Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận Chiến Trên Phố

Phiên bản Dịch · 2435 chữ

Đứng ở trên võ đài, Hạng Thống mặt mũi đỏ bừng nổi giận, quát to:

- Thương đến!

Vèo.

Trong Tích Vũ lâu, có một cây trường thương đen nhánh bay thẳng ra, bay vào trong tay Hạng Thống, giá thanh trường thương này thật dài, ước chừng hơn một trượng. Hạng Thống tức giận cơ thể đột nhiên cũng lớn một vòng, so với trước cao hơn ước chừng một thước! Da trên toàn thân hắn cũng hiện lên màu đen nhánh, hắn nắm trường thương nhìn chằm chằm Tần Vân, quát lên:

  • Mạnh Nhất Thu, kiếm pháp của ngươi không tệ, chỉ là Vô Song phủ đem ngươi lên vị trí xếp hạng mười ba trên Địa Bảng, đem ta ở vị trí thứ tám, tự nhiên là có đạo lý! Có qua có lại, ta chịu ngươi một kiếm, ngươi cũng tiếp ta một thương!

Vừa dứt lời.

Ngay lúc này.

Ầm.

Hạng Thống cả người hóa thành một vệt sáng, tốc độ nhanh kinh người, nháy mắt liền lao ra Tích Vũ lâu, cây trường thương đưa lên thật cao như khai thiên tích địa, như nổi giận ra sức đánh xuống khiến không khí cũng vặn vẹo sinh ra vòng xoáy không gian, do vậy thân trường thương cũng cong lại, mang theo sức mạnh to lớn vô cùng,   bổ về phía Tần Vân. Đồng thời xung quanh gió lớn nổi lên, còn có mưa bay lả tả!

  • Hạng bá vương.

Đoàn nhị công tử bị dọa đến sợ liền lùi về phía sau, sắc mặt trắng bệch.

  • Thật là khủng khiếp.

Mạnh Ngọc Hương cũng không nhịn được lùi về phía sau lưng Tần Vân.

-Yên tâm.

Tần Vân nói một câu, liền chủ động nghênh đón.

Trong tay Băng Sương kiếm vạch một đường, xung quanh trời đất ngưng kết lại, kiếm quang lướt qua còn sinh ra vòng xoáy, trường kiếm trực tiếp đánh thẳng trên thân cây trường thương hung lệ kia.

Bành

Băng Sương kiếm cùng trường thương màu đen nhánh kia va chạm thanh âm rất trầm thấp, trường thương đen nhánh mang theo âm thanh xé rách thiên địa , mà Băng Sương kiếm thì dường như mang theo mạch nước ngầm đang lên vô tận, lúc hai người va chạm, Hạng Thống cảm giác một cổ sức mạnh hung mãnh truyền tới, hai tay hắn cũng không khỏi tê rần, hắn bay ngược về phía sau sau đó hạ xuống rồi liền lui về phía sau hai bước, mỗi một bước cũng khiến mặt đất khu vực đó trực tiếp nổ tung rạn nứt.

Đường phố trước Tích Vũ lâu, đó là một trong những khu phố phồn hoa ở Đế Kinh thành, mặt đất tất cả đều là khối đá lớn lát thành, lúc này Hạng Thống lui về phía sau hai bước, chính thành hai cái hố đá.

Tần Vân cũng thoáng lùi về phía sau hai bước, nơi đó hơi chấn động một chút, tảng đá mặt đất cũng hoàn hảo

-Hả?

Hạng Thống thấy vậy, con ngươi không khỏi co rụt lại.

-Thủ đoạn cao minh, không có nghĩa là có thể đánh!"

Hạng Thống gầm một tiếng, giống như con rồng lần thứ hai đánh tới.

Tần Vân cười một tiếng, trực tiếp tiến lên đón.

"-Giết giết giết.

"

Hạng Thống cuồng bạo vô cùng, căn bản không để ý bản thân, từng chiêu công đoạt! Mặc cho kiếm pháp Tần Vân công kích hắn, hiển nhiên là ỷ vào thân thể mạnh mẽ gây khó dễ cho Tần Vân.

Tần Vân đối với thuật cận chiến của thế giới này đều rất hứng thú, thương pháp? Kiếm pháp cùng thương pháp đều có nhiều chỗ tương đồng, kiếm vốn có thể xem như đoản thương.

-Hạng gia này, lịch sử tồn tại đã lâu, là gia tộc cổ xưa vô cùng thần bí, càng có pháp môn thân thể lưu truyền. Thuật cận chiến, hẳn là cũng thể thử xem.

Tần Vân thi triển thanh Băng Sương kiếm xuống, băng sương tràn ngập, hoàn toàn áp chế Hạng Thống. Hạng Thống mặc dù không để ý bản thân một mực tiến công, nhưng tất cả đều bị áp chế, thậm chí mũi kiếm Tần Vân ngẫu nhiên còn xẹt qua thân thể Hạng Thống, vạch ra từng đạo vết thương .

Dưới áp bách, Hạng Thống càng thêm liều mạng, đem đem Vân Vũ Giao Long thương của gia tộc thi triển toàn lực.

Trận chém giết này.

Xung quanh cuồng phong tung bay, cũng có băng sương tràn ngập.

Hạng Thống vung vẩy trường thương tạo thành vòng xoáy không khí làm xung quang mặt đất đều bị cắt chém, kiến trúc chung quanh xuất hiện từng vết nứt, trong lúc nhất thời trên đường phố những người vây xem không ngừng lui về phía sau. Các đệ tử Chu Sơn kiếm phái nhanh chóng lùi về phía xa, tích mưa bên trong lầu những hộ vệ kia, các thị nữ, khuôn mặt đẹp nữ nhạc sĩ môn đều lẫn mất đứng xa xa nhìn.

Chẳng những bọn hắn, đường phố phồn hoa này vốn là người đi đường rất nhiều, mặc dù xung quanh bị đệ tử Chu Sơn kiếm phái bao quanh, nhưng người đi đường càng nhiều ở phía xa nhìn. Cũng có một ít tửu lâu ở xung quanh, cửa hàng, dân cư nơi cao nhìn.

-Oa, đó là ai hả, căn bản thấy không rõ."

-Từng đạo kình khí, khiến tảng đá bên ngoài khoảng mười trượng cũng vỡ ra, cái này cũng thật là đáng sợ."

-Là thái thượng trưởng lão Mạnh Nhất Thu của một trong tám đại tông phái Chu Sơn kiếm phái, cùng đương đại cường giả Bá Vương Thương Hạng Thống trong gia tộc cổ xưa."

"-Là Hạng Thống? Hạng Bá Vương ở Đông Hải, một cây trường thương khiến mười vạn đại quân chạy tán loạn, lại xé xác tướng quân Bàng Sơn, triều đình chẳng những không trị tội, còn hạ chỉ chu di chín đời nhà tướng quân Bàng Sơn, Bàng gia không ít người đều bị liên lụy.

-Đó là Hạng gia! Một trong hai đại gia tộc cổ xưa nhất thiên hạ."

-Chu Sơn kiếm phái cũng lợi hại, mấy nghìn đệ tử, xưng bá một phương đâu.

. . .

Mọi người ở Đế Kinh thành, mặc dù là dân chúng bình thường thường xuyên nghe chuyện trong trà quán, cũng biết trong truyền thuyết Thiên Bảng Địa Bảng Nhân Bảng, biết một ít danh tiếng lừng lẫy kinh khủng tồn tại.

Bọn họ tầm nhìn có hạn không nhìn ra hai người giao chiến trên đường ai lợi hại hơn .

-Ca ca ta cùng Hạng Sung người này, ai chiếm ưu thế hơn?

Mạnh Ngọc Hương ở bên cạnh Đổng Vạn, Liễu Thanh Sa, lo lắng liền hỏi.

Đổng Vạn lại cười nói:

-Yên tâm, Mạnh trưởng lão chiếm ưu thế tuyệt đối.

-Bây giờ còn phải cẩn thận.

Một bên Đoàn nhị công tử lại có chút bất an, liền nói.

-Hạng gia có pháp môn tu luyện thân thể lợi hại, thân thể Hạng Thống rất mạnh. Mặc dù bị yếu thế, nhưng chống đỡ mười kiếm hai mươi Kiếm đều là việc nhỏ. Nhưng thân thể Mạnh đại ca liền yếu hơn nhiều, nếu là bị đánh trúng một thương, đều nguy cơ thất bại.

Mạnh Ngọc Hương vừa nghe lại thêm lo lắng.

-Ngươi nói có đạo lý.

Đổng Vạn cười nói.

-Chỉ là ngươi thế cục rõ ràng, kiếm pháp Mạnh trưởng lão áp chế toàn diện đối phương, Hạng Thống mơ tưởng thương tổn được Mạnh trưởng lão. Nhìn, Hạng Thống không chịu nổi.

-Hắn không chịu nổi.

Sắc mặt Liễu Thanh cũng lộ ra.

. . .

-Hắn làm sao càng ngày càng mạnh, hơn nữa uy lực kiếm pháp cũng biến thành mạnh hơn?"

Hạng Thống cảm thấy sợ hãi không yên, xoẹt, kiếm quang cắt chém ở trên người hắn, làn da hắn hiện lên đen nhánh so với sắt thép còn cứng cỏi hơn, nhưng như cũ bị chém ra. Tần Vân mang theo khí tức băng hàn kiếm quang càng thêm mau, càng thêm sắc bén, để cho Hạng Thống cảm thấy sự uy hiếp của cái chết.

Cầm cây trường thương, vô thức đứng lên phòng thủ.

Mặc dù thân thể mạnh mẽ! Nhưng nếu như bị đâm xuyên điểm yếu trái tim, đầu lâu, chính là sẽ bị mất mạng. Thông thường cao thủ Địa Bảng nhiều nhất là rách da, rất khó phá vỡ tầng cơ bắp hắn. Nhưng rõ ràng kiếm quang Tần Vân uy lực lớn hơn.

Keng keng keng.

Hạng Thống sau đó toàn lực phòng ngự.

Nhưng kiếm chiêu Tần Vân lại càng thêm tàn nhẫn, để cho Hạng Thống càng ngày càng luống cuống tay chân.

-Ngăn cản, ngươi ngăn cản, lại ngăn cản.

Thủ đoạn Tần Vân càng thêm mạnh mẽ, chính là bức bách Hạng Thống ra chiêu.

-Xem ra, đây chính là Vân Vũ Giao Long thương gần như toàn bộ chiêu thức.

Tần Vân nói thầm.

-Một bộ này thương pháp là rất lợi hại, quy tắc như giao long trốn vào trong mây mù, thần long thấy đầu mà không thây đuôi. Công kích lại như mưa như thác đổ, giao long tàn phá bừa bãi. Nếu là có thể đạt được nguyên bản thương pháp, tinh tế thưởng thức một phen thì tốt hơn.

"Phốc."

Một đạo kiếm quang xẹt qua, Hạng Thống không có ngăn trở, cánh tay trực tiếp bị chém bay, máu tươi phun ra.

"-Trốn!

Sắc mặt Hạng Thống, sắc mặt đỏ lên lập tức hóa thành vệt sáng bay thẳng đi, một cánh tay cũng nhanh chóng bay đi, bay về phía Hạng Thống, cùng cánh tay đứt của Hạng Thống nối liền cùng nhau, nhanh chóng khép lại.

Rất nhanh chạy trốn đến một dặm ở ngoài, rơi vào trong một ngõ nhỏ yên lặng.

Hạng Thống lúc này liếc nhìn mới thở phào:

-Khá tốt, không có đuổi theo, kiếm pháp Mạnh Nhất Thu người này cũng quá lợi hại, ta toàn lực bảo vệ chỗ yếu hại, nhưng hắn như trước có thể đoạn ta một cánh tay. Sau mất cánh tay thực lực của ta tổn hao thật nhiều, nếu như lại giao thủ sợ sẽ bị mất mạng.

Vèo.

Hạng Thống chợt lách người nhanh chóng rời đi.

Cánh tay Hạng thống bay ra, mà chạy, đương nhiên gãy mất cánh tay lại nhanh chóng liền đứng lên, cũng để cho những người vây xem sợ hãi than.

Nhưng Băng Sương Kiếm 'Mạnh Nhất Thu' lại càng làm cho người ta cảm thấy kinh hãi, dù sao cũng là Hàng Thống cụt tay mà bỏ chạy.

-Nếu như Mạnh Nhất Thu người này, không hạ thủ lưu tình. Mà là tiếp tục theo đuổi không buông, nói không chừng sẽ giết Hạng Thống .

-Đối với, có thể đoạn cánh tay Hạng Thống, thì có hi vọng giết chết được Hạng Thống.

-Cũng không nhất định, có thể tốc độ thuật phi độn của Mạnh Nhất Thu , thua Hạng Bá Vương đâu?

Các nơi ầm ĩ bàn tán.

Mà giờ phút này tuyệt vọng nhất là chủ nhân Tích Vũ lâu Nhan Tích Vũ', Nhan Tích Vũ nhìn cánh tay Hạng thống bay ra, máu tươi phun ra, hốt hoảng mà chạy, tâm nàng cũng lạnh.

-Đối với Hạng Thống mà nói, ta chỉ là một món đồ chơi. Thực sự đối mặt với đại phiền toái, hắn căn bản sẽ không chú ý ta.

Nhan Tích Vũ rất rõ ràng điểm ấy, có thể lăn lộn tại Đế Kinh thành đến nay nàng tự nhiên rất thông minh, nàng một đường ba cho tới hôm nay, nhưng là dựa vào quá rất nhiều quý nhân. An quốc nhà nước Đoàn nhị công tử một đoạn thời gian rất dài đều là của nàng người tình.

Về sau chính là Hạng Thống đến, Hạng Thống phân phó xuống, Nhan Tích Vũ liền cùng tình nhân khác đều đoạn tuyệt quan hệ.

Dù sao so sánh cùng với Hạng Thống. . . Đoàn nhị công tử nhằm nhò gì a.

Mặc dù có ỷ vào, nhưng thân phận Hạng Thống cỡ nào? Nhan Tích Vũ cũng không dám nói ra bên ngoài!

Nhưng lần này Hạng Thống đều chạy trốn.

Hạng Thống đó có thể làm mười vạn đại quân chạy tán loạn, trực tiếp bắt sống tướng lĩnh, sau đó xé xác, Sở vương ngược lại định tội danh cho tướng lĩnh.

Hạng Thống đều chạy trối chết, hôm nay ai có thể cứu nàng?

-Ca.

Mạnh Ngọc Hương liền đến bên cạnh Tần Vân, nàng rất lo lắng, liền thấp giọng nói.

-Ca, chớ vì việc nhỏ của ta, liên lụy nhiều lắm.

Vừa nàng thực sự sợ, sợ ca ca bị trọng thương.

Tần Vân cười một tiếng.

Thế giới này khả năng chỉ có trong truyền thuyết danh liệt 'Thần bảng' mấy vị kia Nhập Đạo tồn tại, mới mới có thể để ta nghiêm túc một chút. Hạng Sung người này, căn bản không đáng giá nhắc tới. Đối phương có thể chạy trối chết, cũng là bởi vì Hạng Thống ngay từ đầu cũng không có ý định giết Tần Vân, Tần Vân mới vừa rồi bỏ qua cho hắn.

Cũng rất bình thường.

Đều là Địa Bảng! Ngẫu nhiên tranh đoạt tình nhân mà thôi, không cần phải liều chết đánh nhau! Bởi vì thật 'Sống chết cách nhau', kết xuống đại thù, mặc dù một phướng đánh không lại cũng có thể chạy thoát để bảo toàn tính mạng. Một khi chạy trốn, vậy về sau tai hoa vô cùng .

Phù phù.

Nhan Tích Vũ bỗng nhiên quỳ xuống, quần áo bị nước mưa làm ướt hết, quỳ tại đó, nàng liền nói:

-Mạnh công tử, Đoàn phu nhân, trước đó ta thật là mắt chó coi thường người khác, xử trí ta như thế nào, ta đều cam tâm chấp nhận. Chính là giết ta, ta cũng không một câu oán hận.

Nói xong trực tiếp quỳ xuống, đạp đầu dưới chân Tần Vân.

-Nàng xử trí như thế nào, tiểu muội, ngươi quyết định đi.

Tần Vân nói ra, hắn sao lại không biết Nhan Tích Vũ tâm cơ, người bậc này tâm địa đã sớm hung ác vô cùng, đối với người khác hung ác, đối với chính mình đều hung ác.

Bạn đang đọc Phi Kiếm Vấn Đạo (Dịch) của Ngã Cật Tây Hồng Thị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Một_nửa_thất_lạc
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 80

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.