Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đen vô cùng

Phiên bản Dịch · 1667 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“Không, không, không, không đúng ...” Hách Gia Tuấn vội vàng xua tay ra hiệu: “Diêu Giai tiểu thư, em đừng nghe người khác nói lung tung, anh vốn dĩ không biết người vừa nãy mà? Ba anh là Hách Cương, là tổng giám đốc của tập đoàn Dung Thiên, anh là Hách Gia Tuấn, sao anh lại có thể dùng mấy thứ thủ đoạn thấp hèn kia được chứ?”

“Ai!” Triệu Ngọc quơ quơ thẻ cảnh sát của mình, đàng hoàng trịnh trọng nói với mọi người:“Diêu Giai tiểu thư, các vị, tôi là một cảnh sát, bây giờ tôi muốn nhắc nhở mọi người một chút, gần đây có rất nhiều vụ án về những tên giả làm Phú nhị đại, rất nhiều người bị hại đã đi khiếu nại với chúng tôi, rất thảm đó! Mọi người phải chú ý cẩn thận đấy! Phải đề phòng những tên lừa đảo!”

“A...”

Triệu Ngọc vừa nói như thế, mọi người vây xung quanh xem gật đầu liên tục, nhìn về phía Hách Gia Tuấn bằng con mắt trần ngập nghi ngờ và địch ý.

“Ấy, đồng chí cảnh sát, anh đừng có nói bậy chứ?” Hách Gia Tuấn không thể không tức giận, hắn nhanh chóng lôi chứng minh thư ra giải thích: “Tôi là lừa đảo gì chứ, tôi là Hách Gia Tuấn, ở Tần Sơn có rất nhiều người biết tôi! Không tin, anh có thể lên mạng tra một chút, không sai đâu!”

Tuy Hách Gia Tuấn biện giải hơi hốt hoảng, thế nhưng cái tên thiếu gia Hách gia ở Tần Sơn cũng rất nổi tiếng. Đặc biệt là với mấy cô y tá hay quan tâm đến mấy tin lề đường, bọn họ sớm đã nhận ra tên phú nhị đại cao cấp này, căn bản là không hề nghi ngờ thân phận của hắn.

Bao gồm cả Diêu Giai, cô từng tiếp xúc với tên Hách Gia Tuấn này một thời gian ngắn, rất rõ bối cảnh của hắn, biết rõ hắn ta không thể là giả.

Có điều, Triệu Ngọc quyết định ra một chủ ý siêu nham hiểm như vậy, cũng chỉ có thể bôi đen vị phú nhị đại này đến cùng thôi. Lúc Hách Gia Tuấn cật lực giải thích, hắn cố ý đi từ bên cạnh qua, đổng thời vất một đống thứ xuống đất.

“Này, đồ của anh rơi rồi!”

Nghe thấy Triệu Ngọc nhắc, Hắc Gia Tuấn không phòng bị gì liền cúi đầu nhặt lên, đó là một tấm bảng làm từ giấy các tông, bên trên viết bốn chữ to: “Đây – là – thuốc-lắc!” Phía dưới tấm bảng còn có một cái túi nhỏ.

“Mẹ nó! To gan thật!” Triệu Ngọc làm bộ khiếp sợ, lập tức xông lên trói hai tay tên phú nhị đại này lại, cao giọng nói, “Anh dám bán thuốc lắc trước mặt cảnh sát, coi thường tôi quá đấy? Còn dám nói không phải là lừa đảo sao?”

“Ai! Ai u! Đau...” Hách Gia Tuấn nhăn mặt kêu đau, vừa hét đau, vừa vất đồ đi cao giọng giải thích, “Đây... Đây không phải là đồ của tôi! Anh nhầm rồi! Ai ui...”

Triệu Ngọc nào có quan tâm hắn ta oan hay không, trực tiếp móc còng tay đã chuẩn bị ra, cùm tay hắn lại.

“Cảnh... Cảnh sát...” Diêu Giai tuy nhìn đến hoa cả mắt, nhưng tâm thì vẫn là một cô y tá tốt bụng nên cầu xin cho tên phú nhị đại kia: “Bán thuốc lắc với là kẻ lừa đảo hình như chẳng có liên quan gì mà?”

Triệu Ngọc hơi hơi suy nghĩ một hồi, phát hiện ngôn từ của mình không chính xác lắm.

“Ôi!” Lúc này, một y tá dáng dấp tuấn tú ngồi xuống, kiểm tra hạt đạu bên trong nói, “Thuốc lắc này sao lại giống kẹo đường thế nhỉ?”

Phí lời!

Triệu Ngọc thầm nghĩ trong lòng, bên trong vốn dĩ chính là kẹo đường.

“Sĩ quan cảnh sát à” Y tá ngẩng đầu lên nói: “Sao lại có người bán thuốc lắc mà dám cầm đi rêu rao khắp nơi thế này chứ? Đây rõ ràng là có người đang đùa giỡn mà!”

“Đúng đúng đúng!” Hách Gia Tuấn nhanh chóng năn nỉ, “Sĩ quan cảnh sát, đây thực sự không phải của tôi! Có khi là trò đùa của đứa trẻ nào đó đấy?”

“Hừm...”

Triệu Ngọc biết trò này của mình rất ấu trĩ, ngoại trừ việc làm nóng bầu không khí, cũng không thể làm gì tên Phú Nhị đại này. Thế là, cuối cùng hắn bỏ tay ra, cất còng tay đi.

Hách Gia Tuấn ôm tay, đau đến nhăn nhó mặt mày.

“Hách Gia Tuấn.” Diêu Giai nghiêm túc nói với hắn: “Đừng có làm loạn nữa được không, tôi sẽ không làm bạn gái của anh! Anh đừng tốn công vô ích nữa, không phải cứ có tiền là sẽ mua được mọi thứ đâu!”

“Không phải, em nghe anh giải thích...” Hách Gia Tuấn đỏ mặt gải thích, “Anh thực sự không quen mấy người đó. Thực sự không liên quan gì đến anh! Anh biết... Anh biết...

Mọi người đều gọi anh là phú nhị đại, nghĩ anh thích dùng tiền để gải quyết mọi thứ! Nhưng xin em hãy tin anh, Diêu Giai, anh thực sự thích em, không liên quan gì đến tiền cả!”

Gương mặt si tình của Hách Giai Tuấn nói đến mức bị kích động, giống như lập tức muốn quỳ xuống trước mặt Diêu Giai.

“Diêu Giai, anh có mấy câu thực sự muốn nói vơi em!” Hách Gia Tuấn thành khẩn nói: “Thực ra, tình cảm anh dành cho em không phải là đột nhiên đâu, anh đã gặp em từ rất rất lâu rồi! Đó là vào một năm trước ở thôn Bảy, anh tới đó đánh golf, xe đỗ ở cổng viện phúc lợi.

“Lúc đó, anh nhìn thấy em đang nhắc nhở mấy đứa trẻ ở viện phúc lợi. Em xinh đẹp như vậy, ăn mặc lại sạch sẽ, nhưng em lại không ghét bỏ mấy đứa trẻ bẩn thỉu kia, tận tình lau chùi chân tay cho chúng, còn không ngừng an ủi chúng! Thật giông một thiên sứ.”

“Giây phút đó, trái tim anh đã bị em chinh phục thực sự rồi!”

“Sau đó, em cũng biết, chúng ta đã từng cùng nhau ăn cơm ở tiệm cơm. Thực ra, lần đó anh đã đặc biệt cố ý sắp xếp đấy! Trên bàn rượu, có rất nhiều cô gái muốn dỗ ngon dỗ ngọt, chủ động tiếp cận anh, nhưng em không giống họ, tự nhiên hào phóng, rất đúng mực, làm anh cảm thấy vô cùng bất ngờ.”

“Sao đó, anh lại thấy em rất kính trọng người già, tâm địa lương thiện, không tham hư vinh, hơn nữa lại thường xuyên giúp đỡ mọi người, một người phụ nữ đẹp cả trong tâm hồn và tính cách như em thực sự rất hiếm có!”

“Cho nên, hôm nay anh mới đường đột mạo muội theo đuổi em!” Hách Gia Tuấn vỗ ngực nói, “Diêu Giai em có thể đi nghe ngóng xem, Hách Gia Tuấn anh tuyệt đối không phải loại công tử chỉ biết tiêu tiền, tinh lực của tôi đều đặt vào sự nghiệp, anh đang xử lý nửa tập đoàn Dung Thiên đấy!”

“Nếu em đồng ý làm bạn gái anh, anh bảo đảm sẽ chỉ yêu mình em, thương em, cho em một cuộc sống tuyệt vời nhất, hạnh phúc nhất! Diêu Giai, đồng ý đi!”

Hách Gia Tuấn đột nhiên quỳ xuống thật, Diêu Giai sợ đến nhảy lùi về một bên, vừa hay nhảy đến bên Triệu Ngọc.

“Đừng đừng đừng! Tuyệt đối đừng!” Diêu Giai hốt hoảng nói, “Hách Gia Tuấn à, cách thức này của anh tôi thật không thể tiếp nhận được, tính cách chúng ta căn bản là không hợp nhau, còn nữa, tôi không ngại nói cho anh biết, tôi đã... đã có —— bạn trai rồi!”

“Cái gì?” Triệu Ngọc và Hách Gia Tuấn đồng thời giật nảy người. Đặc biệt là Triệu Ngọc, hắn trợn to mắt, giống như vừa bị ai đánh một côn vây.

“Không thể nào! Anh đã điều tra rồi chưa từng nghe nói em có bạn trai mà?” Hách Gia Tuấn thản nhiên nói, “Có điều, có cũng không sao! Anh không để ý! Đừng nói là em có bạn trai, kể cả khi em đã kết hôn có con rồi anh cũng không để ý! Anh chỉ để ý đến em thôi!”

“Đúng đúng đúng...” Triệu Ngọc cũng nghĩ như vậy, lại đột nhiên không cẩn thận thốt ra, may là Diêu Giai không nghe thấy.

“Nói cho anh biết,” Hách Gia Tuấn tự tin nói, “ Bạn trai của em là ai? Anh cạnh tranh công bằng với anh ta!”

“Bạn trai tôi, bạn trai tôi...” Diêu Giai bị hỏi đến luống cuống, nhìn trái nhìn phải, ánh mắt dừng trên khuôn mặt của Triệu Ngọc.

Mắt Triệu Ngọc sáng lên, trong lòng thầm ngĩ, cơ hội tốt đây rồi! Tất cả những việc này chắc cũng là do Hệ thống Kỳ ngộ sắp xếp đây? Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc không biết xấu hổ bước về phía Diêu Giai, đồng thời quay mặt về phía tên phú nhị đại nói: “Cái tên bán thuốc lắc kia, vẫn không nhìn ra à? Vẫn muốn cạnh tranh với tôi, muốn ăn đòn à?”

“A... Hóa ra là anh!” Ánh mắt Hách Gia Tuấn lộ ra mấy phần địch ý, đồng thời cũng có ba phần sợ hãi.

“Anh!” Diêu Giai thấy Triệu Ngọc chủ động như thế cũng nhạc nhiên. Có điều, để có thể thoát khỏi vị phú nhị đại này, cô vẫn gật gật đầu, thầm thừa nhận sự giả mạo của Triệu Ngọc.

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.