Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đi theo cảm giác

Phiên bản Dịch · 1574 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Diêu Giai?

Không thể nào?

Sao cô ấy lại gọi điện cho mình nhỉ?

Triệu Ngọc còn tưởng mình nhìn nhầm, một lúc lâu sau mới ấn nút nghe. Vốn dĩ, hắn tưởng rằng tên Hách Gia Tuấn kia lại quấy rầy Diêu Giai nữa nên cô xin hắn giúp đỡ. Ai mà ngờ, Diêu Giai lại mở miệng nói muốn mời Triệu Ngọc cùng ăn cơm trưa!

Không phải chứ?

Triệu Ngọc vui đến sắp bay lên trời, làm thế nào cũng không thể tưởng tượng nổi, người đẹp mong nhớ ngày đêm lại chủ động hẹn hắn? Hắn kích động đến mức nói chuyện cũng không còn suôn sẻ, nửa ngày sau mới hoàn hồn.

Đợi hỏi kĩ càng xong, Triệu Ngọc vội vàng lái xe tới trước cửa một quán lẩu nằm trên đường Đông Dương.

Tên quán lẩu là Lục Hợp Cư, là một quán nhỏ đã mở hơn ba mươi năm. Quán nhỏ này có kiến trúc hai tầng, kiểu dáng đã khá xưa cũ, gạch xanh ngói đỏ, mặt tường loang lổ, đượm hương tháng năm.

Có điều, bởi vì nấu rất đúng vị nên quán lẩu vô cùng đông khách, khách quý chật nhà, nếu muốn ăn vào lúc giữa trưa thì cần phải đặt bàn trước.

Lúc Triệu Ngọc đến, Diêu Giai đã chờ sẵn trong quán. Phòng riêng phải có sáu người trở lên mới đặt được, bọn họ chỉ có hai người, nên chỉ ngồi trong đại sảnh thôi.

"Thật ngại quá, cảnh sát Triệu!" Thấy hoàn cảnh ồn ào, mặt Diêu Giai lộ vẻ xấu hổ nói: "Lần đầu tiên mời anh ăn cơm mà lại chọn chỗ này, đúng là hơi thất lễ!"

"Không sao, không sao cả!" Triệu Ngọc được quan tâm mà sợ, cảm thấy luống cuống cả chân tay, vốn định rót chén trà cho Diêu Giai nhưng thiếu chút nữa đã hắt nước trà lên người cô.

"Cảnh sát Triệu, anh từng tới nơi này ăn thử chưa?" Diêu Giai vừa lấy chén đũa cho Triệu Ngọc vừa hỏi.

Triệu Ngọc lắc lắc đầu, trước khi xuyên qua thì hắn thường xuyên tới khu này đập quán, nhưng chưa từng tới quán lẩu lâu năm này.

"Vậy sau này anh hãy thường tới đây đi, tuy thiết kế không được khang trang nhưng hương vị vô cùng tốt! Nếm thử chút đi, thịt dê này rất tươi đấy!" Diêu Giai thản nhiên cười, xinh đẹp không gì sánh nổi, khiến Triệu Ngọc càng lúc càng mất hồn mất vía.

Tuy hoàn cảnh nơi này cũ kỹ, nhân viên không chuyên nghiệp nhưng lại lộ rõ ra vẻ tinh khiết không giống người thường của Diêu Giai.

"Phục vụ!" Diêu Giai thuần thục gọi phục vụ: "Mang hai dĩa thịt dê, hai chai bia lên, mấy món nhắm nữa!" Nói xong, cô quay sang nhìn Triệu Ngọc cười nói: "Lúc tôi còn nhỏ sống gần khu này, nên có rất nhiều kỷ niệm! Anh nhìn đi..."

Cô chỉ chỉ vách tường bên cầu thang, ở nơi đó treo một bảng quản cáo thật to, nhưng bảng quáng cáo đã bị hun khói nồng nặng, dính đầy dầu mỡ, trừ mấy chữ "đi theo cảm giác" thì không nhìn ra gì cả!

"Đi theo cảm giác!" Diêu Giai có hơi hưng phấn nói: "Đây là một bài hát rất xưa, anh có biết không? Ngôi sao ca nhạc hát bài hát này, từng ăn thịt dê nhúng trong tiệm này đó! Bà ấy... Bà ấy tên gì ấy nhỉ..."

Lúc Diêu Giai nhớ lại, bỗng nhiên trên bàn bên cạnh vang lên một giọng nói: "Tô Thụy! Đi theo cảm giác, xin giữ chặt tay của tôi! Ha ha..."

Triệu Ngọc và Diêu Giai cùng quay đầu lại thì thấy bàn bên là một ông chú mặt đỏ, mặc tây trang đang ngồi, người này chỉ có một đặc điểm, là mặt rất đỏ, đỏ như đã hóa trang. Thú vị hơn nữa là, ông ta không có người đi cùng, ngồi ăn một mình.

"Đúng đúng đúng..." Diêu Giai gật gật đầu.

"Trùng hợp quá, lúc tôi còn nhỏ cũng sống bên này. Hình như... chỉ vì ăn thịt dê nhúng của chỗ này nên mới ham học!" Chú mặt đỏ cười nói: "Bây giờ chỉ cần tới Tần Sơn, thì chuyện đầu tiên tôi làm là tới chỗ này ăn một bữa đó, ha ha..."

Xuất phát từ lễ phép, Diêu Giai mỉm cười với ông ta.

"À... đúng rồi!" Chú mặt đỏ lại hỏi một câu: "Nhà tôi ở Dược Vương Trang, cô thì sao?"

"Ái chà, Dược Vương Trang hả, tôi biết chỗ đó, rất gần nhà tôi! Nhà tôi ở Tiểu Truân!" Rõ ràng Diêu Giai hơi hưng phấn.

Lúc này, chú mặt đỏ còn muốn tiếp tục nói thêm gì đó, lại bị Triệu Ngọc ngắt lời.

"Nè!" Lòng Triệu Ngọc thầm nói, chuyện này là sao? Khó khăn lắm người ta mới mời tôi ăn một bữa cơm, ông nói nhảm nhiều vậy làm chi? Triệu Ngọc đen mặt quát ông ta: "Ăn cơm của ông đi! Sao nói nhiều quá vậy? Người ta cũng không có hỏi ông, ông nói gì mà nói?"

"Cậu?" Chú mặt đỏ chưa từng gặp ai nói chuyện như vậy nhưng người ta mới nói một câu mình cũng không nên tức giận, đành phải quay đầu đi, tự ăn thịt dê.

"Cảnh sát Triệu!" Diêu Giai cong cong môi: "Người ta cũng không có ác ý, sao anh hung hăng quá vậy!"

"Chao ôi, lời này sai rồi!" Triệu Ngọc nói linh tinh: "Anh nào có làm gì? Em nhìn người này đi, một mình ăn thịt dê nhúng, mặt đỏ như Quan Công, vừa nghe con gái xinh đẹp nói chuyện là sủa bậy liền! Nhất định không phải người tốt! Diêu Giai tiểu thư à, em xinh đẹp như vậy phải cẩn thận một chút mới được!"

Triệu Ngọc khen trắng trợn như vậy, Diêu Giai hơi hơi đỏ mặt, nhưng cô lại sợ lời của Triệu Ngọc bị chú mặt đỏ kia nghe thấy nên càng căng thẳng hơn.

Cũng may, bởi vì hoàn cảnh khá ồn ào, chú mặt đỏ không nghe thấy mấy câu phỉ báng của Triệu Ngọc.

Bởi vì có Hệ thống Kỳ ngộ nên Triệu Ngọc cũng không dám không để ý, từ lúc Diêu Giai nói muốn mời hắn ăn cơm thì hắn đã phát hiện trong đó có thành phần kỳ ngộ.

Cho nên, sau khi đi vào Lục Hợp Cư thì hắn luôn suy nghĩ, có phải trong này xuất hiện manh mối gì liên quan tới vụ án tàn sát không? Giống như lúc vô ý tiến vào lễ đường âm nhạc trong vụ án chặt tay.

Nhưng mà, vị trí quán lẩu cách tiểu khu Phú Dân quá xa, quẻ văn hôm nay là chữ "Cấn" không đại diện cho công việc, cho nên, mình vẫn nên yên tâm ăn bữa cơm ngon lành với Diêu Giai đi, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa.

"Cảnh sát Triệu!" Diêu Giai lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Triệu Ngọc: "Thật ra... tôi nên mời anh ăn cơm sớm hơn! Lần trước nếu không phải anh giúp tôi lấy túi xách về thì tôi tổn thất rất nặng nề! Còn có lần trong bệnh viện nữa, nếu không có anh, tôi cũng không biết phải kết thúc trò hề của Hách Gia Tuấn kia thế nào!"

"Không cần khách khí, anh là cảnh sát mà! Đương nhiên phải xử lý mấy chuyện này!" Triệu Ngọc giỏi nhất là dát vàng lên mặt mình.

Trong lúc nói chuyện, cái lẩu, thịt dê và các món nhắm đã được phục vụ bưng lên bàn ăn, hai người tự trộn đồ gia vị, rồi dùng bữa.

"Thật ra thì! Không dám gạt anh..." Ai ngờ, mới vừa ăn chưa được mấy miếng, bỗng nhiên mặt Diêu Giai đỏ bừng nói: "Túi xách của tôi căn bản không đáng tiền gì, nhưng mà bởi vì đó là quà bạn trai tôi tặng... cho nên... vô cùng quý giá, nếu như bị người ta cướp mất, tôi cũng không biết phải làm gì!"

Vừa nghe thấy hai chữ "bạn trai" vô cùng mẫn cảm kia, thịt dê Triệu Ngọc đã gắp lên liền rơi ngược vào nồi lẩu.

Chậc chậc...

Không ngờ, đúng là Diêu Giai có bạn trai rồi!

Vậy thì... không thú vị rồi...

"Cảnh sát Triệu!" Diêu Giai bĩu môi, có vẻ muốn nói lại thôi, hình như có chuyện gì rất khó nói.

"Sao vậy?" Triệu Ngọc hỏi.

"Thật ra... lần này tôi mời anh tới... là có một việc, phải làm phiền anh một chút..." Diêu Giai đỏ mặt cúi đầu.

"Hả...?" Triệu Ngọc hiểu ra rồi, náo loạn một hồi, Diêu Giai mời hắn ăn cơm là có lòng riêng! Có điều, người ta đã nói tới đây, dù thế nào mình cũng phải tỏ thái độ, nên hắn nói không chút do dự: "Không sao cả, nói đi! Chỉ cần tôi có thể giúp được thì không thành vấn đề!"

"Vậy thì xin cám ơn anh!" Diêu Giai cảm tạ xong, mặt lộ vẻ ưu sầu: "Thật ra, chuyện là thế này, tôi hy vọng anh giúp tôi điều tra về… bạn trai của tôi! Không biết, có được không?"

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 37

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.