Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không phải oan gia không gặp nhau

Phiên bản Dịch · 1607 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Giữa lúc Triệu Ngọc và Miêu Anh đang âm thầm trút oán hận lên đối phương thì người phải chịu tội lớn nhất không ai khác ngoài kẻ chạy trốn kia!

Trước mỗi lần hai người ra tay, thì luôn tượng trưng mà đá cho hắn ta một đá, sau mấy hiệp, người đàn ông này đã bị đá đến mức rú thảm liên tục, cuộn người thành một quả bóng nhỏ.

Miêu Anh không tới một mình, lúc người đi cùng cô ta đuổi theo tới, cũng bị cảnh tượng hiếm thấy trước mắt làm hoảng sợ.

Ai cũng không hiểu nổi, rõ ràng nghi phạm đã không còn khả năng chống cự, nhưng vì sao Miêu Anh và người vừa bắt cướp này lại còn liên tục ra tay với hắn ta chứ?

Không bao lâu sau, nhóm điều tra viên bắt đầu thấy tình hình có vẻ bất thường! Bọn họ đâu có đánh nghi phạm cướp giật? Đây rõ ràng là đang đọ sức mà!

Không phải oan gia không gặp nhau, Miêu Anh và Triệu Ngọc oán hận đến nóng mắt, hành động càng lúc càng tàn bạo. Cuối cùng, chân dài của Miêu Anh trắng trợn đá thẳng về phía Triệu Ngọc, mà Triệu Ngọc cũng trắng trợn tung quả đấm vào người Miêu Anh.

Bịch!

Bốp!

Quả đấm của Triệu Ngọc đánh trúng bả vai Miêu Anh, mà cú đá sấm sét của Miêu Anh cũng đá trúng nách Triệu Ngọc. Miêu Anh chịu đau lui về sau còn Triệu Ngọc thì nghiêng người ngã xuống đất.

Miêu Anh điên cuồng gào một tiếng, muốn tấn công lần nữa, các điều tra viên gần đó thấy không ổn, nhanh chóng tiến lên ngăn cô ta lại.

Triệu Ngọc nhanh chóng xoay người bò dậy, còn muốn tiếp tục quyết thư hùng với Miêu Anh nhưng lại thấy có người đã cản Miêu Anh lại, hắn thu lửa giận về, chậm rãi phủi bụi đất trên người, cười nói:

"Đồng chí Miêu Anh, quà cảm ơn của cô cũng đặc biệt quá nhỉ? Tôi giúp các người bắt tội phạm chạy trốn, cô thì lấy oán trả ơn đánh lại tôi? Có biết xấu hổ không hả?"

"Anh. . ." Miêu Anh giận đến mức lông mày dựng đứng lên, vừa định phát tác, lại đột nhiên nhận ra trường hợp bây giờ đã khác nên mới cố nén luồng lệ khí trong lồng ngực xuống, giả mù sa mưa: "Ai dà, hóa ra là đồng chí Triệu Ngọc đó hả! Xấu hổ qua, vừa nãy tôi không nhận ra! Tôi còn tưởng anh và tên tội phạm kia là đồng bọn!"

Vốn dĩ các điều tra viên cũng không biết Triệu Ngọc, nhưng thấy Miêu Anh nói như thế, mới nhận ra Triệu Ngọc cũng là một cảnh sát điều tra.

"Hừ!" Triệu Ngọc khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Cuối cùng hôm nay tôi cũng biết cảm giác Lữ Động Tân bị chó cắn là thế nào rồi!"

"Ai nha!" Miêu Anh lại nghiêm túc đáp lại một câu: "Cuối cùng tôi cũng hiểu được nỗi bất đắc dĩ của chuột bị chó ngậm!"

Miêu Anh phản ứng nhanh như vậy lại khiến Triệu Ngọc cảm thấy ngoài ý muốn. Không nghĩ tới, Miêu Anh này không chỉ đánh nhau giỏi, miệng lưỡi cũng khá là ghê gớm nữa?

"Được rồi, Miêu đại nhân!" Triệu Ngọc lạnh lùng dẩu môi nói: "Tự chơi với con chuột nhỏ của cô đi! Hôm nay ông phải làm việc quan trọng. . ."

Nói xong, Triệu Ngọc vỗ tay, xoay người muốn đi.

"Đồng chí Triệu Ngọc," Nhưng Miêu Anh lại vừa bảo đồng nghiệp của mình mang còng tay cho nghi phạm vừa nói với Triệu Ngọc: "Đây là khu Nhữ Dương do chúng tôi quản lý, nếu có việc gì cần giúp thì cứ nói một tiếng nhé?"

"Cảm ơn trước!" Triệu Ngọc không quay đầu lại, chỉ dựng thẳng ngón giữa của mình lên: "Nếu cô thật muốn giúp tôi thì sau này ít xuất hiện trước mặt tôi là tốt nhất!"

Thấy Triệu Ngọc hung hãn như vậy, các đồng nghiệp của Miêu Anh tức giận, định bụng muốn đuổi theo Triệu Ngọc đòi công lý, lại bị Miêu Anh kéo lại.

Miêu Anh nhìn bóng lưng Triệu Ngọc đi xa, mãi đến lúc Triệu Ngọc hoàn toàn biến mất, cô mới ôm bả vai mình lộ vẻ đau khổ. . .

Triệu Ngọc giả bộ thong thả quẹo cua, đợi đến lúc đi khỏi con đường đó, mới dùng sức kéo áo xem ngực và nách mình, đúng là một mảnh nóng rát!

Miêu Nhân Phụng chết tiệt!

Triệu Ngọc căm giận nói, xuống tay quá độc ác rồi!

Hừ, ngày nào đó tìm một khúc ngoặt, phải đánh cô ta một trận mới được!

Nghĩ đến việc lớn của mình, Triệu Ngọc căng thẳng lấy di động ra xem xét. Nhưng mà, điều khiến hắn buồn bực là tín hiệu định vị Tàng Kiệt đã cách chỗ này rất xa!

Đáng chết!

Triệu Ngọc tức giận đến phát điên, lòng giận Miêu Anh cùng cực.

Lần trước do Miêu Anh xuất hiện, làm trễ đại kỳ ngộ " Kinh Lôi trong nước" của hắn; bây giờ cũng vậy, nếu không phải xui xẻo gặp cô ta thì bây giờ đã lấy được cả nhân chứng, vật chứng của Tàng Kiệt rồi!

Một quẻ "Cấn Khảm" tốt đẹp, lại bị Miêu Nhân Phụng chết tiệt can thiệp vào!

Chậc chậc. . .

Nhìn tín hiệu của Tàng Kiệt càng lúc càng xa, Triệu Ngọc cảm thấy rất bất đắc dĩ, người đi trà lạnh, nếu muốn giải quyết vị tình địch này, xem ra chỉ có thể chờ cơ hội lần sau!

Có điều...

Đợi lúc tâm trạng bình tĩnh lại, bỗng nhiên Triệu Ngọc lấy một cái ví tiền trong túi ra.

Ví tiền này rơi ra từ vali của tên nghi phạm vừa rồi. Hóa ra, lúc Triệu Ngọc bị Miêu Anh đá ngã, trùng hợp làm sao Triệu Ngọc ghé vào ngay chỗ ví tiền, bởi vì trước kia đã quen mượn gió bẻ măng, món hời như vậy sao hắn lại bỏ qua chứ? Nên thuận thế cất vào túi của mình!

Ha ha. . .

Kỳ ngộ hôm nay của tôi bị các người can thiệp làm hỏng, tôi mà không kiếm chiến lợi phẩm cho mình thì đúng là có lỗi với bản thân.

Ví tiền rất dày, mở ra xem, quả nhiên bên trong có một xấp tiền một trăm đồng giá trị lớn màu đỏ, thoạt nhìn chí ít cũng phải có năm sáu ngàn.

Triệu Ngọc móc ra cất vào túi tiền của mình, cũng qua loa lật cái ví tiền kia. Bên trong có mấy tấm chi phiếu, mấy tấm ảnh, còn có mấy cái thẻ màu sắc rực rỡ, thậm chí còn có mấy phiếu của trung tâm masage nữa.

Triệu Ngọc nhìn kỹ, phát hiện những phiếu khuyến mãi này đã quá hạn, vốn không có giá trị gì.

Có điều, ví tiền này lại không tệ, chẳng những là da thật nhìn nhãn hiệu lại còn là hàng hiệu, vừa lúc mình cần đổi ví tiền, lấy ra sử dụng cũng được.

Vì thế, Triệu Ngọc tìm đến một thùng rác, bắt đầu xử lý những vật khác trong ví tiền, ném thẻ và phiếu khuyến mãi vào thùng rác, ném xong rồi bắt đầu lấy ảnh trong ví ra.

Trong một bức ảnh là kẻ tình nghi vừa nãy. Người trên ảnh vô cùng trẻ tuổi, có thể là chụp trong lần du lịch nào đó, sau lưng còn có cây dừa thẳng hàng, nghi phạm cười vừa khờ dại vừa sáng lạn!

Có lẽ là đã cất giữ nhiều năm nên dù Triệu Ngọc có với tay cạy vỡ nào cũng không thể lấy tấm ảnh ra được.

Triệu Ngọc cũng thuộc dạng lì lợm, càng lấy không được bức ảnh, hắn lại càng muốn lấy ra, sức trên ngón tay cũng càng ngày càng mạnh!

Kết quả, rẹt một tiếng, bức ảnh bị Triệu Ngọc xé rách, ảnh chụp nhẹ nhàng rớt xuống trong chớp mắt. Ai ngờ, điều khiến Triệu Ngọc ngoài ý muốn là có tới hai bức ảnh, dưới bức ảnh của nghi phạm còn giấu một bức ảnh khác!

Giờ phút này, hai tấm hình cùng rơi xuống đất, Triệu Ngọc đành phải khom lưng nhặt lên. Hắn vốn muốn ném hai tấm hình vào thùng rác, nhưng vì tò mò hắn nhìn thoáng qua tấm ảnh mới xuất hiện.

Không nghĩ tới, người trên tấm hình kia không phải nghi phạm, mà là một - người phụ nữ!

Lần này, Triệu Ngọc càng tò mò hơn.

Phía sau ảnh của tên nghi phạm lại còn giấu ảnh của một người phụ nữ? Khỏi nói nữa, người phụ nữ này không phải là bồ nhí thì cũng là tình nhân của nghi phạm rồi?

Triệu Ngọc cầm ảnh trong tay cẩn thận quan sát, phát hiện người trong ảnh không hề xinh đẹp, ánh mắt còn hơi đờ đẫn. . .

Chờ một chút. . .

Không đúng?

Triệu Ngọc mở to mắt.

Người phụ nữ trên ảnh này, sao nhìn thế nào cũng thấy quen mắt quá vậy nhỉ?

Hình như. . . hôm nay vừa mới gặp thì phải?

Bỗng dưng!

Triệu Ngọc như bị một quả bom nổ trúng, cả người không dừng được mà run rẩy, trái tim đập mạnh!

Bà... bà nội nó!

Đây. . . người phụ nữ này không phải là…Lâm Mỹ Phượng sao?

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 32

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.