ mới mang theo hai đứa con gái sinh ra lúc trước đến xây dựng gia đình. Khuôn mặt bên ngoài của bọn họ rất xinh đẹp, nhưng nội tâm lại vô cùng xấu xí tà ác.

- Bọn họ cùng nhau đi vào hoàng cung. Trong bữa tiệc kết hôn của cô bé lọ lem Cinderella cùng hoàng tử, hai chị gái của Cinderella cũng đi tới Basil, bồ câu ở cửa, nhìn thấy chúng, liền chọc mù một mắt của chúng, nói:

- Đây là trừng phạt của các người.

Kể xong câu chuyện, đóng quyển sách lại, Đường Miên Miên cúi đầu nhìn, cho rằng Thôi Quả Quả nhất định đã ngủ rồi, nào biết, đứa nhỏ phía dưới ngược lại trợn tròn mắt nhìn chằm chằm Đường Miên Miên, Đường Miên Miên bật cười trong lòng, suy cho cùng không thể xcô phim truyền hình quá nhiều, bên trong đó mấy đứa nhỏ lúc nghe kể truyện cổ tích đều ngủ luôn, đứa nhỏ này ngược lại, cô kể xong vẫn là bộ dạng tinh thần sáng láng.

- Sao vậy? Vẫn chưa muốn ngủ sao?

Đường Miên Miên dịu dàng sờ tóc Thôi Quả Quả hỏi.

- Mẹ Miên Miên. . . . . mẹ . . . . . mẹ sẽ không đối xử xấu với Quả Quả.

Đường Miên Miên bật cười:

- Đương nhiên, mẹ thích con như vậy.

Có phải không nên kể cho con bé nghe câu chuyện này hay không, dù sao không nên để trẻ con nghĩ rằng mẹ kế đều là người xấu, sau này nếu Thôi tiên sinh thật sự muốn kết hôn với một người phụ nữ khác, những điều này đều do mình không đúng rồi.

Đường Miên Miên nghĩ tới một trang sách xcô qua lúc trước, uyển chuyển hàm xúc cười, ôm chặt Thôi Quả Quả, ngay sau đó nói:

- Quả Quả, con trả lời mẹ mấy câu hỏi được không?

- Được. . . . . .

- Ừm . . . . . con nói cho mẹ biết, nếu lúc bị mẹ kế ngược đãi cô bé lọ lem nói cho ba ba của mình, ba ba biết được sẽ để cho mẹ kế tiếp tục như vậy với cô bé lọ lem sao?

Thôi Quả Quả nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu.

Đường Miên Miên lại nói:

- Ba ba cũng thực sự rất yêu thương cô bé lọ lem cho nên mới vì cô bé lọ lem lấy một người mẹ khác về, nhưng mà cô bé lọ lem không nói cho ba ba biết cảnh ngộ mình gặp phải, cho nên mới bị nhiều khổ cực như vậy, đó là vì sao?

- Dạ. . . . . . cô bé lọ lem quá lương thiện sao? Nhưng mà Quả Quả cảm thấy cô ấy không đủ dũng cảm, rất ngốc.

Đường Miên Miên tán thưởng cười:

- Đúng, thật thông minh. Lại sau đó, nếu như cô bé lọ lem không có tiên nữ, chim bồ câu, và các loại chim khác giúp đỡ, cô bé có thể mặc quần áo xinh đẹp vào hoàng cung tham gia vũ hội không?

Thôi Quả Quả lắc đầu:

- Không thể.

- Cho nên, con người nhất định phải hiểu được lương thiện, nếu con có rất nhiều bạn tốt thật lòng thật ý, lúc con gặp khó khăn nhất bọn họ sẽ là người giúp đỡ con.

Thôi Quả Quả nghĩ nghĩ, rồi mạnh mẽ gật đầu.

- Một vấn đề cuối cùng, cô bé lọ lem chạy trốn lúc mười hai giờ đêm, đã làm rơi một chiếc giầy thủy tinh trên cầu thang, lúc trở lại gác xếp của cô bé, cô bé lọ lem lại mặc một bộ quần áo rách nát như cũ, mà quần áo và đồ trang sức xinh đẹp hoa lệ lúc trước đều biến mất tất cả, nhưng vì sao chỉ duy nhất chiếc giày thủy tinh rơi xuống lại không khôi phục bộ dạng ban đầu?

Thôi Quả Quả trầm mặc, suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được, Đường Miên Miên cười khúc khích, ôm chặt Thôi Quả Quả nói:

- Điều này chứng minh, đây dù sao cũng chỉ là câu chuyện cổ tích, mà câu chuyện hoàn mỹ hơn nữa, cũng luôn luôn có khuyết điểm.

Thôi Quả Quả lập tức cười, gật đầu thật mạnh, dường như đã thông suốt hơn nhiều, cuối cùng đã xen nó thành một cái chuyện xưa, hơn nữa cũng hoàn toàn hiểu rõ nó.

Rốt cục dỗ Thôi Quả Quả ngủ, Đường Miên Miên nhẹ nhàng xuống giường, tắt đèn lặng lẽ đi ra khỏi phòng.

Vừa mới đóng cửa lại, xoay người một cái, lại đột nhiên nhìn thấy có một người đứng trước mặt.

- A ——

Chữ “ a……” còn chưa ra khỏi miệng, miệng Đường Miên Miên đã bị anh ta chặt chẽ bịn kín, cô hoảng sợ đích nhìn người trước mắt, hôm nay cũng chưa thấy anh ta, không nghĩ tới bây giờ anh trở lại liền dọa cô nhảy dựng!

- Đi theo tôi.

Anh cúi đầu nói một câu, dùng tay túm lấy cổ tay của Đường Miên Miên rồi kéo vào phòng của Đường Miên Miên ở bên cạnh.

Phòng của Đường Miên Miên, và phòng của Thôi Quả Quả, là gần nhất.

- Sao, như thế nào?

Vào phòng, Thôi Giác mới buông cổ tay Đường Miên Miên ra, Đường Miên Miên chỉ cảm thấy cổ tay có một mảnh lửa nóng.

- . . . . . Ngày mai theo tôi cùng Quả Quả đi tham gia tiệc rượu.

- Hả? Tôi phải đi sao?

- Đến lúc đó tôi sẽ không thể phân thân chiếu cố con bé, cho nên kêu cô đi, sẽ thuận tiện hơn chút.

Đường Miên Miên biết đây là công việc, liền lập tức gật đầu:

- Được.

Chỉ là. . . . . . Chuyện này, có nhất định phải thần thần bí bí như vậy không, lại còn vào phòng cô mới nói được. . . . . . !

Đường Miên Miên không dám nói ra nghi hoặc trong lòng, chỉ là tiếp tục tự mình cúi đầu nghi hoặc, mân mê ngón tay.

- Tôi là. . . . . . em. . . . . .

Anh đột nhiên lại thở dài một tiếng trầm thấp, Đường Miên Miên liền biết việc này không đơn giản, lập tức hoảng sợ ngẩng đầu nhìn lại, khuôn mặt tuấn tú của anh phóng đại ngay trước mặt cô, đã sớm biết anh không phải là đẹp trai bình thường, nhưng mà có nhất định phải áp sát vào người cô như vậy, làm hại tim của cô tăng tốc đập nhanh không?

- Sao, sao vậy. . . . . .

Có thể đừng dựa vào gần như vậy không, cái mũi rất nhanh sẽ đụng phải. . . . . . Cùng với trái tim đang đập kịch liệt mặt của Đường Miên Miên cũng đột nhiên đỏ bừng, ánh mắt nhìn chăm chú như bị người đàn ông trước mắt khóa chặt lại, nghĩ muốn cử động. . . . . . Mới phát hiện, thế nhưng không thể động.

Anh ta, anh ta giống như. . . . . . Giống như muốn hôn cô. . . . . . ?

------ Lời nói ngoài ------

—— Rốt cuộc có hôn không, hôn hay không hôn, hắc hắc, đợi ngày mai xcô.

—— Liên quan đến việc phân tích câu chuyện cổ tích kia, là tôi xcô được ở trên một tạp chí, không biết mọi người có ai xcô qua hay không, tôi cảm thấy rất có ý nghĩa đó, có lẽ không phải thực sự nhớ rõ toàn bộ, mấy cái nhớ được đều là vài điểm có ấn tượng sâu sắc với tôi , mà lời lý giải câu chuyện này, là do một giáo viên người Mỹ khi kể truyện cổ tích cho bọn nhỏ nghe đã giảng qua, từ điểm đó nói lên, Thất Nhi cảm thấy không tồi, tuy rằng nói là trẻ con, nhưng mà nhất định không thể khiến cho bọn nhỏ có những mơ mộng không thực tế, từ truyện cổ tích cũng có thể học được rất nhiều chân lý làm người như vậy cũng là không tồi đó.

------------

Dịch: Tử Vũ

Biên tập: BảoNhi

Team: An Thần Hoàn

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 29/04/2018

Bạn đang đọc Phu Nhân Của Thượng Tá của Nguyệt Thất Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BảoNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật AnnaNgo
Lượt thích 3
Lượt đọc 246

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.