Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cực Cảnh Tỏa Kiếm!

Phiên bản Dịch · 2503 chữ

- Toàn quyền xử trí nàng?

Mạnh Ngọc Hương đỏ mắt. Nàng không quên được đêm hôm đó.

Nguyên nhân vì nàng là vợ cả mà chồng lại ở Tích Vũ lầu tiêu xài rất nhiều hoa bạc, thậm chí còn mượn bạc để tiêu xài, trong nhà khó khăn vô cùng. Ngay cả Lão Thái Quân trong phủ đều nói nàng vô dụng, không quản được chồng. Mạnh Ngọc Hương cũng là bị ép nên mới đi Tích Vũ lầu dẫn chồng trở về!

Chồng nàng lại trốn đi đâu tìm không thấy.

Trước đây nàng chỉ nghe được thanh âm Nhan Tích Vũ:

- Đem người đàn bà chanh chua này đuổi ra ngoài.

Tay sai của Tích Vũ lầu liền đem nàng cho đánh ra ngoài, nàng ngã bên ngoài Tích Vũ lầu mà một đêm kia trời lại giáng mưa to, nàng ngã toàn thân ướt đẫm chật vật không chịu nổi. Tại Tích Vũ lầu người đến người đi, rất nhiều người nhìn thấy được chuyện cười của nàng. Ngay cả chồng của nàng cũng không vì nàng xuất hiện.

Lúc đó, tâm tình của nàng đã nguội lạnh, thật sự đã muốn tìm đến cái chết! Chỉ là lúc đó con gái nàng còn nhỏ, nàng chết rồi thì con gái phải làm sao bây giờ. Cho nên nàng chỉ cố sống qua ngày.

Sau này nàng lại nghe được đại ca Mạnh Nhất Thu danh chấn thiên hạ! Địa vị của nàng nhất thời thay đổi. Ngay cả Đoàn Nhị công tử cũng lấy lòng nàng, có thể nàng đối với hắn sớm hết hi vọng nhưng không muốn mang danh quả phụ, hơn nữa nàng cũng muốn làm cho Đoàn Nhị công tử chịu chút tội.

- Ca, Nhan Tích Vũ có thể ở Đế kinh thành tạo ra danh tiếng lớn như vậy cũng đã đánh đổi rất nhiều, người tình rất nhiều.

Mạnh Ngọc Hương thấp giọng nói.

- Vương tôn quý tộc đều không ít, người tu hành tông phái sợ cũng có, ta thật có thể tùy ý xử trí nàng?

- Ở Đế kinh thành có thể có danh khí lớn như vậy, đương nhiên có hậu trường.

Tần Vân nhìn Nhan Tích Vũ cười nói, Nhan Tích Vũ đang quỳ, một cử động nhỏ cũng không dám.

Ngươi cứ việc yên tâm xử trí, không có ai dám nhúng tay!

Đôi mắt Mạnh Ngọc Hương sáng lên.

- Người đến, đưa nàng mang về.

Trong mắt Mạnh Ngọc Hương tràn đầy hận ý.

-Vâng.

Lập tức, có người hầu Đoàn gia tiến lên, bắt Nhan Tích Vũ lại.

- Ngươi muốn xử trí ta như thế nào?

Nhan Tích Vũ ngẩng đầu lên có chút hoang mang, bắt trở về Đoàn gia? Trong đầu nàng lóe lên một ý tưởng là tùy ý Mạnh Ngọc Hương xử trí, chỉ cần không chết dù cho hủy dung vẫn có thể mượn bảo vật đều trị hết! Cùng lắm thì mang theo bạc cao bay xa chạy.

- Yên tâm, ta đối với những người có lòng dạ ác độc sẽ không giết. Mang đi!

Mạnh Ngọc Hương lãnh đạm nói.

Người hầu của Đoàn gia trực tiếp dẫn lấy Nhan Tích Vũ đi, Nhan Tích Vũ tâm đã lạnh, nàng nhịn không được nhìn về phía Đoàn Nhị công tử trong mắt có chút tuyệt vọng.

- Phu nhân.

Đoàn Nhị công tử có chút vui mừng, đến rồi Đoàn gia thì không phải mình muốn làm gì thì làm sao?

- Ngươi đừng hòng gặp được nàng.

Mạnh Ngọc Hương nói rằng.

- Gặp nàng một lần, cắt đứt ngươi một chân.

Tần Vân ở bên cạnh nói.

- Gặp nàng hai lần, chặt hai chân. Gặp nàng ba lần... Cái chân thứ ba!

Tần Vân như cười như không nhìn hắn.

Đoàn Nhị công tử nhất thời cảm giác trong đũng quần mát lạnh, trong lòng phát lạnh cười theo không dám nhiều lời. Hắn cũng biết một năm trước đã đem thê tử đắc tội, lại không thức thời dù bây giờ anh vợ có giết hắn, thì cũng không người nào nói giúp cho hắn.

Huống chi Chu Sơn Kiếm phái lực ảnh hưởng đối với nước Sở có tầm quan trọng lớn, chỉ bằng một An Quốc Công Đoàn gia lớn không đủ để so sánh. Huống chi thực lực bản thân của Mạnh Nhất Thu cũng mạnh đáng sợ.


Trước đưa tiểu muội Mạnh Ngọc Hương trở về An Quốc Công Phủ, sau đó Tần Vân lập tức quay về chổ ở, đó là một tòa nhà lớn do Chu Sơn Kiến phái an bài tốt, cũng có rất nhiều nha hoàn tôi tớ.

- Trưởng lão, đến rồi.

Xe ngựa dừng lại.

Tần Vân xuống xe ngựa, bên trong nhà có một vị thái giám đang đứng, mặt trắng không có râu cười ha hả cung kính hành lễ, thanh âm lanh lảnh:

- Mạnh trưởng lão, tiểu nhân phụng lệnh thái tử điện hạ mời Mạnh trưởng lão ngày mai đến Phong Lầu một chuyến.

Sau đó cung kính đưa lên thiếp mời.

- Thái tử điện hạ?

Một bên Đổng Vạn, Liễu Thanh Sa đều giật mình, bây giờ Sở Vương thân thể không tốt ngày giờ không nhiều, thái tử điện hạ hẳn là người thừa kế đại vị rồi.

- Nói cho thái tử điện hạ gần đây ta bề bộn nhiều việc, có thời gian rồi hãy nói.

Tần Vân nói thẳng sau đó trực tiếp đi vào bên trong trạch viện.

- Cái này...

Thái giám có chút lo lắng, nhưng Tần Vân cũng không quay đầu lại vân bước vào bên trong trạch viện.

- Mạnh trưởng lão, Mạnh trưởng lão.

Thái giám nhịn không được muốn đi vào trong, nhưng đệ tử gác cửa của Chu Sơn Kiếm phái ra tay ngăn lại.

Đổng Vạn, Liễu Thanh Sa nhìn nhau, cũng theo đi vào.

Có cùng thái tử điện hạ gặp mặt hay không, bọn họ không có tư cách quyết định.

- Ai.

Thái giám thấy thế chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.

Tần Vân đi ở bên trong trạch viện, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Thái tử điện hạ? Mặc kệ ai làm Sở vương, cũng không cùng Chu Sơn Kiếm phái có giao hảo gì. Đã như vậy chuyện tranh đoạt đại vị... Chu Sơn Kiếm phái làm sao phải vây vào?

Bản thân Tần Vân không để ý tới sức mạnh của địa vị, cùng lắm hắn chỉ ở đây có năm mươi năm, vì suy nghĩ cho Chu Sơn Kiếm phái nên cũng không muốn dính vào, như vậy mới thỏa đáng.

.....

- Thái tử điện hạ, Mạnh trưởng lão từ chối do gần đây bề bộn nhiều việc, nói có thời gian lại tới.

Thái giám thấp giọng kể.

Thái tử đang nhìn trang giấy trong tay, hừ lạnh nói:

- Băng Sương Kiếm vừa mới ở Tích Vũ lầu đánh bại Hạng Bá Vương, đồng thời hắn còn bị chặt tay phải bỏ chạy... Đương nhiên là có sức mạnh rồi sẽ không để ý tới ta. Nhưng chờ ta thừa kế đại vị, tự nhiên Chu Sơn Kiếm phái có lúc cũng phải cầu ta. Hừ, nếu không có triều đình giúp đỡ, Chu Sơn Kiếm phái làm sao có được uy thế như bây giờ.

- Vâng, Chu Sơn Kiếm phái toàn dựa vào triều đình giúp đỡ, thái tử điện hạ chính là thái tử, tương lai trở thành đại vương! Sau này gặp lại hắn có thể không để ý sao.

Thái giám cũng có chút bất bình.

- Được rồi được rồi, đi xuống đi.

Tâm tình của Thái tử điện hạ cũng không tốt lắm.

Hắn chính là dòng chính, cường giả hổ trợ hắn rất nhiều, kế thừa đại vị vốn là chuyện đương nhiên.

Chỉ là bây giờ Bát vương tử thế lực cũng rất mạnh, sư phụ của Bát vương tử điện hạ lại được xếp vào Thiên bảng! Điều này làm cho thái tử cảm thấy áp lực rất lớn.


Sáng sớm ngày thứ hai Tần Vân tới Đế kinh thành.

Hắn theo thói quen luyện kiếm mỗi ngày vào lúc trời hừng đông.

Ào ào xôn xao.

Lúc Tần Vân luyện kiếm, kiếm khí hình cầu to lớn bao phủ chu vi xung quanh, kiếm quang tinh tế không gì sánh được.

Tỏa Thiên Kiếm có tổng cộng mười ba ngàn ba trăm chiêu kiếm, chiêu số tinh tế liền nhau, chẳng qua hiện nay Tần Vân thi triển cũng là tùy ý nhưng lại phảng phất suối nước róc rách nhìn rất ôn hòa, có thể trong lúc không hay biết vô tình hợp thành bảy đại kiếm thế! Bảy đại kiếm thế, phảng phất khác nhau nhưng có thể hợp thành một cung to lớn, bao phủ ở rồi chu vi. Tỏa Thiên Kiếm... Am hiểu nhất là khống chế! Khống chế tất cả trên sân!

Trước khống chế, sau mới là giết địch.

Oanh.

Quang cầu to lớn bao phủ trăm trượng, kiếm khí chằn chịt.

- Thành công.

Tần Vân dừng lại, lộ ra nụ cười,

- Đi tới thế giới này, Chu Sơn Kiếm phái rất nhiều kiếm thuật ta đều muốn học, ngày đầu tiên, ta đã học được Băng Sương Kiếm Trận trong đó ẩn chứa Cực Cảnh Băng Tâm. Những kiếm thuật khác muốn nắm giữ Cực Cảnh rõ ràng khó khăn nhiều, Tỏa Thiên Kiếm cùng Cực Cảnh Băng tâm có hiệu quả hổ trợ lẫn nhau cho nên mới dễ dàng chút như vậy, tiêu hao ba tháng ta cũng coi như nắm giữ thức thứ hai cực cảnh Tỏa Thiên.

Băng Tâm là tâm như băng kính, chiếu rọi vạn vật. Là thiên hướng về tâm linh một loại cực cảnh. Tỏa Thiên cũng là khống chế vạn vậtnhưng thiên hướng về tài nghệ kiếm thuật, Tần Vân bây giờ cũng đã nắm giữ.

- Thanh Sa, Đổng Vạn.

Tần Vân mở miệng hô.

Rất nhanh. Liễu Thanh Sa và Đổng Vạn tới.

- Sư phụ.

- Trưởng lão.

Cả hai người đều cung kính vạn phần.

- Đổng Vạn, ngươi trước thi triển Tỏa Thiên Kiếm cho ta xem.

Tần Vân phân phó nói.

- Vâng.

Đổng Vạn nghe xong vui vẻ, biết Mạnh trưởng lão muốn chỉ điểm hắn.

Lúc này hắn bắt đầu thi triển Tỏa Thiên Kiếm, hắn chủ tu chính là tuyệt học này cũng đồng thời nắm giữ thiên đạo ý cảnh.

Tần Vân vừa nhìn xong liền biết Đổng Vạn tìm hiểu sâu nhất đối với Tỏa Thiên Kiếm là Vô Thường Thế trong bảy đại kiếm thế .

" Ở quê hương của ta muốn tại hậu thiên cảnh giới nắm giữ thiên đạo ý cảnh là vô cùng khó khăn. Mấy trăm năm mới xuất hiện một người, mỗi một người đều kinh tài tuyệt diễm. "

Tần Vân thầm nghĩ.

" Nhưng ở thế giới này, từng cái Tiên Thiên giả đều từng nắm giữ thiên đạo ý cảnh tại Hậu Thiên cảnh rồi sau đó mới có thể bước vào Tiên Thiên. "

Thế giới này, nắm giữ thiên đạo ý cảnh mới có thể bước vào Tiên Thiên Hư Đan, đây là điều chắc chắn!

" Bọn họ mỗi người đều là tài năng xuất chúng. "

"Bởi vì tài nghệ của bọn họ đều quá hoàn mỹ rồi. "

Tần Vân ám thầm than nói.

"Giống như bảy đại kiếm thế trong Tỏa Thiên Kiếm, từng kiếm thế gần hai nghìn kiếm chiêu, mỗi kiếm chiêu giống như từng bậc thang một, đi lên từng bậc thang cho tới cuối thì đó chính là Ý Cảnh. "

Giống như quê hương mình.

Đều là chút kiếm chiêu phổ thông cùng vài cái sát chiêu! Muốn đề thăng cảnh giới? Toàn bộ dựa vào bản thân lĩnh ngộ!

Thần ma tiên nhân đều nghiên cứu thần thông, phù lục thuật, luyện khí luyện đan các loại, không có khả năng từng đời một nhân kiệt toàn bộ đều nghiên cứu thuật cận chiến.

Thế giới này, cũng là kiếm chiêu từng bước tiến dần, từng bước đi lên để hoàn toàn thành hệ thống dẫn đến Ý Cảnh.

Thậm chí giống như Tỏa Thiên Kiếm, bảy đại kiếm thế kết hợp lại càng dễ dàng đi thẳng vào cực cảnh.

Giống như Băng Sương Kiếm Trận cũng là đi thẳng vào cực cảnh.

Thậm chí bọn họ sau này còn có Nhập Đạo tàn đồ! Chỉ là... Nhập đạo quá mức mơ hồ, một tấm tàn đồ không đại biểu cho con đường tu luyệ. Đối với ngộ tính yêu cầu phi thường cao.

"Tài nghệ kiếm thuật thành hệ thống, từng bước dẫn dắt đến thiên đạo ý cảnh. "

Tần Vân thầm nghĩ.

"Cũng để cho thế giới này mạnh mẽ hơn người, đa dạng các loại. Nhưng người tài năng xuất chúng sau này cũng rất có hạn. "

"Khả năng là do thiên địa linh khí mỏng manh, nhưng cường giả Cực Cảnh lại không thua kém một chút nào so với quê nhà ta, thậm chí ghi tên vào Thần Bảng cũng có năm vị Nhập Đạo. "

"Thế giới này truyền thừa xác thực rất lợi hại. "

"Ta hoàn toàn có thể nương nhờ nhiều kiếm thuật để nắm giữ nhiều Cực Cảnh cùng lúc, đến đó bổ sung vào kiếm đạo của ta. "

Tần Vân thầm nghĩ.

"Nếu như toàn bộ dựa vào chính mình lĩnh ngộ, nắm giữ một loại Cực Cảnh rất khó. "

"Thế giới này có kiếm thuật hệ thống chỉ dẫn, nắm giữ độ khó Cực Cảnh lại thấp nhiều. Lấy ngộ tính của ta, năm mươi năm sau nhất định có thể nắm giữ nhiều loại Cực Cảnh. "

Tần Vân cũng không phải cái nào cũng nghiên cứu, cảm thấy thích hợp với Kiếm đạo bản thân, có thể bổ sung chỗ thiếu hụt kiếm đạo của chính mình, hoàn thiện kiếm đạo. Mới đi vào tỉ mỉ nghiên cứu.

...

Bách Hoa cốc.

Một trong tám đại tông phái của Nước Sở, trong tông phái toàn bộ đều là nữ tử, Bách Hoa cốc có rất nhiều tiên tử được tung hô.

Mà hôm nay.

Một phong thơ từ Đế kinh thành gửi đến Bách Hoa cốc.

- Hả?

Bách Hoa cốc chủ áo bào màu đỏ, giữa hai lông mày như có tâm sự, nàng cũng là bài danh thứ ba mươi lăm trến Địa Bảng.

-_Băng Sương Kiếm Mạnh Nhất Thu đã đến Đế kinh thành, ở Tích Vũ lầu đánh bại Hạng Bá Vương, còn chặt một tay của hắn?

Bách Hoa cốc chủ không khỏi kinh hãi, liền nhìn một bà lão bên cạnh.

- Võ trưởng lão, ta nhớ Cung Yến nhi sau khi trở về có sinh một đứa bé cho Mạnh Nhất Thu phải không?

- Cốc chủ ngươi không phải hạ lệnh vứt bỏ đi hay sao?

Bà lão không nhịn được nói.

Bạn đang đọc Phi Kiếm Vấn Đạo (Dịch) của Ngã Cật Tây Hồng Thị
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi @thuan
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 78

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.