Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Liều mạng

Phiên bản Dịch · 1578 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“Y tá trưởng, thì ra đây chính là anh rể thần bí của bọn em à?” Một cô y tá còn hưng phấn hơn cả đương sự, giơ ngón tay cái với Triệu Ngọc: “Thì ra là vị cảnh sát này, thật là hâm mộ quá đi mất!”

Diêu Giai phải lườm cô ta một cái, cô y tá này mới ngậm miệng lại.

“Diêu Giai tiểu thư, cho dù là em đã có bạn trai, anh cũng không lùi bước đâu!” Hách Gia Tuấn thề: “Vì theo đuổi hạnh phúc của mình, anh sẽ tiếp tục nỗ lực, không sợ bất kỳ khó khăn nào. Vị cảnh sát này, anh hãy chờ đấy, lần sau gặp nhau, tôi muốn khiêu chiến với anh, cạnh tranh công bằng theo đuổi Diêu Gia tiểu thư.”

“Công con bà anh ấy!” Triệu Ngọc quát lên: “Cái gì mà chờ cái gì mà lần sau? Nếu anh muốn cạnh tranh với tôi, việc gì phải chờ tới lần sau, bây giờ cũng được luôn… Anh không phải muốn cạnh tranh sao?” Triệu Ngọc vén tay áo lên: nói với cô y tá bên cạnh: “Nhờ cô lấy cho chúng tôi hai con dao phẫu thuật, và cả hai cốc chia độ! Thế này nhé, hai chúng ta sẽ cắt cổ tay lấy máu trước mặt Diêu Giai, ai chảy nhiều máu hơn là thắng, ok không?”

“Cái gì… cái gì?” Hách Gia Tuấn là một công tử bột, đã bao giờ nghe tới phương pháp cạnh tranh liều mạng như vậy đâu? Hắn há hốc mồm ngạc nhiên nhìn Triệu Ngọc.

“A! Được, tôi đi lấy, tôi sẽ lấy!” Cô y ta còn đổ thêm dầu vào lửa, gật đầu đồng ý, thật sự đi lấy đồ.

“Lấy cái em gái cô!” Lúc này, Diêu Giai luôn luôn tao nhã cũng nhịn không được mà chửi ầm lên, hét to với cô y tá: “Bị điên à? Các cô bị điên hết rồi à? Các cô… mau đi truyền dịch đi!”

Diêu Giai giận tím mặt, khiến mấy cô y tá sợ tới mức lập tức giải tán, ngay cả một số bác sĩ cũng đi ra ngoài.

“Cạnh tranh bằng cách nhảy lầu cũng được!” Triệu Ngọc không ngừng lại chút nào, chỉ vào phía ngoài cửa sổ nói: “Nhảy từ tầng hai xuống, mỗi lần nhảy xuống lần sau lại cộng thêm một tầng nhảy, đến khi chết hoặc tàn phế thì mới dừng, ai nhảy từ tầng cao hơn thì người đó thắng, được không? Đi…”

Nói xong, Triệu Ngọc tóm lây tay Hách Gia Tuấn, kéo hắn tới cạnh cửa, nhìn tư thế giống như thật sự muốn cùng hắn ta nhảy lầu vậy!

Lúc này, mặt mũi Hách Gia Tuấn đã trắng bệch, anh ta nghĩ muốn dùng tiền để cạnh tranh với đối phương, không ngờ tới đối phương không dùng tiền để cược, mà là dùng mạng cược!

Diêu Giai cũng sợ hãi, liên tục kéo Triệu Ngọc lại, ngăn cản bọn họ cạnh tranh. Nhưng Triệu Ngọc lại khăng khăng làm theo ý mình, túm lấy Hách Gia Tuấn đi tới trước hành lang.

Khí thế của Hách Gia Tuấn đương nhiên bị Triệu Ngọc đánh sụp, hắn ra sức vung tay, rốt cục tránh khỏi tay Triệu Ngọc, sau đó liền vội vàng chạy ra xa, gào lên với Triệu Ngọc:

“Này anh cảnh sát, anh chờ đấy, tôi sẽ không từ bỏ ý đồ đâu! Tôi tuyệt đối sẽ không từ bỏ việc theo đuổi Diêu Giai tiểu thư, anh chờ đấy…”

Sau đó còn nói thêm vài câu nữa, nhưng hắn ta đã chạy đi xa, không thể nghe rõ được.

“Hô…”

Đến khi không thấy bóng dáng của Hách Gia Tuấn nữa, Diêu Giai mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Cô vội bước tới đưa khay thuốc cho y tá khác, sau đó mọi người vây quanh xem cũng giải tán đi.

“Y tá trưởng, nhiều hoa hồng như vậy xử lý thế nào đây?” Một vị y tá hỏi.

“Gọi cho lao công tới, để họ mang đi đi!” Diêu Giai chán nản nói một câu.

“Đừng!” 1 y tá tiếc rẻ nói: “Đều là hoa hồng cao cấp, rất đắt tiền, vứt đi rất đáng tiếc đó? Nếu không thì, chia cho bọn em đi, chia cho cả bệnh nhân các phòng nữa, cũng được chứ?”

“Được được được… Các em thích làm thế nào cũng được!” Diêu Giai như trải qua một đợt bệnh nặng, mệt mỏi chống lấy bàn y tá, một lúc lâu sau, mới nhớ ra người bạn trai giả Triệu Ngọc đang ở bên cạnh.

“Ngại… Ngại quá, cảnh sát Vương…” Diêu Giai cảm thấy có lỗi nói một câu, nhưng lại gọi sai mất họ của Triệu Ngọc rồi.

“Triệu Ngọc!” Triệu Ngọc cũng có chút thất thần, liều mạng cả nửa ngày, mà người ta lại quên mất mình họ gì nữa.

“A, thật xin lỗi, cảnh sát Triệu!” Diêu Giai mệt mỏi vuốt trán: “Thật ngại quá, hôm qua phải trực ca đêm, đầu có hơi đau! Hôm nay thật sự rất cảm ơn anh, nếu không có anh giúp tôi giải vây, thật không biết nên làm thế nào nữa!”

Trong lòng của Triệu Ngọc vang lên tiếng nói, nếu hôm nay không có tôi, thì xem như em xong đời! Nhưng tất nhiên lời này hắn không thể nói ra miệng được, đành phải tiếp tục giả vờ quân tử:

“Không sao đâu, tôi đúng lúc đi ngang qua đây thôi! Chỉ là tiện tay thôi mà!” Triệu Ngọc vốn định giậu đổ bình leo, nói kích thêm một số hành động quá đáng của Hách Gia Tuấn, nhưng nhìn thấy Diêu Giai quá mệt mỏi, nên không. nói thêm được gì nữa

“A, đúng rồi, anh nói là anh đến khám bệnh đúng không?” Diêu Giai nhớ ra, vội hỏi: “Anh sao vậy? không ổn ở đâu?”

“Ừm…” Triệu Ngọc nhìn tay chân của mình, đừng có nói là bị thương, ngay cả sưng cũng không bị, đành phải nói dối: “Ha ha ha, cô nghe nhầm rồi, tôi nói là, tôi tới đây để thăm người bệnh, chứ không phải là khám bệnh! Cô nhìn này…” Hắn chỉ chỉ hoa trong tay mình: “Nếu không thì, tôi mang hoa tới làm gì?”

Bởi vì dùng nó để đánh tên Nhóc Tóc Vàng kia, hoa của Triệu Ngọc giờ chỉ còn lại trụi lủi mấy bông.

“À… nằm ở khoa chúng tôi à? Có cần chăm sóc đặc biệt không?” Diêu Giai chân thành nói.

“À… Không cần đâu” Trong đầu Triệu Ngọc có hơi loạn, đống hỗn loạn vừa rồi khiến hắn đâu còn tâm tư tán gái nữa, đành phải nói: “Hình như tôi đi nhầm khoa rồi, bà dì tôi nằm trên tầng! Tôi không làm phiền cô nữa! Tôi đi đây!”

“Nhưng mà, trên tầng…là phòng mổ mà…” Diêu Giai nhíu mày.

“À…Phòng mổ à…” Triệu Ngọc lại càng loạn, tiếp tục chữa cháy: “Haizz! Đầu óc tôi chán quá, bà dì tôi làm phẫu thuật! Chắc là làm phẫu thuật xong rồi, không nói chuyện với cô nữa, tôi đi đây nhé!”

“Ừm, hôm nay cảm ơn anh nhé!” Diêu Giai khách khí tiễn khách: “Về sau cần hỗ trợ gì, cứ việc đến tìm tôi!”

“Được, được, cô cũng vậy nhé, nếu tên phú nhị đại(2) kia mà còn dám đến quấy rầy cô, cứ đến tìm tôi…”

Diêu Giai gật đầu, cuối cùng Triệu Ngọc cũng quay đầu lại, như trút được gánh nặng mà rời khỏi bệnh viện.

Sau khi Triệu Ngọc rời khỏi, có một nữ bác sỹ bên cạnh nói với Diêu Giai: “Có nhầm không vậy? Trên tầng chỉ có một sản phụ làm phẫu thuật, bà dì của anh ta bao nhiêu tuổi rồi vậy?”

Diêu Giai nhìn cô ta, không nói gì, nháy mắt xoay người đi khỏi.

Nữ bác sỹ vẫn chậc lưỡi: “Sinh đôi, sinh đôi, thật là quá đỉnh!!”

Chậc chậc…

Sau khi ra khỏi bệnh viện, trong lonhg Triệu Ngọc cảm thấy bất ổn, vô cùng rối loạn, lại có thể biến thành như vậy, cũng thật là hiếm có!

Anh hùng cứu mỹ nhân biến thành anh hùng đấu cẩu hùng, quả thực là…

May mắn là bản thân cái khó ló cái khôn, ngăn được cơn sóng dữ, tuy rằng không chiếm được hảo cảm của Diêu Gai nhưng cũng không khiến cô sinh ra cảm giác ghét bỏ bản thân mình. Mặc kệ có như thế nào, sau này vẫn còn cơ hội! Lần sau, không thể qua loa như vậy được, phải nghĩ ra thật nhiều cách khác mới được.

Ra khỏi bệnh viện, hắn lập tức quay về phố Ngọc Khê.

Nhóc Tóc Vàng và một bang côn đồ đang chờ ở đó. Tuy rằng bọn họ lấy nhiều tiền trong bệnh viện như vậy, nhưng trong lòng tất cả đều hoang mang, lo lắng đại kế tán gái của đại ca bị thất bại, như vậy không phải lại phải ăn cám sao?

Bọn họ muốn cầm tiền chạy trốn, nhưng Triệu Ngọc là cảnh sát, nắm giữ thông tin họ hàng bọn họ, còn có thể chạy đi đâu nữa? Chỉ có thể cầm tiền, đứng chờ vị ma vương cảnh sát – Triệu Ngọc này đến.

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.