Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một cặp song sinh (Thượng)

Phiên bản Dịch · 1377 chữ

Không có người lên tiếng, tất cả đều biết lần này thật sự đã gây ra vấn đề quá lớn rồi, đã đến mức không thể khống chế lại nữa.

Hô Duyên Thái Bảo lại hỏi:

- Chuyện này còn có ai biết nữa không?

Trần Nguyên trả lời:

- Trừ tên Từ Kính Tùng của Trấn Quý điện trong Thủy Hành Cung ra, thì không còn ai khác biết đến chuyện này, có cần đem hắn...!

Hô Duyên Thái Bảo nghiêm nghị cắt ngang:

- Ngươi vẫn còn muốn giết người diệt khẩu hay sao? Tên Miêu Nghị kia đã bị theo dõi. Vào lúc này, bất luận kẻ nào dính lứu tới hắn mà gặp chuyện không may cũng có thể trở thành kim chỉ đường, tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ!

Lời này vừa nói ra, hai người đang quỳ với trạng thái căng thẳng là Tô Yên Nhiên cùng Tào Lục liền lập tức thả lỏng xuống. Chuyện đã tệ đến mức này, điều mà hai người lo lắng nhất là bị giết người diệt khẩu.

- Vâng!

Trần Nguyên đáp.

Hô Duyên Thái Bảo lại chỉ vào ba tên đang quỳ:

- Ba người các ngươi nghe kĩ cho ta, chuyện này phải nát ở trong bụng cho ta, quyết không thể tiết lộ nửa chữ. Nếu không, dù ta tha cho các ngươi thì cũng vô ích thôi, các ngươi biết hậu quả thế nào rồi!

- Vâng!

Ba gã kia trả lời mà lòng nơm nớp lo sợ.

Hô Duyên Thái Bảo cắn răng nói:

- Nhớ kỹ đấy! Thường làm gì thì liền làm thế, cứ như ngày thường, không được lộ ra bất kì cái gì khác thường!

- Vâng!

Ba gã kia lại tỏ ra khúm núm.

- Cút hết cho ta!

Hô Duyên Thái Bảo vung tay lên.

Lập tức, cả ba gã kia dùng cả lăn lẫn bò để ra ngoài.

Đợi đến sau khi ba gã kia rời đi, Trần Nguyên đến bên cạnh bảo tọa nhắc nhở:

- Đại nhân, chuyện đã đến bước này rồi thì những tên này không thể lưu lại được nữa, nếu không thì sẽ thành là tai hoạ ngầm.

- Lúc này phải ổn định bọn họ trước đã, không làm gì mới là phương pháp đối phó tốt nhất. Nếu không thì chút gió thổi cỏ lay đều thành phiền toái.

Hô Duyên Thái Bảo mang vẻ hơi bất đắc dĩ mà nói:

- Bên phía Thánh tôn đã phái ra một tốp nhân mã khác để tra chuyện này, không phải là chỉ có mỗi chúng ta bên này thôi đâu. Cho nên không được dẫn ra bất kì manh mối nào, dù là tơ nhện hay dấu vó ngựa. Chỉ cần không có phương hướng để kiểm chứng thì tốp nhân mã kia muốn có đột phá sẽ rất khó!

Y có năng lực biết được còn có một tốp nhân mã khác cũng đang âm thầm điều tra tin tức, từ điều này có thể thấy được nguồn tin tức của y linh thông thế nào. Hiển nhiên rằng mỗi một việc mà Mục Phàm Quân đã làm trong Tiên Quốc cũng đều không thoát khỏi con mắt của vị đại đồ đệ này.

Trong lòng Trần Nguyên kinh hãi, Chẳng phải điều đó có nghĩa là Tiên thánh đã hoài nghi Hô Duyên Thái Bảo sao?

Bởi nghĩ vậy nên gã thử hỏi:

- Chẳng lẽ chúng ta không nên làm cái gì sao?

- Đương nhiên phải làm gì đó chứ, việc này phải tra tiếp, tra theo từng lớp từng ngách. Hơn nữa cần tra một cách nghiêm túc cẩn thận, tra không ra kết quả cũng phải tra, có thể tra được hay không lại là chuyện khác, cố hết sức để kết quả bàn giao là không có gì cả. Dù sao thì mang tiếng là vô dụng cũng tốt hơn so với tội ác tày trời!

- Rõ rồi ạ.

- Ba tên này, còn gã Từ Kính Tùng kia cũng không thể lưu lại nữa, nếu không thì sẽ có khả năng sẽ xảy ra chuyện gì đó trong tương lai. Nhưng mà không thể ra tay vào lúc này, phải đợi tới sau khi chuyện này không còn tra được gì nữa. Giải quyết từng bước một, nhất thiết không thể ra tay cùng lúc, việc này phải do ngươi đích thân ra tay, tuyệt đối không được mượn tay kẻ khác, làm một cách vô thanh tức nhưng không được để bất kì ai cảm thấy có điều điều gì không ổn, hiểu chưa?

Hô Duyên Thái Bảo quay đầu nhìn thẳng vào gã.

Thì ra lúc trước y nói không thể giết người diệt khẩu chỉ là muốn làm yên lòng Tô Yên Nhiên ba người kia. Cuối cùng vẫn là cần giết người diệt khẩu.

Lúc này, Trần Nguyên chắp tay nói:

- Đã hiểu ạ.

Trong đại sảnh của khách sạn, Miêu Nghị đang định đi ăn sáng.

Lão Bản Nương xinh tươi thướt tha đi ra hậu viện. Thấy hắn, ánh mắt nàng lóe lên, mỉm cười đi tới, dùng khăn tay lau bàn rồi thuận thế ngồi xuống. Hỏi:

- Ngưu Nhị, tối hôm qua ngươi chơi cùng hai chim to kia thú vị chứ?

Miêu Nghị giày vò hai con Lam Vũ Phi Yến trong hậu viện gây tiếng động lớn như vậy vào buổi tối, muốn người khác không biết cũng khó khăn.

Khách nhân đang ngồi ở hai bàn bên cạnh nhìn về phía bên này, đều đoán tên Ngưu Nhị này là ai, có vẻ như có quan hệ không tệ với Lão Bản Nương đó. Ở trong góc, Bạch Y Nhân cũng lặng lẽ quan sát, ánh mắt lúc này của y hơi kỳ quái.

- Khẳng định là thú vị hơn uống rượu với ngươi, ít nhất thì cũng không bị ăn đòn.

Miêu Nghị vừa ăn vừa tức giận đáp.

Nhớ tới chuyện của ngày hôm qua, nàng đá một cú làm hắn ngã lăn quay. Lão Bản Nương cũng nhịn không được nữa mà che miệng cười. Thật kỳ lạ, sau ngày hôm qua buông lỏng nói chuyện phiếm với Miêu Nghị, toàn bộ tâm tình đều cảm thấy khá hơn rồi. Ngón tay ngọc vuốt nhẹ lấy hai hàng tóc mai rủ xuống, liếc mắt nói:

- Lại còn thế nữa, không biết có bao nhiêu người muốn uống rượu cùng Lão Bản Nương như ta đây cũng đều không có cơ hội kia, chớ đang ở trong phúc mà không biết hưởng!

- Phúc?

Miêu Nghị phì cười:

- Ai thích bồi ngươi thì cứ tìm họ đi! Xin thứ lỗi cho tiểu nhân vô phúc tiêu thụ!

Trong góc, Bạch Y Nhân nghe được thì trong lòng ngạc nhiên không thôi, gần như là đã lau mắt mà nhìn với Miêu Nghị rồi, không nghĩ tới tên này lại có thể quen biết với bà chủ của khách sạn Phong đến mức cùng uống rượu với nhau được.

- Tiểu tử ngươi thật đúng là không biết phân biệt!

Nho sinh lượn lờ ra, đang muốn dạy bảo một hồi. Không ngờ Miêu Nghị vừa để đũa xuống, liền xòe tay hướng hắn rồi nói:

- Trả tiền thuê phòng tám ngày!

Nho sinh ngẩn ngơ:

- Có ý gì chứ? Ngươi không ở nữa sao?

Miêu Nghị hừ lạnh nói:

- Mới ở vài ngày liền bị hai trận đòn, ở lại nữa thì ngay cả cái mạng nhỏ cũng không còn, còn ở cái rắm à! Trả tiền thuê phòng nhanh lên, đã nói là trả nhiều bù ít, các ngươi sẽ không quỵt nợ đấy chứ?

- Ngươi nói thiệt hay giả vậy?

Nho sinh hỏi.

Đúng lúc này, bên ngoài lại có tiếng chân rầm rập mà đến, lại có một đám nhân mã đến đang ở bên ngoài khách sạn.

Lão Bản Nương cùng nho sinh nhìn nhau, lại cùng nhìn về phía Miêu Nghị, lúc này đã lau miệng đứng dậy vươn tay ra. Trong lòng hai người hơi hiểu ra, chắc người tiếp ứng cho tiểu tử này sắp đến rồi.

Trả tiền thôi! Còn có thể thế nào nữa chứ? Nho sinh xoay người đến sau quầy hàng, giũ ra một đống kim tinh.

Bạn đang đọc Phi Thiên (Dịch) của Dược Thiên Sầu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi supmangcua
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 147

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.