Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc sống khó khăn

Phiên bản Dịch · 1915 chữ

Đường Miên Miên chưa từng gặp qua người đàn ông cuồng vọng mà lại nguy hiểm như vậy, trong ấn tượng của cô mấy chú quân nhân đều vừa chính trực mà lại lương thiện, hết lần này tới lần khác cô gặp phải một người không coi ai ra gì hơn nữa lại âm hiểm giả dối, Đường Miên Miên dường như ở lúc hắn phun hô hấp nóng rực ở bên tai nói xong câu kia liền chạy trốn như con thỏ, cũng không quay đầu lại.

- Đường Miên Miên, cậu gặp được phần tử khủng bố hay là quân phát-xít?

Trình Mỹ Lệ vừa thấy Đường Miên Miên hoảng hốt chạy về như vậy liền nhíu mày một cái, nhưng vẫn đưa cho Đường Miên Miên một ly nước để cô lấy lại tinh thần.

Vẻ mặt của Đường Miên mang biểu tình muốn khóc:

- Tớ cam nguyện gặp được khủng bố phần tử . . . . . .

Phần tử khủng bố còn tốt hơn người vừa mới suy nghĩ trong lòng một giây trước.

Trình Mỹ Lệ nhất thời nói không ra lời, trái lại bạn trai của Trình Mỹ Lệ chính là Diệp Thương Nguyệt cười đến không thở được, đang ôm bụng cười liên tiếp nói:

- Mỹ Mỹ . . . . .bạn tốt của em thật là buồn cười. . . . . Anh thấy cô ấy một chút bóng ma tâm lý và đau lòng của người ly hôn cũng không có, em không cần bận tâm lo nghĩ đâu.

Đường Miên Miên chớp mắt, oán hận liếc mắt nhìn chăm chú Diệp Thương Nguyệt, Trình Mỹ Lệ ở vừa sờ sờ cái mũi, vừa lấy tay khuỷu tay hung hăng chọc người đàn ông nhà mình một cái, thấp giọng nói:

- Anh đừng nói lung tung, cậu ấy luôn luôn giỏi ngụy trang như vậy, khi khóc mới gọi là bi thảm. . . . . .

Đường Miên Miên nhẹ nhàng khụ khụ, ý bảo Trình Mỹ Lệ nhanh chóng câm miệng, nhưng Trình Mỹ Lệ dường như không nghe thấy tiếp tục cùng người đàn ông của mình lặng lẽ nói về Đường Miên Miên:

- Thời điểm đau lòng làm bộ như không đau lòng, thời điểm khổ sở làm bộ như không có việc gì, thật thật giả giả không nhìn rõ. . . . . .

Đường Miên Miên biết hai người kia đã xem cô thành vô hình, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, chậm rãi từ chỗ ngồi đứng lên, xoay người cầm túi sách của mình rồi đi, cho hai người các người nói, dù sao cô cũng không ở đó, mắt không thấy tâm không phiền, tai không nghe thấy lòng yên tĩnh!

Đường Miên Miên đi vài bước ra cửa chính của hội sở, hít một hơi thật sâu, hương vị của gió đêm cùng nước sống, có mùi vị nhàn nhạt, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến sự mát mẻ của gió đêm. Đường Miên Miên xải bước thoải mái đi ở ven sông, ngẩng đầu nhìn bầu trời tràn ngập ngôi sao, lần đầu tiên khi đứng ở dưới bầu trời đêm cảm nhận được tự do là như vậy!

Nâng tay trái lên nhìn nhìn, đã không còn nhẫn, chỉ để lại một dấu vết nhàn nhạt, tin tưởng không qua bao lâu dấu vết này sẽ rất nhanh biến mất?

Thò tay lấy cái nhẫn vừa mới tháo ra lúc nãy, cầm ở trong lòng bàn tay đánh giá cẩn thận, cái nhẫn này có thể bán bao nhiêu tiền? Sau khi bán xong có thể mang cuộc sống của mình đi không? Đường Miên Miên xoay người ngồi xuống bên bờ sông, nương theo ánh đèn chiếu vào trên nhẫn đang cầm ở trên tay nhìn cẩn thận, không nghĩ tới chiếc nhẫn này nhìn rất đẹp, từng mặt cắt đều hoàn mỹ như vậy, tuy rằng mặt cắt không phải rất nhiều, nhiều nhất cũng chỉ có 60 cái, nhưng được đèn đêm chiếu rọi xuống lại sáng lập lòe như trước làm cho người ta thấy rõ.

- Đừng chạy ——

- Đứng lại, đừng chạy ——

Trong đêm tối, mấy bóng người ở trên bờ đê rộng lớn nối đuôi nhau truy đuổi, bị truy đuổi ở phía trước là một người đàn ông có thân hình rất cao lớn, trên đỉnh đầu còn đội một cái mũ lưỡi trai, mà ước chừng cách xa hai mươi mét ở phía sau đã có bảy tám người đang gắt gao đuổi theo hắn, khi Đường Miên Miên vừa mới đứng lên chuẩn bị cầm nhẫn đi cửa hàng châu báu hỏi một câu, người đàn ông bị truy đuổi ở trước lại giống như một trận cuồng phong xoắn tới, tay hắn kéo lấy cổ tay của Đường Miên Miên thấp giọng nhân tiện nói:

- Giúp tôi!

- Giúp anh?

Đường Miên Miên nhất thời sửng sốt, người này là từ đâu đi ra?

- Che dấu tôi một chút! Mấy người ở phía sau là bọn tay chân xã hội đen mà kẻ thù của tôi thuê, tôi không muốn đánh nhau với bọn họ, cho nên cô phải giúp tôi! Cô sẽ không phải thấy chết mà không cứu chứ?

- Tôi. . . . .

Đường Miên Miên thực sự không phải người như thế, nhưng mà hiện tại cô dựa vào cái gì phải giúp hắn! Nhưng mà người đàn ông này căn bản không cho Đường Miên Miên thời gian để lo lắng, lôi kéo cả người Đường Miên Miên xoay tròn chuyển hướng, mắt Đường Miên Miên trừng lớn nhìn một màn xảy ra trước mắt, người đàn ông kia thế mà lại cong người chui vào trong một thùng rác có khe hở trên bờ đê, mà Đường Miên Miên đứng đó vừa khéo trở thành một đạo cụ hoàn mỹ che chắn tầm nhìn.

- Đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích, chính là giúp tôi rồi.

Đường Miên Miên sững sờ gật gật đầu, toàn thân lại sợ hãi đến mức bắt đầu run rẩy, xoay người đối mặt với đường cái bên ngoài, nhìn thấy bảy tám người truy đuổi kia lại đây không thấy hình dáng của người mà bản thân cần truy đuổi, mỗi người đều đứng quanh quẩn một hồi tại chỗ, Đường Miên Miên thật hối hận chính mình vừa rồi vì sao lại ngồi bên cạnh cái thùng rác này, nếu không cũng sẽ không gặp phải việc này!

Đang lúc cô hết sức ảo não, một ánh mắt thăm dò đột nhiên lướt qua đây, thân mình Đường Miên Miên cả kinh, nguy rồi, không phải bị phát hiện chứ?

Đường Miên Miên chột dạ nhìn lại, chỉ thấy quả nhiên có một người đàn ông cao to đang hoài nghi đi về phía cô, ánh mắt Đường Miên Miên lóe ra, thân mình nhất thời cứng đờ, trong lòng yên lặng nói thầm: không cần tới đây. . . . . . Không cần tới đây. . . . . . Ngàn vạn lần không cần tới đây. . . . . .

Chỉ là mặc niệm trong lòng hình như không có chút tác dụng nào, người đàn ông kia thế nhưng nhanh chóng đi đến bên này! Trong lòng Đường Miên Miên lộp bộp vài cái, lập tức giống như nhớ ra cái gì đó, chuyển tay duỗi ra, lại để tay vào trong thùng rác, vừa bốc lung tung lên vừa cằn nhằn nói:

- Mình rõ ràng để ở trong thùng rác, rốt cuộc là ở đâu rồi. . . . . . Ai, thật là kỳ quái. . . . . .chỉ là thi thể của một con chó thôi, nhưng mà không thể tùy tiện vứt loạn, nên đem chôn, nên đem chôn . . . . . .

Quả nhiên, đối phương vừa nghe âm thanh không lớn không nhỏ của Đường Miên Miên dừng chân lại, Đường Miên Miên hoàn toàn không dám quay đầu nhìn ánh mắt của đối phương, lại nghe thấy một người khác nói:

- Chúng ta đi bên kia nhìn xem.

Đường Miên Miên cảm thấy vui vẻ, cúi đầu nhìn thấy chân của người ban đầu muốn đi tới, chân của người đó vừa chuyển, vẫn là đi rồi.

Đường Miên Miên lập tức thở dài một hơi nhẹ nhõm, cho đến khi những người đó đều đi xa, lúc này mới lấy tay ra.

- Cám ơn cô.

Xoay người, người đàn ông vừa mới được mình cứu cười thấp giọng nói một câu.

Đường Miên Miên lập tức phe phẩy tay ngượng ngùng nói:

- Không cần khách khí, không cần khách khí.

Khuôn mặt của người đàn ông giấu ở dưới mũ lưỡi trai nhìn cũng không rõ ràng, Đường Miên Miên thậm chí không rõ tâm tình của hắn, nhưng mà vung tay mình lên lại ngửi được một cỗ tanh tưởi, lúc này mới phát hiện tay của mình đã hoàn toàn không thể nào ngửi được nữa, Đường Miên Miên vẻ mặt ghét bỏ đưa cánh tay ra rất xa, xoay người chuẩn bị tìm vòi nước, cuối cùng nhìn thấy ở bên cạnh bụi hoa, Đường Miên Miên lập tức xoay người đi đến, vừa mới đi được vài bước quay đầu nhìn lại, người đàn ông cô mới giúp ban nãy cũng đã không còn ở đó.

Đường Miên Miên than thở một tiếng, rốt cuộc mình là cái số gì đây!

Đường Miên Miên cuối cùng hiểu rõ, mình chính là trời sinh đã có số vừa nghèo khó vừa đau khổ.

Cái nhẫn kim cương kia . . . . .cô không thấy nữa, oa oa!

- A ——!

Đường Miên Miên ôm đầu mình đau khổ kêu to, Trình Mỹ Lệ đang mặc quần áo cầm lấy áo bra của Đường Miên Miên ném qua:

- Còn không mặc quần áo! Gào thét cái quỷ gì!

-

Đường Miên Miên căn bản không dám nói chuyện mình làm mất nhẫn nói với Trình Mỹ Lệ, chỉ có thể cắn chặt nắm tay của chính mình đau khổ kêu rên, Trình Mỹ Lệ mặc váy, vừa mặc vừa dặn dò nói:

- Buổi tối hôm nay có thể tớ sẽ không về, hôm nay thứ sáu, tớ muốn đi. . . . . . Về nhà một chuyến. Hai ngày này lúc cậu đi tìm việc phải cẩn thận một chút nhé, đừng để bị người ta lừa.

- Ừ. . . . .

Đường Miên Miên vừa khóc vừa gật đầu.

- Tay cậu sao có mùi thế? Đêm qua lúc trở về tớ thấy cậu không phải dùng xà phòng rửa tay hơn mười lần rồi sao?

Đường Miên Miên nhớ tới cái gì đó, lúc này mới lập tức buông tay mình xuống.

- Tớ đi rồi, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tớ.

Trình Mỹ Lệ cầm lấy túi sách, xoay người liền đi, cũng không chú ý tới Đường Miên Miên bên kia lâm vào trạng thái sụp đổ.

Cửa chạm vào truyền đến âm thanh đóng cửa đinh tai nhức óc, Đường Miên Miên đau khổ ôm lấy đầu bắt đầu lăn lộn đứng lên, nhẫn của cô, rốt cuộc là rơi ở đâu! ? Bờ đê? Hay là trong sông? Hay là . . . . . .trong cái thùng rác kia!

Trời sinh số khổ, Đường Miên Miên quyết định, đi bờ sông tìm một chuyến.

------ Đề lời nói với người xa lạ ------

Khổ áp bức Đường Miên Miên bị buộc đến đường cùng, cũng chỉ có thể lựa chọn con đường kia của Thôi thượng tá, cho nên. . . . . . ka ka, trò hay ở phía sau

-----------

Dịch: Tử Vũ

Biên tập: Anna

Team: An Thần Hoàn

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 24/4

Bạn đang đọc Phu Nhân Của Thượng Tá của Nguyệt Thất Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnnaNgo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật BảoNhi
Lượt thích 3
Lượt đọc 255

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.