Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Anh ở đâu vậy?

Phiên bản Dịch · 1592 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Dựa theo tin tức từ máy nghe trộm, đám Khúc Bình đã chuyển trọng tâm điều tra lên hai vụ án trước kia rồi, thậm chí cô ta còn phái người đến nhà cũ của Viên Lỵ Lỵ để điều tra, lật lại án cũ năm xưa.

Xem ra, đúng là bọn Khúc Bình đã không còn cách nào nữa.

Triệu Ngọc không khỏi cười trộm, hừ! Ai bảo các người dám coi thường ông, bây giờ thì đừng có mơ ông cho các người xài chung tin tức gì nhé!

Hắn cẩn thận xem những dữ liệu mới nhất trên quyển sổ, rồi chìm đắm trong suy nghĩ riêng của mình.

Bây giờ, hắn tin chắc rằng vụ án chặt tay nhất định liên quan tới piano! Nhưng, liên quan thế nào thì hắn còn chưa nghĩ ra. Triệu Ngọc cảm thấy, nếu ba nạn nhân đều có liên quan tới piano, vậy thì chắc hung thủ cũng phải là một cao thủ đàn piano mới đúng, thêm một điều nữa là vị cao thủ này có dính líu gì đó với nạn nhân.

Trên tư liệu của Lý Bối Ny chỉ rõ, ba nạn nhân đến từ các trường học piano khác nhau, thầy dạy cũng khác nhau; tuy trình độ piano cùng là cấp 10 nhưng thời gian thi lên cấp cũng khác nhau.

Nói cách khác, tuy ba người đều là cao thủ piano nhưng đều không quen biết nhau. Như vậy... có thể sẽ rơi vào khả năng là ba người họ có quen hung thủ nhưng không quen nhau.

Nghĩ vậy, Triệu Ngọc lại gọi điện thoại cho Lý Bối Ny, bảo cô bé nhanh chóng điều tra quá trình học piano của ba nạn nhân, điều tra thêm xem bọn họ có bạn học cùng khóa nào không?

Lần này, khó tránh khỏi việc bị Lý Bối Ny ca thán trách móc, cô bé nói muốn điều tra chuyện này thì phải gọi điện thoại đến từng trường học piano đó, gần hai mươi năm rồi, có trường đã sớm giải thể, vốn không thể nào điều tra được!

"Phải nhờ cô rồi!" Bây giờ Lý Bối Ny là người duy nhất đứng về phía Triệu Ngọc, Triệu Ngọc chỉ có thể cúi đầu năn nỉ: “Tin tức này vô cùng quan trọng! Nếu phá được án thì tôi nhất định sẽ mời cô ăn một bữa hoành tráng!"

"Vậy thì còn được." Giờ Lý Bối Ny mới hài lòng cười cười: "Em chỉ có thể cố gắng hết sức thôi đó!"

"Có điều..." Triệu Ngọc vội vàng dặn dò: "Cô phải nhớ kỹ, chuyện hai ta tra án, tuyệt đối không được để cho người khác biết, nhất là Khúc Bình và những người của tổ B, hiểu không?"

"Chuyện này em biết, yên tâm đi!" Nói xong, Lý Bối Ny thẳng tay cúp máy.

Triệu Ngọc không yên lòng xoa tay, trong lòng vô cùng lo lắng. Chỉ có điều, lo lắng hơn nữa cũng không phá được án, hắn còn có nhiệm vụ quan trọng chưa hoàn thành, đành phải quay lại lễ đường ngồi xuống lần nữa.

Lúc này, đã đến thời gian đặt câu hỏi, chủ nhiệm lớp đang tích cực trả lời các câu hỏi của phụ huynh, các vị phụ huynh cũng nghiêm túc lắng nghe, không có ai chú ý tới việc Triệu Ngọc quay lại.

Đương nhiên Triệu Ngọc cũng không có lòng dạ nào mà nghe mấy thứ này, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ quan hệ giữa vụ án chặt tay và piano. Các loại manh mối, các loại tình tiết, các loại suy đoán xoay không ngừng như đèn kéo quân trong đầu hắn, cuối cùng, thậm chí hắn còn nghĩ đến Hệ thống Kỳ ngộ của mình.

Có khi nào, việc mình giả làm cha của Khương Hiểu Tình, đi tới lễ đường âm nhạc của trường Nhị Trung, lại còn được phụ huynh chơi đàn piano dẫn dắt, chính là nhiệm vụ kỳ ngộ ngày hôm nay?

Đáng tiếc, tối hôm qua mình không ghi lại nội dung trên quẻ, không biết lần kỳ ngộ này ẩn chưa huyền cơ gì?

Nghĩ tới chuyện này, hắn bắt đầu nhớ lại tiến trình từ khi mình đi vào lễ đường, sau khi mẹ San San đàn piano xong, còn trò chuyện mấy câu với người khác, cuộc trò chuyện đó đã gợi ý cho Triệu Ngọc.

Có khi nào... trong lời nói của cô ta còn ẩn chứa điều gì khác không?

Mẹ của San San nói, đã lâu rồi cô ta chưa động đến piano, người không biết quá khứ của cô ta đương nhiên cũng sẽ không biết cô ta biết chơi piano. Điểm này, hình như rất giống Cao Điềm và Lạc Mỹ Na, tuy Triệu Ngọc có tư liệu của hai người họ nhưng trong tư liệu cũng không có nói tới việc họ biết chơi đàn piano, hơn nữa còn đạt đến cấp 10.

Nói vậy thì...

Chẳng lẽ hung thủ quen họ từ rất nhiều năm về trước? Hung thủ biết về chuyện của họ, còn biết trình độ piano của họ rất cao? Tên hung thủ này... là... một người quen cũ của họ từ rất lâu trước kia?

Khoan đã...

Bỗng nhiên, Triệu Ngọc như tóm được điều quan trọng gì đó.

Ba nạn nhân không học piano trong cùng một trường học, bọn họ không biết về nhau nhưng... bọn họ hoàn toàn có khả năng từng tiếp xúc, từng gặp nhau tại một điểm mốc thời gian nào đó!

Điểm mốc thời gian này...

Hả? Đột nhiên Triệu Ngọc nhớ tới lời nói của mẹ San San: "Hai mươi năm trước, tôi từng tham gia một cuộc thi piano lớn ở đây, chỉ chút nữa thì đã được Học Viện Âm Nhạc của thủ đô chọn rồi!"

Đúng!

Triệu Ngọc cảm thấy cả người nổi đầy da gà, bà nội nó! Cuối cùng hắn đã tìm ra được, điểm mốc thời gian mà ba nạn nhân tiếp xúc với nhau, hóa ra là… cuộc thi!

Ba người đều là cao thủ piano, cùng sống trong một thành phố, tuổi tác cũng xấp xỉ, như vậy thì rất có khả năng họ từng cùng tranh tài trong một cuộc thi piano!

Đúng vậy!

Tuyệt đối không sai!

Triệu Ngọc kết luận, hung thủ của vụ án chặt tay này, chắc chắn cũng có tham gia cuộc tranh tài! Sau đó, thành tích của hung thủ không tốt, bị loại ra ngoài, mà các nạn nhân thì đứng đầu cuộc thi. Sau đó, hung thủ ghi hận trong lòng, mới nổi lên suy nghĩ thực hiện trả thù một cách tàn nhẫn như thế này!

Hừ!

Chặt tay của các người, xem sau này các người chơi đàn piano như thế nào?

Triệu Ngọc càng nghĩ càng thấy đúng, càng nghĩ càng hưng phấn. Nếu tuổi tác hung thủ xấp xỉ với nạn nhân, vậy thì độ tuổi lúc họ cùng tham gia thi đấu rất nhỏ, khi đó hung thủ không có khả năng trả thù họ! Mãi đến hơn mười năm sau, hung thủ cảm thấy mình đã có khả năng này, nên mới gây ra vụ án chặt tay!

Bà nội nó, tên hung thủ này thù dai thật! Chỉ là một trận đấu piano mà thôi, có cần làm làm lớn như vậy không?

Triệu Ngọc đang suy nghĩ, đột nhiên di động kêu vang. Hắn chờ cú điện thoại này đã lâu, cho nên không đợi tiếng chuông vang lên, đã nhấn nút nghe.

"Sư huynh, sư huynh!" Trong điện thoại truyền đến giọng nói kích động của Lý Bối Ny: "Điều tra ra rồi, tra ra rồi! Hóa ra, 18 năm trước, ba người bọn họ có tham gia trận đấu piano dành cho học sinh cấp ba của thành phố Tần Sơn lần thứ mười! Cả ba người đều vào trận chung kết!"

"Ai ôi! Bà nó chứ!”

Triệu Ngọc vỗ đùi, thiếu chút nữa thì đã nhảy dựng lên! Giọng của hắn thật sự quá lớn, các vị phụ huynh đang có mặt lại bị hắn dọa thêm một lần nữa! Lễ đường to như vậy lại lặng ngắt như tờ trong chớp mắt.

"Nhanh nói cho tôi biết, trận đấu cử hành ở đâu? Có những ai tham gia?" Triệu Ngọc không coi ai ra gì mà lớn tiếng hỏi thăm.

"Đã quá lâu rồi, rốt cuộc có bao nhiêu người tham gia, còn có danh sách dự thi gì đó nữa em đều phải điều tra thêm nhưng mà... địa điểm thì đã biết, ngay ở - trường trung học Tần Sơn Số Hai!"

Lúc sáu chữ to “Trung Học Tần Sơn Số Hai” được Lý Bối Ny nói ra, Triệu Ngọc cảm thấy như bị sét đánh trúng, mạnh đến mức khiến hắn phải co giật.

"Khéo như vậy sao! Bà nó!"

Mỗi khi thán từ của Triệu Ngọc phát ra, các vị phụ huynh đang có mặt lại run rẩy cả người giống như bị điện giật.

"Đúng đó! Em cảm thấy, chuyện này cũng không phải trùng hợp!" Lý Bối Ny kích động nói: "Sư huynh, thời gian đã lâu, chỉ dựa vào gọi điện thoại là không được! Em thấy anh hãy mau đến hiện trường tìm lại tư liệu đi! Đúng rồi, nói chuyện nãy giờ mãi nói quên chưa hỏi, anh đang ở đâu vậy?"

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 72

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.