Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phát sốt

Phiên bản Dịch · 1768 chữ

Chương 32: Phát sốt

- Đường Miên Miên!

Đường Miên Miên không nghe thấy cũng không nhìn thấy được ngay tại một giây cô chóng mặt hoa mắt đó, người vốn đang thản nhiên đứng dựa vào cửa, lại mạnh mẽ đứng lên nhanh như báo lao đến, vẻ mặt nghiêm nghị cũng trong nháy mắt biến mất, ngay tại lúc người Đường Miên Miên ngã xuống đất, đầu cũng thẳng tắp muốn đập xuống, một đôi bàn tay to trong nháy mắt giữ cái gáy của cô, rốt cục cứu lại được, chỉ là sợ rằng cho dù như vậy một phần cũng sẽ đau đớn.

- Chị Miên Miên !

Thôi Quả Quả cũng lập tức chỉ huy đôi chân ngắn chạy vội tới, ôm cánh tay của Đường Miên Miên lắc lắc.

- Quả Quả, nhanh đi bảo mẹ Liễu gọi bác sĩ tới.

Thôi Giác không dấu vết nắm đôi tay nhỏ bé của con gái cách xa thân thể nóng hầm hập của Đường Miên Miên, hai hàng lông mày của hắn lại nhanh chóng nhướng lên cao.

- Ba ba, chị Miên Miên làm sao vậy?

Thôi Quả Quả dường như bị dọa sợ rồi, khẩn trương nhìn Thôi Giác và Đường Miên Miên ở trong lòng Thôi Giác, một khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt trở nên trắng bệch.

- Cô ấy không có việc gì, đi nhanh.

Thôi Giác nói xong liền bế Đường Miên Miên đứng lên, xoay người phóng tới , mà Thôi Quả Quả tuy rằng nhỏ nhưng lại rất hiểu chuyện nghe lời, đặc biệt là lời nói của ba ba mình lại càng ngoan ngoãn nghe theo, nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài phòng như bay, chẳng bao lâu lại chạy như bay trở về, ngồi xổm bên giường gắt gao nắm chạy tay của Đường Miên Miên, đôi mắt sốt ruột mà lại khẩn trương nhìn Đường Miên Miên, vẻ mặt kia lại tràn ngập khẩn trương và lo lắng.

- Báo cáo tham mưu trưởng, vị tiểu thư này chỉ là có chút phát sốt mà thôi, để cô ấy nghỉ ngơi là được rồi, tôi cho cô ấy truyền một chai nước.

- Ừ.

Thôi Giác đứng ở bên giường ôm ngực rốt cục gật gật đầu, mẹ Liễu ở một bên lập tức nói:

- Tôi đi làm cho Đường tiểu thư một chút cháo, cho cô ấy một chút đồ ăn thanh đạm.

Thôi Giác gật gật đầu, mẹ Liễu lập tức xoay người nét mặt mang theo vui mừng đi ra.

Bác sĩ quân khu truyền một chai nước cho Đường Miên Miên sau đó mới đi ra ngoài, lúc này Thôi Giác mới chậm chạp thản nhiên ngồi xuống bên giường, quay đầu nhìn Thôi Quả Quả ở bên kia, vẻ mặt vẫn dứt khoát ngồi xổm bên giường nắm tay Đường Miên Miên, trong mắt thế nhưng xuất hiện sự cố chấp như vậy.

- Quả Quả.

Thôi Giác đột nhiên đứng dậy cuộn người đi sang bên kia, lấy tay sờ đầu Thôi Quả Quả thấp giọng trầm trầm nói.

- Ba ba. . . . . .

Thôi Quả Quả ngẩng đầu nhìn Thôi Giác, đôi mắt nhỏ linh động giờ phút này tràn ngập sương mù giống như nai con khiến người thương yêu và luyến tiếc.

- Con thực sự thích người phụ nữ này?

Nói xong lời này,Thôi Giác không tự giác có chút nhíu mày, dù sao tiểu nha đầu này lúc trước cũng không có bất kỳ nào biểu hiện yêu thích với một người phụ nữ như vậy.

- Dạ!

Thôi Quả Quả quyết đoán hung hăng gật đầu mấy cái.

Thôi Giác có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Đường Miên Miên, khóe miệng không tự giác mang theo một tia lạnh buốt, con ngươi nhỏ dài trong trẻo nhưng lạnh lùng:

- Vì sao? Bởi vì cô ấy tặng con rất nhiều kẹo? Ba ba không phải từng đã dạy con, không được bởi vì người khác đưa cho con đồ vật này nọ mà chi phối lòng của con sao?

Nói xong, người đàn ông một tay ôm con gái trên mặt đất đặt lên trên gối của mình, sâu kín thở dài.

- Ba ba,

Thôi Quả nhìn Thôi Giác, hơi hơi cúi đầu nắm tay nhỏ nõn nà hồng hàocủa chính mình, tiếng nói non nớt trong lúc này thế mà có chút run rẩy nho nhỏ, mà thậm chí Thôi Giác từ trong tiếng nói non nớt của con bé nghe ra một chút run run, trong lòng đột nhiên run lên, nắm lấy đôi vai nho nhỏ của con bé, lại nghe bé con ở trong lòng ngực mình rầu rĩ nói:

- Ba ba, Quả Quả vẫn không hiểu lời nói của ba ba. . . . . . Nhưng mà Quả Quả biết. . . . . . chị Miên Miên chị ấy quả thật không giống nhau người khác . . . . . chị ấy. . . . . . chị ấy đối với Quả Quả không giống. Quả Quả. . . . . . rất, rất thích chị Miên Miên, ba ba, ba ba để cho chị Miên Miên làm mẹ của Quả Quả được không?

Mẹ! ?

Vẻ mặt Thôi giác đột nhiên cứng đờ, ánh mắt chờ đợi và lời nói trân thành tha thiết của Thôi Quả Qảu, thế nhưng làm cho hắn nhất thời hắn không thể nói được nửa câu còn lại.

Quay đầu nhìn về phía Đường Miên Miên, vẻ mặt nhất thời phức tạp.

*

Đường Miên Miên tỉnh lại cũng đã là chuyện của ngày hôm sau.

Một trận đau đớn hoa mắt chóng mặt, toàn thân mệt mỏi.

Ngồi trên đầu giường hơn nửa ngày Đường Miên Miên mới tỉnh, mình hiện tại ở trong nhà Thôi giác. . . . . . Đang làm việc.

- Làm việc! ?

Hai chữ này vừa đi ra, rốt cục Đường Miên Miên thành công nhớ tới tất cả mọi chuyện, lập tức chìa tay ra lấy đồng hồ báo thức ở một bên nhìn thời gian, mười giờ!

Chết, cô sao lại ngủ đến tận bây giờ, còn có ngày hôm qua cô bị làm sao vậy? Không phải là té xỉu? Đường Miên Miên ảo não đưa tay đỡ lấy trán của mình, lập tức xuống giường, đi dép lê vào liền chạy ra cửa, tay vừa mới nắm then cửa mở ra, một bóng đen to lớn cũng đã đứng ở bên ngoài.

Đường Miên Miên đột nhiên cả kinh, ngẩng đầu nhìn, Thôi, Thôi Giác? Hắn vì sao lại đứng ở trước cửa phòng mình? Sẽ không phải là . . . . . bắt được mình ngủ nướng chứ?

Đường Miên Miên lập tức xấu hổ chôn chặt đầu của chính mình:

- Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý ngủ nướng đâu!

- Khụ. . . . . .

Thôi Giác nắm tay nhẹ nhàng khụ một cái, tuy rằng tay kia còn đang nâng một cái khay, nhưng cũng không ảnh hưởng chút nào tới khí thế trên người.

- Đây là cháo cùng một ít thức ăn thanh đạm, ăn đi.

Đường Miên Miên nghi ngờ không nhịn được ngoáy ngoáy lỗ tai của mình, là như vậy?

Thôi Giác biến sắc, Đường Miên Miên giật mình một cái, lập tức đưa tay đến nhận cái khay trong tay Thôi Giác, vẻ mặt mang theo vài phần ‘ được cưng mà sợ ’:

- Cám ơn, Thôi tiên sinh.

Một giây, hai giây, ba giây.

Cặp mắt đen ngoài cửa thỏa hiệp nhưng dường như không hề có ý rời đi, Đường Miên Miên lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt Thôi Giác lạnh lùng thản nhiên nói:

- Trước khi Quả Quả đến trường đã dặn dò tôi nhất định phải nhìn thấy cô ăn.

- A?

Đường Miên Miên nhất thời có chút ngốc ngốc không hiểu nổi cảm giác trong đầu, cho nên. . . . . . Hắn muốn nhìn mình. . . . . . Ăn mấy đồ ăn này?

- Về sau đưa Quả Quả đi đến trường là trách nhiệm của cô, ngày hôm qua cô phát sốt, cho nên hôm nay có thể nghỉ ngơi một ngày.

Nói xong Thôi Giác cũng không quản Đường Miên Miên có nguyện ý hay không bước đôi chân dài đi vào phòng của Đường Miên Miên, Đường Miên Miên nhìn thấy thức ăn phong phú trong khay, quả thực cũng đói rồi, xoay người một cái đi vào.

Ăn như hổ đói, rốt cục cũng ăn no, Đường Miên Miên lau miệng xong mới ngẩng đầu hỏi:

- Cho nên, ngày hôm qua tôi phát sốt, nên tôi mới không ý thức ngủ muộn tới như vậy? Cho nên. . . . . . đồng hồ báo thức của tôi là anh tắt?

- Ừ.

Thôi Giác trả lời đơn giản, lại nhấc chân lên bắt chéo, bộ dạng nhàn nhã tự tại.

Đường Miên Miên mặc dù không rõ tình hình, nhưng rốt cục cuối cùng cũng biết nguyên nhân, hóa ra, là tiểu nha đầu Quả Quả kia quan tâm mình, trước khi đi nhà trẻ cũng không quên nhắc ba ba con bé đến xem mình ăn cơm, thật sự là một đứa nhỏ vừa đáng yêu lại hiểu chuyện, Đường Miên Miên cảm động đến rối tinh rối mù, lại hoàn toàn không chú ý tới vẻ mặt của người đàn ông ngồi đối diện mình lúc này, vẻ mặt kia mang theo một phần nghiên cứu mà lại rét lạnh, trong nháy mắt ở lúc Đường Miên Miên ngẩng đầu, đã không hề có dấu vết biến mất sạch sẽ.

- Nhưng mà hôm nay thứ hai, tham mưu trưởng đại nhân. . . . . . Anh vì sao không đi làm việc?-

Hơn nữa, mỗi ngày đều nhìn thấy hắn lúc ẩn lúc hiện trong phòng, chẳng lẽ thật là càng làm quan lớn càng không có việc làm sao. Đường Miên Miên mơ màng suy nghĩ, người đàn ông đối diện lại nói một câu:

- Nếu như cô rất hiếu kỳ, bằng không theo tôi đi nhìn một chút.

- A?

Đường Miên Miên kinh ngạc, vẫn chưa hiểu được, Thôi Giác đã đứng lên, cúi đầu nhìn Đường Miên Miên chậm chạp thản nhiên cười:

- Nhìn công việc thường ngày của tôi.

- Tôi, tôi vì sao phải đi? Tôi không có hứng thú đâu. . . . . .

Cô đối với công việc của người đàn ông trước mắt này, thật sự không hề hứng thú.

- Nhưng mà...

Thôi Giác mãnh mẽ cúi người xuống, đầu ở cạnh tai của Đường Miên Miên, chậm rãi cười nói:

- Tôi có hứng thú cho cô biết.

Đường Miên Miên giật mình một cái, thế nhưng da gà trên người lại nổi lên khắp người.

-----------

Dịch: Tử Vũ

Biên tập: Anna

Team: An Thần Hoàn

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 25/4

Bạn đang đọc Phu Nhân Của Thượng Tá của Nguyệt Thất Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BảoNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật AnnaNgo
Lượt thích 2
Lượt đọc 253

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.