Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đàn thép

Phiên bản Dịch · 1577 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

“53 ngày! Tôi nghĩ, không cần tôi phải nói nhiều các vị phụ huynh cũng đã biết 53 ngày này, đối với các con quan trọng biết bao nhiêu đúng không?” Trên bục giảng, một người ở độ tuổi trung niên, tóc hoa râm dùng ngón trỏ gõ lên bàn nói: “Mục địch mở cuộc họp phụ huynh của chúng tôi hôm nay, chính là để cùng các vị phụ huynh thảo luận về chuyện này, trong điểm hiện nay, cần làm như thế nào để phối hợp một cách chính xác với các con, làm như thế nào mới giải quyết được cảm xúc khẩn trương của chúng, tôi muốn…”

Người này là chủ nhiệm của lớp Khương Hiểu Tình, ông ấy đang giảng giải cho các vị phụ huynh các việc cần phải chú ý trước khi kì thi bắt đầu, ai ngờ, khi ông ta đang giảng giải rất nhiệt tình, thì ở dưới đột nhiên truyền đến một hồi chuông điện thoại.

“A anh hùng, xin anh hãy giúp tôi đuổi theo giấc mộng đẹp… a anh hùng...”

Các vị phụ huynh đều đang lắng nghe hết sức chăm chú, mà tiếng chuông lại rất to cho nên nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người, ngay cả chủ nhiệm lớp đang đứng trên bục giảng cũng ngừng lại.

Sự việc xảy ra tiếp theo khiến cho người khác quả thực không thể tưởng tượng được, chủ nhân chiếc điện thoại chẳng những không tắt chuông, ngược lại không để ý đến ai mở máy nghe điện thoại.

“Alo!”

Hắn ngửa đầu lên cất tiếng trả lời rất lớn, sau đó lại trước mặt bao nhiêu người, trừng to mắt, cẩn thận lắng nghe những câu nói trong điện thoại, không hề để ý đây là đang ở trường hợp gì.

Các vị phụ huynh đang có mặt quay sang nhìn nhau, chủ nhiệm trên bục giảng lại càng thêm lúng túng, nói cũng không được không nói cũng không xong.

Người nghe điện thoại lại không để ý chút nào tới việc này, hắn dường như bị giọng nói trong điện thoại hấp dẫn, nghe cực kỳ nghiêm túc. Bỗng nhiên, hắn kinh ngạc hét to một tiếng: “Cái gì? Cô nói thật sao? Cô chắc chắn chứ?”

Trong nháy mắt, các vị phụ huynh trong phòng đều hóa đá, không khí như bị ngưng đọng lại.

“Này... Cô nói lại lần nữa xem!” Người này vẫn không biết ngượng, nghênh ngang đứng dậy, đi ra cửa, vừa đi còn vừa nói to vào trong di dộng: “Cô chờ một chút, để tôi nhớ lại xem...”

Mãi đến khi người này rời khỏi phòng, các vị phụ huynh ở trong phòng mới như được thức tỉnh, sau đó ồ lên.

“Đây là ai vậy? Phụ huynh của ai đây?” Người nào đó nói nhỏ ghé tai nói: “ Tố chất gì đây? Tưởng đang bán rau ở chợ đấy à?”

“Đúng vậy, đúng vậy... Có phụ huynh như thế mà có thể dạy dỗ ra đứa trẻ ngoan mới là lạ!” Một người khác chán ghét nói: “Tôi thấy, đứa bé nhà hắn ta khẳng định là xếp thứ nhất từ dưới lên... Chao ôi? Mẹ của Tiểu Ngọc, cô làm sao vậy, sao sắc mặt lại khó coi vậy?”

Một vị phụ huynh ngồi bên cạnh ánh mắt khó tin, cả người run run nói: “Không… Không thể nào? Lúc tôi tới, nhìn thấy... Nhìn thấy người gọi điện thoại này đi cùng Khương Hiểu Tình tới! Hắn ta sẽ không là...”

“Khương Hiểu Tình? Học sinh đứng đầu ở Nhị Trung?” Người nọ mang biểu tình khiếp sợ nói: “Chao ôi, không thể nào? Cô có nhìn lầm không vậy? Khương Hiểu Tình có phụ huynh như vậy sao?”

“Các vị phụ huynh! Các vị phụ huynh! Yên lặng một chút, yên lặng một chút!” Chủ nhiệm thấy trong phòng xôn xao, vội gõ bàn để mọi người chú ý về phía mình: “Chúng ta tiếp tục, tiếp tục...”

Không thể nghi ngờ gì nữa, người bị tất cả mọi người bàn tán này, chính là Triệu Ngọc! Ngoại trừ hắn, còn ai có thể vô duyên như vậy chứ?

Đi ra khỏi phòng, Triệu Ngọc tìm một cái bàn, lấy ra một quyển vở nhỏ, rồi mở điện thoại xem và ghi lại tin tức mà Lý Bối Ny đã tra được giúp hắn lại.

Vừa ghi chép Triệu Ngọc vừa vô cùng phấn khích, cảm giác máu trong cơ thể như đang sôi lên.

Hừ hừ...

Hung thủ ơi hung thủ!

Rốt cuộc mày đã bị tao tóm được đuôi rồi.

Lưu Trường Hổ! Khúc Bình! Hai người hãy cẩn thận đấy, chờ xem ông đây vạch mặt hung thủ của vụ án chặt tay này dễ như trở bàn tay đi!

Viết ra xong hết, hắn vỗ vỗ đầu của chính mình, tự khen: “Hệ thống Kỳ ngộ vĩ đại, tao yêu mày chết mất!”

Sở dĩ Triệu Ngọc lại có thể hưng phấn kích động như vậy, vì hắn đã tìm ra manh mối mới nhất của vụ án chặt tay này! Triệu Ngọc cho rằng, manh mối này chính là thứ mà từ trước đến nay, luôn bị bọn họ bỏ quên đi - mấu chốt để phát vụ án này.

Thì ra, ngay từ lúc mẹ của San San đàn piano trên bục giảng, trong đàu Triệu Ngọc liền xuất hiện một suy đoán lớn mật khác.

Hung thủ chặt đứt tay nạn nhân, ngoại trừ việc người đó tiêu tiền như nước, thì có thể còn một nguyên nhân nào khác không? Ví dụ như người ở trước mắt là... đàn piano? Hung thủ thấy nạn nhân sống hạnh phúc, nên mới ghen tị, chặt tay nạn nhân?

Lúc hắn nhìn cây đàn piano mà xuất hiện suy nghĩ này, vấn đề đầu tiên nghĩ tới, chính là người bị hại thứ hai Viên Lỵ Lỵ.

Viên Lỵ Lỵ là giảng viên tại đại học âm nhạc, trước khi bị chặt tay, vừa đúng là giảng viên piano! Trình độ piano của cô ta tất nhiên là sẽ không kém.

Theo lối suy nghĩ này, hắn nhớ lại người bị hại thứ nhất – Cao Điềm.

Ngày Cao Điềm bị chặt tay, cô ta đang ở sân vận dộng để thưởng thức một nhạc hội, hắn lờ mờ nhớ lại, đây cũng chẳng phải đêm diễn của ngôi sao ca nhạc nào cả, mà chỉ là một nhạc hội, hơn nữa hình như còn có liên quan đến piano.

Nghĩ như vậy Triệu Ngọc lập tức gọi điện thoại cho Lý Bối Ny. Lý Bối Ny đã đi làm, Triệu Ngọc liền bảo cô bé hỗ trợ tìm những thông tin liên quan.

Kết quả, Lý Bôi Ny nhanh chóng trả lời, nói nhạc hội mà Cao Điềm đến thưởng thực, đúng là buổi biểu diễn của hoàng tử piano của nước Đức Clayderman!

Hoàng tử piano?

Cao Điềm đã cố ý đến xem buổi biểu diễn piano này, không thể nghi ngờ, cô ta rất yêu thích piano!

Lại là piano!

Vậy thì... người bị hại thứ ba – Mỹ Na thì sao? Cô ta có liên quan gì đến piano hay không?

Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc vội vàng để Lý Bối Ny điều tra thêm một bước nữa, một mặt là để xem Mỹ Na có tiếp xúc với piano hay không? Mặt khác là để điều tra những nạn nhân khác có quan hệ với piano không?

Mặc dù, chỉ vì người ta biết đàn piano mà liền chặt đứt một tay, thì thật quá đáng rồi, Triệu Ngọc cảm thấy piano chính là tình tiết mấu chốt của vụ án chặt tay này.

Do đã đến thời gian họp phụ huynh, Triệu Ngọc không thể không ngồi một chỗ, làm bộ như đang nghe chủ nhiệm lớp nói chuyện. Nhưng trong lòng hắn, làm sao có thể bình tĩnh được? Vô cùng sốt ruột chờ điện thoại của Lý Bối Ny.

Lý Bối Ny càng không biết Triệu Ngọc cuối cùng là đang ở đâu, tra được tư liệu xong liền gọi điện thoại tới, Triệu Ngọc liền không thèm để ý đến ai nghe điện ngay giữa lớp.

Lý Bối Ny nói cho Triệu Ngọc biết, cô đã tỉ mỉ điều tra ba nạn nhân của vụ án chặt tay này, Cao Điềm, Viên Lỵ Lỵ, Lạc Mỹ Na, lúc trẻ đều là cao thủ chơi piano!

Nghe được tin tức bât ngờ như vậy, Triệu Ngọc làm sao còn có thể ngồi lại được? Vậy nên mới có một màn vừa rồi.

Ra khỏi phòng, khi ghi lại tin tức trên bàn đá, Triệu Ngọc cảm giác như tay mình cũng bắt đầu run lên rồi!

Từ lúc tham gia vụ án chặt tay ly kỳ này, Triệu Ngọc đều cảm thấy, nếu hung thủ làm vậy vì trả thù, thì ba nạn nhân này ắt hẳn sẽ có điểm gì đó giống nhau. Nhưng tìm mãi cũng không thể tìm ra được.

Nhưng, khi manh mối piano xuất hiện, mọi chuyện đã khác rồi! Ba nạn nhân, tất cả đều được piano xâu chuỗi lại!

Bản năng của Triệu Ngọc nhận thấy được, đây chẳng phải sự trùng hợp gì cả.

Có lẽ, đáp án xác thực ngay tại điểm này!

Lời Nhắn Chương 24
Hai hôm nay có việc bận nên không đăng được.

Mình up trước 01 chương, còn lại sẽ bù lại ngày mai cho mọi người.

Chân thành cáo lỗi ah!!!
Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 69

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.