Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngã khiếu Trì Thương

Phiên bản Dịch · 3614 chữ

Tôi tên Trì Thương, nguyên đầu thân vào làm môn hạ của kiếm phái Thương Mang, luyện Thương Mang Kiếm Pháp. Tôi vốn là kẻ thiên tư hơn người, một bài Thương Mang Kiếm Pháp, người khác cần vài tháng mới tập được, nhưng tôi chỉ cần vài ngày.

Đại sư huynh hơn ba mươi tuổi, là một người rất tốt bụng, ở Thương Mang kiếm phái, tôi thường nhận được giúp đỡ của huynh ấy. Tôi rất cám ơn huynh ấy, tôi rất yêu quý Thương Mang kiếm phái, yêu quý các sư huynh đệ trong phái, yêu quý tiểu sư muội thuần khiết khả ái, yêu mến muội ấy cười, hai bên má lộ ra hai trái đào nhỏ xinh, còn yêu mến đôi mắt to tròn của muội ấy chớp chớp nhìn tôi, đứng cạnh tôi luyện kiếm.

Tôi phát hiện, Thương Mang Kiếm Pháp có sơ hở rất lớn, đó là trong lúc tôi vô ý phát hiện. Tôi không biết bí mật ấy có nên tố cáo chưởng môn hay không, dù sao Thương Mang Kiếm Pháp truyền lại ngàn đời, qua tay nhiều tiền bối, cũng chưa có người phát hiện ra.

Bí mật ấy tôi chỉ tố cáo cho tiểu sư muội, trừ truy cầu với kiếm đạo, tiểu sư muội là người còn lại tôi quan tâm.

Đó là một đêm sấm chớp bập bùng, tôi nghe thấy tiếng thét của tiểu sư muội, trong lòng lo lắng, tôi không kịp suy nghĩ, vội vã lao đến phòng của tiểu sư muội. Ở nơi đó, tôi nhìn thấy một hình ảnh làm tôi cắn răng: tiểu sư muội áo quần bị xé nát, dưới thân lấm tấm chấm đỏ, đôi mắt ngây ngốc vô thần, - tiểu sư muội bị lăng nhục rồi!

Là ai? Là ai đối với tiểu sư muội hạ độc thủ? Ta kinh, ta giận, ta hận, ta oán, ta thề sẽ báo thù tên súc sinh không bằng cầm thú ấy.

Đại sư huynh bọn họ đột nhiên chạy đến, vừa vào cửa liếc qua, liền giận dữ nhìn tôi.

"Trì Thương, ngươi tốt thật! Thật quá tốt! Ta đối với ngươi không bạc, ngươi không ngờ làm chuyện không bằng cầm thú này!" Bộ râu trắng của chưởng môn trong lúc giận dữ rung rung, đôi mắt như muốn lồi ra khỏi tròng.

Bốp!

Một cái tát lên mặt tôi, đại sư huynh rút kiếm chĩa vào tôi, giận dữ nói: "Trì Thương, ta sớm biết ngươi có ý với tiểu sư muội, nhưng không ngờ ngươi lại nhân trời tối cưỡng gian tiểu sư muội."

"Không có, sư huynh đệ không có, chưởng môn, con xin thề, con không có à!" Sét đánh ngang tai, tôi quỳ gục xuống.

"Không có, không có ngươi sao lại áo quần không chỉnh tề xuất hiện trong phòng của tiểu sư muội?"

"Trì Thương, ngươi còn dám chối cãi, tiểu sư muội Thương Mang Kiếm Pháp đạt đến cảnh giới tầng thứ bảy, chỉ có ngươi mới biết phương pháp phá giải Thương Mang Kiếm Pháp, không phải ngươi, tiểu sư muội sao dễ dàng bị bắt thụ nhục như thế này?" Đại sư huynh chỉ vào tôi, nghiến răng nói.

Ầm!

Trong đầu tôi trống rỗng, chuyện tôi biết phá giải Thương Mang Kiếm Pháp, chỉ tố cáo qua một mình tiểu sư muội, đại sư huynh sao biết được?" Tôi nhất thời mơ màng.

"Tiểu sư muội, tiểu sư muội, muội mau nói, là ai làm chuyện không bằng cầm thú này?" Đại sư huynh chạy qua, bên tai tiểu sư muội hô hoán.

Đó là hi vọng duy nhất của tôi rồi, nhìn ánh mắt khinh bỉ cùng giận dữ của các sư huynh đệ, tôi muốn nói, không phải tôi, không phải tôi! Nhưng không có ai tin tôi cả.

"Trì Thương! ....."

"Trì Thương! ....."

Tiểu sư muội đôi mắt vô thần, cánh tay trắng bệch nắm chặt áo ngủ, mê man nói.

"Súc sinh, ta đánh chết ngươi!" Chưởng môn đại nộ, một kiếm là 'Cửu Thiên Lôi Động' có uy lực lớn nhất trong Thương Mang Kiếm Pháp hướng vào tôi chém xuống.

Tôi không thể chết, tôi muốn tra rõ chân tướng, tố cáo các sư huynh đệ, không phải tôi làm, tôi muốn vì tiểu sư muội báo thù, tôi xin thề, do vậy, tôi không thể chết lúc này.

Tôi bỏ chạy, chạy thật khốn nạn, như con chó hoang, tôi nghĩ trước nên về nhà tránh một thời gian, không ngờ, về đến nhà, lại đột nhiên nghe thấy cả nhà bị chém đầu, tài sản trong nhà vốn có ức vạn cũng đã bị trưng thu.

Sau này, tôi ở chân núi nghe tin tiểu sư muội cùng đại sư huynh đã kết hôn, trong lòng không biết là mùi vị gì.

Về sau, tôi dần dần hiểu ra, đó nguyên là một âm mưu, sự suy lạc của gia đình tôi vốn là chìa khoá của chuyện này, tiểu sư muội cũng vốn không bị cưỡng gian, người muội ấy yêu thích là đại sư huynh, chính vì nguyên nhân do chưởng môn, mới tiếp cận tôi mà thôi. Mỗi lần muội ấy nhìn tôi cười, đều nghĩ đến đại sư huynh.

Tâm hôi ý lạnh, tính nết con người không ngờ xấu xa đến thế, tôi vốn muốn tra ra tên hung thủ, lại về sư môn tạ tội, nhưng sau này dần dần hiểu ra, không còn mang ý báo thù, không còn chấp ý về tiểu sư muội, dù sao bọn họ yêu nhau, thì thành toàn cho bọn họ được rồi.

Không còn vướng vất tiểu sư muội, tôi cuối cùng lại có thể một lòng truy cầu kiếm đạo mà tôi từng lãng quên, tôi bắt đầu chu du thiên hạ, trong thời gian đó, tôi nghe thấy tên một người, Phong Vân Vô Kị .

Người này giống như ngôi sao sáng nổi lên, trên bầu trời võ lâm toả ánh hào quang, trên đường khiêu chiến cao thủ kiếm đạo khắp nơi, nhiều kẻ thành danh đều bại dưới kiếm người ấy. Lợi hại nhất là, võ học của người ấy không ngờ toàn bộ tự sáng tạo, chưa từng có sư phụ chỉ dạy.

Đúng lúc tôi chuẩn bị đi tìm người ấy, bái người ấy làm thày, người ấy đột nhiên biến mất, nghe nói là khiêu chiến Kiếm Ma trong truyền thuyết thất bại, sau này không có tung tích.

Tôi vô cùng thất vọng, chỉ có thể tiếp tục phiêu lưu, một đêm mưa gió, ở một ngôi miếu đổ, tôi gặp một kiếm khách trung niên, đêm ấy ở trong miếu, chúng tôi đốt lên một đống lửa, cùng là kiếm khách, liền nói chuyện cùng nhau. Tu vi kiếm đạo của ông ta tôi tự thán không bằng, tôi tự nhận là thiên tài trên đời, ngay truyền kỳ 'Thương Mang Kiếm Pháp' trong kiếm đạo cũng có thể phá, nhưng không ngờ, ông ta đã sớm phá rồi, hơn nữa hoạ đồ vẽ cách phá trên mặt đất, phương pháp phá giải vô cùng rõ ràng đơn giản.

Đêm ấy, thẳng đến lúc trời sáng, chúng tôi bàn thật tâm đầu ý hợp, trời sáng lúc chia tay, ông ta không chần chừ, từ trong lòng lấy ra một quyển sách.

"Cái này cho ngươi, có thể giúp cho ngươi một chút." Ông ta nói xong, liền đột nhiên biến mất, tôi từ đầu đến cuối không phát hiện sao ông ta biến mất.

Mở sách ra, tôi nhìn thấy bốn chữ 'Diệt Ma Tâm Kinh'.

Sau này, truyền thuyết Phong Vân Vô Kị tái khiêu chiến Kiếm Ma, lần này, ông ta đã thành công, Kiếm Ma bất bại, đã bại.

Về sau, Phong Vân Vô Kị lại biến mất, lần này, ông đã thành một truyền thuyết.

Vài chục năm sau, tôi đã báo thù cha, cầm kiếm giết đến Tử Cấm Thành, đâm chết tên cẩu hoàng đế trên ngai vàng, vào lúc ấy, danh thanh của Phong Vân Vô Kị đã lên tới tột đỉnh. Người gọi 'Phong Thần', võ lâm sử quan Bách Hiểu Sanh, gọi là 'Kiếm Thần', tên gọi ấy nhận được tán đồng của nhiều người giang hồ.

Tôi đối với Phong Vân Vô Kị chỉ biết có hạn, đáo để võ công của ông đến cảnh giới nào, lại có một số sự tích, cũng không thật rõ ràng, chỉ biết rằng, ông đã thành thần. Có người nói, từng thấy ông đã ngự kiếm phá không, bạch nhật phi thăng, cũng có người nói ông chết rồi, rốt cuộc ra sao, ai cũng không biết.

Về sau, võ lâm đồn thổi, sau khi Kiếm Thần phi thăng để lại một bản võ học bí cấp, lời đồn ấy nhanh chóng mở ra một tràng giết chóc hơn hai chục năm.

Không có ai có thể ngăn cản tràng giết chóc trong võ lâm trước giờ chưa từng có ấy, ai cũng không thể, tôi cũng không thể!

Sau cùng, tôi may mắn biết được tên của bản bí cấp ấy, Diệt Ma Tâm Kinh.

Tôi lúc ấy mới biết, nguyên lai đêm ở trong miếu ấy, người kia là Phong Vân Vô Kị , Kiếm Thần. Nhưng đó đã là chuyện hai chục năm trước.

Có cảm giác, chém giết hai chục năm dài, làm võ lâm quá thương tang, tôi đem nội dung 'Diệt Ma Tâm Kinh' công cáo thiên hạ, giúp người người đều có thể luyện bộ võ điển tuyệt thế ấy.

Về sau, hơn hai chục năm, trong võ lâm nơi nơi phồn thịnh, các môn phái lập ra như rừng, nhiều môn phái còn tự xưng danh 'Kiếm Thần Môn', các môn phái đều tự cho là Kiếm Thần chính tông, đó là một tràng tranh chấp kéo dài hàng chục năm thậm chí trăm năm.

Ngộ tính mỗi người đều có chênh lệch, thứ ngộ ra tự nhiên cũng không giống nhau. Mỗi người đều tự cho là Kiếm Thần chính tông, tuy có tranh chấp, nhưng chỉ làm võ lâm càng lúc càng mạnh, càng lúc càng phồn vinh, do vậy, tôi cũng chưa từng xuất hiện để nói rõ, kì thật, Kiếm Thần Phong Vân Vô Kị , căn bản không có truyền hạ môn phái. Môn hạ đệ tử, tính thật ra, chỉ có một mình tôi. Ít nhất tôi tự nhận như thế.

Một ngày kia, tôi cảm thấy tiếng gọi từ trên không, tôi biết, bạch nhật phi thăng, nguyên lại không phải là huyễn tưởng, sư phụ, phi thăng thật rồi.

Trên trời cao lãng đãng, tôi tìm một ngọn núi cao, nơi ấy chắc không có ai đến quấy rầy.

Không có chuyện ngoài ý muốn, tôi đã phi thăng, Diệt Ma Tâm Kinh đến tầng mười hai, thiên kiếp vốn không cần phải nói. Vào giây phút cuối cùng khi phi thăng, tôi nhìn thấy Bách Hiểu Sanh già nua ngồi trên một ngọn núi khác, cầm bút viết nhanh tả gì đó.

Xa xa, tôi nhìn thấy miệng Bách Hiểu Sanh lúc mở lúc khép, tôi đọc đã hiểu, ông ấy nói là:

“Khi xưa lúc sư phụ ngươi phi thăng, ta cũng ở bên cạnh.”

Mỉm cười, tôi nhìn trời cao, lổ hổng càng lúc càng gần rồi, sư phụ, con cuối cùng có thể tìm người rồi ......


Chương thứ 54: Kiếm vực thảo sang

(Kiếm vực thành lập)

Dịch,biên tập,etc: A.Jus

Nguồn: Tàng thư viện

"Ngươi là ....." Phong Vân Vô Kị nghi hoặc nhìn khuôn mặt khôi ngô mà kiên nghị trước mắt, trong lòng cảm thấy như đã từng biết khuôn mặt này, nhưng nhất thời không nhớ gặp ở đâu.

"Sư phụ, người quên con sao? Con luôn không quên người. Sư phụ, con là Trì Thương đây." Trì Thương cúi đầu xuống lạy, trong mắt ươn ướt, đầy vẻ vui mừng.

"Trì Thương? ..... Thì ra là ngươi!" Phong Vân Vô Kị mặt lộ vẻ vỡ lẽ, cuối cùng nhớ ra, trước khi phi thăng, vốn chưa từng có đệ tử, nếu nói có đệ tử thật sự, cũng chỉ có Trì Thương này mà thôi, thời gian đã quá lâu, bất tri bất giác đã trôi qua hơn bốn trăm năm, các kí ức cũ đã dần trở nên mơ hồ.

Nhìn đệ tử trước mắt, Phong Vân Vô Kị trong lòng vô cùng cảm khái: "Thời gian trôi thật quá nhanh! Không ngờ đến ngươi cũng phi thăng rồi."

Trì Thương vừa thấy Phong Vân Vô Kị không phủ nhận thân phận đệ tử của mình, trong lòng vui sướng, ngẩng đầu lên nói: "Sư phụ, người tuy không ở Trung Nguyên truyền lại võ học, nhưng cả Trung Nguyên gần như là môn hạ của người. Đệ tử vào ba trăm năm trước, đem Diệt Ma Tâm Kinh tu đến đại thành, cuối cùng phi thăng đến nay ..... Chỉ không ngờ rằng, nơi đây không phải là tiên giới."

"Phải à. Khi xưa vi sư cũng vô cùng chấn kinh, không nghĩ đến tiên giới trong truyền thuyết không ngờ vốn là một chuyện bịa đặt, nhưng loài người đang trong cảnh khốn quẫn ..... Ngươi có lẽ là người phi thăng duy nhất trong bốn trăm năm nay phải không?" Phong Vân Vô Kị cảm khái nói.

"Sư phụ ..... Kì thật, trừ đệ tử ra, trong ba trăm năm nay, còn có người phi thăng."

"Ồ? Bọn họ đâu?"

Trì Thương quay đầu gọi: "Các ngươi mau qua đây, đây là sư phụ."

Trì thương lời vừa dứt, hàng ngàn kiếm khách áo xanh từng người dùng thức 'Nhạn Lạc Trầm Sa', bay qua. Phong Vân Vô Kị giật mình, qua lời Trì Thương vốn cho rằng những người phi thăng gần đây không quá vài người, tối đa một hai chục người, không nghĩ đến, một lúc lại chạy ra nhiều người như thế.

Uy nghiêm và khí thế của Kiếm Hoàng nguyên không phải người luyện kiếm bình thường có thể so sánh, ngay cả Phong Vân Vô Kị lúc này áo quần lam lũ, nhưng khí độ rộng rãi của cảnh giới Kiếm Hoàng, làm người cảm thấy ngay cả có mặc hoàng bào, cũng không thể trên khí độ vượt qua người này.

"Tham kiến Phong Thần tiền bối!" Hàng ngàn cao thủ kiếm đạo vừa lại gần Phong Vân Vô Kị trong phạm vi một trăm thước đều không tự chủ quỳ xuống, làm tối đen cả một vùng, vô cùng tráng quang, nó thậm chí hấp dẫn chú ý của một số người bốn vực ở phụ cận.

Tu vi đạt đến cảnh giới Kiếm Hoàng, ước thúc đối với người trong kiếm đạo vô cùng mạnh, lần đầu gặp mặt, ai cũng không rõ khả năng đối phương, đâu bằng một câu nói mà tin lời đối phương. Nhưng hàng ngàn người lúc này hoàn toàn tin tưởng, người này là tuyệt đỉnh cao thủ 'Kiếm Thần' trong truyền thuyết mấy trăm năm trước ở Trung Nguyên. Bởi vì, trước người này, mọi người đều cảm thấy, mình cùng người này có một loại liên hệ vi diệu, khó dùng lời để hình dung. Cảm giác ấy như thần tử thấy quân chủ, trước người ấy, ngay cả người trong lòng có tà niệm, cũng chỉ có hoàn toàn thần phục, căn bản không sinh ra nổi một chút ý niệm rút kiếm. Kiếm của kiếm khách bị khống chế, kiếm khách ấy cũng gần như bị phế rồi, uy nghiêm của Kiếm Hoàng, mạnh mẽ đến vậy.

Nhìn thấy hàng ngàn kiếm khách trước mắt, ý định chôn giấu trong lòng của Phong Vân Vô Kị , lúc này đã đột nhiên thức tỉnh.

"Các ngươi đứng dậy đi!" Phong Vân Vô Kị lớn giọng nói, lúc này thần thái pha chút uy nghiêm của y, đích xác cũng có phong phạm của bậc tiền bối, thêm vào cảnh giới Kiếm Hoàng, càng giúp khí độ ấy lộ ra rõ ràng: "Các ngươi đều là người giống ta, cùng đến từ một vị diện, ở thế giới Thái Cổ này, thời gian các ngươi sống không thật dài, nhưng tin ràng cũng không quá ngắn. ..... Ta biết, trước khi phi thăng các ngươi tu luyện đều là 'Diệt Ma Tâm Kinh' ta truyền hạ, nhưng như nay, các ngươi đều đã đến Thánh Điện học võ học phải không?"

"Dạ." Mọi người gật đầu, vẫn không ai dám đứng dậy, chỉ cần trong phạm vi nhất định, các kiếm khách liền sinh ra cảm giác thần phục đối với cao thủ ở cảnh giới Kiếm Hoàng.

"Thái Cổ này, là thiên hạ của người luyện đao, điểm này ai cũng biết, ta thân là người luyện kiếm, cho rằng không thể để người luyện đao độc chiếm, do vậy, ta quyết định, sáng lập 'Kiếm vực'. Chiêu nạp những người luyện kiếm, tăng uy danh của kiếm đạo ta, các ngươi đều là thân tự do, nếu nguyện ý, không ngại gia nhập môn hạ của ta. Ý các ngươi thế nào?"

Mọi người đều nhìn nhau, bắt đầu bàn luận, hiển nhiên là không ngờ đến có cuộc họp này.

"Sư phụ, con nguyện ý gia nhập Kiếm vực!" Trì Thương xung phong nói trước, Trì Thương ở vị diện Phong Vân Vô Kị từng sống, uy danh rất lớn, đã ẩn ước tiếp cận uy thế của Phong Vân Vô Kị , lại phi thăng khá muộn, có nhiều liên hệ cùng các phái trong giang hồ, có Trì Thương dẫn đầu, lập tức có vài người hưởng ứng theo: "Chúng tôi nguyện ý gia nhập Kiếm vực của tiền bối."

"Sai, không phải Kiếm vực của ta, là Kiếm vực của người luyện kiếm trong thiên hạ, ta mong kiến lập một thế lực có thể kháng hành cùng Đao vực, có sự che chở của ta, càng trọng yếu là, ta có một mục tiêu cần nhờ Kiếm vực mới có thể thực hiện ....." Phong Vân Vô Kị ngưỡng vọng trời cao, đôi tay chắp sau lưng, mắt lộ ra vẻ trầm ngâm.

"Bọn tôi nguyện ý theo Kiếm Thần tiền bối!" Lại có hàng trăm kiếm khách bị khí độ của Phong Vân Vô Kị thuyết phục, sang sảng nói.

"Chúng tôi nguyện ý theo sau Kiếm Thần!" Lại có vài trăm kiếm khách chắp tay hưởng ứng, những người này đều đã kiến thức qua sự vá đạo của những chiến sĩ Đao vực, có câu song quyền nan địch bốn tay, hảo hán địch không nổi nhiều người, mình biệt khuất như vậy không phải chỉ vì không có thế lực sao? Do vậy những người này cũng thật lòng quy phục.

Vừa có người dẫn đầu, những người chưa quyết định, tự nhiên cũng hưởng ứng: "Chúng tôi nguyện ý theo."

Một nhóm lại một nhóm kiếm khách quỳ xuống đất, cúi thấp cái đầu cao ngạo của họ, trước mặt Kiếm Hoàng, kiếm khách nào cũng đều lễ phép.

Nơi có người, tự có khác biệt, đương nhiên không thể người người đều hưởng ứng. Có người đã tu luyện đạo khác, cũng có người đã có tính toán riêng của bản thân, do vậy, có vài người hạ giọng nói: "Chúng tôi có tính toán khác, không biết tiền bối có thể cho chúng tôi rời đi không." Những người này trong lòng pha chút lo sợ.

Tình huống này cũng đã trong dự liệu của Phong Vân Vô Kị , nhìn kĩ, nhân số cũng không nhiều, chỉ có từng ấy mười mấy người, do vậy, thản nhiên nói: "Khả dĩ, các ngươi có thể đi, ta sẽ không cưỡng bách các ngươi."

"Cám ơn tiền bối." Hơn chục người ấy bước lùi vài chục thước, mới dám quay đầu lại, đằng không bay đi.

Phong Vân Vô Kị quay người nhìn xung quanh, trầm ngâm hồi lâu, trong sự chú mục của mọi người, cuối cùng mở miệng nói: "Nơi đây đã qua một tràng đại chiến, núi non đã bị đập bằng, lại thích hợp làm nơi ở cho Kiếm vực ta. ..... Ta quyết định rồi, từ hôm nay, Kiếm vực liền ở đất này chính thức thành lập!"

Câu nói ấy có âm thanh rất lớn, bên ngoài vài ngàn thước, một số người thuộc tự do kiếm phái nghe thấy mặt lộ vẻ kinh ngạc, vội vàng bỏ đi, Phong Vân Vô Kị mắt lim dim, mỉm cười gật đầu, y biết, không lâu sau, tin vực thứ năm của Thái Cổ, Kiếm vực thành lập, sẽ do miệng những người ấy truyền đi.

"Chúng ta đã quyết tâm thành lập Kiếm vực, đương nhiên không thể không có nơi ở, được rồi, hôm nay để chúng ta cùng lúc động thủ, đến nâng lên một cột gỗ đầu tiên cho Kiếm Các của Kiếm vực nào." Nói xong, Phong Vân Vô Kị tay áo khẽ phất, ngoài hàng ngàn thước, hàng chục cây gỗ lớn dưới sự điều động của một luồng kiếm ý mạnh mẽ đều bay lên, bắn lên không trung, sau đó theo thế vạn quân các thân cây cắm sâu vào đất bốn góc quanh Phong Vân Vô Kị , sau đó nghe liền nghe rốp một tiếng, vỏ những cây gỗ mấy người ôm chia thành mấy phần, tự tách ra, thân gỗ thẳng trơn nhẵn còn lại, cắm chặt vào trong đất.....

Bạn đang đọc Phi Thăng Chi Hậu của Hoàng Phủ Kỳ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 149

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.