Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Máy phát hiện nói dối thần kỳ.

Phiên bản Dịch · 1686 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Lúc trước, Triệu Ngọc đã đọc hướng dẫn sử dụng máy phát hiện nói dối này rất kỹ. Thì ra, máy này tuy rằng chính xác không sai sót gì, nhưng rõ ràng chỉ có thể phán đoán vấn đề mà thôi. Vì vậy, hắn mới yêu cầu Lưu Bằng Phi chỉ trả lời đơn giản là “phải” hay “không phải”.

Sau khi Triệu Ngọc mở máy phát hiện nói dối ẩn hình ra thì trong đầu lập tức xuất hiện hình ảnh một đèn đỏ và một đèn xanh, phía trên còn có mười phút đếm ngược, từ hình ảnh đến bố cục đều giống như do một đứa trẻ vẽ ra.

Thấy thời gian bắt đầu trôi qua, Triệu Ngọc vội vào chủ đề chính.

Vì là lần đầu sử dụng thứ này, Triệu Ngọc không có kinh nghiệm nên vừa mở miệng chỉ hỏi vấn đề đơn giản nhất: “Anh là một người đàn ông?”

“Phải.”

Tuy không hiểu sao hắn lại hỏi như vậy nhưng Lưu Bằng Phi vẫn phối hợp trả lời.

Lập tức, đèn xanh trong đầu Triệu Ngọc sáng lên.

A...

Vậy nói thật thì đèn xanh sẽ sáng lên.

“Anh là một cô gái?” Vì muốn chắc chắn, Triệu Ngọc hỏi thêm một câu nữa.

“Không phải.”

Đèn xanh chớp sáng.

“Chuyện này...” Triệu Ngọc vì muốn máy nói dối hoạt động hiệu quả, vội thương lượng với Lưu Bằng Phi: “Người anh em, tôi hỏi lại anh một câu nữa, giờ anh trả lời là đúng hay không đúng nhé?”

Triệu Ngọc hoàn toàn không quan tâm đám người đang khó hiểu ngoài kia.

“Có phải anh là một người chuyển giới không?” Triệu Ngọc vừa hỏi xong, Lưu Bằng Phi lập tức bĩu môi, Triệu Ngọc phải nhỏ giọng nhắc nhở: “Nói “đúng” nhanh lên.”

“Ừ...” Mồ hôi trên trán Lưu Bằng Phi chảy ròng ròng: “Đúng.”

Không ngờ lần này đèn đỏ không chỉ sáng lên mà còn vang lên một tiếng “ting”.

Ôi...

Triệu Ngọc thầm hít một hơi thật sâu trong lòng, xem ra, máy phát hiện nói dối này cũng không tệ lắm.

“Được rồi, kiểm tra xong, chúng ta bắt đầu thôi.” Triệu Ngọc nói với Lưu Bằng Phi: “Anh không cần phải thành thật trả lời hết tất cả những câu tôi hỏi, chỉ cần nói “Đúng” hoặc “Không đúng”, nhưng phải trả lời thật nhanh là được, hiểu không?”

“Hả? Gì cơ?” Lưu Bằng Phi hơi ngốc ra.

Miêu Anh và tất cả mọi người đứng xem không hiểu Triệu Ngọc muốn làm gì, có kiểu thẩm vấn mà muốn tội phạm không nói thật sao? Rốt cuộc hắn muốn làm gì chứ?

“Mất thời gian quá!” Triệu Ngọc thấy thời gian càng ngày càng giảm xuống, vội hỏi: “Anh tên Lưu Bằng Phi?”

“Đúng vậy.”

Đèn xanh.

“Anh là người làng Quan?”

“Đúng.”

Đèn xanh.

“Anh không thích ăn bánh tết?”

“Không đúng.”

Đèn xanh.

“Bố mẹ anh đã ly hôn?”

“Không đúng.”

Đèn xanh.

“Anh từng làm phẫu thuật bệnh trĩ đúng không?”

“Có cô gái đã nói anh bị bất lực đúng không...”

...

Triệu Ngọc hỏi liên tiếp những câu không liên quan làm người ta đau cả trứng. Tuy Lưu Bằng Phi không hiểu sao hắn lại hỏi những điều này nhưng vẫn trả lời đầy đủ các câu.

Anh ta lại không nhận ra dưới sự dẫn dắt của Triệu Ngọc, tốc độ trả lời của mình ngày càng nhanh.

Lại không nghĩ là Triệu Ngọc đột nhiên đổi chủ đề, hỏi nhanh anhanh ta một câu:

“Anh quen người tên Vu Chí Căn đúng không?”

Nghe thấy ba chữ “Vu Chí Căn” này, Lưu Bằng Phi hơi sửng sốt, không trả lời ngay.

Triệu Ngọc chính là đang chờ phản ứng này của anh ta, lúc này không cần máy nói dối, hắn cũng đoán được bảy tám phần. Xem ra, Lưu Bằng Phi và Vu Chí Căn quả nhiên có quen biết.

“Đúng vậy.” Sau ba giây, rốt cuộc Lưu Bằng Phi nói ra đáp án, nhưng anh ta cũng nhận ra mình đang lo lắng, vì vậy trả lời rất nhanh.

Đèn xanh.

“Tôi và cậu ta là đồng hương, lúc bé có chơi đùa với nhau...” Lưu Bằng Phi bắt đầu giải thích. Nhưng anh ta càng giải thích thì càng thấy có vấn đề.

“Tôi đã nói anh chỉ cần trả lời đúng hay không đúng, những chuyện khác không cần nói ra.”

Triệu Ngọc nhắc nhở anh ta càng khiến Lưu Bằng Phi thêm chột dạ, mồ hôi trên gáy đã chảy ròng ròng.

Lúc này đây, Miêu Anh đứng trong phòng giám sát cũng thấy rất ngạc nhiên. Tuy cô ta không biết Vu Chí Căn là ai, nhưng cô ta có thể thấy, trong chuyện này có nhiều điều bí ẩn.

Ngoài ra, cô rất tò mò về cách thẩm vấn kỳ lạ của Triệu Ngọc. Rốt cuộc cái tên Triệu Ngọc này... có lai lịch như thế nào?

“Anh quen Lâm Mỹ Phượng đúng không?” Triệu Ngọc hỏi tiếp.

Lưu Bằng Phi lại hơi dừng một lúc rồi mới đáp: “Không đúng.”

Ting... Đèn đỏ sáng lên.

Vì có bức ảnh, Triệu Ngọc đã sớm biết Lưu Bằng Phi chắc chắn quen Lâm Mỹ Phượng.

“Mười năm trước, anh đã tới tiểu khu Phú Dân đúng không?”

Vừa nghe thấy bốn chữ “tiểu khu Phú Dân”, Lưu Bằng Phi như nhận ra điều gì, trợn mắt nhìn Triệu Ngọc, trong mắt tràn đầy khiếp sợ.

“Nhìn cái gì? Trả lời nhanh lên.”

Dưới tiếng quát của Triệu Ngọc, Lưu Bằng Phi lắc đầu trả lời: “Không đúng.”

Ting... Đèn đỏ sáng.

Ta nói... Tuy chỉ hỏi mấy vấn đề đơn giản nhưng Triệu Ngọc đã rất kinh ngạc, ta nói chứ... Không lẽ... hung thủ của vụ thảm sát mười năm trước... đang đứng trước mặt hắn?

Triệu Ngọc nghĩ một lúc rồi trực tiếp đi vào chủ đề chính:

“Anh biết vụ thảm sát mười năm trước ở tiểu Khu Phú Dân không?”

“Ừ... đúng.” Lưu Bằng Phi gật đầu, còn định nói thêm một câu là “Tôi chỉ nghe nói thôi”, lời chưa ra khỏi miệng đã nghe thấy tiếng quát của Triệu Ngọc:

“Nói! Có phải anh đã giết Vu Chí Căn không?”

“Không phải, không phải, không phải!” Lưu Bằng Phi sợ tới mặt trắng xanh, một lúc nói ra ba từ “không phải”

Nhưng máy phát hiện nói dối tất nhiên sẽ không sai!

Ting... Đèn đỏ sáng.

Oa!

Con bà nó chứ...

Hai mắt Triệu Ngọc trợn tròn, cảm thấy hơi hoảng hốt. Thật ra, tuy hắn đã hoài nghi Lưu Bằng Phi nhưng chỉ mong có thể tìm ra manh mối nào đó từ tên này, nhưng lại không thể ngờ... anh ta lại là hung thủ của vụ thảm sát mười năm trước! Hung thủ của vụ thảm sát mười năm trước... đang ở trước mặt hắn.

Chuyện này đến quá bất ngờ, Triệu Ngọc không kịp chuẩn bị. Cả người hắn run lên một lúc mới nhớ thời gian của máy phát hiện nói dối sắp hết.

Hắn lập tức nén nỗi khiếp sợ lại, hỏi tiếp: “Lưu Bằng Phi, ngày anh giết Vu Chí Căn có mưa không?”

“Không có.” Lưu Bằng Phi cuống lên, vội hỏi: “Sĩ quan cảnh sát, rốt cuộc anh có ý gì? Sao phải hỏi nhiều vấn đề khó hiểu như vậy?”

Nhưng mà, đèn đỏ của máy phát hiện nói dối, vẫn sáng.

“Ít nói nhảm.” Triệu Ngọc nói tiếp: “Tôi hỏi anh, có phải anh và Lâm Mỹ Phượng có gian tình đúng không?”

“Cái gì!” Lưu Băng Phi vội ngẩng đầu rồi dựa hẳn vào ghế, giống như không muốn nói tiếp nữa.

Triệu Ngọc không nhịn được nữa, thấy không còn nhiều thời gian, hắn hét ầm lên, chạy tới trước mặt Lưu Bằng Phi, hung dữ nắm cổ áo anh ta.

Ba người cảnh sát bên cạnh đều kinh ngạc, sợ Triệu Ngọc làm ra chuyện gì quá đáng, vội chạy đến kéo hắn.

Không ai nghĩ tới, lúc này, cửa phòng thẩm vấn đột nhiên mở ra, Miêu Anh bước vào, nhìn ba người cảnh sát hét lớn.

“Các người ra ngoài trước đi.” Miêu Anh vẫy tay với ba người cảnh sát, ý bảo bọn họ ra ngoài trước đi.

Triệu Ngọc thấy Miêu Anh đi vào, còn tưởng cô ta tới gây phiền phức cho mình. Làm hắn bất ngờ là, Miêu Anh cũng đi tới trước mặt Lưu Bằng Phi, cô ta và Triệu Ngọc đứng trái phải song song với nhau.

Đột nhiên nhìn thấy ánh mắt hung ác của hai đại ma vương trước mặt, Lưu Bằng Phi nuốt nước bọt, cả người như bị điện giật mà run lên.

“Cảnh sát Triệu, anh yên tâm.” Miêu Anh siết chặt tay vang lên tiếng gân cốt chuyển động: “Mọi thiết bị theo dõi đều đã tắt cả rồi.”

Một câu nói của Miêu Anh làm cả người Lưu Bằng Phi giật thót.

“Sĩ quan cảnh sát, có gì cứ hỏi, cứ hỏi, tôi sẽ thành thật trả lời, thành thật trả lời.”

Triệu Ngọc kinh ngạc nhìn Miêu Anh, không hiểu cô ta muốn làm gì? Cô ta giúp mình, chẳng lẽ muốn dụ dỗ mình đánh nghi phạm để hãm hại mình sao?

Hừ

Ông đây ngu như vậy sao?

Triệu Ngọc thả cổ áo Lưu Bằng Phi ra, hỏi: “Nói mau! Anh có gian tình với Lâm Mỹ Phượng đúng không?”

“Không đúng!” Lưu Bằng Phi trả lời xong thì nói thêm: “Anh cảnh sát, tôi không hiểu anh nói chuyện gì?”

Đèn xanh của máy phát hiện nói dối sáng lên rồi lập tức đèn đỏ cũng sáng lên.

A...

Triệu Ngọc hiểu ra, Lưu Bằng Phi nói anh ta và Lâm Mỹ Phượng không có gian tình là thật nhưng chuyện hắn không hiểu mình nói gì thì anh ta đang nói dối.

Hung thủ của vụ thảm sát... là anh ta!

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.