Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đặc vụ?

Phiên bản Dịch · 1866 chữ

- Thôi tiên sinh, nếu anh đã nói hôm nay có thể cho tôi nghỉ ngơi một ngày, anh có thể không bắt tôi đi xuống không . . . . . Tôi thật sự không muốn đi. . . . . .

- Không được.

Một câu khẳng định không chừa đường lui, Đường Miên Miên nhất thời khí tuyệt.

Xe chạy như bay qua rừng cây rậm rạp, Đường Miên Miên tựa vào cửa sổ vô lực rên rỉ, người chủ động lôi cô đi căn bản không thèm quan tâm cô có nguyện ý hay không, cô làm gì nói được câu nào? Còn không bằng đi cầu nguyện lát nữa không cần phát sinh chuyện gì khiến cô ngượng ngùng, mất mặt hoặc giữ mọi chuyện trong tầm khiểm soát mới được.

Ai. . . . . . nhân dân lao động khi nào thì mới có thể xoay người làm chủ!

Chẳng qua chỉ mất ba phút đi đường, bản thân Đường Miên Miên cũng không ngờ lại gần như vậy, đi bộ có lẽ cũng không đến mười phút, nhưng cái người này lại cố tình dùng một chiếc xe việt dã huênh hoang đi vào rừng.

Xuyên qua cánh rừng này, dĩ nhiên lại là một đồng bằng rộng lớn, liếc mắt nhìn một cái thật là vô tận vô biên, chỉ có thể thấy được dãy núi ẩn ẩn ở phía xa xa, dường như cuối cùng Đường Miên Miên hiểu rõ, hóa ra. . . . . . Bộ đội ở trong này.

Thôi Giác xuống xe trước Đường Miên Miên mới nhảy xuống, dưới chân là bùn đất mềm mại, chân Đường Miên Miên đi một đôi giày xăng-đan bằng phẳng, chẳng bao lâu trên chân đã dính đầy bùn đất, cô cũng không để ý, thấy Thôi Giác ở đi tới phía trước liền lập tức đi theo. Tuy rằng cô rất không muốn đến, nhưng nếu đã đến đây, hơn nữa lại là một nơi nghiêm ngặt như vậy, nhất định càng không thể đi lạc!

- Thôi tiên sinh, anh đợi tôi . . . . .

Đành chịu, thân hình Đường Miên Miên không cao, chỉ 160cm mà thôi, hai chân chạy nhanh hơn nữa cũng theo không kịp đôi chân dài lại đi nhanh của Thôi Giác. Vì thế Đường Miên Miên càng ra sức chạy nhanh tới trước, đột nhiên người phía trước dừng lại, Đường Miên Miên liền đụng vào bức tường phái nam không quay đầu vẫn có khí thế

- Cái mũi của tôi. . . . . ."

Đường Miên Miên ôm cái mũi suýt nữa bị đụng lệch của mình, đau đến ứa ra nước mắt, ào ào liền rơi xuống vài giọt, thật đau.

- Không sao chứ?

Người đàn ông phía trước như là lương tâm trỗi dậy, quay đầu lại lành lạnh hỏi một câu, Đường Miên Miên cũng không cảm thấy đây là lời thăm hỏi ân cần của hắn, ngược lại cảm thấy là hắn cố ý, hắn tuyệt đối là cố ý.

Đường Miên Miên lau nước mắt trên mặt một phen, tức giận rống to:

- Đau chết rồi, đau chết rồi!

Có cái gì tốt chứ, tại sao lại luyện một thân cơ bắp rắn chắc, tường đồng vách sắt giống như đất, đau.

Người đàn ông lại cười nhẹ một tiếng, lấy tay sờ sờ đầu Đường Miên Miên :

- Tốt lắm, không đau. Tôi đi vào trong một chút, em ở chỗ này chờ tôi, ngàn vạn lần không được chạy loạn!

Nói xong, sờ xong, Thôi Giác liền xoay người vào phòng, Đường Miên Miên duỗi tay ra, ‘ này’ chưa nói ra từ này đã không thấy tăm hơi thân ảnh của hắn.

Anh ta có ý gì ! Đường Miên Miên căm giận lắc lắc nắm đấm của mình, lại phẫn nộ vỗ vỗ đầu, người đàn ông này vừa mới sờ đầu của mình? Hơn nữa, động tác giống như sờ đầu con chó kia?

Đường Miên Miên không hiểu vì sao Thôi Giác đem mình đưa tới một nơi quân cơ trọng địa như vậy rồi lại bỏ mình lại một người chạy mất, ngẩng đầu nhìn chung quanh, lúc này mới chú ý chính mình thế mà lại chạy theo hắn đến tòa nhà hành chính. Thời tiết tuy rằng rất nóng, nhưng mà đứng ở dưới mái hiên của phòng làm việc hơn nữa lại đứng đối diện cửa, một luồng gió mát mẻ thổi đến, Đường Miên Miên sảng khoái hưởng thụ một chút, lúc này mới bắt đầu đánh giá thế giới trước mặt.

Hóa ra, đi qua khu vực rừng rậm kia, là một quang cảnh như thế này

Cho đến bây giờ, Đường Miên Miên cũng không biết Thôi Giác là Tham mưu trưởng của quân khu thành phố T hay là Tham mưu trưởng của quan khu tỉnh H, hoặc là thầy giáo ở đâu, thuộc lữ đoàn nào, không thể trách cô không để tâm, cô chỉ là luôn luôn quen không để ý mà thôi. Nhưng bây giờ cô đột nhiên cũng rất muốn biết, rốt cục thân phận của Thôi Giác là như thế nào? Có tham mưu trưởng nào lại có thể ở trong biệt thự cách đây không xa? Trong những tin tức thông thường nói hắn và các binh lính bộ đội cùng nhau ở trong ký túc xá chẳng lẽ đều là giả? Tuy rằng Đường Miên Miên biết có đôi khi tin tức cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, nhưng vẫn là có một chút cảm thán.

Một loạt phòng ở được sắp xếp thành hàng chỉnh tề ở bên phải mở ra, không thể đếm được rốt cuộc có bao nhiêu phòng ở. Trên mảnh đất bằng phẳng rộng lớn bên trái mơ hồ có thể thấy được màu quần áo của nhóm binh lính đang được huấn luyện ngụy trang, ánh mặt trời thiêu đốt như vậy, còn có thể nghe thấy từng trận hô vang vang, theo trực giác của Đường Miên Miên, các anh trai chiến sĩ nhân dân, thật sự vất vả.

- Cô là ai? Sao lại ngồi ở chỗ này? Còn có, cô đang mặc cái gì vậy?

Đột nhiên bên tai vang lên tiếng nói, Đường Miên Miên lập tức đứng thẳng người, phản xạ có điều kiện quay đầu nhìn lại, một người phụ nữ cao gầy mà lại mang theo anh khí mặc quân trang uy vũ đang đứng ở trước mặt mình, hơi hơi nhíu mày thẳng tắp nhìn chằm chằm vào mình.

- Tôi. . . . . . Tôi là Đường Miên Miên. . . . . . Tôi ở trong này. . . . . .

Đường Miên Miên không biết một người phụ nữ còn có thể soái như vậy, nhất thời có chút sững sờ nhìn chăm chú, trả lời cũng còn có chút trì độn.

- Tôi không hỏi tên của cô! Tôi hỏi cô vì sao lại ở chỗ này!? Còn có, cô không biết là bộ đội không thể chạy loạn khắp nơi sao? Đây là một nơi đao thương không có mắt, vạn nhất ai đó cho rằng cô là người bụng dạ khó lường hoặc là đặc vụ của quốc gia nào đó, cô còn có thể an toàn đứng ở chỗ này sao?

Người phụ nữ kia không hề kiên nhẫn, mãnh liệt trừng mắt, Đường Miên Miên liền lùi về sau, tựa vào trên cột đá.

Hả. . . . . . ? Sắc mặt Đường Miên Miên lập tức trắng bệch, đặc, đặc vụ!?

Thấy Đường Miên Miên không trả lời, người phụ nữ này hoàn toàn mất kiên nhẫn, vươn tay ra phía sau gọi một binh sĩ tuần tra đi ngang qua:

- Đem cô ta đến phòng nghỉ đi.

- Dạ, Cụ thiếu tá!

Binh lính kia lập tức vâng theo mệnh lệnh, đưa tay cầm lấy cánh tay đang uốn éo của Đường Miên Miên một cách dễ dàng, áp tải Đường Miên Miên lảo đảo đi về phía trước.

- Này. . . . . . Này! Anh buông, buông ra. . . . . . Tôi không phải đặc vụ gì cả, buông ra. . . . . .

Đường Miên Miên lập tức thanh tỉnh, nhìn về phía sau oa oa kêu lớn. Người phụ nữ được gọi là Cụ thiếu tá bất đắc dĩ lắc lắc đầu, cứ thế nhìn chằm chằm người bị kéo đi, để cô biết ai mang cô ta đến cô nhất định không buông tha!

Suy nghĩ xong, lúc này cô mới nhấc chân đi về phía tòa nhà hành chính. Lông mày của binh sĩ cầm súng canh giữ bên cửa hơi giật giật, đến tột cùng. . . . .có nên nhắc Cụ thiếu tá hay không…… Cái kia…. Cô gái đáng yêu kia…. Là, là người của Thôi thượng tá mang đến!? Nhưng chuyện này cũng không thuộc bổn phận của hắn, hy vọng không xảy ra chuyện không may mới tốt…….!

- Anh buông, buông ra. . . . . . nếu anh không buông ra thì chính là phi lễ!

Đường Miên Miên tức giận rống to, mà vừa nghe lời ấy, binh sĩ đang nắm vai cô cuối cùng cũng buông lỏng ra, Đường Miên Miên lảo đảo một cái, ngã vào sô pha.

- Đau quá. . . . . .

Đôi tay nắm lấy bả vai của mình, Đường Miên Miên đau đến suýt nữa không thở được, mấy người này là có việc gì? Cũng không để cho người ta nói hết liền động thủ lung tung! Là cô nguyện ý tới sao? Cô cũng là bị người khác uy hiếp trực tiếp đem tới đó!

- Thực xin lỗi, tôi cũng không phải cố ý mạnh tay như vậy. . . . . .

Binh lính kia lập tức xấu hổ sờ sờ gáy của chính mình, mà bộ dạng của Đường Miên Miên tuy rằng không dám nhận danh hiệu xinh đẹp, nhưng cũng là tươi mát động lòng người, đặc biệt là khuôn mặt kia, cảm giác tươi mát giống như trẻ con trơn mềm non nớt, khiến đàn ông có ý muốn bảo hộ cũng là bình thường.

Nhưng mà binh sĩ kia tuân theo mệnh lệnh làm xong cũng nên lập tức rời đi, vì thế xoay người liền đi.

- Tôi không phải đặc vụ! Anh mau để tôi đi ra ngoài!

Đường Miên Miên lập tức từ trên sô pha đứng lên, vọt tới cửa, mà binh lính kia động tác lại cực nhanh vừa chợt lóe đã đứng ở ngoài cửa, tay hắn nắm chặt then cửa thật có lỗi nhìn Đường Miên Miên:

- Thật xin lỗi tiểu thư, cô nên ở chỗ này chờ thiếu tá của chúng tôi đi. Nếu cô ấy thật sự cho rằng cô là đặc vụ, thì địa điểm giam giữ cô hiện tại sẽ không phải là phòng nghỉ.

Cái gì. . . . . . ? Lời này là có ý gì, chẳng lẽ Đường Miên Miên cô nên cám ơn người phụ nữ kia sao? Đường Miên Miên không thể nhịn được nữa, đá một phát vào ván cửa trước mặt, "Bính" đích một tiếng, cánh cửa ở trước mặt dứt khoát hung hăng đóng lại, ‘ răng rắc ’ một tiếng, hình như vẫn còn khóa . . . . . . !

Đường Miên Miên đập mạnh vào cửa tuyệt vọng hô to:

- Thả tôi ra ngoài . . . . .

- ---------------------------

Dịch: Tử Vũ

Biên tập: BảoNhi

Team: An Thần Hoàn

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 29/04/2018

Bạn đang đọc Phu Nhân Của Thượng Tá của Nguyệt Thất Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BảoNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật AnnaNgo
Lượt thích 2
Lượt đọc 243

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.