Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dư âm Bảo Ngọc bị đánh

Phiên bản Dịch · 2408 chữ

Vinh Hi Đường,

Gian phòng của Thám Xuân, bố trí thông thoáng từ phòng khách tới thư phòng, bàn sách, sắp đặt đại khí, phóng khoáng.

Tiết Bảo Trâm sau khi từ phòng Bảo Ngọc đi ra, tạm biệt mọi người, lại mượn cớ đến phòng Thám Xuân ngồi, lúc này ngồi tại bàn đọc sách nói chuyện.

Thị nữ Thúy Mặc khơi chậu than bốc cháy, chuẩn bị trà nóng chút điểm tâm, nhiệt độ lạnh lẽo dần tản đi.

Bảo Trâm ngồi ghế đệm, nâng chén trà thơm, khẽ thở dài:

- “Tam muội muội, Hoàn ca nhi tố cáo chuyện này... làm có chút lỗ mãng.”

.

Thám Xuân cười khổ:

- “Chuyện này ta cũng không biết, Tam đệ đệ không nói.”

Nếu biết nàng khẳng định muốn khuyên Giả Hoàn, Bảo Ngọc là mệnh căn tử của Lão thái thái. Trước đây ít năm, Bảo Ngọc bị Lão gia đánh hai cái, nói là thất lễ với Đông phủ Trân đại ca, mà Lão thái thái biết liền gọi Trân đại ca tới mắng một trận.

Hiện giờ, Lão thái thái xem như không còn chút gì với Tam đệ đệ, chỉ có chán ghét.

Bảo Trâm gật đầu, nàng có chút ngoài ý muốn. Xem ra Hoàn huynh đệ đem Bảo huynh đệ đùa nghịch là khoái ý ân cừu. Quá không lý trí.

...

...

Giả Hoàn thiết kế Bảo Ngọc bên trong phủ mọi người đủ loại ý tưởng không giống nhau, e ngại, khuất phục, lo nghĩ, trách cứ, tức giận, ôm hận,...

Vấn đề này với nhiều người không lạ, Giả Hoàn có thói quen như vậy.

Vương Hi Phượng sốt sắng trở lại phòng nghị sự, để cho thư đồng đọc một lượt kế hoạch của Giả Hoàn mà Bình nhi mang về. Văn tự ghi chép có nhiều ý tứ hơn truyền miệng, càng đọc nàng càng hồ đồ, thực sự có chút không hiểu.

Mở một cửa hàng son phấn, chia hai giai đoạn:

-Quyền thu mua son phấn trong phủ toàn bộ thu về trong tay. Chỉ hạng mục này, một năm liền có thể có hơn ngàn lượng bạc doanh thu.

-Đem son phấn tại cửa hàng, chế tác, đóng gói, tuyên truyền nâng giá, đề cử, chào bán cho quý tộc Kinh thành. Tạo thành nhãn hiệu riêng, giống các phô hàng Giang Nam, mỗi năm thu 1 vạn lượng, tuyệt đối không thành vấn đề.

Vương Hi Phượng đối với thâu tóm quyền mua son phấn trong phủ rất có kinh nghiệm, nhưng mà làm nhãn hiệu, liền mù tịt không biết. Một loạt từ ngữ hiện đại về quảng cáo, thị trường, phân phối, chào bán,... nàng căn bản không thể hiểu.

...

Vương Hi Phượng uống trà, hỏi trợ thủ tâm phúc Bình nhi:

- “Ngươi nghe có hiểu không?”

Bình nhi cười khổ:

- “Nãi nãi, ta nơi nào nghe hiểu được. Đi hỏi hắn a!”

Vương Hi Phượng xấu hổ trừng mắt phượng, trong lòng có cỗ tử hỏa xông tới, nói:

- “Ta mỗi ngày một đống sự tình, làm sao có thời gian cùng hắn khua môi múa mép đấu khẩu? Hoàn lão tam đồ đồ hỗn trướng này, vậy mà không giữ lời hứa. Ta về sau chỉ dùng bạc thật giao dịch cùng hắn.”

Có sinh ý than tổ ong, nàng dĩ nhiên tin tướng hắn, giờ đây lại cảm giác như bị “hố”, Có thể hắn đưa ra kế hoạch chính xác nhưng nàng không có cách nào kiếm được bạc này. Bên ngoài phải thực hiện quá nhiều việc, nàng suy nghĩ không thấu.

Tất nhiên có thể hỏi hắn, vậy quá khinh người.

Giả Hoàn đang chơi dương mưu. Vương Hi Phượng ngậm bồ hòn.

.

Bình nhi nghe Vương Hi Phượng mắng Giả Hoàn, liền căng thẳng, lại thấy có vẻ Nãi nãi ước chừng chấp nhận thu nguồn son phấn trong phủ, một năm kiếm 1000 lượng bạc, không tính đi tìm hắn gây phiền phức tâm cũng hạ xuống, trong lòng muốn cười.

Đây mới là phong cách làm việc của Hoàn tam gia!

Hắn thực sự khẳng khái hào phóng giúp nãi nãi một năm thu 1 vạn năm bạc sinh ý, đó là đầu óc bị nước vào. Ý tứ coi như tạm thời hợp tác, ân oán chưa hết đâu!

Cái này hố nhỏ, nãi nãi sợ là rất kiêng kỵ.

...

...

Đại Ngọc qua thăm Bảo Ngọc rời đi.

Tới chiều, mấy nha hoàn Tập Nhân, Mị Nhân, Thiến Tuyết hầu hạ Bảo Ngọc uống xong bát canh đường ướp hoa hồng mà Giả mẫu sai người đưa tới, Nhị gia mơ mơ màng màng ngủ mất.

Trong căn phòng bài trí tinh mỹ, nội liễm phú quý chi khí, Tập Nhân cùng mấy nha hoàn trong phòng nhỏ ngồi nói chuyện, về một phương diện nào đó, Tập Nhân vẫn coi như đứng đầu trong đám nha hoàn, dù cho Mị Nhân nhận được sủng ái, thường “mây mưa” với Bảo Nhị gia.

Lúc này, Mị Nhân, Thiến Tuyết liếc nhau, đứng dậy hướng Tập Nhân bồi tội nói:

- “Tập Nhân tỷ tỷ, chúng ta hối hận không nghe lời tỷ, không khuyên Nhị gia, để Nhị gia chịu tội thật thảm.”

Tập Nhân sửng sốt, vội vàng nâng đỡ Mị Nhân, Thiến Tuyết, nói:

- “Việc này không thể trách các ngươi. Ta ăn thiệt thòi lớn từ Hoàn tam gia, cho nên ghi nhớ trong lòng. Nguyên bản không phải chuyện của các ngươi. Các ngươi khuyên, chưa chắc khuyên được Nhị gia.”

...

Với sự kiện này, Tập Nhân không có bao nhiêu đắc ý, quá nhiều việc đã xảy ra khiến nàng suy nghĩ thấu đáo, chín chắn hơn. Bản thân nàng là một nha hoàn, lên mặt được với ai? Nàng đã nhờ Uyên Ương gửi lời nhắn xin lỗi tới Tam gia, giờ đang buồn rầu vì không biết kết quả thế nào.

Bảo Ngọc - dạng mệnh căn tử của Lão thái thái mà Tam gia cũng dám trả thù, nàng tính là gì?

Tam gia làm như vậy, biết sẽ đắc tội Lão thái thái, sau này không dễ sống, biết vậy mà hắn vẫn làm, có thể trong lòng lửa giận rất lớn.

Nghĩ tới Chu Thụy gia, Lai Vương con dâu hạ tràng.

Tập Nhân sâu kín thở dài.

...

...

Một hồi náo loạn trong Vinh quốc phủ

Phong thanh truyền ra bên ngoài phủ,

Có mấy lời, trong âm thầm truyền đi sinh động như thật. Tỉ như, Vương phu nhân như thế nào ôm Bảo Ngọc khóc lóc; Giả mẫu đem Giả Chính mắng quỳ trên mặt đất.

Bên ngoài Vinh quốc phủ, khu phố Nam, trong nhà Chu Thụy gia

Trong phòng khách, Chu Thụy chiêu đãi con rể Lãnh Tử Hưng uống rượu. Qua mấy chén lớn, ăn uống vui vẻ, không thiếu được mắng Giả Hoàn vài câu. Hắn bị tước đoạt quản sự, lại để Đại Lão gia Giả Xá vơ vét hết gia sản, bây giờ ở ngoài phủ làm việc vặt, tất yếu hận tên đầu sỏ Giả Hoàn.

Tay cầm chén, uống một hớp, Chu Thụy phun ra mùi rượu, giọng khàn khàn:

- “Ta xem hắn bây giờ còn có thể nhảy nhót đến khi nào? Hắc, xúi giục Lão gia đánh Bảo nhị gia, Lão thái thái sợ rằng đang hận chết hắn.”

Lãnh Tử Hưng mở tiệm cầm đồ tại Sùng Văn Môn, sinh ý làm không nhỏ, nghe nhạc phụ bực tức, thong dong thưởng thức rượu, mới nói:

- “Giả Hoàn danh tiếng tiểu tế đã nghe qua. Chút thời gian trước, Kim Lăng Tri phủ, Giả Vũ Thôn còn viết thư tới hỏi tiểu tế trong Giả gia có người này hay không?”

Chu Thụy không cao hứng, trừng tròng mắt nhìn con rể:

- “Lời này của ngươi có ý tứ gì? Nâng thanh danh của hắn truyền đến Kim Lăng sao?”

.

Lãnh Tử Hưng để đũa xuống, nói:

- “Theo ý tiểu tế, lão Thái Sơn không cần đi chọc hắn. Theo quy củ Tây phủ, huynh trưởng còn có thể quản giáo đệ đệ, mà Bảo nhị gia có Sử lão thái quân che chở, không thể chạm, chửi không được, chọc không được, làm sao để hắn đắc thủ? Vị Hoàn ca nhi này thủ đoạn thao túng, can đảm là nhất lưu. Nhân vật như vậy, lão Thái Sơn vẫn thu liễm chút. Nếu Thái thái có thể đè ép được, lão Thái Sơn không ngại theo giẫm hắn mấy cước. Nếu ép không được, lão Thái Sơn tuyệt đối không thể xúc động. Lời này, lão Thái Sơn suy nghĩ kỹ một chút.”

Chu Thụy là thị tỳ của Vương phu nhân, đối với sự tình trong Vinh quốc phủ hiểu rất rõ, vốn trong lòng hưng phấn không thôi, cho con rể “phủ đầu” một chậu nước, thấu tâm can. Cầm chén rượu lên uống một hớp lớn, thở dài:

- “Ai…..”

Hắn phải thừa nhận hắn là tiểu nhân vật, không thể trêu vào Giả Hoàn.

Ánh trăng thanh hàn tựa như từ trên mái hiên đổ xuống, cảnh vật tĩnh lặng xung quanh chỉ còn lờ mờ ánh nến phía xa.

Vinh quốc phủ, Lê Hương Viện,

Tiết Di Mụ, Tiết Bảo Trâm hai mẫu nữ mới ăn xong cơm tối, ngồi một chỗ dùng trà, lại nói về sự tình Giả Hoàn thiết kế Bảo Ngọc hôm nay, Hương Lăng, Oanh nhi ở một bên phục dịch.

Tiết Di Mụ mệt mỏi tựa trên gối, đạp chân lên thành, thở dài nói:

- “Hoàn ca nhi mỗi lần trở về đều phải làm ra chút động tĩnh. Hắn..., ai. Dì ngươi tức giận đến nỗi phổi sắp nổ rồi, buổi chiều mượn cớ tìm Triệu Di Nương đến mắng gần chết.”

Tiết Bảo Trâm an tĩnh nghe chuyện, rất ít thể hiện quan điểm, vẫn là khí chất thanh tao, dung mạo tuyệt mỹ băng lãnh. Nàng chỉ cảm thấy hắn quá xúc động, không đáng.

Mà phong cách của Hoàn huynh đệ vẫn vậy, mọi người cho là hắn muốn kết thúc, hắn sẽ lật bàn.

Tiết Di Mụ kỳ thực có chút hảo cảm với Giả Hoàn. Nàng Tiết gia nếu có một ca nhi giỏi như thế, cần phải nâng niu che chở.

Tiết Di Mụ đang ngồi cảm thán, thấy Tiết Bàn từ bên ngoài uống rượu trở về, hô một tiếng:

- “Nương, muội muội hảo”

Cho Hương Lăng hầu hạ lau mặt, cởi quần áo, Tiết Bàn ngồi xuống một hơi uống hết cả chén trà, một bên nghe Tiết Di Mụ nói chuyện Bảo Ngọc hôm nay, vỗ tay cười nói:

- “Muốn nhi tử nói, chính là đánh tốt, đánh hả giận, đánh để trong lòng con thoải mái. Chẳng lẽ Bảo Ngọc là thiên vương sao? Phụ thân hắn đánh hắn một trận thiên kinh địa nghĩa, toàn Phủ nhất định phải nháo lên mấy ngày. Quá nực cười”

Tiết Bàn tới kinh thành, mỗi ngày tầm hoa vấn liễu, đá gà đấu chó, chuyện làm ăn Tiết gia ném cho mấy cái lão quản gia giúp đỡ, khiến Tiết Di Mụ không biết phải làm sao, liền tức giận xì một ngụm:

- “Phi, ngươi đây nói cái gì mê sảng? Nhà hắn hai huynh đệ náo loạn, liên quan gì tới ngươi mà đánh tốt với không tốt?”

...

Tiết Bàn cười hắc hắc, không nói. Hắn bề ngoài thích đi thanh lâu uống rượu, nhưng bản chất yêu thích nam phong. Gần đây tộc học lý Giả gia mới tới một tên Tần Chung, bộ dáng duyên dáng xinh đẹp cực kỳ, không nói khuôn mặt tiên hồng, tư thái nữ nhi nhút nhát. Hắn dò hỏi Giả Thụy thì thấy bảo Tần Chung và Bảo Ngọc quan hệ vô cùng tốt, cử chỉ thân mật, trong lòng hắn tất nhiên không vui, ghen ghét.

Tiết Bàn nói:

- “Nhi tử nghe Liễn nhị ca nói Hoàn huynh đệ giờ đây có sự nghiệp rất lớn tại Đông Trang Trấn. Năm sau con sẽ tìm hắn uống rượu.”

Tiết Bảo Trâm ngăn lại nói:

- “Nghe muội nói, ca ca ngươi vẫn chớ đi. Hoàn huynh đệ tính tình rất kiên cường, ân oán rõ ràng. Ngươi mạo phạm hắn, kết cục sẽ không tốt.”

Tiết Bàn tất nhiên không nghe muội muội nói, cười ha hả:

- “Ta không phải Giả Bảo Ngọc, ngu ngốc đi cướp tiểu thiếp của hắn, ta chỉ muốn cùng hắn kết giao bằng hữu . Có thể có chuyện gì?”

...

...

Tối cùng ngày, xe ngựa Giả Hoàn đã tới căn viện lạc tại Đông Trang Trấn.

Hương vị năm mới tản mát trong không khí. Khói bếp lượn lờ. Thỉnh thoảng có hài đồng vui sướng chạy qua lại trên đường phố.

Giả Hoàn nhảy xuống xe ngựa, đứng trên đất quan sát cảnh tượng Đông Trang Trấn, tham lam hít một hơi thật sâu, khiến cái lạnh mùa đông rút vào trong phế tạng.

Vinh quốc phủ hết thảy ném ra sau ót. Cái gì Giả mẫu chán ghét, Vương phu nhân phẫn nộ, hắn đều không quan tâm, cũng lười để ý tới. Trọng yếu là hắn đã đem Tình Văn, Như Ý tiếp ra, còn thêm cả khế thân của 2 nha hoàn, cần phải mang theo giống giấy tờ tùy thân khi ra ngoài thành.

Kế hoạch của hắn rất thuận lợi.

Thêm hưởng thụ phong vị năm mới náo nhiệt khiến cho tinh thần thư thái, thả lỏng.

Trong xe ngựa, Như Ý xuyên thấu qua rèm cửa xem bên ngoài tiểu trấn rất náo nhiệt, nhịn không được hỏi:

- “Tam gia, đã đến a?”

Giả Hoàn mỉm cười:

- “Còn mấy bước chân thôi. Các ngươi an vị trên xe. Ta xuống hoạt động một lát.”.

Một đường đi tới, Giả Hoàn lên phía trước ngồi cùng phu xe, thỉnh thoảng có người dân nhìn thấy, hướng hắn hành lễ:

- “Gặp qua Giả phó sứ.”

Giả Hoàn cười gật đầu đáp lại.

Thân là người chủ trì kiến tạo Đông Trang trấn, Giả Hoàn cũng tích lũy không ít tài sản, 15 lạc viện, trong đó 5 cái ở địa điểm cũ Đông Trang Trấn được nối liền đả thông kết cấu thành nơi ở rộng rãi, bây giờ gọi là Bắc Tiền Phường, còn lại ở khu vực mới.

.......

Bạn đang đọc Phấn Đấu Tại Hồng Lâu (Dịch) của Cửu Ngộ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nik
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.