Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trở về Vân Phủ

Phiên bản Dịch · 2588 chữ

Chương 4: Trở về Vân Phủ

Sáng dậy, Cẩm Lan cùng Vương phi tương lai vừa dùng bữa sáng xong thì một tiểu thái giám đến bẩm báo, rằng Vân gia muốn đưa Vân Phồn hồi phủ, nói là có việc muốn thương lượng.

Cẩm Lan không nói gì, thái giám kia đã tới hỏi chuyện như vậy, có lẽ Vân Phủ đã biết Vân Phồn Quân đã trở thành thư đồng của y.

Nhìn về phía Vân Phồn Quân, hắn lơ đãng, siết chặt tay thành nắm đấm, ngón tay thon dài trắng nõn điểm chút màu xanh của gân cốt.

Cẩm Lan kéo tay hắn, nhẹ nhàng gỡ ra

“Ta với ngươi cùng đi.”

Phồn Quân ngây người nhìn y.

Tiểu Đậu Tử đứng một bên lưỡng lự nói:

“Chủ tử ,hoàng thượng có chỉ, ngài bị cấm túc hai tháng, không được xuất cung.”

Không được xuất cung?

-Haha, ta không xuất cung được sao? Cho dù ta có lén lút ra ngoài đi chăng nữa, hoàng huynh cũng đâu có trách phạt được ta kkkk-

Trên mặt Cẩm Lan viết lên hàng chữ “Ngươi đây là bị ngốc à?”

“Mấy cái chuyện kiểu này, chỉ cần ngươi không bẩm báo với hoàng huynh, bổn vương có lén xuất cung, hoàng huynh cũng chẳng làm gì được ta, từ trước đến nay không phải đều như vậy sao.”

Cẩm Lan muốn đi cùng Vương phi tương lai của hắn cơ!

Đậu đỏ tử ảo não, gãi gãi đầu, hắn đích thực là bị ngáo đá nặng rồi.

Ngồi trên xe ngựa tới Vân phủ, Cẩm Lan từ từ nhắm hai mắt, khoanh tay lại, miễn cưỡng dựa vào vách tường xe. Vương phi tương lai im lặng ngồi một bên, không nói câu gì.

Tùy tùng với Tiểu Đậu Tử ngồi bên ngoài xe ngựa, hai bên xe ngựa là vài nhị đẳng thị vệ, riêng Tuyết San thì y cho ở lại Cảnh Lan điện phòng trừ, tuy rằng có lẽ hoàng thượng đã biết y lén xuất cung rồi, nhưng vẫn nên cẩn thận thì hơn.

“Chủ tử, tới Vân phủ rồi.”

Màn xe được vén lên, Cẩm Lan liếc nhìn Tiểu Đậu Tử đang ở cạnh xe cúi người .

“Tiểu Đậu Tử, ngươi cùng Vân công tử vào đi.”

Lần này đi, có y cùng tổng quản thái giám đi cùng ngươi , Vân phủ đương nhiên sẽ không lên mặt.

“Nếu chẳng may có gặp chuyện gì ngoài ý muốn, lập tức báo cho bổn vương.”

“Vâng.”

Cẩm Lan quay người, bắt gặp ánh mắt của Vân Phồn Quân đang lẳng lặng nhìn y, không nói gì, bộ dạng rất xót xa.

Y nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng vỗ, “Ta là sợ ngươi bị ủy khuất.”

Phồn Quân rũ mắt, hàng mi cong vút khẽ động, “Tạ ơn Vương gia.”

Nghe tới đây, Cẩm Lan nhíu mày, “Không phải nói là phải gọi ta là Cẩm Lan sao, Vương gia Vương gia Vương gia, nghe không quen chút nào.”

Hắn chớp chớp mắt nhìn y, “Nhưng giờ đang ở ngoài cung…”

“Bên ngoài thì sao, cứ gọi vậy đi, xem ai dám trách ngươi nửa câu không ?’

*hộp bí mật: Ai dám trách ngươi, ta liền giết chết hắn!

Cẩm Lan đang có suy nghĩ tăm tối kia, chợt thấy Phồn Quân miệng nhếch lên, hắn mỉm cười hạnh phúc, nhìn vậy y cũng cười cười, ôn nhu nhìn hắn.

“Đi đi, ta đợi ngươi ở ngoài.”

“Vâng!”. Hắn vui vẻ đáp, cùng Tiểu Đậu Tử và hai tên thị vệ bước vào Vân phủ.

Màn xe một lần nữa được kéo vào, Cẩm Lan nhắm mắt, dựa vào tường xe.

Khi bọn y đến Vân phủ, đám hạ nhân gác cửa đã chạy ngay đi bẩm báo, hiện tại chắc đại sảnh Vân phủ giờ náo nhiệt lắm ha. Cẩm Lan cười nhạt, họ nên biết tự lượng sức, có Tiểu Đậu Tử ở kia, Vân Phồn Quân không phải là người bọn họ có thể đụng vào.

*hộp bí mật : Nếu lũ người này không hiểu được, thì đừng trách ta vô tình, Vương phi tương lai của ta, không ai được khi dễ.

Không có việc gì làm, Cẩm Lan lại nghĩ đến nhị hoàng huynh của hắn.

Lúc vừa mới trọng sinh, y liền phái ảnh vệ đi tra xét, đã nhiều ngày qua chắc giờ đã có tin tức rồi.

Y đặt tay lên đùi, gõ nhẹ

-Phủ của nhị hoàng tử, ắt không ít điều thú vị, xem nhị hoàng huynh thân ái của ta đang giấu điều gì đó thâm sâu lắm đây.

Lòng y bỗng dấy lên một sự mỉa mai, miệng nhếch lên cười phỉ báng.

Mở mắt ra, cho dù không có gương người ta cũng nhìn ra, đáy mắt y tỏa ra hàn khí, vô cùng lãnh huyết.

Bất quá nhị hoàng tử là kết quả của một đêm hoang đường của tiên đế với cung nữ, xuất thân hèn mọn, nhờ vào hoàng thượng mới có thể sống sót tới giờ, không nghĩ tới, hắn lại có tâm tư như vậy, thật sự là đã xem thường rồi, nếu không phải nhờ vào hoàng huynh, hắn đã sớm rơi vào cảnh sống không vào chết.

Có một kẻ có mắt như mù, không biết thân biết phận mình. Hoàng thương đương nhiệm sinh ra liền được thụ phong thái tử, phụ hoàng đối với hắn thập phần coi trọng, thỉnh cả Liễu Cửu lão sư đến đích thân dạy cho, năm tuổi liền thụ giáo đế vương chi đạo. Bên gia phả nhà mẫu hậu, đường hoàng lại là hậu nhân của đại tần quốc công phủ đầu tiên.Thân phận không thể quý giá hơn.

Còn hắn ta?

Nghĩ đến đây, trong lòng y có chút mỉa mai.

Mẹ là một tiện tì, nếu không phải mẫu hậu thấy nàng ta đáng thương, sinh hạ hoàng tử nhưng không danh không phận, còn phụ hoàng ngay cả cái chức vị quan nữ cũng không hề ban cho nàng ta.

Hắn chỉ xứng làm con chó đi sau hoàng huynh, nếu con chó mà dám cắn ngược lại chủ, tốt nhất lên làm thịt nó ngay.

Y cũng quá thâm hiểm rồi.

Cẩm Lan vuốt vuốt cằm, cứ như vậy giết hắn, chẳng phải là quá hời cho hắn sao, kiếp trước y phải chịu những khổ hình kia, như thế nào mà phải dung thứ cho hắn, chi bằng chậm rãi nấu một nồi thịt chó với canh măng nhỉ.

-Ý hay-

Cẩm Lan chính là đang cân nhắc nên làm thế nào để hảo hảo chiêu đãi nhị hoàng tử thì chợt có tiếng thị vệ vào bẩm báo.

“Vương gia, Vân công tử xảy ra chuyện rồi.”

“…”

*hộp bí mật: Đm, cái đám cẩu có mắt như mù này!!!

Sắc mặt y nguội tanh, kéo cái màn , nhảy vọt ra khỏi xe, rảo bước về phía Vân phủ, tất cả thị vệ theo sau, bám sát cùng đi vào.

Y muốn xem đám người ngu xuẩn ở Vân phủ rốt cuộc là cái dạng gì, có y cùng với thái giám tổng quản đi cùng, còn dám khi dễ Vân Phôn Quân, lá gan chắc cũng phải to bằng trời rồi.

Dọc theo đường đi, không hiểu sao ,;Cẩm Lan không thấy một bóng hạ nhân nào của Vân Phủ

Lúc tới gần đại sảnh, y nghe được một giọng nữ sắc sảo vang lên: “Cứ như vậy đi, chuyện thư đồng này cứ để Phồn Quân làm đi, tránh bởi vì một người mà liên lụy tới cả Vân phủ chúng ta.”

Thật sự đáng chết mà!

Cẩm Lan dừng bước, phía trước đám hạ nhân đông đúc vây quanh cửa đại sảnh, ánh mắt đã lạnh nay càng lạnh hơn.

Đám thị vệ nghe tiếng gió mà hiểu ý, lặng lẽ bước lên phía trước, mở một con đường giữa đám đông.

Đám hạ nhân quay đầu, nhìn thấy y, tất cả đều kinh hãi tản đi chỗ khác.

Dường như nhận thấy người lạ, hạ nhân trong sảnh đều im phăng phắc. Cẩm Lan chậm rãi bước vào đại sảnh, chỉ thấy Vân Phồn Quân đứng ở giữa sảnh, quay lưng về phía y, đôi tay khẽ run lên.

Tiểu Đậu Tử mặt lạnh lùng, mắt khinh bỉ nhìn hai nữ nhân trang điểm lòe loẹt đứng ở đối diện, hai bên còn có hai thiếu nữ, hai thiếu niên, thoạt nhìn cũng trạc tuổi Vân Phồn Quân.

-Hờ, đến cũng đông đủ ha-

Khinh, đáng khinh

Thấy y tiến vào, Vân Thiên Duyên đối diện kích động đứng dậy, tròn mắt.

“Tiểu…tiểu…tiểu vương gia ?!!??”

Làm mặt lạnh đi tới cạnh Vân Phồn Quân, mãi nhìn hắn tới mức chẳng để ý tới biểu cảm khiếp đảm của đám người kia

“Các ngươi đây là nghi ngờ ý chỉ của hoàng huynh sao?”

Vân Thiên Duyên cả thân mình run lẩy bẩy, lắp ba lắp bắp nói: “Tiểu vương gia hiểu lầm rồi, hạ quan không có nghi ngờ ý chí của hoàng thượng, đây chỉ là hiểu lầm,hiểu lầm thôi...!”

Y đảo mắt qua hai vị phu nhân kia, ánh mắt hai ả tối sầm, hoảng sợ không dám nhìn y, lùi lại một bước.

Cẩm Lan hừ lạnh một tiếng, không đếm xỉa gì tới nữa.

“Tiểu Đậu Tử, chuyện gì đã xảy ra…ngươi đem kể hết cho ta.”

Chuyện này, y không thể dễ dàng bỏ qua như vậy được.

Tiểu Đậu Tử hả hê nhìn sắc mặt lúc trắng lúc xanh của đám người Vân phủ, mở miệng nói tất tần tật ra.

Tới đoạn hai ả tiểu thiếp trát cả nồi phần vào mặt kia thỉnh Vân Thiên Duyên lưu lại Vân Phồn Quân, cho hai thiếu niên khác thay thế vị trí thư đồng, Vân Thiên Duyên ban đầu do dự, nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng.

-Cái tên chết tiệt Vân Thiên Duyên!!-

Cẩm Lan trong lòng như có nồi nước sôi sùng súc,không tức giân không ức chế không được

“Tốt lắm! thật không hổ là tấm gương sủng thiếp diệt thê nổi tiếng của kinh đô đây mà! Vân Phồn Quân,thật sự mở mang tầm mắt!”. Y tức giận nói, như thể muốn gầm lên tới nơi rồi.

Vân Thiên Duyên chết lặng, không dám lên tiếng.

“Người đâu!”

Dám khi dễ Vương phi tương lai của y, chuẩn bị chịu phạt đi là vừa.

“Rõ!” Vài tên thị vệ tiến lên.

“Tiện thiếp của Vân phủ, nói năng lỗ mãng, không biết phận, mạo phạm đích tử, vả miệng 30 cái, áp giải tới tới Kinh đô Nha môn.”

Y nói, giọng vẫn bằng bằng, thản nhiên:

“Tiểu Đậu Tử”

“Có nô tài.”

“Ngươi về bẩm báo với hoàng huynh, Vân đại nhân đây khá là bất mãn với ý chỉ của huynh ấy, hai con thứ của hắn cũng rất tích cực phụ họa cho cha.”

Vân Thiên Duyên chấn kinh, “Tiểu vương gia! Tiểu vương gia tha mạng!Hạ quan nào dám kháng chỉ!!!”

Kia hai đứa con thứ cũng hướng về phía y cầu xin tha thứ, y cứ mặc kệ, xoay người đưa Vân Phồn Quân ra ngoài, đám hạ nhân tự động lùi lại phía sau, nhường đường cho y.

Suýt thì quên, Vân phủ còn hai nữ tử nữa, trừ Vân Phồn Quân ra, ở cái Vân phủ này, ai cũng đáng chết hết.

“Còn hai thứ nữ kia, chưa lấy chồng đã dám làm chuyện như vậy, không biết tự kiểm điểm, về sau đừng cưới xin gì nữa.”

Mặc kệ hai nữ tử mặt lúc xanh lúc trắng, y lập tức đưa Vân Phồn Quân ra khỏi Vân phủ.

Thị vệ áp giải người đi kinh đô phủ , người ở đây biết là do Cẩm Lan gửi tội nhân đến, đương nhiên sẽ hảo hảo chiêu đãi các nàng.

-----------

Lên xe ngựa, Tiểu Đậu Tử ngồi ở bên ngoài với thị vệ.

Vân Phồn Quân vẫn cúi đầu, Cẩm Lan xem không nổi thần sắc của hắn. Vừa rồi, lẽ nào là y tàn nhẫn quá nên dọa tới hắn rồi?

Hắn chẳng lẽ đã quên mình bị đối xử như nào ở Vân phủ sao, vì quá thiện lương nên mới bị khi dễ như vậy.

Y nghĩ một hồi, ngồi sát cạnh hắn,vỗ vỗ vai hắn, nhẹ nhàng an ủi: “Được rồi, được rồi, đừng như vậy, bọn họ đều là người xấu, đối xử với ngươi vô cùng tệ, không đáng để ngươi quan tâm.”

Cảm thấy dưới bàn tay bỗng có chút run run, Cẩm Lan vỗ nhẹ vai hắn, bối rối nói “Nếu ngươi cảm thấy ta làm quá, thì để ta cho người giảm nhẹ…” Chưa kịp nói hết câu, Vân Phồn Quân ôm lấy eo của y, co người vào lòng y.

Cẩm Lan ngây cả người, cứng nhắc vươn tay ra.

“...Cảm ơn.”

Thanh âm rầu rĩ truyền đến,nghẹn lời, cảm xúc ẩn dấu trong đó khiến y có chút xúc động

Cánh tay ôm lấy người kia, xoa xoa đầu “Ta nói rồi, ta sẽ bảo vệ ngươi mà.”

Phồn Quân không nhúc nhích, vẫn ôm chặt Cẩm Lan, không nói gì trong xe chốc lát bỗng im lặng , thanh âm rầu rĩ lại vang lên: “…vì cái gì?”

Cẩm Lan chớp chớp mắt.

-Cái gì vì cái gì

-Cái gì vì cái gì cơ?

“Vì cái gì mà đối tốt với ta như vậy.” Hắn rời khỏi lòng y, mắt đẫm lệ nhìn y, “Ta cái gì cũng không có, ngươi làm như vậy là đang thương hại ta hay sao?”

Nhìn đôi mắt quật cường kia, y bị manh tới nơi rồi,

Y lắc lắc đầu, cười cười nói, “Ngươi là đang cảm thấy ta thương hại ngươi sao? Chán ha”

Thấy hắn do dự nhíu mày, làm như có chút khó hiểu. “ Vậy ngươi rốt cuộc là vì cái gì…”

Cẩm Lan chậm rãi ghé sát vào mặt hắn, hơi thở phả lên tấm mạng che mặt, thần sắc ôn nhu nhìn hắn

“Ngươi đoán đi.”

Thấy y tới gần, Phồn Quân bối rối né tránh, nhìn ra chỗ khác.

Tai đã đỏ ửng lên rồi, vương phi tương lai là đang thẹn đây mà.

Cẩm Lan nhếch miệng nhếch lên cười câu dẫn.

Lần này hắn cúi đầu, không dám nhìn thằng vào y

Cẩm Lan nâng cằm hắn lên, ôn nhu nhìn hắn

“Ngươi…ngươi…”

Phồn Quân lắp ba lắp bắp, Cẩm Lan lại nổi tâm tư, muốn trêu ghẹo tiểu bạch thỏ này.

“Ta làm sao.”

Y chậm rãi ghé sát mặt hắn, 2 cái mũi sắp chạm nhau tới nơi. Phồn Quân càng ngượng hơn, trốn tránh không dám nhìn y.

Ngón tay của cẩm lan khẽ đưa theo từng nét mặt, giọng trầm trầm kêu tên hắn: “Phồn Quân

nghe xong, thân mình hơi run lên, hai ánh mắt va vào nhau, Cẩm Lan không kìm được mà...

Sau tấm mạng che, y hôn lên môi hắn.

Phồn Quân cả người như đóng băng, hai mắt mở to, kinh sợ nhìn y.

-----Hết chương 4--------

:)))) thực ra còn đoạn nữa cơ, nhưng nếu nhét hết vào một chương thì còn gì thú dị nữa hahaha

edit: Bột lão sư

beta: Pé Nu

bản việt hóa bởi Hắc Bạch Vô Thường team

Bạn đang đọc Phồn Cẩm Quân Lan của Lạc Quân Tự

Truyện Phồn Cẩm Quân Lan tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hacbachvothuong123
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.