Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân thực

Phiên bản Dịch · 1858 chữ

Trong lòng Đường Miên Miên hoảng hốt, không chút suy nghĩ lập tức dùng sức đẩy người đàn ông trước mặt ra, hình ảnh cuối cùng sót lại trong tâm trí là đôi con ngươi đột nhiên lạnh lẽo của hắn.

- Miên Miên, ba tỉnh rồi, ông muốn gặp chúng ta.

Chương Hách Nhiên chạy tới, giữ chặt tay Đường Miên Miên thở gấp nói.

- A......

Đường Miên Miên đang trong một giây thất thần cứ như vậy bị Chương Hách Nhiên kéo về phòng bệnh.

Chương Hách Nhiên cúi đầu nhìn tay mình đang kéo tay Đường Miên Miên, cô ấy không tiếp tục hất tay mình ra...... đây có thể nói...... là cô ấy sẽ tha thứ cho mình chăng?

Mấy hôm nay hắn không chỉ một lần hối hận mình vậy mà làm chuyện ngu xuẩn đó, hắn không muốn ly hôn, không muốn mất Đường Miên Miên, hắn vẫn yêu cô. Cho dù cuộc sống hàng ngày đã làm tình yêu này hao mòn không còn thừa bao nhiêu, nhưng hắn vẫn yêu cô như cũ, chuyện này là tuyệt đối!

Vậy nên cho dù thế nào hắn cũng sẽ không buông tay.

Bên môi Chương Hách Nhiên thoáng mang ý cười hạnh phúc, lại hoàn toàn không thấy kinh hoảng trong đáy mắt Đường Miên Miên. Đường Miên Miên không nhịn được quay đầu lại, đều không nhìn thấy Thôi Giác, chẳng lẽ...... Hắn vừa rồi vốn không hề xuất hiện? Tất cả đều là ảo giác của mình sao? Thế nhưng, nếu có thì tại sao Chương Hách Nhiên lại có bộ dáng không hề nhìn thấy bất kì người nào?

Đường Miên Miên đi theo Chương Hách Nhiên từng bước đi vào hành lang dài dằng dặc của bệnh viện, mà chỗ tràn ngập ánh nắng lúc nãy có một người đàn ông cao lớn tựa ở đoạn rẽ ngoặt, một tay cầm điếu thuốc, một tay nhẹ nhàng vòng quanh eo của mình, bởi vì tư thế nhàn nhã, một đôi chân thon dài bắt chéo lên nhau.

Dùng sức hít một hơi thuốc trong tay, ánh mắt người đàn ông rơi vào hoa viên, chỗ đó đang có một cô bé ước chừng bốn năm tuổi ngồi xổm ở trong bụi hoa chơi với bùn và kiến, khóe môi mang ý cười của người đàn ông ấm áp lại một chút, ngay cả con ngươi luôn luôn tỉnh táo cũng nhịn không được phiếm ra ý cười.

Nhẹ nhàng bắn điếu thuốc mới hút được hai hơi trong tay đi, điếu thuốc ở không trung bay theo một đường vòng cung hoàn mỹ vào thùng rác.

- Ba ba!

Cô bé vốn đang ngồi xổm trong bụi hoa đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt trắng nõn phấn nộn đáng yêu cười nhẹ nhàng nhìn người đàn ông đứng trên đài cao.

-Ừ!

Người đàn ông nhẹ giọng đáp, đôi chân dài cũng bước xuống đài cao, đi tới trong bụi hoa, tay dài đưa tới nhẹ nhàng bế cô bé ngồi lên cánh tay mình.

- Ba ba, ba nhìn nè. Con vừa mới dùng xẻng nhỏ đào được bao nhiêu giun đó ~

Nhìn cái bình thuỷ tinh trên cánh tay nhỏ bé trắng nõn nà của con gái, trong bình toàn bộ đều là mấy con giun trần trụi. Không hiểu sao một cô bé lại luôn thích những thứ này, không chỉ thấy đầu to ra, bàn tay lấy cái bình con gái ôm trong ngực ném vào bụi hoa, lập tức cô bé oa oa kêu lớn:

- Người ta bắt nửa ngày đó!

Người đàn ông lại nghiêm túc nói:

- Không được giết hại động vật. Chúng ta đi thăm chú nhé, được không?

- A......

Mặc dù không vui nhưng cô bé vẫn ngoan ngoãn nghe lời ba ba, ai bảo ba ba là người cô bé thích nhất trên đời chứ. Người đàn ông đi về phía trước, cô bé lại nhìn qua những con giun thật vất vả mới đào được trong bình thủy tinh lăn lóc dưới đất, ban đầu muốn cho ông nội dùng để câu cá...... Xem ra cũng không cần nữa, ừ, chúng mày cố gắng sống nhé, ba ba tốt bụng muốn tao thả chúng mày mà!

Cô bé cười tủm tỉm vẫy tay với mấy con giun đất kia, đến tận khi lớn lên mới biết được những con giun bị ném đó hẳn phải chết không nghi ngờ đi? Dù sao không có không khí và rời khỏi mặt đất thì bọn chúng đã mất đi điều kiện sinh tồn cơ bản.

Đến cửa phòng bệnh Đường Miên Miên mới giãy dụa giật tay mình khỏi tay Chương Hách Nhiên.

- Miên Miên......

Chương Hách Nhiên bất lực thở dài, giống như rất bất đắc dĩ với động tác này của cô nhưng lại không thể làm gì, tay cứng lại trong không trung không thu về.

Đường Miên Miên ngay cả một nụ cười gượng ép cũng không nặn ra nổi, chỉ dùng sức giữ hai tay lại một chỗ, không nhìn Chương Hách Nhiên cúi đầu nói:

- Hách Nhiên, chúng ta...... đã không thể quay lại nữa.

Nói xong liền đẩy cánh cửa trước mắt, để lại Chương Hách Nhiên cả người cứng đờ đứng thật lâu tại cửa, khuôn mặt tuấn dật không nhịn được thất thần, đau khổ , xoắn xuýt. Thì ra, đây chính cảm giác từ Thiên Đường ngã xuống Địa Ngục......!

- Ba, ba tỉnh rồi.

Đường Miên Miên tiến vào phòng liền thấy Chương Kính mở to mắt nhìn về phía cửa, dường như đang chờ bọn họ tới.

Chương Hách Nhiên theo sau tiến vào, chỉ là sắc mặt khó coi như tờ giấy trắng, quả đấm nắm thật chặt tiết lộ cơn giận đang cố ẩn nhẫn của hắn.

Mẹ Chương không hài lòng nhìn Đường Miên Miên nhưng vẫn từ bên giường đứng lên, Chương Hách Vận kéo bạn trai đứng một bên cũng dùng ánh mắt bất mãn giống vậy nhìn chòng chọc Đường Miên Miên. Đường Miên Miên biết, bọn họ đều đang cảnh cáo cô nói chuyện cho cẩn thận, đừng làm loạn gì nữa, mà cô cũng là người có chừng mực.

- Miên Miên, ngồi lại đây......

Sắc mặt Chương Kính rất kém nhìn sang chỗ bên cạnh mình, Đường Miên Miên nhẹ gật đầu, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. Sau khi đem chăn nệm bên cạnh cốc chén sắp xếp tử tế cô liền ngẩng đầu nhìn thẳng ông, trong mắt không còn e ngại và hèn mọn.

- Con ngoan, ba biết là Chương Hách Nhiên phụ con...... con thật sự…… nhất quyết muốn ly hôn với nó sao? Thật sự không thể...... không thể tha thứ cho nó sao? Hôm nay con về nhà, có phải là muốn nói rõ......

Mặt Chương Kính đầy mong chờ, đứt quãng nói, có thể thấy tâm tình của ông thật sự rất kích động. Chương Hách Nhiên lập tức ngồi lại gần, đưa tay giữ vai Đường Miên Miên:

- Ba, trước mắt ba đừng gấp, chờ ba ra viện chúng ta lại nói những chuyện này. Mà đây là chuyện của con với Miên Miên, chúng con sẽ xử lý.

Đường Miên Miên đang muốn vặn vẹo, tay Chương Hách Nhiên lại như kìm sắt sít sao giữ vai cô không mảy may cho cô cơ hội hất ra, dường như đang dùng sức nói cho cô biết lúc này không phải là lúc hành động theo cảm tính, bấy giờ Đường Miên Miên mới tạm thời chịu đựng cái tay trên vai kia, nhưng thế nào cũng không cười nổi.

Chương Kính là người thế nào, làm sao lại không nhìn ra tính nết thật sự của con trai và con dâu.

- Con cứ nói thật với ba...... ba có thể tiếp nhận, cũng không cần để ý sức khoẻ của ba...... Khụ khụ......

Đường Miên Miên ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt của Chương Kính, dù rất không đành lòng nhưng còn có thể làm gì đây? Cô không đành lòng, chẳng lẽ cô lại đi đến bờ vực một lần nữa? Cô đã nhịn rất nhiều, rất rất nhiều lần rồi.

- Ba, con luôn coi ba như ba ruột của con...... nhưng mà con với Chương Hách Nhiên, hai người bọn con thật sự không thể cùng nhau nữa. Con không thể...... tiếp nhận sự phản bội, cũng không thể xem như chuyện này chưa từng xảy ra, con thậm chí không thể tưởng tượng nổi sau này con làm sao ngủ trên cái giường kia với anh ấy......

Đường Miên Miên cố gắng nói chuyện uyển chuyển mà không gây tổn thương nhất có thể.

- Đường Miên Miên! Cô im đi cho tôi!

Chương Hách Nhiên đột nhiên tức giận quát lên, nhân lúc Đường Miên Miên còn chưa nói xong liền nhanh chóng kéo Đường Miên Miên ra ngoài.

- Đồ bất hiếu...... mày muốn làm gì, còn không buông nó ra cho ta......

Chương Kính ở đằng sau lớn tiếng gọi, mẹ Chương và Chương Hách Vận ở bên cạnh lập tức nhào tới:

- Ông ơi, ông đừng kích động, ông ơi......

- Ba, ba đừng nói chuyện, để bọn họ tự giải quyết đi, ly hôn càng tốt, người phụ nữ kia không xứng với anh......

- Các, các người......

“Đụng!” Cánh cửa chặt chẽ đóng lại, cả người Đường Miên Miên đã bị Chương Hách Nhiên cố định trên bức tường lạnh lẽo. Đường Miên Miên run rẩy nhắm mắt lại, lại có chút thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đã...... nói được ra rồi.

- Đường Miên Miên, cô vậy mà thật sự nói được, tôi...... trước kia tôi thật sự đã xem thường cô!

- Làm sao, thẹn quá hoá giận!? Không phải anh đã hoàn toàn không còn tình cảm với tôi à? Không phải anh đã có thể làm ra chuyện vượt quá giới hạn à? Nếu như tôi vượt quá giới hạn anh có thể tiếp nhận tôi không? Chương Hách Nhiên, bây giờ tôi không yêu anh, tôi chỉ thấy chán ghét anh, chán ghét!

Từ đáy lòng thật sự hận hắn, tại sao lại phá vỡ cuộc sống hoàn mỹ tan ra thành từng mảnh nhỏ, tại sao lại xé nát giấc mơ của cô, tại sao lại đối xử với cô như vậy!

- Được...... Cô đã ghét bỏ tôi như vậy, tôi thấy cuộc hôn nhân này cũng không cần thiết phải níu giữ nữa, chúng ta ly hôn, tôi thành toàn cho cô!

Chương Hách Nhiên lạnh lẽo nói ra những lời này, lạnh lẽo nhìn Đường Miên Miên trong ngực.

Quay người, kéo Đường Miên Miên nhanh chóng đi về phía trước.

Đường Miên Miên lảo đảo mấy bước, lại nhanh chân đuổi theo, ly hôn...... đây vốn dĩ chính là mong muốn của cô. Nhưng tại sao nước mắt luôn luôn muốn ngăn lại ngăn không nổi chảy xuống!?

----------

Dịch: Oh

Biên tập: BảoNhi

Team: An Thần Hoàn

Bản dịch được cập nhật độc quyền tại truyenyy.com ngày 24/04/2018

Bạn đang đọc Phu Nhân Của Thượng Tá của Nguyệt Thất Nhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BảoNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 271

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.