Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vì sao pháp y lại toàn là người đẹp?

Phiên bản Dịch · 1922 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Đầu óc Triệu Ngọc vẫn còn đang mông lung thì bỗng nhiên nghe được tiếng kêu gào của Lưu Trường Hổ:

“Các người được đấy? Làm ra chuyện lớn như vậy, tôi lại là người cuối cùng biết được! Trong mắt các người còn có vị thủ trưởng là tôi không? Tuy rằng là quyền tổ trưởng nhưng dù gì cũng là tổ trưởng đấy? Vì sao không nói cho tôi biết sớm một chút hả? Khiến cho tôi chỉ như người qua đường! Các người đã làm ra chuyện gì? Xem đi, nếu không bắt được tội phạm, thì các người đừng ai nghĩ sẽ được yên thân!”

Nghe được giọng nói đáng ghét của Lưu Trường Hổ, Triệu Ngọc lặng lẽ mở mắt, lại phát hiện cả người không có sức lực, không thể động đậy.

“Trưởng khoa Vương, cảnh sát Triệu không sao chứ?” Lúc này giọng nói lo lắng của Lý Bối Ny vang lên phía bên trái Triệu Ngọc.

“Yên tâm đi, không có vấn đề gì lớn đâu!” Một giọng nữ nhẹ nhàng mềm dịu cất lên phía bên phải của hắn: “Chỉ là một loại thuốc gây mê hiệu quả nhanh mà thôi, liều lượng nhỏ như vậy, ước chừng vài phút nữa là tỉnh lại!”

Quả nhiên, vị trưởng khoa Vương này còn chưa dứt lời, Triệu Ngọc đã mở mắt ra, hơn nữa còn hơi lắc đầu một chút.

“A? Tỉnh rồi! Tỉnh rồi!?” Lý Bối Ny vui mừng kêu to: “Thật sự đã tỉnh rồi?”

Trong phút chốc, đột nhiên Triệu Ngọc nhớ lại mọi chuyện đã xảy ra lúc trước, bà nó chứ! Ông đây lại có thể bị trúng kế của một phụ nữ! Súng bắn nước này, thì ra lại là súng gây mê!

Nghĩ vậy, Triệu Ngọc bỗng vùng dậy, hắn muốn chạy nhanh tới xem xem, Lý Đan kia rốt cuộc là thế nào rồi? Đã chạy? Hay đã bị bắt?

Ai ngờ, hiệu lực của thuốc trong cơ thể hắn vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, hai chân căn bản không có sức để trụ vững, sau khi bật dậy, lảo đảo vài bước rồi ngã gục xuống.

Ơ kìa?

Nhìn thấy Triệu Ngọc lung lay sắp ngã, Vương trưởng khoa tốt bụng vội vàng chạy tới đỡ hắn. Ai ngờ, Triệu Ngọc dùng lực quá lớn khiến cho Vương trưởng khoa cũng té ngã trên đất, hơn nữa hắn còn nằm đè lên.

Càng tai hại hơn là, tay của Triệu Ngọc quơ loạn, lại chạm đúng đến bộ ngực của người ta!

A!

Lý Bối Ny thấy được toàn bộ quá trình, nhất thời kinh ngạc đến ngây người không biết phải nói gì.

Vị Vương trưởng khoa này là ngôi sao của khoa giám chứng pháp y – Vương Phi, tuy rằng nghe tên có hơi nam tính, nhưng nói cho cùng cũng là một người phụ nữ xinh đẹp!

Cô mới 30 tuổi, dáng vẻ mềm mại thướt tha, tuyệt đối là đại mỹ nhân số một số hai của cục cảnh sát! Hơn nữa, cô gái này có vẻ ngoài quyến rũ, bước đi còn lắc eo vặn mông, giọng nói mềm mại, làm cho người nghe mềm hết cả xương cốt. Rất nhiều điều tra viên đều coi cô như đối tượng YY của bản thân.

Nhưng mà, bởi vì tính đặc thù của ngành pháp y, rất nhiều người lại chùn bước, không dám tới gần cô! Theo như thông tin hiếm hoi được biết, vài năm trước Vương Phi ly hôn với chồng, chính là bởi vì cô thường xuyên phải tiếp xúc với người chết.

Hiện tại, Triệu Ngọc lại ăn được đậu hủ của một đại người đẹp như vậy. Có thể là do thói quen trước kia, cũng không biết Triệu Ngọc nghĩ thế nào, nhận thấy cảm giác mềm mại từ bàn tay truyền đến, hắn chẳng những không thu tay lại, ngược lại thuận thế bóp thêm hai cái!

Vốn dĩ, đối với những cô gái bình thường, e rằng đã sớm hét vào mặt Triệu Ngọc rồi! Thế nhưng, Vương trưởng khoa trước mắt lại không thèm để ý đến, dứt khoát mở hai tay ra, hứng thú nhìn chằm chằm Triệu Ngọc.

Ý cô ta như muốn hỏi lại Triệu Ngọc: “Rốt cuộc anh còn muốn sờ tôi đến lúc nào?”

“Này! Sư huynh! Khụ khụ…” Lý Bối Ny thật sự không nhìn được nữa, chạy tới ho khan một tiếng, sau đó mạnh mẽ kéo Triệu Ngọc đứng lên.

Lúc này, Triệu Ngọc rốt cuộc hồi phục hoàn toàn, hắn nhìn bốn phía, phát hiện bản thân vẫn đang ở bên trong nghĩa trang. Vừa nãy ngã xuống, trên người hắn và Vương Phi toàn là đất.

Triệu Ngọc vội vàng xoay người lại nâng Vương Phi dậy, đồng thời áy náy nói: “Thật ngại quá Vương trưởng khoa, đã làm cô bị ngã rồi, thật ngại quá, tôi thật sự không cố ý!”

“Ha ha…” Vương Phi quan sát Triệu Ngọc một lượt từ trên xuống, cười nói: “Tôi mới chỉ nghe nói đến trinh sát lưu manh của tổ A, không ngờ rằng lại là anh, ít lâu không gặp mà anh đã thật sự khiến tôi nhìn bằng cặp mắt khác xưa! Ha ha…”

Vương Phi cười đến vô cùng quyến rũ, phong tình vạn chủng, một chút xấu hổ cũng không có!

Có chút thú vị!

Ta thích!

Triệu Ngọc vốn định trêu chọc vị Vương trưởng khoa này mấy câu, nhưng Lưu Trường Hổ đã nhanh chóng kêu gào chạy tới.

“Triệu Ngọc! Nhìn xem cậu đã làm ra chuyện gì!?” Hắn ta chỉ vào mũi Triệu Ngọc mà quát: “Lá gan cậu cũng to quá rồi đấy nhỉ, tra được manh mối quan trọng như vậy cũng không báo cáo? Cậu thực sự đang cho rằng cậu đang làm việc một mình ư? Cậu…Cậu rốt cục là nghĩ thế nào vậy? Xem xem? Xem xem? Thấy thế nào, hung thủ bị cậu làm chạy mất rồi? Này…”

Lưu Trường Hổ không ngờ rằng bản thân gào to như vậy mà Triệu Ngọc cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn ta, ngược lại ôm lấy vai Lý Bối Ny, nói thì thầm gì đó, dường như đã coi vị phó đội trưởng này thành không khí rồi!

Đương nhiên là Triệu Ngọc hỏi về tiến triển của tình tiết vụ án. Lý Bối Ny nói cho hắn biết, sau khi các điều tra viên tổ A kiểm tra đến tư liệu phạm tội của Lý Đan và ba bàn tay người, dĩ nhiên sẽ ý thức được sự tình hệ trọng đến mức nào, lúc này liền báo cáo cho Khúc Bình và Lưu Trường Hổ.

Sau khi hai người này biết chuyện, đều giận tím mặt và không thể tin nổi, bọn họ không thể nghĩ đến, Triệu Ngọc lại thật sự có thể tra ra chân tướng của vụ án chặt tay này, lúc đó mới vội vàng tìm đến vị trí của Triệu Ngọc, chạy đến nơi đây.

Sau khi đến, đầu tiên bọn họ tìm thấy Thuộc Lộ Lộ đã bị gây mê sâu, sau đó lại tìm thấy Triệu Ngọc đang bất tỉnh nhân sự. Về phần hung thủ Lý Đan, đã sớm chạy mất rồi!

Không thể nào?

Triệu Ngọc nhớ lại, rõ ràng hắn nhớ là, trước khi hôn mê, đã nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát, Lý Đan không có xe, làm sao cô ta có thể chạy thoát được?

Nhìn thấy Triệu Ngọc căn bản không thèm để ý đến mình, Lưu Trường Hổ tức đến lệch hàm rồi.

“Mấy người các cậu, mau chạy đi thông báo cho các trạm kiểm soát giao thông gần đây thắt chặt kiểm tra, tuyệt đối không thể để tội phạm chạy thoát được!” Lúc này, giọng nói của Lưu Trường Hổ vang tới: “Hung thủ có thể dùng cách đi nhờ xe để ra khỏi nơi này, thời gian ngắn như vậy, khẳng định cô ta không đi xa được, nhất định phải bắt được cô ta!”

“Vâng!” Các đội viên nhận được lệnh, nhanh chóng chạy ra khỏi nghĩa trang.

Sau khi giao việc xong, Khúc Bình mới sải bước đến trước mặt Triệu Ngọc quát lớn:

“Triệu Ngọc, cậu thật sự quá ích kỷ rồi!” Vẻ mặt Khúc Bình tức giận: “Chỉ vì chuyện cá cược nho nhỏ, cậu lại làm chậm trễ việc lớn của đội! Vì sao không sớm đem manh mối quan trọng như vậy nói với tôi? Nếu như sớm nói với tôi, căn bản sẽ không xuất hiện cục diện như hiện tại! Hung thủ đã sớm quy án rồi!”

“Nhưng …Cậu xem đi? Tình hình bây giờ thành ra như thế nào rồi? Với khả năng của hung thủ, nếu để cho cô ta rời khỏi Tần Sơn, về sau chỉ sợ rằng khó có thể bắt được!”

“Đúng vậy!” Lưu Trường Hổ rốt cuộc cũng tìm được cơ hội châm chọc, lúc này vênh mặt đắc ý nói: “Triệu Ngọc! Cậu đừng nghĩ tra ra một chút manh mối như vậy là giỏi rồi! Nói cho cậu biết, nếu ngày nào hung thủ còn chưa bắt được, vụ án này sẽ không tính là được phá! Tôi sẽ chờ để gửi báo cáo lên cấp trên, tên tiểu tử như cậu chờ bị xử phạt đi!”

“Lưu đội trưởng, anh làm như vậy, có phải hơi quá đáng không?” Lý Bối Ny nghe không nổi nữa đứng bên cạnh Triệu Ngọc nói: “Cảnh sát Triệu cũng vừa mới tra được sợi dây manh mối này, cho dù cũng không có thưởng, thì cũng không đáng phải chịu phạt chứ?”

“Đúng vậy, đội trưởng Lưu!” Ai ngờ, Vương Phi đứng một bên bỗng nhiên nói chen vào: “Tôi thấy, không cần thiết phải như thế? Nếu không có tiểu Triệu, thì tay phải của cô gái vừa nãy đã bị chặt xuống rồi!”

Tuy rằng giọng nói Vương Phi mềm mại, nhưng cô là một thành viên của khoa giám chứng pháp y, nói chuyện tất nhiên sẽ có sức ảnh hưởng. Lưu Trường Hổ không ngờ rằng cô sẽ nói giúp cho Triệu Ngọc, sắc mặt có chút khó chịu.

“Vì vụ án này, bản thân sư huynh còn trúng phải thuốc mê nữa!” Lý Bối Ny tức giận nói: “Đã nguy hiểm đến thế rồi, anh lại còn muốn làm khó dễ anh ấy nữa sao?”

“Lý Bối Ny, ai cho cô không biết trên dưới như vậy?” Lưu Trường Hổ không thể mắng Vương Phi, nhưng đối với thực tập sinh là Lý Bối Ny thì khác, liền quát: “Tôi còn chưa nói đến cô đâu! Cô giúp Triệu Ngọc che giấu sự tình vụ án, cũng không thoát khỏi liên quan đâu! Hai người chờ đấy cho tôi!”

“Hừ! Cô cũng biết bị trúng thuốc mê là nguy hiểm!” Khúc Bình hừ lạnh nói: “Đây gọi là tự làm tự chịu!”

“Đúng vậy, rõ ràng chẳng có bản lĩnh gì!” Lưu Trường Hổ chưa hết giận bồi thêm một câu.

Vốn dĩ, hắn ta cho rằng nói những lời này sẽ khiến Triệu Ngọc nổi giận lôi đình, chửi ầm lên. Nhưng mà, ngoài dự tính của hắn, Triệu Ngọc chẳng những không lộ ra dáng vẻ tức giận, ngược lại còn giống như được nhận thưởng, nở nụ cười kỳ quái.

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.