Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bắt hung thủ

Phiên bản Dịch · 1618 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Nhìn thấy Triệu Ngọc đột nhiên bật cười, khoa trưởng Vương Phi đang tiến hành thu thập vật chứng tại hiện trường cũng thích thú ngừng công việc lại đứng xem náo nhiệt.

"Triệu Ngọc, cậu cứ cười đi!" Lưu Trường Hổ còn đang dựng râu trừng mắt: "Ngày lành của cậu đã hết rồi! Tôi coi cậu còn có thể cười tới lúc nào?"

Lúc này, Khúc Bình thấy hơi nhàm chán nên xoay người muốn đi. Tuy cô ta không ưa Triệu Ngọc nhưng cũng không có thiện cảm với Lưu Trường Hổ. Ai ngờ, ngay lúc Khúc Bình mới vừa định nhấc chân, bỗng nhiên Triệu Ngọc gọi cô ta lại.

"Này, tổ trưởng Khúc, cô chớ đi!" Triệu Ngọc cười hề hề nói: "Cô phải làm nhân chứng cho tôi chứ!"

"Cái gì?" Khúc Bình xoay người lại, mặt đầy khó hiểu: "Cậu có ý gì?"

"Nè! Họ Lưu kia!" Triệu Ngọc xoay người lại nhìn Lưu Trường Hổ cười nói: "Tôi hỏi anh, cá cược giữa hai chúng ta, bây giờ vẫn còn hiệu lực chứ?"

Lưu Trường Hổ đảo mắt trả lời: "Còn chứ? Sao mà không còn được? Không phải nói xong rồi sao? Nếu cậu phá được vụ án chặt tay thì tôi giúp cậu trả 1800 đồng kia! Nhưng mà... Hung thủ đâu? Không bắt được hung thủ thì chưa tính là phá án mà?"

"Gấp cái gì?" Triệu Ngọc nghiêng đầu cười nói: "Không phải tôi nói cần 7 ngày sao! Lấy 7 ngày làm hạn định, giờ mới có 5 ngày, có phải tôi vẫn còn thời gian không?"

"Đúng đúng đúng! Còn thời gian, còn thời gian!" Lưu Trường Hổ cũng cười: "Dù thế nào thì, Triệu Ngọc? Chẳng lẽ... Cậu muốn tiếp tục đi bắt hung thủ hả? Được! Chỉ có điều, Tôi phải cảnh cáo cậu trước, phải chính tay cậu bắt được hung thủ thì tôi mới thừa nhận... còn nếu là người khác bắt được thì không được rồi!"

"Ha ha hắc... Tôi muốn nghe những lời này của anh lắm!" Triệu Ngọc nói với Khúc Bình: "Tổ trưởng Khúc nghe rõ chứ? Cô phải làm chứng cho tôi đó! Sau đây, tôi sẽ tự tay đi bắt hung thủ của vụ án chặt tay, chi bằng, hai chúng ta cũng thi đấu thử xem? Xem ai bắt được trước?"

Xôn xao...

Nghe nói như thế, các cảnh sát hình sự đang có mặt không nhịn được ồn ào xì xầm, nghị luận nhao nhao.

Theo bọn họ, Triệu Ngọc đang tự làm mình xấu mặt. Trong tay Khúc Bình nắm giữ camera các tuyến đường, các cửa khẩu, các con đường ra ngoài, nếu Triệu Ngọc muốn bắt được hung thủ trước cô ta, đúng là khó hơn lên trời.

"Được!" Khúc Bình cũng bị Triệu Ngọc chọc cho tức điên, cười nhạo nói: "Xem ra tôi chỉ có thể chúc cậu may mắn thôi!"

Nghe thấy Khúc Bình trào phúng như vậy, các cảnh sát của tổ B cũng cười khinh miệt.

Ai ngờ, Triệu Ngọc còn đưa tay ra với mọi người: "Đến đây, các vị... Các vị... Có hứng thú chơi chút không? Tôi làm cái, bắt tôi thắng thì một thắng mười, bắt tổ trưởng Khúc thắng thì một đền hai được không? Dám chơi không?"

Lời của Triệu Ngọc khiến các nhân viên cảnh sát càng buồn cười hơn, tất cả mọi người đều cho rằng Triệu Ngọc điên rồi, vậy mà còn có lòng dạ mở sòng cá cược ở đây? Làm gì còn dáng vẻ của cảnh sát chứ?

Mọi người chỉ tò mò nhìn chứ không ai dám đặt thật.

"Thôi!" Triệu Ngọc thấy không có ai đặt thì không thú vị khoát tay áo: "Một đám nhát gan! Đi về chơi với con nít đi! Ông đi bắt tội phạm đây! Chào mọi người nha!"

Nói xong, Triệu Ngọc quay đầu đi tới một phần mộ.

"Nè, sư huynh... Anh không lầm chứ?"

Lý Bối Ny sốt ruột vội vàng gọi với theo Triệu Ngọc nhưng Triệu Ngọc xua tay ra hiệu với cô: "Đi đi, em gái, lần này không cần em giúp đâu! Để tự sư huynh làm là được! Không cần tiễn!"

"Không phải!" Lý Bối Ny gấp đến độ dậm chân: "Sư huynh, anh đi nhầm hướng rồi, bên kia mới đúng!"

Hóa ra, đường mà Triệu Ngọc đi tới là đường dẫn vào sâu trong phần mộ, chỗ đó không có đường ra.

"Ha ha ha..."

Các điều tra viên của tổ B chỉ cho rằng Triệu Ngọc trúng thuốc tê còn chưa thanh tỉnh hoàn toàn, mọi người thấy buồn cười, cười đến gập cả lưng.

Lưu Trường Hổ thì có vẻ như hết giận nhổ một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói: "Hừ, Đông Tây Nam Bắc ở đâu còn không biết mà muốn bắt hung thủ à? Đúng là làm trò cười!"

Lúc này Triệu Ngọc đã đi rất xa, nhưng mọi người vẫn còn nhìn thấy những hành động của hắn. Nhưng thấy Triệu Ngọc không có ý rời khỏi các phần mộ mà cứ đi lòng vòng ở đó.

Chao ôi?

Hành vi khác lạ của Triệu Ngọc khiến các điều tra viên đều phải để ý, nhất là tổ trưởng Khúc Bình, vốn dĩ cô ta phải rời khỏi đây nhưng nhìn thấy Triệu Ngọc cứ đi quanh các phần mộ thì cũng lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Chậc chậc...

Cuối cùng Triệu Ngọc này đang làm gì vậy?

Bỗng nhiên, lúc mọi người lơ đãng thì thấy Triệu Ngọc bỗng nhiên ngừng lại trước một phần mộ nào đó, Ngay sau đó, hình như hắn tìm được cái gì rồi, bắt đầu dùng sức giẫm lên mộ của người ta!

Ồ...

Wow!

Ôi chà chà!

Các nhân viên cảnh sát thấy vậy thì mở to mắt há hốc mồm, trong lòng thầm nói, Chẳng lẽ... Triệu Ngọc này... đã điên rồi?

Ai ngờ, lúc Triệu Ngọc còn đang độc ác đạp vào mộ mấy cái thì hắn đột nhiên vươn người nhảy lên rồi biến mất trước phần mộ đó!

Hả?

Người đâu?

Không thể nào?

Chẳng lẽ... Chui vào... Chui vào trong mộ rồi?

“Nhanh! Nhanh! Nhanh qua đó!”

Khúc Bình đã hiểu được chuyện gì, cô ta là người đầu tiên phóng về phía Triệu Ngọc. Những điều tra viên khác bắt kịp ngay tức khắc, bao gồm cả Lưu Trường Hổ và đám người Vương Phi.

Lúc mọi người ngựa không dừng vó chạy tới trước phần mộ kia thì bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ. Không nghĩ tới bên cạnh phần mộ kia lại xuất hiện một cửa động có đường kính nửa mét!

Ngay sau đó, lúc mọi người ở đây còn chưa kịp nhìn kỹ thì Triệu Ngọc ầm một tiếng xông ra khỏi động, mà phía sau hắn còn kéo theo một người phụ nữ.

Người phụ nữ kia mặc quần áo bó sát người thêm áo khoác ngoài, trên đầu còn đội mũ chuyên dụng, đúng là hung thủ của vụ án chặt tay - Lý Đan!

"Nhanh!" Triệu Ngọc đề chặt Lý Đan dưới người mình, sau đó vươn tay ra nói với mọi người, quát: "Nhanh nhanh - chụp tấm hình cho tôi! ! !"

...

Mấy phút sau, Lý Đan bị còng vào còng số tám, đưa lên xe cảnh sát chở đi.

Lúc gần đi, Lý Đan còn dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm vào Triệu Ngọc, khiến Triệu Ngọc có phần không yên lòng. Vừa nghĩ tới việc đó là tội phạm chặt đứt 3 bàn tay người, Triệu Ngọc chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

“Ha!”

Lý Bối Ny vỗ vào sau lưng Triệu Ngọc khiến Triệu Ngọc sợ run cả người.

"Bà nội... Là em hả? Làm anh sợ muốn chết!" Triệu Ngọc sờ sờ ngực, lần này dọa hắn thực rồi.

"Hu! Động trong mộ cũng dám đi vào mà còn sợ em hả?" Lý Bối Ny vui vẻ ngồi vào bên cạnh Triệu Ngọc, sốt ruột hỏi han: "Nhanh lên, thành thật khai báo, rốt cuộc sao anh biết hung thủ trốn trong mộ vậy?"

"Anh... anh..." Triệu Ngọc cân nhắc một phen, thuận miệng nói bừa: "Là như vậy, mẹ của Lý Đan nói, Lý Đan phải theo đoàn kịch xuống nông thôn diễn xuất, mấy ngày mới về được! Chẳng phải... việc này nói lên rằng cô ta đã chuẩn bị không quay về nhà sao?

"Phải biết rằng, năm trước chặt tay Viên Lỵ Lỵ xong, để mình không bị camera quay được, cô ta núp trên mái nhà 7 ngày trời đó! Cho nên, anh nghĩ rằng, có khi nào cô ta làm lại cách cũ không?"

"Có lý lắm!" Lý Bối Ny suy nghĩ một phen, nói: "Tuy trong nghĩa trang không có camera, nhưng quanh đây là quốc lộ, nếu cô ta không muốn để lại bất kỳ hình ảnh nào thì trốn ở gần đây đúng là một kế tuyệt diệu. Chỉ là... Dám chọn mộ... Lá gan của hung thủ này quá lớn rồi!"

"Lá gan không lớn, làm sao dám chặt tay?" Triệu Ngọc lên lớp.

"Hả? Không đúng?" Lý Bối Ny chợt nghĩ tới cái gì, vội hỏi: "Sư huynh? Dù anh đoán được hung thủ có khả năng núp trong mộ, nhưng... làm sao anh biết được vị trí cụ thể chứ? Vừa rồi anh chỉ tìm một lần là đúng thì phải?"

"Ừ... thì... chuyện này là... chậc chậc..." Triệu Ngọc nói quanh co một hồi cũng không tìm được lý do thích hợp.

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 73

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.