Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một cặp song sinh (Hạ)

Phiên bản Dịch · 1419 chữ

Miêu Nghị kiểm kê thấy không thiếu mới thu vào, không đợi nho sinh mở miệng thì hắn đã đập thẻ phòng vào trên quầy để chắn miệng y. Sau đó thì chắp tay sau lưng, dương dương tự đắc đi ra ngoài. Người ta đánh hắn, chính hắn lại không có khả năng đánh lại người ta, thì chỉ có thể dùng cách khác để hả giận thôi.

- Đức hạnh này!

Lão Bản Nương đứng lên, cười lạnh nói:

- Đừng có lại bị người đánh thành chó chết nữa mới chạy về.

Miêu Nghị cũng không quay đầu lại, vẫy tay áo ra sau như muốn nói gặp lại sau.

Hắn đoán mình không cần quay trở lại đây, có hai cao thủ trình độ tử liên bảo vệ hắn thì chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì nữa. Hoặc là vẫn lắc lư trong sa mạc, hoặc là đến khi nhiệm vụ kết thúc thì mình hắn trở về thôi. Sau này vẫn nên tận lực ít đến cái vùng quỷ quái này.

Đi vào trong sân, thả ra long câu rồi xoay người nhảy lên, sau khi tốn chút thời gian xử lí linh tinh thì hắn phi ngựa ra sân nhỏ. Lập tức, có khoảng mười tùy tướng cưỡi ngựa đi theo hắn.

- Lão bản nương, rốt cuộc thì hắn tới nơi này để làm gì thế? Xem thế lực ẩn phía sau hắn kìa, hiển nhiên không phải là năng lực mà một phủ chủ có thể làm được.

Nho sinh truyền âm hỏi.

- Quan tâm tên tiểu bạch nhãn lang này làm chi, hắn chết hay sống cũng không liên quan đến chúng ta.

Lão Bản Nương “xì” một tiếng, chân lại bước ra ngoài sân để dò xét. . .

Miêu Nghị đang cùng mười kỵ mã liên tục rong ruổi trong sa mạc, hắn không ngừng quay đầy nhìn xem hai tùy tướng cạnh mình, phát hiện thân hình của hai người này đều hơi có vẻ nhỏ nhắn, cả một đám mặt cứng đờ như người chết, lại vẫn cứ theo sát hắn không ngừng, đích xác là có xu hướng muốn bảo vệ hắn.

Cuối cùng thì hắn không nhịn được hỏi:

- Hai người các ngươi làm gì đây?

- Đến bảo vệ ngươi!

Hai người kia cùng trả lời.

- Tiền bối là tử liên cảnh giới sao?

Miêu Nghị lại hỏi.

- Vâng!

Hai người kia lại cùng đáp, tiếc lời nói như tiếc vàng.

- Không biết quý tính của hai vị tiền bối là gì?

- Ngô Chân, Ngô Minh.

Ngô Chân, Ngô Minh sao? Không phải tên thật đó chứ? Cơ mặt của Miêu Nghị giật giật. Tên này nghe giả đến không thể giả nữa. Nghe còn điêu gấp trăm lần so với cái tên Ngưu Nhị, dành chút suy nghĩ cho một cái tên giả sẽ chết sao?

Một đường phi như bay để ra khỏi địa điểm tụ tập nhân viên trong Lưu Vân Sa Hải, chạy liên tục và chỉ dừng khi bầu trời đã tối đen. Phó Thủ của Miêu Nghị mới bắt đầu triệu tập mọi người để phân công lục soát khu vực dừng chân.

Vị Phó Thủ từ bên ngoài đến này mới là người dẫn đầu trong chuyến này. Miêu Nghị chỉ là tán tu, trên thực tế thì chuyến này cũng không có việc để Miêu Nghị làm. Trong lần này, nhiệm vụ quan trọng nhất của hắn là làm mồi câu để cám dỗ sát thủ mắc câu, nhiệm vụ tiếp theo mới là tìm kiếm U Minh long thuyền, nhiệm vụ kế tiếp nữa là thu thập Triêu Nguyệt linh thảo.

Phân công tung lưới điều tra khu vực xong, lại hẹn địa điểm tiếp theo để gặp mặt, phần lớn các thành viên bắt đầu tản ra, số người ở lại thì chủ yếu đều là người phía chính quyền.

Chỉ thấy những người này nhanh chóng đào cát, đào đến tầng rắn ở phía dưới thì cả đám cùng nhau phát ra công kích.“Bùm”–một tiếng nổ long trời vang lên. Bọt nước văng khắp nơi, lớp vỏ cứng chìm bên dưới vỡ vụn, làm hiện ra nước biển ở phía dưới. Mà cát quanh đó do đào móc đã hất lên bỗng chảy vào nước biển. Rất nhanh, chúng lại ngưng kết thành vỏ cứng ở trong nước, đang phủ kín dần lổ hổng vừa được mở.

Người dẫn đầu vung tay lên, dẫn theo đám người còn lại nhảy vào trong đó. Trong nháy mắt, họ biến mất ở phía dưới, bắt đầu việc tìm tòi trong nước.

Miêu Nghị cũng muốn coi xem dưới sa mạc này có biển là chuyện gì xảy ra. Tung người như một con cá nhảy ra, sắp nhào vào trong nước biển phía dưới kia. Đột nhiên, một cỗ pháp lực cường đại kéo hắn lại. Đầu hắn cũng gần chạm đến mặt nước, lúc này lại đang lơ lửng trên không trung.

Đùa gì vậy chứ? Nhìn lại. Chỉ thấy Ngô Chân vung bàn tay lên, một cỗ lực hút lại đưa hắn về.

Lảo đảo rơi xuống đất, Miêu Nghị ngạc nhiên nói:

- Các ngươi làm gì vậy?

Ngô Chân trầm giọng nói:

- Đừng quên nhiệm vụ trong chuyến này của ngươi, ngươi đến đây để dụ cho hung thủ xuất hiện. Nếu như ngươi chui vào nước, hung thủ không tìm thấy ngươi thì làm sao đây?

Miêu Nghị không nói nên lời, đây là lần đầu hắn làm chuyện loại này. Ngóng trông có người tới giết mình.

Hắn quay đầu nhìn mặt biển phía dưới bị cát chảy đang nhanh chóng phủ kín. Cái nhìn kia có phần than thở luyến tiếc, không biết biển dưới này có cái gì khác với biển mà hắn đã từng thấy qua không?

Thôi vậy, chỉ cần mạng vẫn còn thì không sợ không có cơ hội đi xuống đi để mở mang kiến thức một chút.

Hắn quay đầu. Lại phát hiện Ngô Chân, Ngô Minh vừa xoay người lên ngựa, một tên đi phía bên trái, một tên đi hướng bên phải. Miêu Nghị vừa xoay người lên ngựa theo liền hơi trợn tròn mắt, đi cùng người nào đây?

- Hai vị tiền bối. Các ngươi đi đâu vậy?

Lúc này, Miêu Nghị la lớn.

Chỉ thấy Ngô Chân, Ngô Minh quay nhanh lại, từng người đều tức giận trừng hắn. Ngô Minh trầm giọng nói:

- Ngươi hô lớn thế làm gì? Sợ hung thủ không biết có bẫy rập phải không?

- Vừa rồi lỡ có sơ xuất, hai vị tiền bối đại nhân đại lượng.

Miêu Nghị chắp tay khom lưng xin lỗi:

- Vãn bối thấy hai vị tiền bối tách nhau mà đi, chỉ là không biết nên đi cùng vị tiền bối nào nên muốn hỏi một chút.

Ngô Chân nói:

- Ai cũng chớ đi cùng! Ngươi đi một mình, chúng ta ở bên cạnh ngươi thì sợ sẽ khiến hung thủ cẩn thận hơn mà không dám xuất hiện một cách dễ dàng. Ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không cách ngươi xa lắm đâu. Vừa có chút tiếng động thôi thì sẽ lập tức tới cứu ngươi.

Không phải chứ? Mỗi lần có kẻ tới giết lão tử thì có tu vi đều cao hơn lần trước đó, nhỡ ra lần này có tên mạnh hơn nữa, ta lại đi một mình. . . Cơ mặt của Miêu Nghị co giật, hỏi:

- Hai vị tiền bối thật là tu sĩ tử liên cảnh giới sao? Có thể chứng minh cho ta xem một chút có được hay không?

Hai người kia biết hắn đang lo lắng cái gì, sợ tu vi của họ không đủ, không thể đuổi tới để cứu hắn kịp thời được chứ gì.

Hai người nhìn lẫn nhau. Đột nhiên, họ cùng tung mình nhảy vào trong hố cát vừa mới được đào, để tránh được trường hợp có người theo dõi quanh đây. Cả hai đều cùng giơ tay lên mặt, bóc ra một lớp mà thoáng nhìn thì như mặt nạ da người vậy.

Dưới ánh trăng, chỉ thấy hai đóa nhan sắc yêu kiều mỹ lệ hé lộ, ấn đường của mỗi người đều hiện ra một đóa tử liên nhị phẩm lóng lánh.

Miêu Nghị ngạc nhiên, Vậy mà lại là nữ sao? Điều không thể tưởng tượng nổi nhất chính là, hai nữ nhân này trông giống nhau như đúc, sinh đôi?

Bạn đang đọc Phi Thiên (Dịch) của Dược Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi supmangcua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 143

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.