Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh cố ý!

Phiên bản Dịch · 1649 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Ăn cơm trưa xong, một tiếng, hai tiếng, ba tiếng… Thấy thời gian trôi qua nhanh chóng, Triệu Ngọc lại càng cảm thấy nôn nóng không yên.

Vợ chồng Lâm Mỹ Phượng trong cửa hàng phía đối diện còn đang bận rộn xếp đồ, hoàn toàn không có một chút dấu hiệu bất thường nào, tâm trạng hưng phấn của Triệu Ngọc đã sớm bị bay hết sạch.

Hắn đã rút được quẻ “Cấn Khảm” mà!

Hắn vốn tưởng rằng, hôm nay hắn sẽ có đột phá trong việc tra án, cua gái chắc chắn cũng sẽ có bất ngờ lớn! Hoặc là sẽ tìm được manh mối quan trong trong vụ án giết người, hoặc là tình nhân trong mộng của hắn – Diêu Giai sẽ lại cùng hắn hẹn hò!

Nhưng mà, đã sắp tới bốn giờ rồi, hắn vẫn chưa thu hoạch được gì cả.

Chẳng lẽ… hướng đi của hắn đã sai rồi?

Hay là…có tình tiết nào, hắn không chú ý tới?

Ai ngờ, ngay lúc Triệu Ngọc còn đang nghiêm túc suy nghĩ, chuông điện thoại bỗng vang lên bài “Lục Tiểu Phụng”, mở điện thoại ra, thì ra là Trương Cảnh Phong gọi tới.

Ánh mắt Triệu Ngọc sáng lên, nhanh chóng nghe điện thoại.

“Triệu Ngọc à.” Trương Cảnh Phong nói cho Triệu Ngọc: “Người tên Tàng Kiệt anh nhờ tôi điều tra, rốt cục hôm nay đã có động tĩnh rồi!”

“Sao?” Triệu Ngọc bất ngờ ngồi thẳng người lên, giục đối phương mau nói.

“Ha ha ha…” Trương Cảnh Phong cười một trận, thần thần bí bí nói: “Căn cứ vào định vị trên di động, hôm nay hắn ta tới Tần Sơn, hiện đang ở trong chợ đầu mối Tam Lý Truân!”

“Tam Lý Truân? Chợ đầu mối?” Triệu Ngọc suy nghĩ một lát, ngây thơ hỏi: “Tàng Kiệt mở nhà máy sản xuất quần áo, chắc là tới đó đưa hàng? Có cái gì mà phải ngạc nhiên?”

“Chậc chậc… vậy mà anh còn nói mình là dân giang hồ!” Trương Cảnh Phong cười nói: “Tên nhóc này sản xuất quần áo, bình thường toàn là xuất khẩu quốc tế và các cửa hàng lớn, đến chợ đầu mối làm cái gì? Nếu như tôi đoán không lầm, cái này khẳng định có vấn đề!”

“Có vấn đề?” Tròng mắt Triệu Ngọc xoay tròn, nhưng vẫn không hiểu. Dù là ở kiếp trước hay kiếp này, hắn cũng chưa từng giao dịch quốc tế lần nào cả.

“Quá rõ rồi!” Trương Cảnh Phong cũng là một tay trong nghề, vội nói: “Nhà máy của Tàng Kiệt toàn sản xuất hàng giả, đến chợ đầu mối là để giao hàng!”

“Người anh em à, người này không phải tình địch của anh sao? Nghe tôi, bây giờ anh chạy tới Tam Lý Truân một chuyến, nếu tình huống giống như tôi phán đoán, anh lập tức gọi điện cho tôi, tôi có người quen ở cục giám định và cả phòng điều tra, cam đoan có thể khiến cho tình địch của anh rơi đài! Ha ha ha…”

“A… Chao ôi…” Triệu Ngọc lè lưỡi, rốt cục đã hiểu rõ ý của Trương Cảnh Phong. Trong lòng hắn thầm nói, tên nhóc này không hổ danh là Đồ Lươn Lẹo suy nghĩ còn đen tối hơn cả ông đây nữa!

Triệu Ngọc nói lời cảm ơn, sau đó liền lái xe đi tới Tam Lý Truân.

Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể xử lý trước việc này! Tình tiết vụ án không có tiến triển gì, vậy thì thuận tiện giải quyết luôn tình địch, cũng là một việc tốt!

Xem ra, quẻ “Khảm” hôm nay rút được, thật đúng là liên quan tới Diêu Giai!

Chỉ cần giải quyết được bạn trai của Diêu Giai, ha ha… Ngày ôm được mỹ nhân về nhà, hẳn là đã không còn xa nữa?

Nghĩ tới đó, Triệu Ngọc lái xe như bay, chỉ trong nửa giờ, liền chạy tới chợ đầu mối Tam Lý Truân.

Trương Cảnh Phong đã sớm gửi vị trí của Tàng Kiệt cho hắn, sau khi xuống xe, Triệu Ngọc liền dựa theo định vị mà tìm.

Chợ đầu mối dày đặc xe cộ, người người tấp nập qua lại, diện tích cũng rất lớn. Triệu Ngọc đi xuyên qua đám người, rất lâu sau mới có thể đi tới kho hàng phía sau chợ đầu mối.

Loại chợ đầu mối bán sỉ như thế này, thường cửa hàng ở trước, kho hàng sẽ ở phía sau, như vậy sẽ tiện cho khách mua hàng và người bán nhập hàng.

Khu vực kho hàng còn lớn hơn nữa, rất nhiều xe dừng ở trong kho dỡ hàng hóa, lúc này Triệu Ngọc mới biết, thì ra là có thể lái xe vào đây.

Nếu biết trước như vậy, hắn đã không cần phải đi bộ lâu như vậy, đi bộ chỉ là việc nhỏ, quan trọng là hắn sợ thời gian sẽ bị chậm trễ, Tàng Kiệt đã giao hàng xong rồi, vậy thì coi như đã công toi rồi!”

Nghĩ đến đó, Triệu Ngọc bước nhanh chân hơn, đi về phía nhà kho.

Ai ngờ, hắn vừa mới đi được hai ba bước, liền nghe thấy một tiếng hét to được truyền đến từ phía bên phải:

“Đứng lại! Đừng chạy! Cảnh sát!”

Hả?

Tình huống gì đây?

Triệu Ngọc lập tức quay đầu lại nhìn, thấy một kho hàng trong con ngõ phía bên phải, có một người đàn ông to lớn, đang chạy về phía hắn.

Người đàn ông này có lẽ là người bán hàng, mặc một bộ quần áo thể thao, trên miệng là một bộ râu cá trê, bên hông đeo một cái túi, trong tay còn xách một cái valy.

Lúc này, anh ta chạy như bay, chạy thẳng một đường tới, nhanh đến mức lưỡi thè cả ra ngoài!

Vừa chạy, anh ta vừa đẩy hàng hóa hai bên đường, hất đổ hàng hóa, muốn ngăn cản người phía sau đang đuổi theo mình.

Triệu Ngọc ngoái cổ lại nhìn nhìn, chỉ cần liếc một cái, bỗng nhiên đôi mắt trừng lớn! Mẹ nó…Người đuổi theo phía sau là một người phụ nữa mặc áo jacket đen. Cao 1m70, trên lỗ tai là đôi hoa tai hình đầu nấm!

Không thể nào?

Trùng hợp như vậy sao?

Đây không phải nữ ma đầu Miêu Anh sao?

A… Trong nháy mắt Triệu Ngọc hiểu rõ, đây là Miêu Anh đang truy bắt tội phạm!

Lúc Triệu Ngọc đã hiểu rõ, người đàn ông đã chạy tới trước mặt hắn. Cùng lúc đó, Miêu Anh cũng nhìn thấy Triệu Ngọc, vội vàng hét lớn một tiếng: “Này! Mau ngăn hắn lại!”

Nói thì chậm mà sự việc thì lại xảy ra nhanh, Triệu Ngọc nghe được tiếng kêu của Miêu Anh, liền không nghĩ gì nhiều nữa, theo bản năng đưa chân ra.

Kết quả, người đàn ông đang chạy bị Triệu Ngọc làm cho vấp ngã, bởi vì anh ta thực sự chạy rất nhanh, bị vấp ngã khiến cho cả cơ thể bị bay ra ngoài, ngã sấp xuống rất mạnh!

Rầm rầm, vali trong tay anh ta văng ra rất xa, đồ bên trong rơi đầy đất, có tiền mặt lộn xộn, một ít đồ trang sức cùng mấy xấp tiền.

Sau khi ngã sấp xuống, người đàn ông không để ý tới cơ thể đang đau đớn của mình, nhanh chóng bò dậy từ mặt đất.

Triệu Ngọc quay người lại, kéo tay áo, đang muốn tóm người này lại.

Ai ngờ, Miêu Anh đã đuổi tới, không biết là cố ý hay là vô tình mà dùng bả vai đụng mạnh, đẩy Triệu Ngọc sang một bên.

“Chạy nữa đi!”

Miêu Anh nhấc chân đá tới, người đàn ông lại bay ra ngoài thêm lần nữa, cơ thể nặng nề đập vào lốp xe! Bởi vì lực rất mạnh, mấy cái lốp xe lớn đều bị đập cho rơi xuống đất, lăn đi rất xa.

“A… khụ khụ khụ…”

Người đàn ông chạy trốn miệng đầy máu, ho không ngừng được, căn bản là đã mất năng lực chống cự.

Nhưng mà, Miêu Anh chính là nữ ma vương nổi tiếng, cô ta nắm cổ áo kẻ chạy trốn lên, sau đó cứ thể thoải mái xách người ta lên.

Vốn dĩ Miêu Anh đã giơ cánh tay muốn cho người này một đấm!

Nhưng lúc này Triệu Ngọc thấy vậy thì không để yên nữa, vừa rồi vẻ oán hận của Miêu Anh với hắn đã quá rõ ràng, chắc chắn là cố ý! Gì vậy chứ? A, ông đây đã có ý tốt giúp cô chặn tội phạm, cô không cảm ơn, lại còn oán hận tôi?

Trong đầu Triệu Ngọc bùng lên cơn giận, lập tức nhảy tới phía đó, dùng nắm tay đấm tới, đem oán hận với Miêu Anh đấm ra ngoài.

Vì viện cớ cho bản thân, Triệu Ngọc cũng hét lớn với kẻ chạy trốn một tiếng:

“Chạy nữa đi này!”

Sau đó, hắn đấm tới phía mồm của kẻ chạy trốn, cú đấm này đấm tới từ phía sau, khiến cho kẻ chạy trốn quay tại chỗ ba vòng, sau đó đổ xuống đất như con quay hết đà!

Sau khi Miêu Anh bị oán giận, cũng thẹn quá hóa giận, đá một chân dài ra, trúng phía sau lưng của kẻ chạy trốn, khuỷu tay cũng cố tình đập ra, trúng vào ngực của Triệu Ngọc, thiếu chút nữa là đập gãy xương sườn của Triệu Ngọc rồi.

Triệu Ngọc kêu to một tiếng, cũng đạp một cược vào ngực của kẻ chạy trốn, mông lại cố ý hất ra, khiến cho Miêu Anh phải loạng choạng vài bước…

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.