Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm ba cháu

Phiên bản Dịch · 1625 chữ

Nhóm dịch: Fulybook

Lý do của Triệu Ngọc là những cái tay của nạn nhân bị chặt đứt đó… đều không thấy đâu nữa! Ba người bị hại tất đều giống nhau, cái tay vị chặt biến mất ở hiện trường, đến nay vẫn chưa tìm được.

Chắc chắn là nó đã bị hung thủ mang đi rồi!

Thế thì… vì sao hung thủ lại mang chúng đi?

Triệu Ngọc lý giải rằng có lẽ hung thủ cho rằng những cái tay bị chặt xuống đó, đều là chiến lợi phẩm của hắn! Chiến lợi phẩm được hắn cất giữ, về sau mỗi khi nhìn thấy tay của kẻ thù, oán hận trong lòng hắn sẽ giảm bớt đi một chút.

Loại hành vi này, rất giống với tất cả vụ giết hại của những kẻ giang hồ mà Triệu Ngọc biết, vì vậy hắn mới cảm thấy những vụ án nàychính là một loại trả thù của hung thủ.

Mục tiêu trả thù của hung thủ có lẽ là mấy người bị hại này, đây không phải là lựa chọ nạn nhân ngẫu nhiên.

Triệu Ngọc đoán rằng có lẽ mấy người bị hại này đã từng đắc tội với tên hung thủ có thể là cố ý mà cũng có thể là vô tình.

Hung thủ chặt đứt tay của những người này, chính là vì báo thù họ!

Nhưng mà…

Thù hận như thế nào, mới có thể khiến hung thủ chọn cách thức này chứ?

Hơn nữa, vì sao cứ phải là tay phải, mà không phải tay trái?

Giống với điều tra trước kia, sau khi Triệu Ngọc suy nghĩ theo hướng này lại nhanh chóng đi vào ngõ cụt.

Dựa vào tư liệu điều tra cho thấy, ba người bị hại hoàn toàn không có vết nhơ nào, cũng không đắc tội với ai. Đồng nghiệp, hàng xóm và người thân đều nói bọn họ rất tốt, vốn không phải là loại người gây chuyện thị phi.

Hơn nữa, ba người họ lại không quen biết nhau, trong cuộc sống cũng chưa từng gặp nhau, làm sao có thể có liên quan với tên hung thủ biến thái, tàn ác như vậy chứ?

Sự thật… rốt cuộc là gì?

Rốt cuộc là ai, đã chặt tay của những người phụ nữ đó?

Nghĩ đi nghĩ lại, Triệu Ngọc giống như bị rơi vào trong mê cung không lối thoát. Dần dần, hắn cảm thấy đầu óc càng ngày càng vẩn đ-c, đừng nói suy xét vụ án, đến âm thanh của máy nghe trộm còn không nghe rõ.

Nhưng dù là như vậy, Triệu Ngọc vẫn không quên một chuyện cực kỳ quan trọng, đó là khởi động Hệ thống Kỳ ngộ trong đầu.

Bởi vì bây giờ đã qua 12 giờ đêm, đã bước sang một ngày mới rồi, hẳn là hắn có thể bốc một quẻ rồi! Lấy ra một điếu thuốc châm lên, trong bàn làm việc của tổ A chợt truyền đến tiếng Triệu Ngọc ho khan kịch liệt: "Khụ khụ khụ… Khụ khụ…"

Sáng sớm, Triệu Ngọc bị chính chuông điện thoại của mình đánh thức.

“A…anh hùng, người cùng ta đuổi theo giấc mơ đẹp…”

Triệu Ngọc giật mình, bỗng dưng ngồi thẳng người, mới nhớ tới bản thân đêm qua không về nhà, mà ghé lên bàn ngủ thiếp đi.

Đúng rồi…

Hắn đột nhiên nhớ ra, hôm qua trước khi ngủ, hình như bản thân đã khởi động Hệ thống Kỳ ngộ bốc một quẻ, quẻ viết gì? Là “Quẻ Cấn Cách”, hay là “Quẻ Cấn Tốn” chứ?

Hắn không ngừng vò đầu, đừng nói quẻ viết gì, thậm chí đến tên của quẻ hắn còn không nhớ! Đêm qua thật sự là quá buồn ngủ, vừa nhắm mắt cái là ngủ liền!

“A… anh hùng, người lưu lại cho ta giấc mơ đẹp…”

Điện thoại vẫn còn đang rung, rung tới mức cái bàn cũng muốn rung theo.

Triệu Ngọc mở màn hình điện thoại di động ra vừa nhìn, liền cảm thấy hơi bất ngờ, là con gái của Khương Đại Phong Khương Hiểu Tình Tình gọi tới.

Hắn nhìn đồng hồ, bây giờ là bảy giờ hơn, lúc này, không phải cô bé còn đang đi học sao? Vì sao lại gọi điện thoại cho hắn chứ?

Triệu Ngọc vốn dĩ không muốn nghe, nhưng điện thoại cứ rung hoài không thôi, hắn sợ Khương Hiểu Tình Tình thật sự có chuyện lớn, đành ấn nút nghe.

“Chao ôi alo, cuối cùng chú cũng nghe điện thoại rồi!” Trong điện thoại truyền tới giọng nói như trút được gánh nặng của Khương Hiểu Tình: “À ừm… chú đang ở đâu vậy? Hình như tối qua chú không về nhà đúng không? Cháu gửi tin nhắn wechat cho chú, chú đã xem chưa?”

“Chú phải tăng ca! Sao thế?” Triệu Ngọc trả lời cứng ngắc.

“Ừm… chú… à …” Giọng điệu Khương Hiểu Tình Tình ngại ngùng, hình như có chuyện gì đó khó nói.

“Mau nói! Chỗ chú còn có vụ án cần điều tra!” Triệu Ngọc không đủ kiên nhẫn nữa.

Hắn sốt ruột muốn mở chốt máy nghe trộm, xem xem đám người Khúc Bình có tiến triển gì mới không.

“Như thế này…nói qua điện thoại không rõ ràng, cháu sắp tới đơn vị của các chú rồi, chú ra ngoài một lát, được không?” Khương Hiểu Tình Tình cũng gấp gáp, nói rất nhanh.

“Làm ơn đi, chú thật sự đang bận làm việc” Triệu Ngọc càng lúc càng không nhịn được: “Có chuyện gì, ngày mai hãy nói được không?”

“Ngày mai thì chẳng có ích gì nữa rồi! Chả là… chú…” Khương Hiểu Tình dường như phải cố gắng lắm mới mở lời được: “Không phải chú nói, hai người chúng ta là quan hệ hợp tác sao? Thế hiện giờ cháu gặp phiền phức, chú nên giúp cháu xử lý… chúng ta đã nói rồi mà đúng không?”

Nghe tới câu này, trong lòng Triệu Ngọc không khỏi bắt đầu bồn chồn, hắn lo lắng chuyện trộm tài khoản bị mọi người phát hiện rồi, vội nói: “Được được được… sợ cháu rồi! Chú đây sẽ ra ngoài, ra ngoài được chưa?”

Cúp điện thoại, Triệu Ngọc vẫn chưa vội vã ra khỏi văn phòng, mà mở máy nghe trộm ra nghe ngóng tình hình tổ B, nhưng mà, tổ B an tĩnh, chẳng có ai nói gì.

Hắn không biết có phải tình hình có chuyển biến gì không, liền nhanh chóng chạy tới hành lang, ngó vào cửa sổ của tổ B xem xét. Ngó nhìn một cái, mới thấy yên tâm.

Tất cả tổ viên của tổ B đều giống hắn, người nào người nấy gục lên bàn làm việc ngủ! Chỉ có tổ trưởng Khúc Bình là đang đứng trước tấm bảng trắng, vẫn phiền não suy nghĩ về tình tiết vụ án.

Chưa phá được án là tốt rồi!

Triệu Ngọc hoàn toàn yên tâm, mới chỉnh lại quần áo đầu tóc, đi ra cửa lớn của cục cảnh sát.

Lúc hắn đến nơi Khương Hiểu Tình đã đến đó từ sớm rồi. Cô béđứng trong làn gió sớm, thân hình càng trở nên mỏng manh. Cô bé luôn cắn chặt môi, ánh mắt né tránh, hình như rất căng thẳng.

Triệu Ngọc vừa thấy, vội vàng kéo cô bé đến bên phố nhỏ: “Nói đi, rốt cuộc tìm chú có việc gì?”

Lúc nói chuyện, Triệu Ngọc nhìn thấy một chai coca cola chưa mở trong cặp sách của cô bé, liền chẳng khách khí cướp lấy, mở nắp chai ra uống luôn.

Cô bé còn đang nghĩ đến tâm sự của mình, hoàn toàn chẳng để ý đến coca cola. Cô mở miệng mấy lần, cuối cùng mới có thể dũng cảm nói với Triệu Ngọc: “Chú… hôm nay làm ba của cháu, được không?”

Phụt…

Triệu Ngọc phun hết coca cola ra, phun rất mạnh, thậm chí còn có một ít phun ra từ mũi.

"Khụ khụ khụ… khụ khụ khụ…" Lúc này trông Triệu Ngọc rất chật vật, vừa ho khan, vừa dùng tay áo lau mặt.

“Buổi họp phụ huynh sáng nay, cô giáo muốn tất cả phụ huynh đều phải tam gia, cháu chỉ có thể tìm chú thôi!” Khương Hiểu Tình nói nhanh: “Nếu như ba cháu đi, thì cháu xong đời rồi!”

“STOP!” Triệu Ngọc lờ mờ hiểu ra: “Cháu… chú… lại còn ba cháu? Chú già đến thế sao? Anh trai cũng không được sao?”

“Chỉ có thể làm ba thôi!” Khương Hiểu Tình nói nghiêm túc: “Cháu đã chặn tin nhắn điện thoại của ba, sau đó chuyển đến điện thoại của chú rồi, cô giáo không nhìn ra sơ hở đâu!”

“Chú… bà nó chứ…” Triệu Ngọc sắp quỳ đến nơi: “Chị hai à, hay là để chú giới thiệu cháu đến cục cảnh sát làm việc nhé! Chuyên nghiệp như thế cơ mà?”

“Xin chú đấy!” Khương Hiểu Tình năn nỉ nói “Cuộc họp phụ huynh sẽ bắt đầu vào lúc 8h rưỡi, cháu trả tiền xe được không?”

“Đủ rồi đó!” Triệu Ngọc lên mặt quát: “Nếu mà bị ba cháu biết chú sẽ bị đuổi khỏi nhà đó biết không? Chi bằng cháu đi thuê người khác đi! Chú không có khả năng đó, nói thật với cháu, hôm nay chú thật sự có một vụ án lớn cần điều tra! Đi mau, đi mau! Đừng ở đây nữa, lát nữa ứng phó được cả hai đầu đâu!”

Triệu Ngọc cũng không còn hứng thú uống coca cola nữa, dứt khoát vặn nắp, đưa lại cho co bé rồi quay đi.

Bạn đang đọc Phản Phái Hình Cảnh của KHVH
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Fuly
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 66

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.